[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]
Ảo giác?
Tôi không nhìn Liễu Chí nữa, chẳng muốn lại bị dây vào vụ phiền phức này!
Theo như lời Lưu Văn Tam nói, lão Liễu không phải bị Vương Mộng Kỳ giết, nhiều khả năng là bị lũ họ hàng nghèo muốn chiếm tài sản của lão hại!
Thằng Liễu Chí, cũng rất đáng ngờ...
Hơn nữa, nếu không phải tại Liễu Chí, thì cũng chẳng đến mức Lưu Văn Tam phải bỏ ra bốn mươi vạn, tôi cũng mất chẵn mười vạn! Để làm dịu cơn giận của dân thôn.
Rất nhanh đã đến cổng thôn.
Lưu Văn Tam buồn bã thở dài: “Bình thường đi đâu, cũng có lão Liễu lái xe, cực kì tiện, đột nhiên lão mất, có chút không quen.”
Tôi cũng khẽ than một tiếng, tuy là chỉ tiếp xúc với lão Liễu một hai lần ngắn ngủi, nhưng tính cách thô mộc chất phác của lão, cũng khiến người ta dễ gần gũi.
Lão ra đi quá đột ngột, cũng quá đáng tiếc.
Cổng thôn có xe bus liên thôn, đợi chúng tôi vào đến thành phố, cũng đã hơn năm giờ, mặt trời sắp lặn, nhưng trời vẫn còn sáng rõ.
Lưu Văn Tam dắt tôi đến ngân hàng nông thôn gửi tiền.
Giám đốc chi nhánh là một thiếu phụ tầm ba mươi tuổi, đầy nét quyến rũ, rất nhiệt tình.
Kéo lấy tôi và Lưu Văn Tam, nằng nặc mời chúng tôi làm dịch vụ quản lý tài chính.
Lưu Văn Tam cười hề hề nói một câu, quản lý tài chính mà, không phải là không được làm, chuyện thì là chuyện này rồi, nhưng còn cái lý thì phải vuốt cho xuôi, không thì tối nay cô ta đi ăn cơm cùng với chúng tôi, có cái khách sạn có phòng view cảnh đêm rất đẹp, vô cùng có ý nghĩa nghệ thuật!
Ngay lập tức, giám đốc thiếu phụ kia không bám lấy chúng tôi nữa.
Đối với sự điêu luyện của Lưu Văn Tam, tôi tròn mắt kinh ngạc!
Sau khi rời ngân hàng, tôi hỏi Lưu Văn Tam, nhỡ mà thiếu phụ kia đồng ý đi ăn với lão thật thì sao?
Lưu Văn Tam trả lời như thật, thế thì cái tài chính này chắc chắn phải quản lý, chỉ tính việc cô ta cố gắng lấy doanh số, là chúng ta phải giúp.
Tôi: “.....”
Giám đốc thiếu phụ ấy cũng không đơn giản, giới thiệu gói quản lý tài chính đều khởi điểm ba năm, đây là tiền cưới vợ của tôi, đợi ba năm nữa, thì cũng nhỡ hết việc rồi!
Đứng bên vệ đường, Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc.
Tôi lại hỏi lão bây giờ thì đi đâu? Chúng ta không phải đứng đây để đợi cô nàng giám đốc kia ra chứ?
Lưu Văn Tam cười híp mắt nói: “Thập Lục, mày thích nó à? Tuy là chú thấy nó cũng khá, nhưng mà để lấy mày, thì hơi lớn tuổi, Lưu âm bà chắc chắn không đồng ý.”
“Giờ chú cũng là bố nuôi của mày, để mày cưới con vợ như thế là không được.”
“.......”
Tôi thôi luôn không nói nữa, trước đây sao không phát hiện, Lưu Văn Tam biết ăn nói thế, một hai câu là trêu cho người ta chẳng dám mở mồm nữa.
Đại khái là Lưu Văn Tam hút hết khoảng ba điếu thuốc, một chiếc Bendley đỗ lại trước mặt chúng tôi.
Kính cửa xe hạ xuống, để lộ ra một khuôn mặt tương đối xinh xắn.
Mái tóc uốn xoăn, nhuộm màu vàng nâu, mắt hoa đào, bọng tằm nằm, da như phấn, mày lá liễu.
Tôi nhìn ngẩn ngơ luôn, xinh quá thế này! Đúng chuẩn trắng-xinh-giàu!
Nhiều nhất là hai ba hai tư tuổi, mà đã lái Bendley Bentayga, thì gia cảnh phải đến mức nào?
“Lưu tiên sinh, xin lỗi để hai người phải đợi lâu, vị này là La âm bà?” Ánh mắt và giọng nói của người đẹp đầy thành ý, xương cằm tôi suýt rớt xuống đất!
Cô ta đến tìm chúng tôi?
Lưu Văn Tam dừng bên lề đường, hóa ra không phải đợi giám đốc thiếu phụ kia ra, mà là đợi xe của người đẹp này?
Tôi chợt nhớ ra, lão bảo đưa tôi đi đánh một quả lớn! Tim đập thình thịch lên!
Lưu Văn Tam cười ha hả gật đầu, rồi giới thiệu với tôi: “Đây là Cố Nhược Lâm, là người đẹp có tiếng của thành phố Khai Dương, nhà họ Cố cũng là gia tộc nổi tiếng.”
“Xin chào, tôi là La Thập Lục.” Tôi căng thẳng gần chết, lên tiếng chào.
Cố Nhược Lâm nhìn tôi cười cười, dịu dàng như nước: “La âm bà, anh với Lưu tiên sinh lên xe đi.”
Tôi thề, đây là lần đầu tiên được ngồi xe sang như thế này, thậm chí còn có cảm giác, sợ làm bẩn ghế xe.
Cố Nhược Lâm ngoảnh đầu, thăm dò nhìn tôi và Lưu Văn Tam, nhẹ giọng nói: “Lưu tiên sinh, La âm bà, thế cứ đến thẳng khu nhà cổ nhà tôi nhé?”
“Ừ, qua thẳng bên đó, xem tình hình như thế nào.” Lưu Văn Tam gật đầu.
Cố Nhược Lâm lái xe, tôi hỏi nhỏ Lưu Văn Tam, giờ đi làm gì vậy?
Lưu Văn Tam cười không giải thích, chỉ nói: “Đỡ âm linh.”
Tiếp đấy lão lại bổ sung một câu: “Lần này không phải đỡ cho xác mẫu tử chết đuối, nhà họ Cố có một bà bầu mới mất, tìm người đỡ âm linh khắp nơi, mấy năm nay người đỡ âm linh ít rồi, bọn họ hỏi thăm đến thôn Tiểu Liễu, biết Lưu âm bà sang chỗ chú, liền liên lạc với chú, vừa hay trước đây chú có tiếp xúc qua với nhà họ Cố, nên chú mới giới thiệu mày.”
Tôi nghe đơ luôn, hóa ra Lưu Văn Tam nói đánh quả lớn, là cho tôi đi đỡ âm linh, mà còn không phải xuống nước.
Nói thật, tôi vô cùng căng thẳng, dù gì bản thân cũng mới đỡ âm linh có một lần, lại còn gặp vụ Vương Mộng Kỳ nữa. Đỡ âm linh chỉ sơ xuất một chút, là phiền phức to!
Khoảng tầm hai mươi phút, xe ra khỏi khu trung tâm thành phố, đến một thị trấn nhỏ bên bờ sông Dương.
Cổng thị trấn có một khu tứ hợp viện lớn, là khu nhà bốn dãy bốn sân cổng, trông vừa bề thế vừa cổ kính.
Tấm hoành phi trên cổng có bốn chữ lớn CỐ THỊ LÃO TRẠCH (nhà cổ họ Cố), bút pháp mạnh mẽ như rồng đang bơi, mang đầy khí thế danh gia vọng tộc!
Xuống khỏi xe, Lưu Văn Tam mới xuýt xoa.
“Ngày trước ai mà ngờ được, nhà họ Cố của thành phố Khai Dương, lại khởi nghiệp từ cái thị trấn nhỏ này?”
Cố Nhược Lâm điềm tĩnh cười cười, cũng chẳng nói gì thêm, đi trước dẫn đường.
Tôi do dự một chút, mở mồm hỏi: “Cố tiểu thư, trước khi vào nhà, tôi muốn hỏi một việc.”
Cố Nhược Lâm dừng lại, khẽ nói: “La âm bà, xin cứ hỏi!”
“Bà bầu này, xảy ra chuyện như thế nào? Người đáng lẽ phải ở bệnh viện chứ? Tại sao lại ở nhà?” Tôi hít sâu một hơi, hỏi thẳng.
Rất đơn giản, bây giờ là thời đại nào rồi, chắc chắn không có chuyện ở nhà sinh con nữa.
Có bị ốm đau gì, chắc chắn cũng đi viện. Bà bầu chết ở nhà, bản thân việc này đã không bình thường. Cũng không phải tôi cố tình gây khó dễ, mới hỏi chuyện này.
Mà vì tôi không dám phạm cấm kỵ của việc đỡ âm linh, nếu chuyện của Vương Mộng Kỳ, mà bà nội biết cô ta chết oan, thì đã không đi đỡ âm linh, như thế cũng chẳng có những chuyện nguy hiểm kia nữa!
Lưu Văn Tam ngạc nhiên nhìn tôi một cái, trong ánh mắt có thêm vài phần tán thưởng.
Cố Nhược Lâm mím môi, khẽ thở dài: “Chết vì khó sinh, không sinh ở viện, vì chúng tôi không ai biết, rằng chị tôi lại mang thai.”
“Hả?” Tôi nghe mà ngẩn ra, chuyện gì thế này, tiểu thư nhà họ Cố mang bầu, mà lại không ai biết?
“Chuyện này, phải tính từ một tai tiếng của nhà họ Cố, chị tôi là con rơi của bố tôi, năm đó bố tôi đón chị về, không được nhà họ Cố thừa nhận, thêm chị ấy có chút vấn đề ở đây.” Cố Nhược Lâm có chút đau buồn rõ rệt, chỉ vào vị trí đầu.
Tôi không lên tiếng ngắt lời, cứ thể đứng ở ngoài cổng, lặng lẽ lắng nghe.
“Vì lí do dòng tộc không chấp nhận, bố tôi đưa chị về khu nhà cổ nuôi dạy, cũng may là ông nội không tiếp tục phản đối.”
“Kì thực chị tôi rất đẹp, nếu không phải mặt trí tuệ không chữa khỏi được, thì ông nội có khi đã chấp nhận cho chị ghi tên lên gia phả rồi cũng nên.”
“Giai đoạn trước, lúc tôi đến thăm chị, phát hiện chị béo lên, béo rất nhiều, giống như có bầu vậy.”
“Nhưng chị tôi làm sao mà có bầu được? Chị ấy chưa kết hôn, cũng chẳng yêu đương gì được, cả ngày cứ ngây ngây dại dại, nên chúng tôi cứ nghĩ chị ấy chỉ béo lên thôi.”
“Thêm việc người làm ở khu nhà cổ đều nói gần đây chị ăn rất nhiều, nên chẳng ai nghi ngờ.”
“Tối hôm qua, người làm nói chị chết trong nhà vệ sinh, bên cảnh sát và pháp y đến, nói là chết do khó sinh, chúng tôi mới không cho họ đem xác đi, mà chuẩn bị...”
Nghe xong, tôi thở phào.
Khó sinh, như thế là ngoài ý muốn, ca này tôi đỡ được.
Còn về cô tiểu thư nhà họ Cố đáng thương kia, mang thai bị tưởng là phát phì, lại còn có vấn đề về trí lực! Thâm chí không biết đứa bé là con ai, cuộc đời như vậy đúng là mười phần bi thảm.
Tôi đồng tình, nhưng cũng chỉ có đồng tình thôi, chứ làm cái nghề này, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần thường xuyên nhìn thấy xác chết.
Có bà bầu nào chết, một xác hai mạng, mà không đáng thương chứ?
“Thập Lục, thế nào?” Lưu Văn Tam cố tình hỏi tôi một câu.
Tôi vội gật đầu: “Không vấn đề gì, ca âm linh này đỡ được, đi vào xem bà bầu đã.”
Đối với bà đỡ âm linh chúng tôi, không được gọi người chết mà chúng tôi chuẩn bị đỡ âm linh là người chết, nếu không phải là bà bầu, thì phải có danh tính tương ứng, ít nhất, không được để bọn họ cảm thấy bọn họ đã chết rồi.
Trong bụng vẫn còn đứa bé, trong thân thể họ vẫn dồn nén một nỗi bất cam, không nuốt xuôi được!
Bên trong khu nhà cổ họ Cố lại càng sang trọng tinh tế, hành lang, vườn hoa, đình đài, non bộ. Khu nhà này mà đổi vị trí khác, sợ là giá phải tính bằng trăm triệu.
Khu nhà vẫn còn một số người làm, hoặc đang cắt tỉa vườn hoa, hoặc đang quét dọn. Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của Cố Nhược Lâm, chúng tôi đã đến khu hậu viện.
Khu hậu viện im ắng hơn rất nhiều, trên cổng treo vải trắng và đèn lồng trắng, còn có một vòng hoa chữ Tôn trắng.
Trong sân đặt một cỗ quan tài, vẫn chưa đậy nắp, linh đường pháp đàn đầy đủ không thiếu gì, trong chậu đốt vàng mã, tiền giấy vẫn đang cháy âm ỉ.
Cố Nhược Lâm khẽ nói: “Nhà họ Cố cũng là gia tộc trăm năm, khu nhà cổ có bà bầu chết, bản thân chuyện này đã không may mắn, thêm việc chị ấy đích thị là cốt nhục nhà họ Cố, nên định làm tang lễ tử tế. Vị tiên sinh chủ trì tang lễ yêu cầu, muốn chôn cất bà bầu, bắt buộc phải đỡ âm linh. Nếu không, chắc chắn sẽ gây loạn. Cũng là ông ấy giới thiệu chúng tôi đi tìm Lưu âm bà.”
Tôi gật đầu, trong lòng nghĩ, danh tiếng bà nội hóa ra cũng không nhỏ. Đi đến cạnh quan tài, tôi cúi sát nhìn vào bên trong.
Chỉ nhìn một cái, đã khiến tôi ngẩn ngơ.
Bên trong quan tài, lót một lớp vải gấm, bên trên đặt nằm một người đàn bà, cô ta mặc áo liệm màu trắng, cần cổ thon dài, gương mặt thanh tú, trên gò má còn chút phớt hồng.
Đương nhiên, cái phớt hồng đấy là người sau khi chết, được nhập liệm sư trang điểm lên, để cho người chết lên đường được thể diện.
Người đàn bà này rất đẹp, đẹp đến mức nào ư.
Cố Nhược Lâm là kiểu người đẹp mới nhìn đã thấy phong độ hào phóng, cởi mở. Còn người này thì là một nữ thần nền nã!
Trong lòng tôi khẽ than, một cô gái như thế, lại chỉ vì dòng họ không biết mang bầu, mà chết vì khó sinh, cô ta đến trí thông minh cơ bản cũng có vấn đề, thậm chí còn không biết tìm người giúp đỡ. Đúng là vô cùng đáng thương, cũng vô cùng đáng tiếc.
Nhìn xuống bụng cô ta, cái bụng gồ lên, rõ ràng mang thai đã đủ tháng.
Tôi hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, lẩm nhẩm: “Thai đủ tháng rồi.”
“Chú Văn Tam, chúng ta phải về nhà chú một chuyến, trên người không đem theo đồ, không đỡ âm linh được.”
Lưu Văn Tam gật đầu: “Chuyện này để chú đi làm, mày ở đây xem thêm tình trạng bà bầu, khó sinh, có khi không sinh thường được nhỉ?”
Lão liếc nhìn vị trí chân mày của tôi.
Lời nhắc của Lưu Văn Tam, khiến tôi vỗ đầu một cái.
Chân mày tôi có một vết sẹo nhỏ, là năm đó khi bà nội đỡ tôi ra, bị dao rạch trúng.
Cái chết của mẹ tôi, cũng là do khó sinh!
Trịnh trọng nhìn Cố Nhược Lâm, tôi hỏi: “Bà bầu khó sinh, có khả năng sẽ khó đỡ âm linh, có thể sẽ làm tổn thương đến thân thể của bà bầu, nhà họ Cố không có vấn đề gì chứ?” Cố Nhược Lâm trông rất ngơ ngác.
Tôi nghĩ nát óc, mới rặn ra được một chữ: “Nghĩa là có thể phải mổ, mới lấy được đứa bé ra!”