Chương 3: Bóp cổ

Tôi sững sờ.

Trầm mặc hồi lâu, mới lạnh như băng nói ba chữ.

Chết thật tốt!

Sắc mặt mẹ tôi càng tái nhợt hơn.

Bà hỏi tôi một lần nữa, Trương què có ở nhà không?

Ông ngoại tôi chết quá thảm, phải tìm người cõng xác chôn cất!

Tôi đã định bảo bà ấy cút đi.

Chuyện của Tưởng gia, tôi nửa xu cũng không muốn dây vào.

Nhưng nhìn thái độ của Trương què, xác suất lớn là ông đang chờ người của Tưởng gia chết!

Tôi gọi điện thoại cho Trương què, hỏi ông phải làm gì đây?

Trương què kêu tôi đi xem trước đi, sau đó ông sẽ đến.

Tôi biến sắc, nói không đi!

Trương què còn hỏi ngược lại tôi, nói chẳng lẽ không muốn xem lão già kia bị quả báo gì sao?"

Điện thoại cúp máy ...

Tôi thở dốc và đi vào nhà thu dọn đồ đạc.

Một vài phút sau, tôi đeo giỏ trúc, đi theo mẹ tôi ra cửa.

Một chiếc ô tô Jinbei sơn đen đậu bên ngoài ngôi nhà.

Tôi đã quá quen thuộc với chiếc xe này.

Xe tang Iveco Jinbei, chở người chết chở tro cốt.

......

Trên thị trấn cách Tưởng gia thôn không xa.

Hai mươi phút sau, xe dừng bên ngoài sân Tưởng gia.

Sau khi xuống xe, tôi nói mẹ tôi một tiếng rồi bảo bà cho người lái xe quay về đợi chú Trương.

Tuy nói Trương què là cha nuôi của tôi, nhưng ông nói mạng tôi quá rẻ mạt quá cứng, ông sợ bị phạm nên chỉ cho phép tôi gọi ông là chú.

Chiếc ô tô Jinbei biến mất trong con đường đêm, còn tôi thì đi theo mẹ tôi vào đại viện.

Hố nhỏ trên mặt đất còn đọng lại nước mưa, nước nhỏ giọt từ trên mái hiên xuống.

Trong nhà chính, một bà lão tóc bạc trắng, đang bi thương khóc rống.

Bà ta là bà ngoại tôi, bà Tưởng.

Trên mặt đất có một cái xác cứng ngắc.

Khi chúng tôi vừa bước vào phòng, bà Tưởng choáng váng, thậm chí còn dừng khóc.

Tôi không để ý tới bà ta, cúi đầu nhìn cái xác.

Xác chết ngửa mặt lên, miệng hơi há ra, khóe miệng tràn ra hai vết máu giống như con rết.

Trên khuôn mặt nhăn nhúm tràn đầy vết thương, trông vô cùng thê thảm.

Đáng sợ hơn là cổ của ông ta.

Ông ta là bị người ta vặn đầu chết!

Mí mắt tôi giật giật một cách điên cuồng, thấp giọng hỏi: "Ai giết?"

Mẹ tôi buồn bã lắc đầu, lại nhìn về phía bà Tưởng.

Tôi lại nhìn về phía bà Tưởng, hỏi: "Bà biết không?”

Trong mắt bà Tưởng hiện lên vẻ sợ hãi.

Bà ta run rẩy nói, hôm nay trời vừa tối, bọn họ đi ngủ sớm, không bao lâu sau, bà ta nghe thấy có tiếng động.

Chờ bà ta ngồi dậy nhìn, thì đã phát hiện bạn già của mình đứng ở bên giường, nghiêng đầu, cười với bà ta.

Bà ta lại hỏi, đang yên đang lành không ngủ, cười giống như quỷ làm gì.

Người liền bẻ đầu, cứ thế xoay một vòng, chết ngay tại chỗ...

Tôi nghe mà ớn lạnh sống lưng.

Chết quỷ quái như vậy sao?

Tôi không nắm chắc tình huống, chỉ có thể chờ Trương què đến rồi nói sau.

Đầu tiên tôi bảo bọn họ tìm một tấm chiếu và vải trắng, rồi nói với họ là nếu người chết hít vào quá nhiều địa khí âm sẽ biến thành xác chết vùng dậy, nên phải có ngăn cách.

Mẹ tôi và bà Tưởng bị dọa không nhẹ, lập tức đi kéo một cái chiếu lác đến.

Tôi mang bao tay, dịch xác chết lên.

Kết quả xác chết vừa mới được đặt nằm thẳng, đầu người chết lại quay sang một bên!

Khuôn mặt nhợt nhạt của người chết thì đang đối mặt với tôi!

Nín thở, tôi chỉnh đầu xác chết lại, lại phủ vải trắng lên.

Nhưng tôi vừa đứng dậy, vải trắng lại trượt xuống, đầu ông ta lại nghiêng qua...

Tôi đổ mồ hôi lạnh, nhưng tôi không chạm vào cái xác nữa.

Ông ta có oán niệm trong người, người sống chạm vào nhiều, có thể sẽ xác chết vùng dậy.

Vừa vặn, có tiếng bước chân vội vàng vào sân.

Tôi vội vàng ngẩng đầu, cho rằng Trương què đến rồi?

Nhưng đập vào mắt lại là một ông già có khuôn mặt choắt.

Sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi.

Hóa thành tro tôi cũng nhận ra, đây là người chồng mà mẹ tôi đã kết hôn!

Bây giờ tôi có một vết sẹo trên đầu! Cũng chính là do ông ta gây ra!

Lão già đó vào cửa liền mắng: "Tưởng Thục Lan, có phải mày muốn ly hôn không?!”

Mẹ tôi vội vàng vào sân, căng thẳng bảo ông ta không cần lớn tiếng như vậy, người chết là lớn nhất.

Lão già đó lại giơ tay lên, trực tiếp vả vào miệng bà.

Ông ta lại mắng một câu: "Ông mua mày ra khỏi chỗ này, thì cũng không cho mày vào cửa này!”

"Cái gì mà người chết là lớn nhất, mày dám không trở về, ông rải tro cốt của lão già đó luôn!" lúc ấy mẹ tôi đã khóc.

Tôi lạnh lùng nhìn cảnh này và không bước tới.

Chuyện này có liên quan gì đến tôi?

Tôi và Trương què đến cõng xác, nhận tiền làm việc, tôi cũng không muốn chọc phiền.

Lão già kia liếc nhìn vào phòng, ông ta dường như nhận ra tôi.

Sau khi thấp giọng mắng vài câu tục tĩu, ông ta túm tóc mẹ tôi đi ra ngoài.

Mẹ tôi khóc giãy dụa, nhưng không có tác dụng.

Bà Tưởng đặt mông ngồi sững người trên đất.

Hai tay bà ta đập lên nền đất, khóc vô cùng thê thảm!

Vừa khóc, bà ta còn oán trời trách đất, nói cuộc sống này không thể nào sống nổi nữa!

Người đàn ông duy nhất trong nhà đã chết, hiện tại ngay cả một người dưỡng lão cũng không có, bà ta còn không bằng chết đi cho xong hết mọi chuyện.

Trong phòng nổi lên một trận gió lạnh!

Đèn chân không nhấp nháy rồi tắt đi, nhẹ nhàng vang lên một tiếng, ánh sáng mờ đi mấy độ!

Tôi nhíu mày, thấp giọng kêu bà ta đừng nói chết ở trước mặt người chết, coi chừng thật sự đưa bà ta đi luôn bây giờ.

Bà Tưởng sợ tới mức phát run, chợt ngậm miệng lại, lại đột nhiên kinh ngạc nhìn về phía tôi.

Đôi mắt đó làm tôi khó chịu.

Tôi lùi lại hai bước.

Bà Tưởng nhỏ giọng hỏi tôi, còn bao lâu nữa thì Trương què đến.

Tôi trả lời là sẽ nhanh thôi.

Bà Tưởng đứng dậy, tập tễnh bước chân, đi vào phòng bên.

Nhà chính chỉ còn lại một người sống.

Xác chết trên mặt đất, mặt vẫn nghiêng về phía tôi, giống như là nhìn chằm chằm tôi vậy, làm cho tôi cực kỳ không thoải mái...

......

Thời gian chậm từng giây.

Cuối cùng, bên ngoài sân truyền đến tiếng thắng xe.

Tôi ngẩng đầu, thì nhìn thấy Trương què khập khiễng đi vào sân.

Tôi lập tức gọi chú Trơng.

"Két" một tiếng, cửa phòng bên lại mở ra.

Bà Tưởng nắm chặt một cái bao, lảo đảo chạy đến trước mặt Trương què.

Bà ta quỳ rạp xuống đất, nắm chặt quần áo Trương què khóc lên.

Tiếng khóc thê lương thảm thiết vang vọng trong sân!

"Trương què! Lão già nhà tôi không còn nữa, con gái cũng bán đi, nhà tan cửa nát rồi!”

"Tiền trả lại cho ông, tất cả đều trả lại cho ông!”

"Ông trả lại cháu trai cho tôi đi." bà Tưởng vừa khóc vừa quỳ lạy.

Túi đồ rơi xuống đất, lộ ra một xấp tiền lớn màu xám xanh, tất cả đều là tiền cũ mệnh giá 100!

Sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi.

Không phải vì rất nhiều tiền cũ! Mà là những gì bà ta nói!

Nhưng vào lúc này, tôi cảm thấy sau tai ớn lạnh, lạnh buốt.

Như thể đang có ai đó đang bám vào lưng tôi và thổi vào tôi!

Da đầu ta tê dại, đột nhiên quay đầu lại.

Xác ông Tưởng vậy mà đứng lên...

Tấm vải trắng rơi xuống đất, ông ta đưa lưng về phía sân, nhưng lại nghiêng đầu nhìn tôi.

Lúc trước hai mắt nhắm nghiền, hiện tại trừng đến sắp lồi ra!

"Mẹ nó..."

Tôi sợ đến mức chân mềm nhũn, thiếu chút nữa không đứng nổi...

Cắn mạnh đầu lưỡi, cả người ta tỉnh táo lại.

Nhanh như chớp nhảy ra khỏi nhà chính, chạy đến sau lưng Trương què !

Trương què cũng bị giật mình, ông kinh hãi nói: "Mẹ nó, đột tử?”