Chương 52: Mẫu tử song sát

Trên lưng tôi vã ra mồ hôi lạnh.

Thứ đó khá giống với Tưởng U Nữ, nhưng nó cũng không phải là Tưởng U Nữ.

Tôi lập tức nghĩ đến đứa bé đang bò trên đầu Lữ Phượng khi chúng tôi nhìn lên trên lầu ...

Chẳng lẽ là những đứa bé chết non đi theo sau lưng Đới Lư đã xuất hiện?

Nhưng nếu những đứa bé chết non mang theo oán hận đó xuất hiện, thì Đới Lư sẽ phải chết mới đúng.

Mà không phải là oán khí xâm nhập vào cơ thể lúc này...

Xe nhanh chóng rời khỏi thành phố.

Đêm đã khuya, trên đường không có xe cộ nên chúng tôi ra khỏi thành phố chỉ trong khoảng nửa giờ.

Xe dừng lại trên quốc lộ, chúng tôi bước xuống xe.

Theo hiệu lệnh của tôi, các vệ sĩ khiêng quan tài đến chân ngọn núi gần đó và nhanh chóng đào hố.

Ánh trăng lạnh lẽo khiến tôi luôn cảm thấy lông tóc dựng hết cả lên, cái lạnh len lỏi vào tứ chi.

Chẳng bao lâu, một hố sâu được đã được đào xong, bia cũng đã được dựng trước quan tài.

Các vệ sĩ muốn đặt quan tài xuống hố.

Chỉ là vào lúc này...

Có một tiếng cào nhẹ phát ra từ bên trong quan tài.

Sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi!

Lữ Nguyệt không nên xảy ra vấn đề nha, tôi đã phong ấn thi thể bằng ba tầng bảo vệ, theo lý mà nói, tôi phải đợi cho đến khi tháo dây thừng chu sa và dây đồng xu ra thì Lữ Nguyệt mới sẽ từ từ có một chút phản ứng.

Lúc này cô ta tuyệt đối không thể xác chết vùng dậy!

Các vệ sĩ bị dọa sợ không nhẹ, ai nấy cũng đều kinh hoàng vô cùng nhìn tôi và Trương què, cùng với Tần Lục Nương.

Mặt Đới Lư trắng bệch, gã lo lắng hỏi chúng tôi là có chuyện gì vậy?

Tôi và Trương què nhìn nhau, sau khi trao đổi ánh mắt, ông gật đầu rồi từ từ tiến lại gần quan tài.

Tôi hiểu ngay ý ông, nhích tới gần với tốc độ không đổi.

Chúng tôi phải tạm thời trấn áp Lữ Nguyệt, nếu không nhất định không đạt được mục đích, Đới Lư cũng sẽ không yên tâm.

Đến trước quan tài, Trương què dùng tay phải nắm lấy nắp quan tài.

Ông vỗ xuống thật mạnh!

Răng rắc một tiếng, quan tài bị đẩy ra. . .

Ánh trăng chiếu vào quan tài, sắc mặt tôi chợt thay đổi.

Lữ Nguyệt trợn to hai mắt, sừng trâu già trong miệng cô ta đã biến mất, rơi xuống đáy quan tài, ngay cả sợi dây chu sa trên người cũng bị đứt, giống như bị vật gì cắn.

Thứ duy nhất còn buộc quanh cổ cô ta là sợi dây đồng xu.

Bốn vách quan tài đầy những vết xước nhỏ, và khuôn mặt của Lữ Nguyệt phủ đầy lông tơ đen dựng đứng!

Bỗng nhiên, lạch cạch một tiếng vang nhỏ.

Sợi dây đồng xu... dường như bị đứt từ phía sau và tuột khỏi cổ Lữ Nguyệt.

Cơ thể cô ta đột nhiên dựng đứng lên.

Phản ứng đầu tiên của tôi không phải là rút lui mà là nhanh chóng lấy ra một móng lừa khác có thể trấn áp xác chết, nhét thẳng vào miệng Lữ Nguyệt!

Cùng lúc đó, Trương què cầm một lá bùa, vỗ mạnh vào đầu Lữ Nguyệt!

Nhưng trong tầm nhìn ngoại vi của tôi, tôi nhìn thấy một cảnh tượng còn kinh hoàng hơn.

Đám vệ sĩ đó như gặp phải ma, bỗng nhiên giơ cuốc lên, vung về phía Đới Lư !

Đới Lư bị dọa đến tam hồn không thấy bảy phách, co cẳng bỏ chạy.

"Ngưng thần!" Trương què thấp giọng quát.

Tâm trí rối loạn của tôi nhanh chóng bình tĩnh lại.

Một tiếng "xùy!", tôi nhét móng lừa vào miệng Lữ Nguyệt, còn lá bùa của Trương què thì cũng vừa vặn đáp xuống đỉnh đầu cô ta!

Thân thể của các vệ sĩ cứng đờ tại chỗ.

Tần Lục Nương gần như cùng lúc đến trước mặt Đới Lư.

Cô ấy cầm một chiếc gương đồng quét ngang một vòng, các vệ sĩ đều ngã xuống đất...

Đới Lư bị dọa đến trợn tròn mắt.

Gã há to miệng nhưng không thể nói được...

Tim tôi đập thình thịch, khung cảnh vừa rồi quá nguy hiểm.

Thực ra tôi chỉ có một sơ hở thôi.

Sau khi Lữ Nguyệt xác chết vùng dậy, những người hộ vệ kia bị quỷ nhập đả thương người.

Phản ứng đầu tiên của tôi vừa rồi là muốn cứu Đới Lư.

Nhưng trên thực tế, nếu tôi đi cứu Đới Lư thì không thể cứu gã được, tôi nhanh chóng trấn Lữ Nguyệt trước để đám vệ sĩ đó dừng lại.

“Chú Trương.” Tôi lau mồ hôi trên trán.

Trương què nhíu nhíu mày, nói câu "chuyện lạ".

Ông nhặt sợi dây chu sa lên, sợi dây đồng xu và sừng trâu già trong quan tài lên.

Tôi nhìn lại lần nữa và khẳng định một lần nữa, chắc chắn không phải Lữ Nguyệt tự mình làm gãy.

Quỷ thần xui khiến, tôi lại nhìn vào trong quan tài.

Sắc mặt tôi lại thay đổi.

Bởi vì thực sự có một vài dấu chân nhỏ bên trong quan tài...

Là đứa bé vừa nãy phải không?

Vừa nghĩ tới đây, Đới Lư đột nhiên co cẳng chạy, lao thẳng về phía phần mộ.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của gã lại có hơi nhăn nheo, giống như một ông già nhỏ con!

Đôi mắt của gã tối đến mức gần như không thể nhìn thấy tròng trắng mắt!

“Bị nhập vào người rồi!” Giọng điệu của Trương què đột nhiên thay đổi!

Tần Lục Nương đột nhiên vươn tay nắm lấy vai Đới Lư, chặn đà của gã lại.

Đới Lư khóc thê lương.

Đây rõ ràng là tiếng khóc của một đứa con nít.

Gã quay người lại bóp cổ Tần Lục Nương.

Trương què bước tới muốn giúp Tần Lục Nương chế trụ Đới Lư.

Tôi không hành động ngay mà hết sức cảnh giác quan sát xung quanh!

Sở dĩ vệ sĩ vừa rồi đụng quỷ là vì Lữ Nguyệt.

Nhưng lúc này Lữ Nguyệt bị móng lừa và bùa khống chế, Đới Lư lại phát ra âm thanh đó, rõ ràng là do gã bị quỷ hài nhập vào.

Rất có thể, đó là cái tôi đã nhìn thấy trước đó.

Nhưng nó đang ở đâu?

Liếc khóe mắt qua nhìn thấy Trương què đang tới gần Đới Lư, Đới Lư không kịp túm lấy cổ Tần Lục Nương mà lại giống như nổi điên túm lấy cánh tay cô ấy.

Trương què dùng lòng bàn tay đánh vào ngực Đới Lư, Đới Lư giống như là không có phản ứng, cũng như không có cảm giác đau, gã buông Tần Lục Nương ra, lại đánh về phía Trương què!

Mồ hôi lạnh toát ra trên trán tôi, mắt tôi quan sát xung quanh cẩn thận hơn.

Người đụng quỷ không đáng sợ, có Trương què và Tần Lục Nương, gã không thể gây ra chuyện gì được.

Nhưng nếu không ngăn lại, gã sẽ không có cảm giác đau, không có có ý thức, mãi cho đến chết đều hăm doạ ầm ĩ.

Mặc dù trên người tôi và Trương què có thứ gì đó có thể giúp Đới Lư tỉnh lại, nhưng đối với người cõng xác, nó cũng rất trân quý, dùng như thế này thật đáng tiếc.

Tôi phải tìm ra quỷ hài đó!

Hiển nhiên, Trương què có có thể hiểu được ý đồ của tôi, ông vẫn luôn đánh nhau với Đới Lư.

Còn có Tần Lục Nương giúp đỡ.

Đới Lư không thể làm tổn thương ai, và họ cũng không làm Đới Lư bị thương quá mức.

Nhưng điều khiến trán tôi đổ mồ hôi nhiều hơn chính là tôi vẫn chưa tìm ra được quỷ hài kia ...

Đột nhiên, một âm thanh "cạch" nhẹ vang lên.

Tôi đột nhiên quay đầu sang trái, chỉ thấy lá bùa trên đầu Lữ Nguyệt đã biến mất.

Cái móng lừa trong miệng cô ta cũng muốn nhổ ra ...

Điều làm tôi sốc hơn nữa là trên vai cô ta có một đứa bé nhăn nhúm.

Tròng mắt của đứa bé đen kịt, và cơ thể được bao phủ bởi một lớp lông tơ đen mịn.

Nó đang nhìn tôi một cách u ám, ánh mắt của nó quá mức oán độc.

Lông tóc khắp người tôi dựng đứng.

Lúc này tôi mới nghĩ tới một khả năng khủng khiếp...

Lữ Nguyệt, mang thai?

Quỷ hài này là con của cô ta!

Thấy móng lừa đã thò ra được hai phần ba.

Nếu Lữ Nguyệt lại có quỷ hiện hồn, sẽ có hai cái một lớn một nhỏ, đây không phải đơn giản là hai xác chết vùng dậy!

Tôi sợ chúng tôi sẽ gặp xui xẻo và làm hỏng kế hoạch của tôi!

Tôi phản ứng nhanh chóng, rút con dao chặt xác ra, rồi đột nhiên ném ra ngoài!