Chương 39: KHÔNG ĐƯỢC ĐỘNG VÀO

[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Lưu Văn Tam và xưởng trưởng Lưu cũng đuổi theo đến nơi.

“Thập Lục, mày làm sao thế? Tự nhiên lại chạy ra đây?” Lưu Văn Tam hỏi.

Tôi nhíu lông mày, lắc đầu: “Chắc là do cháu hoa mắt, ban nãy cháu nhìn thấy Đường Tiểu Thiên nhảy xuống sông!”

Lưu Văn Tam cũng ngẩn người, lão trầm ngâm trong chốc lát: “Chắc không thể nào, loại người như Đường Tiểu Thiên, làm gì có chuyện muốn chết?”

Xưởng trưởng Châu lau nước mắt, mắt gã sưng như bóng cá, gã hỏi: “Đường Tiểu Thiên là ai?”

Tôi lắc đầu, nói: “Không có gì.”

Chuyện nhà họ Cố, tôi không muốn nhắc nhiều với người ngoài, tránh đồn thổi linh tinh.

Lưu Văn Tam vỗ vỗ vai tôi, nói: “Quay về ăn tý đã, tối làm toàn việc thể lực, ăn không no, đến lúc đấy không có sức mà làm.”

Tôi gật đầu, xưởng trưởng Châu bất chợt chỉ ra giữa sông nói: “Chỗ kia là tàu của đội vớt xác, bọn họ vẫn đang tìm vớt người.”

Tôi nhìn ra theo hướng gã chỉ, quả nhiên thấy hai chiếc tàu, đang chạy song song với nhau, có thể mập mờ nhìn thấy bọn họ đang kéo một chiếc lưới có mắt lưới rất to! Loại lưới mắt to như thế này, chỉ để vớt người, chứ không bắt được cá.

Tim tôi đập liên hồi.

Dàn trận như thế này, chắc là bọn họ vớt Cố Khai Sơn, từ trưa đến giờ cũng mấy tiếng rồi, vẫn chưa vớt được... Nước sông xiết thế kia, sợ là bị đẩy trôi đi đâu cũng không biết.

Về lại quán ăn, ăn qua loa một bụng toàn thịt, giữ sức lực.

Gần đến lúc trời tối, cuối cùng Trần mù cũng lắc lư đạp xe tới.

Lưu Văn Tam gọi cho lão một tô móng giò kho, ăn xong chúng tôi mới ra đến gần cầu tàu.

Cái xe ba gác của Trần mù để ở trên cầu tàu, giờ tôi mới phát hiện trên xe lão có thêm mấy món đồ.

Trên ghi đông xe treo một tấm da đen xì xì, trên tấm da còn vương mùi máu tanh, có không ít ruồi muỗi muốn bâu vào, trên trục bánh xe dính lông gà và máu gà, bên trên nền gỗ thùng xe trải một tấm vải trắng.

Trần mù ngồi xổm bên cạnh cái xe ba bánh hút thuốc lá cuộn, mồm đầy mỡ bóng loáng, cuối cùng cũng có chút giống người sống.

Thực ra tôi rất nghi ngờ, lão rõ ràng gọi là Trần mù, mắt trông cũng đúng là mù thật, thì lão ra bờ sông Dương kiểu gì?

Đương nhiên, tôi cũng không tiện hỏi.

“Lưu Văn Tam, chuyến này mày đừng có chết nhé, nếu không giữ được mạng thật, thì cũng nhớ đưa Thập Lục lên bờ.” Lão bập bập mồm, hút một hơi dài.

Câu này của lão, khiến tôi dở khóc dở cười.

Mặt Lưu Văn Tam đen xì: “Lão lại trù thằng này chết à? Móng giò ban nãy lão ăn là thằng này trả tiền đấy!”

“Nếu thằng này mà chết, một mình Thập Lục cũng không làm nổi việc kia!”

Lưu Văn Tam khoát tay, rồi đi ra cầu tàu chỗ đỗ thuyền vớt xác.

Xưởng trưởng Châu cúi đầu khom lưng với Trần mù, rồi đi theo Lưu Văn Tam.

Tôi đang chuẩn bị đi, thì Trần mù chợt gọi tôi lại, nói: “La Thập Lục, chú dặn mày vài câu.”

Tôi rùng mình đứng lại, nghiêm túc và khiêm tốn cúi gập người trướcmặt Trần mù.

“Trời tối cái, bất kể là đường thủy hay đường bộ, đều là đường người chết.” Giọng Trần mu khô khốc, nói.

“Không có thứ quỷ nào vô duyên vô cớ đến tìm mày, tất cả mọi chuyện đều có điềm báo, nếu mày nghe thấy sau lưng có người hỏi mày, thì đừng quay đầu lại, cũng đừng trả lời.”

“Kể cả chỉ là nghĩ trong đầu, cũng không được.” Trần mù lại bập một hơi thuốc, nói tiếp: “Đây là lời dặn thứ nhất.”

Tôi cố gắng ghi nhớ toàn bộ lời của lão, rồi nói: “Chú Trần, chú nói tiếp đi.”

Tôi đương nhiên không thể gọi lão là Trần mù được, nghĩ đi nghĩ lại, chú Trần là cách gọi tương đối phù hợp.

Trần mù tiếp tục nói: “Đồ trôi trên mặt sông không được nhặt, kể cả mày nhìn thấy cả thùng tiền trôi trên sông, cũng không được đụng tới, nhìn thì như đồ vô chủ, không biết chừng là do ai vứt ra, lấy đồ không được lấy, là phải trả giá.”

“Đây là lời dặn thứ hai.”

Tôi gật mạnh đầu, cũng ghi nhớ lại.

Trần mù im lặng một lát, lại nói: “Người chết hỏi đường đầu nhìn sau, tiền bạc thế mạng chặn người (đi) đường. Nếu mày gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng thật, thì cứ hét to cứu mạng.”

Lời dặn dò của lão phần trước còn đỡ, tôi thấy huyền bí khó hiểu, nhưng câu cuối cùng thì ngược lại làm tôi ngẩn người ra.

“Chú Trần... Gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, hét cứu mạng... thì cũng chỉ chờ chết thôi chứ?” Tôi cười khổ, hỏi.

Trần mù lại cười cười: “Người khác hét cứu mạng khả năng là chờ chết, mày hét cứu mạng, không chừng có khả năng xoay chuyển tình thế.”

“Thập Lục! Trời tối rồi! Lên thuyền!” Bên tai vọng lại tiếng gọi của Lưu Văn Tam.

Tôi cảm ơn Trần mù, rồi quay người chạy ra cầu tàu.

Lưu Văn Tam đã lái thuyền vớt xác ra chính trước cầu tàu!

Lên thuyền xong, tôi lại theo bản năng ngoái đầu nhìn Trần mù một cái.

Lúc này trời đã tối hẳn, trên bến tàu ánh đèn om om, Trần mù ngậm điếu thuốc, đầu thuốc vẫn còn đỏ lửa.

Cách sau lưng Trần mù không xa, chỗ bậc thang lên cầu tàu có một người đàn bà đang đứng, ngóng mắt nhìn về phía chúng tôi.

Mặt bà ta trắng kinh người, tóc cũng rất dài! Trời tối như thế, đáng lẽ ra tôi phải nhìn không rõ, nhưng ngược lại tôi nhìn vô cùng rõ rệt...

Người này... Đúng ra không giống như người...

Giây tiếp theo tôi giật bắn người, sao trông bà ta lại quen thế?

Cột sống lập tức có luồng khí lạnh chạy qua, da đầu tôi tê rần, khắp người nổi đầy da gà!

Đây căn bản không phải là nhìn quen nữa, mà rõ ràng là mẹ tôi!

Tuy là những năm đi học tôi ít về nhà, nhưng lúc nhỏ ảnh của mẹ tôi treo cả ngày ở gian nhà chính!

Tuy tôi chưa từng gặp mẹ, nhưng từ nhỏ đến lớn đều nhìn di ảnh mẹ mà sống!

“Mẹ...” Tôi lập cập gọi một tiếng, nhưng vẫn cứ có cảm giác không rét mà run.

Chỉ có điều, giây tiếp theo, đã không thấy mẹ đâu nữa...

“La âm bà làm sao thế? Là lạ thế nào ấy.” Xưởng trưởng Châu giơ bàn tay lên trước mặt tôi, huơ qua huơ lại.

“Không... Không sao.” Tôi định thần lại, gượng cười.

Lưu Văn Tam đã bắt đầu lái thuyền, tiếng động cơ phành phạch vang ầm lên, xua tan cái lạnh trong lòng tôi.

Lúc này, trên sông Dương, tàu của đội vớt xác vẫn ở ngoài xa, ánh đèn nhấp nháy không ngừng.

Xưởng trưởng Châu ra hiệu chỉ đường cho Lưu Văn Tam, thuyền của chúng tôi chạy ra phía giữa sông.

Đến lúc gần như ra khỏi phạm vi thành phố Khai Dương, xưởng trưởng Châu mới phẩy phẩy tay: “Không cần đi nữa, chính là chỗ này!”

Lúc này mặt gã trắng kinh người, cúi đầu nhìn xuống mặt sông, ánh mắt có vài phần đau buồn và cô quạnh.

Mặt sông tĩnh lặng, không nổi gió như lúc chiều.

Trăng đêm nay chỉ còn một chút lưỡi liềm, bầu trời ngược lại đầy sao lấp lánh, phản chiếu lên mặt sông, đẹp vô cùng.

“Thập Lục, cầm lấy cái này.”

Lưu Văn Tam dừng thuyền, đưa cho tôi một cái chuông đầy đốm gỉ sét.

Cái chuông màu vàng đồng, vết gỉ trên bề mặt không sâu lắm, tôi còn nhìn thấy hai chỗ lõm khá quen mắt.

“Chú Văn Tam, chú còn có cái chuông giống hệt nữa à? Cái này sao bị gỉ thế?” Tôi hỏi theo bản năng.

“Chuông trấn âm chú Văn Tam làm gì có nhiều, mỗi một cái đấy, chú xuống bãi lau Liễu vớt lên đấy.” “Vết gỉ là do chuông ngâm nước lâu, không được chà sạch, bên trên có phù, chà cái là mất hết.” Lưu Văn Tam vừa nói vừa mặc đống đồ nghề lần trước vào, mồm ngậm một con dao.

Lập tức, tôi nghĩ đến hình ảnh phù điêu trên mảnh cổ ngọc.

Tôi vội mò vào túi lấy mảnh cổ ngọc ra, đưa cho Lưu Văn Tam: “Chú Văn Tam, cái này chú dùng để hộ thân đúng không, chú phải cầm nó theo.”

Lưu Văn Tam trợn mắt, nói: “Đây là quà gặp mặt cho mày, làm gì có chuyện lấy lại, cất cho tử tế.”

“Vớt có hai cái xác thôi, chú Văn Tam mày không có chuyện sợ đâu.”

 “Cái chuông giữ cho kỹ, đừng để rơi xuống nước là được, thấy chú có chuyện thì lắc mấy cái! Chỗ này giữa sông Dương, chuông rơi xuống là khó vớt lắm.” Dứt lời, Lưu Văn Tam nhảy luôn xuống nước.

Mặt nước tĩnh lặng, liền gợn từng lớp sóng, một vài giây đã chẳng thấy bóng dáng Lưu Văn Tam đâu...

Cũng vào lúc này, tôi chợt phát hiện xưởng trưởng Châu đang nghiêng người, cả nửa người đã nhoài ra khỏi thuyền!

“Xưởng trưởng Châu! Cẩn thận tý!” Tôi vội hét một câu, rồi vội vàng qua xem.

Bàn tay béo múp của xưởng trưởng Châu đang cầm một cây sào tre, đầu sào có một cái móc, đây là một loại công cụ đặt ở trên thuyền.

Vẻ mặt gã đầy sốt sắng, hóa ra đang cố câu một chiếc giày trôi trên sông!

Đó là một chiếc giày thể thao màu hồng, ngâm nước đến trương phềnh.

Tim tôi đập đánh thịch, vụt tóm lấy tay gã, sẵng giọng: “Không được vớt! Đồ ở dưới nước, không được vớt linh tinh!” Tũm một cái, chiếc giày tuột khỏi móc câu rơi xuống nước!

Xưởng trưởng Châu trợn tròn mắt nhìn tôi, con ngươi vằn máu, sắp lồi cả ra ngoài!

Lông trên người tôi dựng cả lên, ánh mắt xưởng trưởng Châu, quá đáng sợ!

“Mày đừng có cản tao! Đây là giày của Manh Manh!” Xưởng trưởng Châu giọng khản đi, giọng điệu hung hãn.

Dường như tôi mà ngăn gã, gã sẽ lấy mạng tôi!