Chương 4: Đan Hướng Đích Ái - Chương 4

Tôi miễn cưỡng nâng tay nhận quần áo, qua loa mặc vào, ngay cả mặc trái cũng không biết, thậm chí cả quần lót đều lười mặc, cứ như vậy độc mỗi quần bò nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Thời điểm tỉnh lại, gần như chỉ có đôi mắt là cử động được.

Nhìn trần nhà xa lạ, tôi không khỏi thầm đoán nơi này là nhà anh hay là khách sạn, rồi lại đoán anh tột cùng đang ở nơi nào.

Anh sẽ không cứ như vậy bỏ tôi lại chứ?

Tôi giống như mới đánh một trận chiến, toàn thân xương cốt đau ê ẩm, nhất là địa phương bị tiến vào kia vẫn còn cảm giác đau rát cực nóng, cảnh tượng ngày hôm qua nhất thời ùa vào đại não.

Trong lòng sung huyết ngọt ngào, bởi cuối cùng tôi đã được như ý nguyện cùng người mình thương tiếp xúc thân mật.

Tôi cố hết sức chống dậy, nhìn bài trí trong căn phòng, xác định đây là nhà của anh.

Là anh ôm tôi về sao?

Chắc là vậy rồi!

Bởi vì đối với chuyện như thế nào đến được nơi này, tôi một chút ấn tượng cũng không có.

Như vậy thì anh đâu? Anh ở nơi nào rồi?

Tôi xuống giường, đáng tiếc chân vừa chạm sàn liền không chịu thua kém mà ngã quỵ, tôi ngồi trên mặt đất một hồi lâu, mới quyết định bò lại lên giường.

Nhìn xem bốn phía, thấy không có bóng dáng người nào, tôi nản chí nằm xuống.

Nhưng mà không sao, nếu đây đã là nhà của anh, chắc chắn anh sẽ trở về thôi.

Tôi giống như một đứa nhỏ ở trong căn phòng mà hò hét lung tung, cứ như là được trao giải nhất vậy.

Nghỉ một hồi, cảm thấy thể lực đã trở lại, mới một lần nữa bước xuống giường. May mắn thay, lần này đã tốt hơn nhiều lắm, tôi đi một vòng quanh phòng, thầm mừng quả thật anh đã đưa tôi về nhà.

Nhìn đồng hồ trên tường, tôi không khỏi lo lắng. Hóa ra đã hơn ba giờ chiều, tôi vội vàng tìm điện thoại gọi anh Minh xin nghỉ phép, nói rằng người không được khỏe nên không vào ca được.

Hơn nữa cũng sẽ không đi làm, ai mà biết được khi ra khỏi phòng này, tôi còn có cơ hội trở về hay không chứ? Vì thế, tôi quyết định chờ Mạc Tuấn Phong trở về rồi mới quyết định tiếp.

Tôi nhất định ở bên cạnh anh, bởi tối hôm qua anh đã đồng ý rồi.

Tôi xoa xoa tay trái có chút đau, đi đến nhà bếp, nhìn xem có gì có thể ăn hay không bởi tôi sắp chết đói mất, bữa tối ngày hôm qua tôi còn chưa ăn kia!

Mở tử lạnh, quả thực không thể tin vào mắt mình nữa! Trừ bỏ rượu ngoại, cư nhiên một chút đồ ăn cũng không có, tôi đành phải cầm lấy một chai bia, xem như là thứ có thể bỏ bụng để nó không kêu réo ùng ục nữa.

Tôi lại lục quanh phòng bếp một vòng, cuối cùng phát hiện một hộp đường bỏ vào cà phê, tôi như bắt được bảo bối tống vào trong miệng, an ủi cái dạ dày đáng thương của mình.

Qua một hồi, rốt cuộc tôi cũng có cảm giác sống lại, bắt đầu nhàm chán đứng lên, đi vào gian phòng ngủ vừa rồi, lấy trong tủ một bộ quần áo vào phòng tắm tắm rửa.

Đang tắm, tôi nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức thò đầu ra ngoài phòng tắm nhìn xem, thấy không có người, tôi vội tắt vòi hoa sen, trần trụi bất cần tiêu sái bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa phòng tắm, anh liền đi vào.

Nhìn thấy anh, tôi gần như muốn ngay lập tức ào tới ôm chầm lấy, nhưng sắc mặt anh không tốt lắm, thế nên tôi nhẫn xúc động này xuống, nhưng thanh âm vẫn không giấu được vui vẻ mà nói “Anh đã về rồi à?”

“Đi vào mặc quần áo.” Anh nhíu mày.

Tôi chỉ còn biết ủ rũ trở về phòng tắm mặc quần áo vô.

Mặc đồ của anh, còn có cả quần lót, tôi có một loại thỏa mãn kì dị.

Không ổn lắm chính là đồ của anh hơi lớn, hại tôi mặc hơi rộng, nhất là quần bò, cơ hồ muốn tụt cả xuống.

“Cậu… Quần áo của cậu đâu?” Vẻ mặt anh có chút cổ quái.

Tôi liền nghĩ bộ dáng của tôi hiện giờ nhất định rất ngớ ngẩn, bằng không anh thế nào lại hỏi như vậy?

“Tôi đi thay liền đây.” Trên mặt tôi nong nóng, hận không thể đào lỗ chui xuống đất cho rồi.

Anh lẳng lặng ngồi xuống như đang đợi điều gì.

Chỉ chốc lát, tôi đã quay ra với bộ quần áo cũ, tuy rằng thật vừa nhưng tôi không thể chịu đựng được mùi chua chua do mồ hôi ngày hôm qua dính lại. Tôi nhăn mặt bỏ chiếc quần lót lại.

“Sao không mặc quần áo?” Anh lại nhíu mày.

“Quần áo của em hôi quá.” Tôi quăng gọn đồ sang một bên.

“Cậu muốn cứ như vậy mà ra ngoài đường sao?”

“Đi ra ngoài? Đi đâu kia?” Tôi sửng sốt, anh không phải muốn đuổi tôi đi đó chứ?

Tôi lấy tốc độ cực nhanh, tiến đến ngồi vào lòng anh, ôm lấy thắt lưng của anh, dụi đầu vào trong lòng ngực ấy, nói rõ ràng “Em sẽ không đi đâu hết.”

Anh đẩy tôi ra, tôi lại quật cường không chịu buông, còn ôm anh càng chặt hơn.

“Tối hôm qua anh đã đồng ý cho em ở lại bên cạnh, sao bây giờ lại đuổi em đi?” Tôi ủy khuất cắn môi dưới.

“Cậu đang nói cái gì?” Lần này anh không đẩy tôi nữa, chỉ lấy thanh âm lạnh lùng hỏi lại.

“Em không đi.” Tôi ngửa đầu hôn anh, anh không phản ứng, nhưng cũng không cự tuyệt.

Tôi vươn đầu lưỡi cắn môi anh, khố hạ dưới lớp tây trang lập tức nổi lên phản ứng, tôi vội cởi bỏ quần, cởi cả tây trang của anh, đem phân thân đã dựng đứng của anh bật ra ngoài.

Tôi cầm lấy, giữ nó đẩy vào bí huyệt phía đằng sau.

Tôi biết dùng thân thể để người trước mắt lưu lại tôi quả thực là chuyện ngu xuẩn, nhưng vào lúc này tôi vô pháp tìm được cách nào hay hơn.

“A…” Mới tiến vào một chút, đau đớn ngày hôm qua còn chưa khôi phục hoàn toàn lại bị mạnh mẽ xâm nhập, tôi đau đến kêu lên, cả người giống như bị xé thành hai nửa.

Nhưng kì dị thay, ngay sau đó, phân thân của tôi cũng có cảm giác.

Tôi không có thời gian suy nghĩ, thuận thế trượt xuống, đem dục vọng đã cứng rắn của anh gắng gượng ngậm trong miệng, ý đồ để nước bọt dính ướt mặt ngoài, làm cho nó dễ dàng tiến vào.

Đàn ông quả nhiên là trời sinh nô lệ của dục vọng, tôi chưa bao giờ cùng người khác tiếp xúc thân thể, thế nhưng vẫn hiểu được điều này.

Phân thân trong miệng run rẩy không thôi, tôi nhìn lên thấy mắt anh nhắm nghiền, hít vào thật sâu tựa hồ thực hưởng thụ. Tôi càng ra sức mút mát, đầu lưỡi đánh vòng quanh đỉnh.

Nhìn vẻ mặt của anh, dục vọng của tôi cũng rục rịch đứng lên, tôi đưa tay cầm lấy phân thân của chính mình, cao thấp xóc lộng, nhưng lực vỗ về trêu đùa vẫn thua xa bàn tay mạnh mẽ hữu lực ngày hôm qua.

Tôi lần thứ hai ngồi vào người anh, cầm phân thân đã được nước bọt phủ ướt đặt giữa hai đùi tìm lối vào, nhưng tôi vẫn không có biện pháp khiến nó thuận lợi xâm nhập.

Cuối cùng, anh không chờ đợi thêm được nữa mà đâm thẳng vào, toàn bộ tính khí lập tức xuyên trọn vào cơ thể tôi, tôi đau đớn, nhưng trừ bỏ đau đớn chính là một loại khoái cảm cuồng mãnh ào ào ập tới.

“A…” Tôi hét lên, toàn thân mềm nhũn, ngay cả động tác trước đó cũng dừng lại, gần như ngã về đằng sau.

Mau mắn anh đỡ lấy thắt lưng của tôi, nếu không nhất định tôi đã ngã xuống.

Được anh lấp đầy thỏa mãn khiến tôi vô lực, tuy rằng dục vọng phía trước nhu cầu cấp bách cần an ủi, nhưng tôi lại không còn chút sức lực mà cầm nó, khoái cảm được tiến vào khiến tôi không thể điều khiển bản thân.

Hai tay anh giữ chặt thắt lưng ấn xuống phía dưới, mà hạ thân anh lại không ngừng hướng lên, làm cho phân thân của anh càng chôn sâu vào cơ thể, mỗi lần xuyên xỏ còn có thể trọng của tôi khiến anh càng tham nhập tận cùng, kích thích tầng cảm quan càng thêm mãnh liệt.

“Nga… Ngô…..” Tôi thét lớn không khống chế được.

Thấy tôi như thế, anh đột nhiên nở nụ cười.

Tôi nheo mắt nhìn chăm chú nụ cười mê hoặc này, không có thời gian tự hỏi, tôi đã bị nụ cười ấy cuốn theo mất rồi.

Anh cúi đầu hôn lên môi tôi, ngăn lại tiếng tôi rên rỉ, tốc độ trừu tống cũng tăng lớn, dục vọng của tôi càng ngày càng nóng cháy, tôi chịu không nổi mà cầm lấy tay anh đặt lên phân thân của mình, âm thầm thỉnh cầu anh vỗ về tôi.

Nhưng anh không lập tức thỏa mãn tôi, chỉ trêu tức mà nắm chặt vài cái, rồi buông đôi môi ra, trượt xuống cắn hai nhũ tiêm nhô lên trước ngực.

Điểm mẫn cảm bị cắn, tôi ôm lấy đầu của anh, điên cuồng rên rỉ “Chỉ cần… anh đừng đuổi… em đi… Muốn em chết… cũng đều có thể…..”

Nếu hiện giờ anh đuổi tôi, tôi sẽ chết trước mặt anh!

Nhất định sẽ như thế!

Anh giống như không nghe thấy những lời này, cắn đầu nhũ lực đạo càng thêm mạnh, phảng phất như muốn cắn nó đứt lìa, tay cũng như trừng phạt mà bóp chặt phân thân của tôi, hung hăng xóc lộng, tay còn lại thì luồn ra đằng sau chen vào địa phương anh đã tiến vào, càng ra sức nghiền nát lấy tôi.

“A… A….” Khoái cảm cực độ như phát nổ, tôi như bị cắn nuốt, khàn giọng hét lớn như dã thú, giống như muốn đem khoái cảm trong cơ thể bức bách tiết ra.

Ngay cả sức để ôm anh cũng không còn, vô lực buông thõng, thân thể chỉ biết theo anh xâm nhập mà đong đưa, vô thức phát ra tiếng rên rỉ.

Ở anh hữu lực chơi đùa hạ thể, phía trước gắng gượng không thể được nữa, rất nhanh liền bắn ra, để lại dấu tích nhàn nhạt trên bụng anh.

Đầu tôi trống rỗng, thanh âm cũng tiêu thất, chỉ có thể từng ngụm từng ngụm hấp khí, mà anh vẫn đang còn trong cơ thể tôi va chạm.

Bỗng nhiên, anh ôm tôi đứng lên, đem tôi đẩy lên mặt tường.

Lưng của tôi cọ vào vách tường, phân thân của anh lại không ngừng hướng về phía trước đẩy mạnh vào cơ thể tôi, miệng gầm nhẹ tựa hồ như sắp sửa giải phóng.

Tôi cảm thấy tôi sắp té xỉu, không thể chống đỡ thêm được nữa.

Nhưng mà, cảm giác dựa vào anh thật là tốt, bởi hai chân tôi đều không chạm đất, đem sức nặng toàn thân giao cho anh, tôi ôm cổ anh, tìm được đôi môi đỏ mọng đang hé mở mà hôn lên đó.

Cuối cùng, sau vài cái mãnh liệt co rúm, dục vọng của anh theo một tiếng gầm nhẹ bắn vào trong cơ thể, ấm nóng khiến tôi cảm giác càng sâu nỗi rung động của mình, phảng phất cứ như là một dòng nước ấm khẽ len vào trong lòng, ấm đến nỗi làm người ta ghen tị không thôi.

Anh chôn vào vai tôi thở dốc, hai tay vẫn đỡ cơ thể tôi khiến tôi không té xuống. Vì vậy, đến bây giờ, phân thân của anh vẫn còn trong người tôi, hai chân tôi vẫn là không chạm đất.

Đến một lúc thật lâu, anh ôm tôi trở về trên giường. Nhìn đến anh chỉ độc mỗi quần lót là lột xuống, còn mình thì cả người trần trụi, trong lòng không thoải mái cho lắm nên tôi vùi mặt vào ngực anh. Sau khi đem tôi đặt lên giường, anh đưa lưng về tôi sửa sang lại quần áo, cầm lấy di động không biết gọi cho ai.

Một lát, tôi thấy anh xong xuôi, mới kéo éo góc áo của anh, nhỏ giọng nói “Đừng đuổi em đi, nếu không em sẽ nhảy xuống cửa sổ.”

Anh quay lại, mặt không chút biểu tình nhìn tôi.

“Nơi này là lầu một, không thể chết được.”

Tôi ngẩn người, chỉ cảm thấy máu xộc lên ót.

“Anh…”

“Bây giờ không cần ra ngoài ăn, tôi gọi pizza.”

Tôi sửng sốt một chút, lập tức hiểu được ý của anh.

“Vừa rồi là anh nói không ra ngoài ăn cơm, chứ không phải là đuổi em đi?”

Anh không lên tiếng.

Tôi cảm thấy mình ngu xuẩn cực kỳ, để che giấu khốn quẫn, tôi cố ý lớn tiếng nói “Em muốn ở lại đây.”

Một chiếc chìa khóa hoàn toàn mới liền ở trước mặt tôi.

Tôi cầm lấy, lại ngây ngốc nở nụ cười.

Ngay tối hôm ấy, tôi dọn đồ đạc và di chuyển đến nhà của Mạc Tuấn Phong.

Tôi đem vài bộ đồ xếp vào trong tủ quần áo của anh, nhìn nhìn, có một loại thỏa mãn không thể nói rõ đó là gì, xoa xoa tay, hài lòng gọi đó là “Tủ quần áo của chúng tôi”.

Thẳng đến khi nghe thấy tiếng TV từ phòng khách truyền vào, tôi mới nhanh chóng chạy ra, hóa ra anh đang xem TV.

Tôi ngồi xuống cạnh anh, anh vẫn tập trung theo dõi chương trình, tôi bạo gan dựa đầu vào vai anh, thấy anh không cự tuyệt, tôi càng thêm vui vẻ ngồi bên cạnh, tận lúc anh xem xong, tôi mới theo đuôi anh đi vào trong phòng.

Đêm nay, chúng tôi không làm tình, có lẽ một hồi hoan ái buổi chiều đều khiến cả hai mệt mỏi. Chui vào ổ chăn, tôi lui vào lòng ngực anh ôm chặt không rời.

Anh như thường đẩy tôi ra, xoay lưng sang chỗ khác. Tôi chưa từ bỏ ý định mà ôm lấy lưng của anh, chân quấn lấy, chết cũng không buông. Anh động vài cái, nhưng cũng chẳng đẩy tôi ra nữa.

Trước khi ngủ, khóe miệng tôi vẫn cong lên, đây là đêm đẹp nhất từ khi tôi sinh ra đến nay, bởi vì, người tôi yêu đang ở cạnh bên tôi.

Trải qua hơn chục năm của một đời người, tôi chẳng nghĩ đến cô đơn là gì nữa, giờ đây khi được ôm người mình yêu đi vào giấc ngủ, tôi mới phát hiện cảm giác này tốt đẹp biết bao nhiêu.

Tôi nhắm mắt lại, chôn mặt trên tấm lưng trần của anh, thật sâu hít hơi thở của anh vào phế nội, tôi thật chưa thể tin tôi có thể ở bên cạnh anh…

Buổi sáng hôm sau, tôi dậy trước, ghé vào đầu giường, ngắm dung mạo khi ngủ không chút phòng bị, thậm chí còn mang điểm trẻ con của anh.

Lúc này anh thật đẹp, tuy rằng ngày thường khép mắt lại cũng đã câu nhân không thôi, nhưng giờ lại bớt đi một phần lạnh lùng.

Anh có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết, giờ phút này, hạnh phúc của tôi đã đong đầy trong mắt.

Chỉ chốc lát sau, anh cũng tỉnh, mở mắt liền nhìn thấy tôi, anh rõ ràng sửng sốt một chút.

“Chào buổi sáng.” Tôi cười nhìn anh, hôn anh chào buổi sớm.

Anh không để ý đến tôi, xoay người xuống giường, đi vào phòng tắm, tôi cũng theo vào cùng anh rửa mặt chải đầu.

Tôi trộm đánh giá anh, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, không khỏi nhớ đến biểu tình không thể khống chế được của anh ở công viên vùng duyên hải ngày đó.

Khi tôi từ ngẩn người tỉnh lại, anh đã muốn đi ra ngoài, tôi vội vàng súc miệng cho xong rồi lại đuổi theo.

“Hôm nay anh đi làm sao?”

Không có trả lời.

Tôi nhụt chí sụp bả vai, cố gắng tự nhiên mặc quần áo đi làm, mà anh cụng đã mặc xong chuẩn bị tời đi. Tôi lưu luyến không rời dõi theo bóng dáng của anh. Trong nháy mắt đóng cửa lại, anh nói với tôi “Buổi chiều tôi sẽ về.”

Tôi lại cười ngây ngô.

Nguyên một ngày, tôi chỉ như dại mà cười, anh Minh còn hỏi có phải tôi đã tìm được bạn gái rồi không mà sao vui vẻ thế, tôi lại cười nhưng không nói.

“Anh Minh, hết tháng này em sẽ xin nghỉ.” Khi vừa quay xong, tôi mới nói quyết định này.

“Cái gì? Sao vậy?” Anh Minh ngạc nhiên hỏi, tôi so với ai luôn luôn là người nhanh nhảu nhận công tác hơn cả.

“Không có gì.” Chỉ là cảm thấy nếu cứ luẩn quẩn trong này, quan hệ của tôi và anh thực dễ dàng bị phát hiện.

Tôi thì không sao, không bạn bè, không người thân, nhưng anh lại bất đồng, anh có gia đình, có bằng hữu, còn cả danh tiếng đã gây dựng bao lâu nay nữa.

Nếu quan hệ bị tố giác, tôi sợ anh sẽ vứt bỏ tôi.

Cho dù anh yêu tôi, cũng không thể vì thừa nhận tôi mà mạo hiểm mất đi hết thảy, huống chi là anh chẳng thương tôi?

Để đề phòng chuyện không hay xảy ra, tôi chỉ biết làm như thế. Dù sao tôi cũng chỉ muốn ở lại bên anh là đủ rồi, chỉ không còn chuyện gọi là đi du lịch vòng quanh thế giới nữa thôi.

Bởi tôi đã có mục đích sống mới.

Hơn nữa, tôi không chắc ở giữa phim trường chạm mặt mà làm như không quen biết. Tôi không muốn loại chịu đựng này, tôi muốn có hạnh phúc.

Yêu thương một người, đã là một hạnh phúc đáng giá.

Cho nên, chính là như vậy.

“Là vì bạn gái, sợ người ta lo lắng sao?” Anh Minh cười tà tà.

Lo lắng? Anh sẽ lo lắng cho tôi sao?

Tôi không xác định. Bất quá, cũng chẳng thể nào được đâu. Tôi đối với anh mà nói có lẽ chỉ là một kẻ phiền toái tự mình hiến thân, và là một tên đàn ông mà thôi.

Nhưng vô luận như thế nào, anh để tôi ở lại vẫn là sự thật.

“Không phải, chỉ là em muốn đổi môi trường làm việc thôi.” Tôi tìm đại một lý do.

“Người trẻ tuổi như vậy ra ngoài xông pha một chút cũng tốt, cũng không thể cả đời làm diễn viên đóng thế.” Anh Minh lắc đầu, vỗ vỗ bả vai của tôi, còn nói “Sau này nếu có khó khăn, nơi này vẫn luôn hoan nghênh cậu trở về.”

“Cám ơn anh.” Hốc mắt nóng lên.

Chưa từng có bất kì ai nói với tôi điều này. Trước kia cho dù có khó khăn đến mức nào đi nữa, cũng chỉ có một mình mình cắn răng vượt qua. Tôi ghét nhất bị người khác thương hại, nhưng giờ phút này được quan tâm như thế, tôi chỉ cảm thấy xúc động mà thôi.

“Đừng nói vậy, tôi cũng bởi cậu công tác tốt nên mới nói vậy đó.” Trên gương mặt ngăm đen của anh xuất hiện ngượng ngùng hiếm thấy.

Tôi hấp hấp cái mũi, cùng anh nói thêm vài câu rồi về nhà.

Lúc này, trời đã tối, trong lòng lại vui loạn lên. Khi về đến nhà, Mạc Tuấn Phong hẳn là đã về rồi, anh nói chiều anh sẽ về mà.

Nghĩ đến trong nhà có người chờ mình, cảm giác này thật mới vẻ và ngọt ngào làm sao.

Bước chân của tôi bất giác nhanh hơn.