Chương 11: VẾT BÀN TAY TRÊN MẶT

[[Tác giả: La Kiều Sâm ------ Dịch: Phong Lăng]]

Nói xong câu này, tôi lập tức lấy ra một chiếc tượng gốm xương mèo.

Một tay đỡ âm thai, tay kia cầm tượng gốm xương mèo đưa lại gần.

Cạch!

Kết quả tượng gốm xương mèo liền xuất hiện một vết nứt, tiếp đó, liền vỡ tan tành!

Tim tôi đập thịch một cái, tượng gỗ xương mèo lại bị vỡ, chuyện này bà nội chưa nói với tôi bao giờ!

Tình hình này là như thế nào?

Tôi vốn dĩ đã nhín thở, cố nén nỗi hoang mang và sợ hãi, trên thực tế tôi đã sợ muốn chết đi rồi!

Cái tượng gỗ xương mèo vừa vỡ cái, khiến tôi hoàn toàn mất chủ kiến, hoảng loạn nhìn sang Lưu Văn Tam.

“Chú Văn...Văn Tam...”

Lưu Văn Tam trợn tròn hai con mắt, dường như cũng chẳng ngờ tới biến cố này, có điều lão phản ứng nhanh hơn tôi.

“Âm thai hóa ngọc, tượng gốm xương mèo làm sao mà so được với thân thể của nó? Thập Lục, như thế này coi như đã hoàn thành đỡ âm linh rồi! Đặt thiên kim vào trong lòng cô Tạ đi!”

Đây là phần kiến thức tôi hoàn toàn không hiểu.

Làm theo lời Lưu Văn Tam, tôi đặt cái âm thai như hổ phách vào lòng xác nữ.

Ánh trăng lạnh lẽo, sắc mặt của xác nữ, từ hồng hào chuyển sang trắng bệch, đồng thời bắt đầu teo tóp lai với tốc độ mắt thường nhìn thấy!

Không biết có phải tôi bị ảo giác hay không, cứ cảm thấy, cái âm thai ấy nhìn lại càng trong hơn, giống như một viên ngọc vậy!

Xác nữ cũng ôm lấy âm thai, không có bất cứ triệu trứng biến xác nào, xem chừng như thế này, đỡ âm linh đúng là đã hoàn thành!

Cúi đầu nhìn thời gian, còn thiếu năm phút là hai mươi ba giờ, cuối cùng cũng vẫn chưa đến giờ tý.

Thở ra một hơi dài, tôi ngồi bệt xuống thuyền.

Lưu Văn Tam khởi động động cơ, cùng với âm thanh phành phạch vang lên, thuyền vớt xác bắt đầu chạy về hướng bến tàu.

Vào đến bờ, Lưu Văn Tam cõng xác nữ lên chiếc xe hiệu Kim Bôi.

Lão bảo tôi ngồi ghế lái phụ, còn mình ngồi cùng với xác nữ.

Lão lái xe Liễu dường như đã quen với cảnh này, cũng chẳng bảo gì, châm một điếu thuốc, bập bập hút, lại còn đưa cho tôi một điếu.

“Cháu không hút...” Tôi mới nói được nửa, liền trầm ngâm.

Cầm lấy điếu thuốc, thuận tay lấy bật lửa của lão châm thuốc, rít mạnh một hơi!

Đơn thuần chỉ là tôi sợ quá!

Nghĩ hút điếu thuốc như này, có khi lại đỡ hơn chút?

Kết quả là tôi không biết hút, sặc khói, ho đến chảy nước mắt nước mũi.

Lão Liễu cười không nín nổi, Lưu Văn Tam ngồi sau cũng cười tôi, bảo tôi không được, kiểu gì cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học trên thành phố, thế mà lại không biết hút thuốc!

Mặt tôi đỏ bừng lên, phần vì ngượng, phần vì sặc.

Lúc về đến thôn Liễu Hà, xe dừng lại.

Cổng thôn đỗ mấy con xe, mấy chục hàng trăm vạn, BBA đều đủ cả. Còn một chiếc rõ ràng là xe tang, là chiếc Mercedes-Benz Big G hàng trăm vạn.

Phải đến mười mấy người, rõ ràng là đang trông ngóng đợi Lưu Văn Tam!

Lưu Văn Tam đưa xác nữ lên xe tang.

Nhà này họ Tạ, tôi làm theo những gì mà bà nội dạy, nghiêm giọng dặn dò bọn họ, âm thai phải thờ cúng như thế nào!

Cả nhà bọn họ thái độ rõ ràng đều rất tốt. Đặc biệt là chồng của xác nữ, cứ khóc nức nở, không ngăn được đau buồn.

So với chồng xác nữ vớt ở vũng Lương lên, tốt hơn quá nhiều!

Cuối cùng Lưu Văn Tam nhận sáu mươi vạn tiền công, tiền nhiều quá, nhà họ Tạ nhét vào hai vali, lão đưa cho tôi một chiếc, lại đưa một tệp cho lão Liễu lái xe, ít nhất cũng tầm vạn, coi như là hồng bao.

Nỗi sợ hãi của tôi, hoàn toàn bị cảm giác vui mừng lúc cầm được tiền đè bẹp hết!

Có điều, tôi vô thức nhìn xe tang một cái, cứ có cảm giác như ở đó có đôi mắt đang nhìn tôi vậy.

Không nhìn không sao, vừa nhìn một cái, da đầu tôi tê rần luôn!

Một người đàn bà khuôn mặt héo hon, tóc gần như rụng hết, chỉ còn da bọc xương, bế một đứa bé tầm gần một tuổi, đang cho nó bú.

Cô ta ngồi trên xe, ngơ ngẩn nhìn tôi, mồm hơi mở ra, hình như đang nói cảm ơn.

“Thập Lục, về nhà thôi! Ngẩn ngơ cái gì thế!” Lưu Văn Tam vỗ tôi một cái.

Tôi giật mình hồi người lại.

Nhìn lại lên xe, làm gì có người đàn bà cho con bú nào, xác nữ vẫn nằm yên vị, chỉ có điều, trông cô ta lại khô đét hơn một chút...

“Ừ ừm... Cháu biết rồi chú Văn Tam.”

Tôi đi theo Lưu Văn Tam vào trong thôn.

Lão Liễu lái xe thì lái chiếc Kim Bôi đi thẳng, cũng chẳng chở bọn tôi đi nốt đoạn cuối.

Tôi hỏi Lưu Văn Tam, sao lão biết cái âm thai đấy không muốn vào tượng gốm xương mèo?

Lưu Văn Tam cười cười bảo: “Xác chết hóa ngọc kì thực vô cùng ít gặp, đặc biệt là âm thai, tao cũng chưa gặp bao giờ, chỉ nghe nói thôi.”

“Có loại xác mẫu tử, nếu xác mẫu khai trí (khai mở trí tuệ), hoặc chấp niệm đối với đứa trẻ quá mạnh, thì mỗi đêm đều hấp thu ánh trăng, lấy ánh trăng dưỡng âm, âm thai sẽ từ từ hóa ngọc, trong Đạo giáo, người sau khi chết, phải hóa vũ mới được lên trời, hóa ngọc cũng là một hình thức của hóa vũ.”

“Cũng giống như có cao tăng sau khi chết, nghe đồn là có để lại hạt xá lị vậy, đây cũng gọi là chân thân ( thân xác thật)!”

“Âm thai thông thường, dựa vào oán khí để khiến thân xác không thối rữa, một khi được thờ cúng, oán khí tiêu tan, đến lúc đấy thân xác chắc chắn sẽ thối rữa.”

“Tượng gốm xương mèo là lợi dụng xương mèo dưỡng âm để làm giả thân (thân xác giả), giả thân đúng là không thối rữa, nhưng làm sao mà bằng được chân thân hóa ngọc? Nó đương nhiên là không chịu vào tượng gốm xương mèo rồi.”

Lời giải thích của Lưu Văn Tam cao thâm khó hiểu.

Tôi gật gật đầu, lại hỏi nhỏ: “Ban nãy cháu thấy cái xác nữ đấy đang cho con bú, cô ta thối rữa nhanh như thế... đấy là ảo giác à?”

Lưu Văn Tam lại khẽ thở dài: “Chắc là thế, nếu mà không phải, thì cô ta đúng là thê thảm quá, chú cũng chưa gặp bao giờ.”

“Á?” Tôi ngơ ngác không hiểu.

Lưu Văn Tam nghiêm túc giải thích: “Xác nữ cho con bú, đấy còn gọi là sữa người chết, nếu cô ta thối rữa, có nghĩa là cô ta dành tất cả những gì mình có cho đứa bé rồi, như thế đến đi đầu thai cũng không làm nổi, sẽ hồn bay phách tán.”

“Nếu mà như thế, thì cô ta cũng đáng thương quá.”

Tôi ngẩn người. Dùng sức lắc lắc đầu, đúng thật, nếu như thế, cái xác nữ này đáng thương đến cùng cực.

Vốn dĩ cô ta bị chết chìm, đã là quỷ chết oan, người nhà dùng hết mọi cách, tốn cả đống tiền mới tìm được Lưu Văn Tam vớt cô ta lên.

Cô ta lại mang tất cả, đi cho đứa con mà lúc sống vẫn còn chưa ra đời, thậm chí còn chưa được nhìn mặt một lần...

Thậm chí cô ta còn tự nguyện không đi đầu thai, hồn bay phách tán! Trong đấy gửi gắm một thứ tình cảm như thế nào vậy?

Rất nhanh, chúng tôi về đến sân nhà Lưu Văn Tam.

Rón rén chân tay, ai về phòng nấy, tôi nằm lên giường, tâm trạng mãi vẫn không bình tĩnh lại được.

Không biết mất bao lâu, cuối cùng tôi cũng ngủ thiếp đi.

Nhưng tôi cứ có cảm giác, giống như có thứ gì đè lên người tôi vậy! Giữa cánh mũi có cảm giác lành lạnh, như có gì đó bị hút ra...

Tôi tuy rằng ngủ trọn cả một đêm, nhưng lại cảm giác toàn thân đau nhức, vô cùng khó chịu.

Ngày hôm sau lúc thức giấc, tôi gần như không còn sức mà bò dậy. Lồng ngực vẫn đau không tả.

Mở mắt ra, gắng gượng bò ra khỏi giường. Liếc nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn mười một giờ!

Tôi rùng mình, đứng dậy ra sân.

Lưu Văn Tam bê nồi từ bếp đi ra.

Tôi nhìn một lượt quanh sân, ngẩn người: “Chú Văn Tam! Bà nội cháu vẫn chưa dậy ạ?”

Lưu Văn Tam lắc đầu: “Có khi là Lưu âm bà vẫn đang nghỉ? Chú cũng vừa mới dậy, vẫn chưa hỏi.”

Thực ra tôi vẫn còn hơi sợ, vì tôi dấu bà nội đi với Lưu Văn Tam!

Ngoài cái đó ra, phần nhiều hơn là cảm giác căng thẳng và hưng phấn.

Tối hôm qua, là một mình tôi hoàn thành một ca đỡ âm linh!

Tuy rằng có lừa dối bà nội, nhưng tôi vẫn phải nhanh nhanh báo tin tốt này cho bà biết!

Đúng lúc tôi chuẩn bị đi vào phòng bà nội gõ cửa, thì Lưu Văn Tam đột ngột gọi tôi lại.

Sắc mặt lão vô cùng khó coi, còn thêm vài phần kinh sợ: “Thập Lục, mặt mày, sao trắng thế này?”

Tôi sờ mặt, ngơ ngác không hiểu: “Chú Văn Tam, mặt trắng? Có trắng bằng mặt chú đâu?”

Ngay sau đó, tim tôi đập đánh thịch một cái, Lưu Văn Tam rõ ràng không phải ý này.

Biểu cảm của lão rất đáng sợ! Tôi vội lấy điện thoại, mở camera trước ra ngó, lập tức mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.

Mặt tôi không chỉ trắng kinh người!

Ẩn hiện trên gò mà, còn có hai vết bàn tay!

Nho nhỏ thôi, giống như bị tay em bé ấn lên mà thành vậy!