Chương 36: SAO LẠI LÀ ĐÀN ÔNG?

[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

“Nếu mày không biết trấn xác, cũng không hiểu lời tao nói, thì tao không lên chung thuyền với bọn mày.” Trần mù quay về chỗ bậu cửa ngồi xuống, bập một hơi thuốc lá cuốn, cái giọng như bễ hỏng, ho lẹc khẹc.

Lưu Văn Tam sốt ruột, nói: “Trần mù, thế này là ý gì, ở sông Dương, không có xác nào thằng này không trấn được! Làm khó Thập Lục, chẳng phải không muốn nhận lời....”

“Chú Văn Tam, để cháu xem chút đã.”

Vốn dĩ lời nói của Trần mù khiến tôi rất mất tự nhiên, lời lão nói, tôi nhất thời cũng chỉ nửa hiểu nửa không.

Đầu tiên, trấn xác tôi chắc chắn không biết, bà nội cũng không biết!

Nhưng bà nội từng nói, ông nội tôi biết. Bản lĩnh đỡ âm linh của bà nội đều là học từ ông nội!

Lão Trần mù chắc chắn biết ông nội tôi, nếu không, cũng chẳng nói ra cái câu, người đỡ âm linh trước đây không phải Lưu âm bà.

Ánh mắt tôi hướng về phía căn nhà sau lưng lão, sau đó tôi lùi về sau mấy bước.

Như thế này, tôi có thể nhìn thấy toàn bộ bố cục của căn nhà.

Lưu Văn Tam có phần không rõ chuyện gì, ngờ vực nhìn tôi.

Tôi nhìn chằm chằm căn nhà, từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, đột nhiên, trong đầu tôi dấy lên cảm giác quen thuộc như từng thấy ở đâu đó.

Trước cửa căn nhà này có hai cành cây chết khô, bên trên treo đèn lồng trắng, cánh cửa gỗn hìn thì rách nát, nhưng lại giống như miệng hồ lô, đằng trước nhỏ, phần tường phía sau hơi nở ra!

Tôi theo bản năng, thuận theo phía bên lùi lại mấy bước.

Lưu Văn Tam định bước theo, tôi giơ tay, hoàn toàn là vô thức, bảo lão không cần đi theo!

Quả nhiên, sau khi cách xa một đoạn, đằng sau còn có một bức tường, có diện tích mặt càng lớn hơn! Đồng thời độ cong của tường nở ra ngoài, giống như cả căn nhà, được xây như một chiếc hồ lô vậy.

Ngoảnh đầu, tôi nhìn lại cả con đường Hàng Giấy, từ đầu rộng, đến trong hẹp, ban đầu mặt đường rộng cả chục mét, vào đến đây chỉ còn hai ba mét, cũng có cảm nhận được ít độ cong.

“Miệng hồ lô nạp âm, nội phủ giấu quỷ, người âm chỉ đường, người sống đừng vào.”

Tôi quay lại trước cửa nhà, phân biệt chỉ vào hai cây cột bằng cành cây chết khô, và đèn lồng trắng treo trên đó.

Lẩm nhẩm giọng nói tiếp: “Đường Hàng Giấy này, trong phong thủy có địa thế giấu âm nạp quỷ, đây là ông xây căn âm hồ trạch, treo đèn lồng điểm âm, là đang gọi quỷ!”

“Nhà ông có người chết, rất lâu rồi không về nhà, ông muốn gọi cô ta về, đúng không?”

Nói xong những lời này, bản thân tôi cũng thấy kinh người.

Tim, đập thình thịch, tôi ôm lấy ngực.

Tôi ôm lấy, không phải là trái tim đang đập mạnh, mà là hai quyển sách kia!

Thực ra đối với thứ gọi là phong thủy, tôi chẳng hiểu gì cả, nhưng trang đầu tiên của Trạch kinh, những nội dung huyền bí phức tạp ấy, trong đó có một chỗ, lại giống với bố cục của đường Hàng Giấy! Đặc biệt là căn âm hồ trạch này, là một loại âm trạch (nhà âm) lợi dụng phong thủy của đường Hàng Giấy!

Nội dung của Trạch kinh, không chỉ nói về phong thủy, mà còn có tác dụng liên quan đến phong thủy, bất kể lớn nhỏ, toàn bộ đều nói rõ ràng.

Bạch một tiếng nhỏ.

Điếu thuốc lá cuộn trên miệng Trần mù, rơi luôn xuống đất.

Lưu Văn Tam cũng kinh ngạc nhìn tôi: “Thập Lục... Mày cũng biết nhà phong thủy? Chuyện này Lưu âm bà chưa nói qua mà!”

Tôi gãi gãi đầu, không nói là tôi đọc Trạch kinh, mới học được.

Tôi sợ nói ra, thì Trần mù sẽ không đi với bọn tôi nữa, chuyện của mẹ tôi, lại không sắp xếp được.

“Biết chút ít.” Tôi gắng sức bình tĩnh lại, nói.

Trần mù lại chăm chăm nhìn tôi, lẩm bẩm: “Mày nhìn hiểu được Âm hồ trạch, biết tao đang đốt đèn âm, thế mày biết xây Triều dương trạch (nhà hướng dương) không?”

“Nếu mày biết, tao sẽ lên cái thuyền tặc của Lưu Văn Tam, bất kể mẹ mày dữ đến mức nào, tao cũng đưa nó lên đường.”

Có thể nhìn ra căn Âm hồ trạch của Trần mù, hoàn toàn do hình thức xây dựng, đối ứng với nội dung của Trạch kinh.

Triều dương trạch, thì tôi hoàn toàn không hiểu.

Nhưng tôi nghĩ, trong Trạch kinh có Âm hồ trạch, thì chắc chắn cũng có Triều dương trạch! Trần mù đồng ý độ mẹ tôi! Tôi cứ coi như học lại một lần thuật toán cao cấp, cũng phải ngâm cho hết Trạch kinh!

Hít sâu một hơi, tôi nói: “Cháu cần một ít thời gian.”

Tôi không nói quá chắc, thẳng thắn quá, tôi cũng sợ nhỡ bị lộ, Trần mù sẽ lật mặt luôn.

Dẫu sao thần sắc của lão bây giờ trông cũng rất trịnh trọng.

“Siêu độ cho mẹ mày xong, thì giúp chuyện của tao, sau đó tao cần bố cục một căn Triều dương trạch nữa!” Trần mù nhấn mạnh từng câu từng chữ.

Tôi lập tức quả quyết gật đầu: “Được.”

Trần mù đột ngột đứng dậy, mở nốt nửa cánh cửa còn đóng ra.

Rõ ràng lúc này là ban ngày, cửa cũng mở hết, mà trong nhà lão âm khí vẫn ngập tràn, không sáng rõ được.

Giữa nhà đỗ một chiếc xe ba bánh chở hàng cũ rích, phía cạnh đã có gỉ sét, trong cùng đặt một chiếc phản gỗ, đen xì xì, cho người ta cảm giác vô cùng u ám lạnh lẽo.

Trên mặt tường phía nam treo một bức ảnh, là một cô gái gương mặt thanh tú, có điều là ảnh đen trắng.

Phía trước là một chiếc bàn dài nhỏ, trên bàn là nến hương và đồ cúng, còn có một bát hương, bên trong còn cắm mấy nén hương, đầu nén hương đã bị châm, nhưng không có khói trắng bay lên, nhìn trông rất kì dị.

“Nó chưa về nhà, thắp hương chẳng có ai ăn, hương này, tao châm hai mươi hai năm rồi, vẫn cứ như thế.”

Trần mù bất chợt nói câu này, cảm giác buồn bã khác thường.

Tim tôi đập liên hồi.

Hương đốt hai mươi hai năm, mà vẫn chưa cháy hết? Thế thì kì quái quá!

“Yên tâm đi Trần mù, tôi mà đã nhận lời, thì chắc chắn sẽ làm được, có Thập Lục giúp, chuyện này ổn thỏa rồi. Qua thời gian nữa, là ông chẳng phải cô đơn nữa rồi.”

Lời của Lưu Văn Tam, tôi nửa hiểu nửa không.

Tôi nhìn chằm chằm bức ảnh kia, nhìn mãi một lúc, cũng tìm thấy nét giống nhau giữa Trần mù với cô gái kia.

E rằng, cô gái kia là con gái của Trần mù.

Lúc này, Trần mù đẩy cái xe ba bánh ra khỏi nhà, để ở đường, rồi quay lại đóng cửa nhà.

Tiếp đó, Trần mù lại trèo lên xe, đạp theo hướng ra khỏi đường Hàng Giấy.

Cái xe ba bánh này cũng như thân người lão, lắc lư loạng choạng, tôi còn sợ nó sẽ rã ra bất cứ lúc nào.

Nhưng tôi nhất thời cũng không hiểu, chẳng phải đang bàn chuyện vui vẻ à? Sao Trần mù tự nhiên lại bỏ đi?

Hay là lão lại đổi ý?

Cũng vào lúc này, Lưu Văn Tam đột nhiên hít một hơi thật sâu, nói từng câu từng chữ một: “Thập Lục, hôm nay mày đúng là làm chú Văn Tam kinh cả người, chú còn tưởng là Trần mù cố ý làm khó mày, không muốn làm chung với chúng ta, thế mà không ngờ mày lại biết phong thủy! Lưu âm bà còn giấu nghề, không nói cho chú biết vụ này!”

“Nhưng mà chú Văn Tam, Trần mù không phải đi rồi à? Ông ta thế là ý gì? Chú nhanh gọi ông ta lại, cháu đã nhận lời ông ta rồi mà!” Tôi có hơi nóng ruột, nói.

Thực chất trong lòng tôi vẫn còn căng thẳng, lẽ nào Trần mù đã phát hiện ra sơ hở gì?

Lưu Văn Tam lắc đầu, hơi nheo mắt lại nói: “Lão ý là giục chúng ta nhanh đi làm việc. Bây giờ, lão đang đi ra hướng sông Dương rồi, cái xe ba bánh tốc độ chậm, đợi lão đến được bờ sông Dương, thì chúng ta đã đến nơi từ lâu rồi.”

Tôi nghe thế mới nhẹ người.

Lưu Văn Tam im lặng một lát rồi nói: “Năm đó bọn chú cũng có hợp tác một thời gian, chú vớt xác, lão mở đường, kiếm được không ít, có điều mệnh lão cứng quá, nên con cái tai nạn liên tục, con gái và con rể lão đều gặp chuyện ở sông Dương, sau vụ đó, lão không bao giờ ra sông Dương nữa.”

Tim tôi đập thình thịch, hỏi: “Chú Văn Tam, ban nãy chú nhận lời với ông ấy, là việc chúng ta ra sông Dương, vớt con gái ông ấy?”

“Chú bảo cháu giúp, không lẽ, con gái ông ấy lúc xảy ra chuyện, cũng đang có bầu à?”

Nói đến đây, con ngươi tôi thu nhỏ lại, mí mắt cũng giật liên hồi.

“Chẳng phải chú nói, sau mười tháng, xác mẫu tử sẽ thành xác lâu năm... không vớt được à?”

Lưu Văn Tam lại nhe răng ra cười, nói: “Không vớt được cũng phải thử, nếu không lão Trần mù không chịu đi chuyến này, cũng chẳng chịu về thôn Tiểu Liễu với mày.”

“Chuyện của mẹ mày hiểm lắm, nó chỉ hiền với mày thôi, không cẩn thận là Trần mù phải bỏ mạng vào đấy, lão phải liều mạng giúp mày, thì chúng ta cũng phải báo đáp tương đương chứ.”

Tim tôi đập thịch một cái, nghĩ lại thì thấy Lưu Văn Tam nói cũng chẳng sai!

Hơn hai mươi năm nay, mẹ tôi không rời khỏi tôi! Tôi là mạng sống của mẹ! Nếu tách chúng tôi ra, là đồng nghĩa với việc bảo mẹ chết thêm lần nữa, mẹ kiểu gì mà chẳng liều mạng với Trần mù?

Thế thì tôi liều mạng giúp Trần mù, là lẽ đương nhiên!

Lão đưa tôi rời khỏi đường Hàng Giấy, cũng gọi một cuộc điện thoại, nói hai câu đơn giản rồi cúp máy.

Ước chừng nửa tiếng sau, một chiếc Volkswagen vô cùng khiêm nhường, đỗ lại phía bên ngoài đường Hàng Giấy.

Có câu nói rất hay, không sợ BMW với LandRover, chỉ sợ Volkswagen có chữ!

Kính cửa xe hạ xuống, lái xe là một tên béo bụng phè phè tầm ba bốn mươi tuổi, mặt gã đầy hồi hộp và mừng rỡ nhìn Lưu Văn Tam.

“Lưu tiên sinh, cuối cùng thì anh cũng nhận lời giúp tôi! Anh không biết chứ, từ lúc tôi nghe nói anh giúp cả nhà họ Tạ với nhà họ Vương xong, là sốt hết cả ruột! Hôm nào cũng muốn qua thôn Liễu Hà!”

Tiếp đấy, tên béo nghi hoặc nhìn tôi một cái, mất tự nhiên nói: “Đây là bà đỡ âm linh à, sao lại là đàn ông?”