Nói thật, tôi cũng đã từng trách Tưởng Thục Lan, trách bà không đến tìm tôi.
Nhưng sau khi gặp gia đình Trương Cung, tôi có muốn trách bà cũng trách không nổi.
Cả cuộc đời này của Tưởng Thục Lan phải nói là quá khổ quá thảm.
Tôi chỉ hận nhà họ Tưởng.
“Gần đây tôi không có thời gian gian quay về Tưởng gia thôn, tôi có quá nhiều việc phải làm.” Tôi nói nhẹ nhàng hơn: “Tôi không quen biết người phụ nữ nào trong Tưởng gia thôn cả.”
"Nhưng..." Tưởng Thục Lan dường như muốn nói gì đó.
Nhưng đột nhiên, một giọng nữ lạnh lẽo vang lên.
"Ai đó?"
Trong điện thoại di động xuất hiện tiếng tít tít, cuộc gọi đã bị cắt!!
Đồng tử của tôi nheo lại, giọng nói đó rõ ràng là từ phía Tưởng Thục Lan.
Có người vào nhà nhà họ Tưởng, giọng nữ kia là đang chất vấn?
Tôi lại bấm điện thoại, nhưng lần này không liên lạc được.
Nhưng tôi đã suy nghĩ rất kỹ, cũng không biết người phụ nữ nào đã đến tìm tôi.
Ân Oanh là bạn gái của tôi, cô ấy tìm đến trấn Bát Mao là có lý do.
Những người phụ nữ khác, có lý do gì và có liên quan gì đến tôi?
Hay là đây lại là một âm mưu nào đó?
Ở Tưởng gia thôn, người duy nhất có thể tính kế tôi chỉ có thầy Không...
Tôi cố gắng giữ nhịp thở của mình bình tĩnh nhất có thể, không tiếp tục gọi điện và cũng không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Đã nhiều năm như vậy, thầy Không cũng không hề làm hại Tưởng Thục Lan.
Bà sẽ không sao cả.
Khi bình tĩnh lại, tôi cảm thấy cả người đau đớn, đặc biệt là vết đao trên cánh tay phải.
Tôi kiểm tra vết thương rồi đứng dậy rời khỏi phòng, đi đến chỗ của Tần Lục Nương trên tầng ba để nhìn Ân Oanh một chút.
Phòng của Tần Lục Nương rất đơn giản, thoang thoảng hương thơm, Ân Oanh nằm trên giường, bên cạnh có mấy ngọn nến trắng, và một cái lư hương bằng gỗ đàn hương.
Tần Lục Nương nói với tôi, Ân Oanh không sao, ngày mai sẽ tỉnh lại.
Tôi cảm kích nói lời cảm ơn với cô ấy.
Cô ấy kêu tôi xuống tầng dưới nghỉ ngơi, không nên tiêu hao quá nhiều tinh lực.
Tôi mới yên tâm đi xuống lầu.
Sau khi trở về phòng, tôi không khỏi cảm thấy kiệt sức và chìm vào giấc ngủ sâu.
Tôi ngủ đến sáng hôm sau.
Khi tôi thức dậy, ánh nắng mặt trời đã chiếu vào khung cửa sổ nhỏ phía sau căn phòng.
Tôi xoay người xuống giường, đi rửa mặt, cảm thấy cả người tỉnh táo hẳn.
Sau khi ra khỏi phòng, tôi định lên lầu thăm Ân Oanh.
Nhưng tôi lại nghe thấy dưới lầu có tiếng nói chuyện, không phải là giọng nói của Ân Oanh sao!?
Tôi lập tức đi xuống tầng dưới.
Liếc mắt nhìn một cái, tôi thấy Tần Lục Nương đang gọi điện thoại ở ven đường.
Trương què đang ngồi ở trên bàn, trên bàn có rất nhiều đồ ăn, Ân Oanh đang ngồi cạnh Trương què, cô ấy nắm lấy cánh tay của Trương què, lắp bắp nói: “Chú Trương, chú nói cho con biết đi, những chuyện hồi nhỏ của Hồng Hà ấy, con cũng có thể..."
Trương què nghiêm mặt, vừa nhìn thấy tôi, trên trán ông toát mồ hôi.
Lời nói của Ân Oanh cũng đột ngột dừng lại.
Khi nhìn thấy tôi, mắt cô ấy chợt bừng sáng, cô ấy buông Trương què ra, đứng dậy đi về phía tôi.
Khi đến gần, cô ấy bất chợt ôm tôi.
Trương què chau mày, lại ho khan một tiếng.
Ân Oanh nhanh chóng buông tôi ra.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, Ân Oanh hiển nhiên không có chuyện gì.
Nhớ tới bộ dáng vừa rồi của Trương què, chắc chắn ông đã bị cô ấy quầy rầy từ lâu, trên mặt không khỏi nở nụ cười khổ.
“Ân Oanh, ăn chút gì đi.” Tôi nhẹ nhàng gọi cô ấy.
Ân Oanh vẫn nắm tay tôi đi về phía bàn.
Cô ấy thấp giọng hỏi tôi hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cô ấy chỉ biết cô ấy đã nói với tôi là có ma, rồi cô ấy đột nhiên bất tỉnh.
Đang nói, Ân Oanh như nghĩ tới cái gì, sắc mặt tái nhợt.
Tôi sợ làm cô ấy sợ nên chỉ nói một vài câu đơn giản, bệnh viện thực sự có một số ma ám, nhưng không quá nghiêm trọng, phiền toái là người đã bắt cô ấy đi, còn bác sĩ tưởng như bị ma ám nhưng thực tế là một người sống.
Ân Oanh chợt hiểu ra, lẩm bẩm: Người đã bắt em đi... rất kỳ lạ, anh ta luôn nói với em là người nhà họ Tưởng đều đáng chết."
"Về phần bác sĩ..." sắc mặt Ân Oanh càng trắng hơn, cô ấy kể cho tôi nghe chi tiết về vụ sát hại Nghiên Nghiên với tâm trạng hoảng sợ, bác sĩ đó đã liên tục cho Nghiên Nghiên uống thuốc, còn dùng dùi cui điện đánh cô ấy...
Tới đây, Ân Oanh không nói gì nữa...
Mí mắt tôi cứ giật giật.
Trương què lại thả lỏng hơn một chút, ông lấy điếu thuốc ra, châm lửa và hút một hơi thật mạnh.
Lúc này, Tần Lục Nương đi vào cửa hàng.
Giọng điệu của cô ấy có chút trịnh trọng: “Bệnh viện mấy đứa đi là bệnh viện tâm thần.” Tôi không cắt ngang lời Tần Lục Nương, Ân Oanh cũng ngơ ngác lắng nghe.
Tần Lục Nương lại nói thêm mấy câu, năm đó bệnh viện tâm thần này lan truyền rất nhiều câu chuyện ma quái, không chỉ là người bệnh mất tích, còn mất tích một bác sĩ có vấn đề về tâm thần, về sau bệnh viện đó di dời đến nơi khác.
Tôi mới chợt hiểu ra.
Vị bác sĩ kia thật sự không phải bị quỷ nhập vào người, chắc chắn là bị Nhâm Hà đầu độc, hơn nữa còn dùng thủ đoạn nham hiểm gì đó?
Ân Oanh bất an lại hỏi một câu, thi thể của Nghiên Nghiên đang ở đâu? Làm sao giải quyết?
Tôi còn chưa kịp nói gì thì Tần Lục Nương lại nói: "Cô bé, chuyện này tốt nhất đừng lo lắng, Hồng Hà hôm qua cứu em đã suýt chết đấy."
Ân Oanh nhất thời không mở miệng được, nước mắt lập tức tràn ra.
Tôi thấy vậy, ngay lập tức vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô ấy, an ủi vài câu.
Lúc này, Trương què lại nói: "Hồng Hà, lát nữa con đưa Ân Oanh về nhà đi."
Sắc mặt Ân Oanh lại thay đổi, giống như sững sờ.
Sắc mặt của tôi cũng hơi thay đổi.
Trương què nói tiếp: “Đới Lư kia không dám làm gì Ân Oanh, gã cũng sợ con, con dẫn Ân Oanh đi theo sẽ bất tiện lắm, con hiểu mà, chả lẽ con lại muốn con bé gặp nguy hiểm nữa sao?”
"Nhưng..." Tôi ngập ngừng, nhưng ánh mắt của tôi đã nói rõ sự lo lắng của tôi.
Trương què rít mạnh một hơi thuốc, lại nói: “Chú cẩn thận phân tích lời con nói, Nhâm Hà kia hẳn là bị ông thầy truy đuổi, cũng chẳng quan tâm đi tìm Ân Oanh, bảo con bé sau khi trở về phải cẩn thận hơn, nếu không tạm thời rời khỏi thành phố Tiên Đào cho bảo đảm an toàn."
Trương què thực sự hiểu tôi, hai câu của ông đã chặn đứng nỗi lo lắng của tôi.
Ông nói đúng, Ân Oanh đi theo tôi quả thực không an toàn.
Chúng tôi còn quá nhiều việc phải làm.
Tôi gật đầu, nói một từ được.
Lại nhìn Ân Oanh, ánh mắt tôi lộ ra vài phần áy náy.
Tôi đang định giải thích, nhưng Ân Oanh lại không hề tỏ ra bất mãn.
Cô ấy chỉ thấp giọng hỏi.
Tại sao Đới Lư lại sợ tôi, còn không dám làm gì?
Tôi lập tức nói ngắn gọn là tôi đang giúp Đới Lư giải quyết vấn đề.
Ân Oanh đầu tiên là bừng tỉnh hiểu ra, sau đó mím môi lại thành một đường.
“Đới Lư thật không phải người tốt." Ân Oanh thấp giọng nói.
Tần Lục Nương lại lên tiếng, yêu cầu tôi đưa Ân Oanh về ngay, thời gian vừa vặn.
Cô ấy mới tìm hiểu tin tức từ người khác, có thể khi tôi trở về, sẽ có một số manh mối.
Mí mắt tôi khẽ giật.
Manh mối, là manh mối gì?