Chương 2: Ngô Gia

Tác giả: Nam Khoa Hồ Luật

Dịch Truyện: DichTruyenLA

Nhìn trong tay mấy khỏa đan dược, Ngô Thần nhịn không được mà chửi

tục, loại đan dược này chính là loại kém cỏi nhất, nhất giai hạ phẩm đan

dược.

Đan dược căn cứ vào chất lượng tốt xấu, chia làm bốn cấp bậc, hạ phẩm,

trung phẩm, thượng phẩm còn có cực phẩm, Ngô Thần đường đường

chính là Đan Thần, luyện đan chi thuật xuất thần nhập hóa, còn chưa từng

luyện chế qua đan dược nhất giai hạ phẩm, chứ đừng nói là ăn.

Kỳ thật đây cũng là việc bình thường, tu sĩ Luyện Khí cảnh nhị trọng, bởi vì

thực lực kém cỏi, chỉ có thể sử dụng hạ phẩm đan dược, trung phẩm đan

dược chỉ có khi vào lúc đột phá tu vi cảnh giới mới có thể sử dụng, còn về

thượng phẩm đan dược thì mơ cũng đừng mơ tới, do dược lực quá dũng

mãnh, cơ hồ có thể sẽ phát sinh bạo thể mà chết.

Ngô Thần lại kiểm tra một số đan dược khác, toàn bộ điều là rác rưởi, đan

dược tốt nhất bất quá cũng là nhất giai trung phẩm căn bản là không xứng

với thân phận Đan Thần của hắn.

“Tức chết Bổn Thần mà”

Cuối cùng Ngô Thần không còn biện pháp nào khác, chỉ đành cau mày

đem những đan dược cấp thấp này nuốt vào hết, nếu mà có người khác

lúc này nhìn thấy nhất định sẽ khiếp sợ đến mức không khép miệng lại

được, nói chung tu sĩ Luyện Khí cảnh nhị trọng mỗi một lần dùng nhiều

lắm chỉ có thể sử dụng một viên đan dược mà thôi, cho dù là nhất giai hạ

phẩm đan dược, với dược lực cuồn bạo ,cũng đủ để cho tu sĩ Luyện Khí

cảnh nhị trọng hấp thu một đoạn thời gian.

Bất quá rõ ràng Ngô Thần khác với tu sĩ Luyện Khí cảnh nhị trọng khác,

đối với tốc độ hấp thu đan dược của hắn nhanh hơn người thường gấp vô

số lần, mà hắn có được tốc độ như vậy cũng là đều nhờ vào công pháp vô

thượng, đối với việc hấp thu đan dược có tác dụng vô cùng tốt.

Vũ kỹ, là cơ sở để tu sĩ tu hành, không có vũ kỹ, cho dù là thiên phú có

cao như thế nào đi nữa thì căn bản không thể nào tu hành, vũ kỹ cũng có

phân chia cao thấp mạnh yếu, vũ kỹ tốt có thể có hiệu quả làm ít công to.

Thân là Đan Thần, Ngô Thần căn bản không thiếu vũ kỹ cao cấp, Hỏa

Hoàng Quyết, đây là một môn vô thượng huyền công hắn đoạt được,

không biết là ai sáng tạo, cũng không biết có lai lịch gì, Ngô Thần chỉ biết

lúc trước, thời điểm một môn huyền công này xuất thế, không biết có bao

nhiêu cường giả tiến đến cướp đoạt, dẫn đến một hồi gió tanh mưa máu,

vì đoạt đến tay môn huyền công này, hắn không biết phí bao nhiêu sức

lực, suýt chút nữa là hoàn toàn ngã xuống, đem mạng của mình mà bồi

vào.

Vận chuyển Hỏa Hoàng Quyết, toàn bộ đan dược trong khoảnh khắc liền

vỡ ra, biến thành dược lực cuồn cuộn, xông vào đan điền, chảy về phía tứ

chi bách hải, dược lực những đan dược này không đơn giản là trị liệu

thương thế trên người hắn, mà còn giúp hắn tăng tiến tu vi.

“Luyện Khí cảnh Tam Trọng.”

“Luyện Khí cảnh tứ trọng.”

Một mực tăng tới Luyện Khí cảnh Ngũ Trọng, thì dược lực mới bị hấp thu

hết, Ngô Thần rốt cuộc mới ngừng lại.

“Ha ha ha, các ngươi nằm mơ đều không thể nào tưởng tượng được, ta

sẽ trọng sinh sống trở lai, các ngươi cứ chờ đó cho ta, chờ khi ta trở về thì

chính là ngày tận thế của các ngươi.”

Ngô Thần ngẩng đầu nhìn vào chỗ sâu trông thời không, tay phải nắm

chặt thành nắm đấm, chờ hắn một lần nữa đạt được lực lượng cường đại,

hắn sẽ để cho tất cả những kẻ đánh lén hắn, phản bội hắn hết thảy phải

trả giá đại giới.

Nhìn hai cổ thi thể trên mặt đất kia, Ngô Thần khẽ giơ tay một ngọn lửa

được đánh ra, rơi vào trên thi thể hai người liệt diễm thiêu hủy chỉ trong

chốc lát sau liền đem thi thể hai người đều cấp đốt cháy thành tro bụi.

Làm xong hết thảy, Ngô Thần xoay người đi ra khỏi rừng cây, đi về hướng

Ngô gia.

Nhìn thấy hắn trở lại mọi người điều nhìn hắn với vẻ mặt khinh bỉ.

“Ô nhìn kìa, đây không phải Ngô thiếu gia đại thiên tài sắp tham gia Tiềm

Long Bảng hay sao, hiện tại đi đường cũng thât ra dáng nha! có phụ thân

làm tộc trưởng đúng là có khác mà.”

“Cái gì mà đại thiên tài ta phi, bất quá chỉ là một cái phế vật mà thôi, nếu

không phải bởi vì phụ thân hắn là tộc trưởng, Ngô gia chúng ta sớm đã

đem hắn đuổi ra ngoài rồi, sao sẽ lưu lại ở trong tộc ăn không uống

không.”

“Đúng rồi, phế vật như vậy mà cũng xứng tham gia tranh tài Tiềm Long

Bảng sao, này rõ ràng là lãng phí cơ hội của chúng ta, đến lúc đó chờ hắn

thua trận, ta xem hắn còn có mặt mũi nào trở về hay không.”

“Cũng không thể nói như vậy được, người ta mặc dù không sáng tạo ra

được thành tích, nhưng so với một ít rác rưởi kia vẫn là tốt hơn nhiều.”

“Đáng tiếc Kỳ ca chúng ta kỳ tài ngút trời, lại không được tham gia so tài

Tiềm Long Bảng, đều do tên phế vật này, đã yếu mà còn ra gió, thật là tức

chết người mà.”

Phế vật? Rác rưởi?

Ngô Thần cười nhạt, nếu Ngô Thần hắn mà cũng coi như phế vật thì trên

thế giới này, cũng không có ai là thiên tài.

Không để ý đến những người này, hắn thẳng hướng đi đến chỗ ở của

chính mình.

“Thiếu gia, người đi đâu vậy? Làm cho ta tìm người thật vất vả.”

Một thiếu nữ thở hổn hển chạy tới, là thị nữ của Ngô Thần tên Thu Nguyệt.

“Thu nguyệt, ta không có việc gì, không cần lo lắng.”

Thu nguyệt xem Ngô Thần bình an không việc gì, thì cũng yên tâm.

“Thiếu gia, ngươi còn chưa có ăn cơm trưa đi, ngươi muốn ăn cái gì? Thu

nguyệt phân phó phòng bếp cho người làm.”

“Tùy tiện đi.”

Ngô Thần nhàn nhạt nói một câu, sau đó liền đi về phòng.

Tùy tiện? Vậy chuẩn bị một ít món ăn thiếu gia thích đi, thu nguyệt nghĩ

như vậy, liền đi xuống chuẩn bị.

Trở lại phòng, Ngô Thần nhìn lướt qua, ở trên một cái bàn nhỏ, có rất

nhiều sách hắn liền đi tới tìm kiếm một hồi tìm ra một bộ 《 lịch sử đại lục 》

ngồi ở trên ghế, lật xem.

“Thiên Võ đại lục, đây là địa phương gì?”

Ngô Thần cau chân mày, nỗ lực tìm tòi ký ức, phát hiện ở bên trong ký ức

của hắn, hình như không có thế giới này, không biết nơi này là ở một góc

xó xỉnh nào.

Đơn giản lật xem một chút, Ngô Thần đối với Thiên Võ đại lục này có thêm

một chút hiểu biết, Thiên Võ đại lục chia làm năm mảnh đại lục lớn, phân

biệt là Đông Huyền Vực, tây huyền vực, bắc huyền vực, nam huyền vực

và Trung Châu, ở giữa các đại lục, là vô tận hải dương, phi thường rộng

lớn.

Nơi mà Ngô Thần đang ở hiện tại, chính là Đông Huyền Vực, Đông Huyền

Vực cũng vô cùng rộng lớn, có vô số đại quốc, tiểu quốc, đủ loại thế lực tổ

chức khác nhau, nhiều vô số kể, Đại Tề Quốc nơi hắn ở, cũng chỉ là một

cái tiểu quốc mà thôi, quốc gia giống như Đại Tề Quốc, có thể nói là chỗ

nào cũng có.

Tùy ý tìm hiểu một chút, Ngô Thần cũng không còn hứng thú nữa, không

có thứ mà hắn muốn tìm.

Lúc này, thu nguyệt mang đồ ăn tiến vào, những thức ăn này , đều là

những món Ngô Thần ngày thường thích ăn nhất.

“Thiếu gia, thức ăn chuẩn bị xong, nhân lúc còn nóng mà ăn đi.”

Ngô Thần đã thật lâu không ăn uống bình thường, trên cơ bản đều là ăn

đan dược hoặc là linh thạch, nhưng là hiện tại là bất đồng, hắn mới Luyện

Khí cảnh Ngũ Trọng, còn không có tu luyện đạt tới trình độ không ăn

không uống, những thức ăn này hắn vẫn là muốn ăn, để có thể lấp đầy

bụng mình.

“ Đồ ăn ngon.”

Thu nguyệt cười cười, những món ăn này là những món mà bản thân

thiếu gia thích ăn nhất, thiếu gia tự nhiên là yêu thích.