Đầu tôi ong ong, da đầu đều tê dại không ít.
Chết tiệt?
Nhưng đây không phải là bé gái mà chúng tôi đang tìm kiếm sao?!
Chính là bởi vì không tìm được con bé nên mới đi tìm thầy Không! Tôi hét lớn một tiếng chú Trương, không chút do dự đi ra ngoài sân.
Nhưng khi tôi chạy đến dưới hàng cây táo tàu, làm gì có bé gái nào?
Dưới gốc cây táo hơi lành lạnh, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Những đám mây đen giống như một khối chì và có thể rơi bất cứ lúc nào.
Tiếng gió nức nở nghẹn ngào giống như tiếng quỷ khóc, quanh quẩn không dứt.
Trương què khập khiễng đuổi theo ra khỏi cửa sân, đến trước mặt tôi.
Ông căng thẳng và hỏi tôi có chuyện gì vậy?
Tôi mới nói, chuyện vừa rồi nhìn thấy bé gái kia...
Trương què lập tức híp mắt, lẩm bẩm nói: "Chú còn tưởng thầy Không sẽ không thả con bé ra ngoài, sẽ dùng thủ đoạn khác đối phó chúng ta. Xem ra, mẹ Trương Cung tới cửa làm nhục Tưởng Thục Lan, để cho thứ quỷ này chạy ra ngoài.”
Lưng tôi toát mồ hôi lạnh.
Vừa rồi tôi quá căng thẳng, không nghĩ tới nguyên do ...
Nhờ Trương què nhắc nhở, trong lòng tôi ớn lạnh.
Mẹ của Trương Cung bị theo dõi...Lại muốn chết một mạng người?
Tôi không có ấn tượng tốt với mẹ của Trương Cung, nhưng người bị chết hại càng nhiều, sẽ càng hung dữ!
Chúng ta muốn đối phó với bé gái, thì không thể để cô bé mất kiểm soát và trở nên khó đối phó được.
Thế nhưng...Đây cũng là một cơ hội!
Con bé đi trả thù mẹ của Trương Cung, thì tôi và Trương què có thể bắt được con bé!
Trong nháy mắt nghĩ rõ ràng những điều này, tôi lập tức nói với Trương què.
Trương què gật gật đầu, nói đây thực sự là một cơ hội, chuẩn bị một chút, buổi tối động thủ.
Chúng tôi trở lại trong sân.
Tưởng Thục Lan còn đang véo nhân trung cho bà Tưởng.
Bà đang vô cùng hoảng loạn, vẫn còn đang khóc.
Sau khi Trương què đi qua, ông đỡ bà Tưởng dậy, sau đó vỗ vào giữa lưng bà ta, lại véo thật mạnh vào nhân trung bà Tưởng.
Bà Tưởng hét lên và phun ra một ngụm máu đen có mùi tanh hôi.
Hai mắt bà ta trợn lên, mềm oặt ngã xuống.
Tưởng Thục Lan vui mừng gọi một tiếng mẹ, vội vàng đỡ bà Tưởng lên, không để cho bà ta tiếp tục ngã xuống dưới.
Trương què móc ra một viên thuốc đen như mực, bảoTưởng Thục Lan đút cho bà Tưởng, sau đó để bà ta nằm trên giường nghỉ ngơi một ngày.
Tưởng Thục Lan cảm kích nhận thuốc.
Trương què lại nói: "Đợi lát nữa, bà còn phải đi Trương gia một chuyến."
Sắc mặt Tưởng Thục Lan đột nhiên biến đổi, cực kỳ bối rối nhìn Trương què.
Trương què lại liếc bà Tưởng một cái, nói đợi lát nữa sẽ nói.
Tưởng Thục Lan cắn môi, bà dìu bà Tưởng vào phòng.
Ta cùng Trương què trở về nhà chính.
Kỳ thật tôi cũng đang thắc mắc tại sao Trương què lại bảo Tưởng Thục Lan đến Trương gia.
Bé gái kia muốn đối phó mẹ của Trương Cung, chúng tôi đi qua không phải là được rồi sao?
Tưởng Thục Lan đi, rất có thể sẽ liên lụy đến chúng tôi...
Hơn nữa, đối với trạng thái tinh thần của Tưởng Thục Lan, cũng là một loại tra tấn.
Ánh mắt Trương què nhìn tôi, đột nhiên có chút ý tứ nói không nên lời.
Trong lúc nhất thời, trong đầu tôi hẫng nửa nhịp, không dám nhìn vào mắt ông.
Trương què lại thở dài, ông vỗ vỗ bả vai tôi.
......
Không bao lâu sau, Tưởng Thục Lan đi vào nhà chính, bà bất an nhìn Trương què.
Trương què nói với Tưởng Thục Lan, ông bảo đi Trương gia, không phải bảo bà đi làm gì cho Trương gia.
Mà là bởi vì tối nay, bé gái kia có thể sẽ giết mẹ của Trương Cung.
Chúng tôi sẽ bắt bé gái.
Để cho bả cùng đi, chỉ là một phương pháp nữa.
Nói xong, Trương què lấy ra miếng ngọc đen như mực, trên miếng ngọc kia còn có một hình chạm nổi hơi nhô lên, trông giống như một cái đầu mèo.
Sắc mặt Trương què nghiêm túc không ít, nói thứ này để cho bà cầm.
Nếu con bé đó đến, hãy gọi con bé ấy đến bên cạnh trước, sau đó vỗ miếng ngọc này lên đỉnh đầu con bé.
Bằng cách này, chúng tôi có thể bắt được con bé đó
Sắc mặt Tưởng Thục Lan chợt trắng bệch.
Bà lắc đầu thật mạnh.
Trương què nhíu nhíu mày, lại nói: "Bà muốn con gái của bà, vẫn cứ giết người hại mệnh như vậy sao?"
Thân thể Tưởng Thục Lan lại run lên, bà gian nan nói, không muốn.
Trương què trầm giọng giải thích: "Trước đây tôi không nói với bà, bắt được con bé, sẽ siêu độ cho nó. Thầy Không kia không phải người tốt, y lấy được da người của Trương Cung, muốn mạng của Hồng Hà, ngày hôm qua Hồng Hà suýt nữa chết trong tay y. Tôi thấy y, có thể là muốn nuôi con gái của bà thành hung thi, nếu bà không muốn hỗ trợ, tôi cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn cứng rắn, thu phục con bé, nếu là hồn phi phách tán, bà cũng chớ trách tôi và Hồng Hà!
Tưởng Thục Lan lập tức ngừng khóc.
Tay bà run rẩy nhận lấy miếng ngọc.
Sắc mặt Trương què mới dễ nhìn hơn không ít.
Chỉ là trong lòng tôi, lại không thoải mái lắm.
Từ lúc Tưởng Thục Lan đến nhà tôi, bắt đầu tìm chúng tôi, bà vẫn luôn tỏ ra rất trọng tình nghĩa.
Bà dõi theo tôi một cách rất cẩn thận, còn có đối với bé gái đã chết, bà đều là như thế...
Bà quá đáng thương, cũng quá hèn mọn.
Chỉ sợ mấy năm nay bà thật sự bị Trương Cung chèn ép.
Tính ra lúc trước bà bị ông Tưởng khống chế.
Bà là một người phụ nữ, bà có thể làm gì chứ?
Sự oán giận của tôi đối với bà đã giảm đi đôi chút.
Đúng lúc này, Trương què nhìn về phía tôi, ông kêu tôi kiểm tra chuyện của lão kia một chút, nếu Tưởng Thục Lan không thành, chúng tôi phải khóa xác lại.
Trong lòng tôi nhất thời rùng mình!
Khóa xác, là một loại phương pháp đặc thù của người cõng xác.
Nếu người chết xác chết vùng dậy, thì thân thể người đó sẽ cứng như sắt, răng và móng tay sẽ có chất độc.
Đối phó với loại người chết này, không dám để cho nó đến gần.
Bằng không, nếu bị nó làm bị thương, thi độc tấn công vào tim, liền không sống được bao lâu nữa.
Dùng năm móng vuốt đồng ngâm máu chó đen móc vào tay, chân và đầu của thi thể rồi treo lơ lửng giữa không trung, rời khỏi địa khí [1], là có thể khóa nó lại!
[1] khí hậu khác nhau ở từng khu vực
Tôi hít một hơi thật sâu, đặt ba lô xuống.
Lấy năm chiếc móng vuốt đồng có kích thước to chừng hột đào ra.
Lại lấy ra một cuộn dây thừng chu sa màu đỏ thẫm.
Buộc năm sợi dây thừng vào móng vuốt đồng, lại cắt từng sợi dây, rồi cuộn thành hình tròn.
Trương què lấy hết tất cả móng vuốt đồng đã nối với dây thừng, bỏ vào trong túi.
Tôi sửng sốt và hỏi ông tại sao không để lại cho tôi hai cái?
Trương què cau mày nói: "Con bé quá hung dữ, khóa xác con còn chưa lên tay, lần này không cho phép sai lầm, vẫn là để chú làm.”
Tôi há miệng, nhưng Trương què nói là sự thật, tôi liền không nói nhiều nữa.
Tưởng Thục Lan cúi đầu, bà nói đi phòng bếp dọn thức ăn ra, vội vàng ra khỏi nhà chính.
Trương què lại ngồi xuống hút thuốc
Trong phòng tràn ngập mùi cay của lá thuốc lá.
Trong lúc nhất thời, nhà chính yên tĩnh làm cho tôi có chút ngồi không yên.
Để phân tán suy nghĩ căng thẳng của mình, tôi lấy điện thoại ra.
Chụp chân Trương què một cái, rồi gửi cho Ân Oanh.
Lại nói cho cô ấy biết, chờ trời tối, chúng tôi sẽ đi làm việc, nếu tình hình thuận lợi thì tối nay có thể làm xong, là tôi sẽ trở về thị trấn trong đêm luôn.
Ngay sau đó, Ân Oanh đã tức trở trả lời "Ồ"
Cô ấy hỏi: "Đây là chú Trương của anh hả?"
Khóe miệng tôi không tự chủ được mỉm cười, lại trả lời: "Đúng, đến lúc đó anh giới thiệu cho hai người quen biết, chú ấy tốt lắm.”
Ân Oanh lại hừ một cái.
Tôi đang muốn dỗ Ân Oanh hai câu.
Nói thật, cô ấy có thể đến tìm tôi, chắc chắn đã làm rất nhiều cuộc đấu tranh tâm lý, tôi không thể chỉ nhìn không nói.
Nhưng Ân Oanh lại gửi một tin nhắn, nói: "Hồng Hà, em nói với anh một chuyện.”
"Hai người vẫn phải mau chóng trở về đi. Vừa rồi khi em rời khỏi nhà anh, phát hiện có một lão già ở bên kia đường, nhìn chằm chằm cửa nhà anh đó.”
"Ông ta còn cầm một cái gậy có mảnh vải bên trên, giống như là thầy bói vậy. ”
"Em đã xem quá nhiều tin tức như thế này rồi, có thể là kẻ trộm, muốn trộm nhà các anh đó”
Sắc mặt tôi nhất thời biến đổi.
Ngẩng đầu lên, tôi liền muốn nói chuyện này với Trương què.
Lại không nghĩ tới, tôi thiếu chút nữa đã miệng đối miệng đụng phải Trương què.
Ông đang cúi đầu, đứng trước mặt tôi, cúi đầu nhìn điện thoại di động của tôi...
"Chú...Chú Trương..." Tôi nhất thời có chút hoảng hốt, thuận tay tắt màn hình điện thoại di động.
Trương què lại nghiêm túc nói: "Con bão bạn gái nhỏ của con trở về, tìm thầy bói kia.”
"Nói với ông ta, thời gian vẫn chưa đến!"
Lúc này, mồ hôi trên trán Trương què dày đặc, mí mắt nhảy không ngừng.
Tôi sửng sốt một chút, khó hiểu nói: "Thời gian gì? Chú Trương, chú biết ông ấy hả?"