Chương 11: Bà không nói là muốn hại chết Hồng Hà sao?

Thái độ này của tôi rõ ràng đã dọa đến Tưởng Thục Lan.

Sắc mặt bà bỗng trở nên tái nhợt.

Nhưng ánh mắt của tôi vẫn luôn sắc bén, xem xét thật kỹ!

Theo lý mà nói, năm đó Trương què phong ấn bé gái vào trong rương đồng rồi chôn ở nơi này.

Ông cũng không có nói, Tưởng Thục Lan biết chuyện này!

Cũng không biết ai đã thả bé gái ra...Chẳng lẽ là Tưởng Thục Lan!?

Trong đầu tôi suy nghĩ thần tốc.

Hốc mắt Tưởng Thục Lan lại bắt đầu đỏ bừng, bà lại giống như muốn khóc.

Trong nháy mắt, không khí trong sân đều trở nên vô cùng ngột ngạt.

Đúng lúc này, tôi dường như nghe thấy tiếng kêu yếu ớt, là Trương què đang gọi tôi!

Tim tôi đập loạn xạ, gạt bỏ mọi suy nghĩ của mình.

Nhìn chằm chằm Tưởng Thục Lan, tôi thấp giọng nói: "Bà đi theo mấy người cán sự Chu xuống núi đi." Chu Quang lớn hơn tôi rất nhiều, y và Trương què còn cùng thế hệ, vì vậy tôi không thể gọi y bằng tên được.

Đội kèn Xô-na và những người khiêng quan tài bên cạnh Chu Quang cũng không thể chờ được nữa, vội vàng đi xuống núi.

Tưởng Thục Lan còn muốn nói chuyện, Chu Quang đã trực tiếp kéo bà đi về phía trước.

Tôi nhặt sừng trâu già trên mặt đất lên, lau sạch bùn sau đó chạy nhanh về phía hố đất bên kia.

Trong nửa phút, tôi đã chạy đến hố đất.

Trong hố trống trơn, xa hơn nữa, là một sườn núi dốc xuống, không còn đường đi.

Giọng nói yếu ớt củaTrương què từ phía dưới truyền đến.

Trong lòng tôi đã sớm sốt ruột, lại nhịn không được hốt hoảng, lại hét một tiếng chú Trương, chờ con, liền nhanh chóng lao xuống sườn núi!

Tôi và Trương què đã nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, ông nuôi tôi lớn lên, bởi vì tôi, ông đã làm quá nhiều chuyện.

Nếu ông xảy ra chuyện gì, cả đời này tôi đều sống không yên.

Con đường trên sườn núi rất dốc, có rất nhiều gốc cây cổ thụ và bụi rậm, hơn nữa không đủ ánh sáng, tôi suýt chút nữa đã lăn xuống núi.

Nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, tôi bật đèn pin lên, ánh sáng trắng chiếu ra ngoài, tầm mắt mới rõ ràng.

Cách đó hơn hai mươi mét, Trương què đang ngồi dựa vào một gốc cây cổ thụ, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt càng hung dữ hơn.

Trong lòng tôi vui vẻ, bước nhanh về phía Trương què.

Nhưng sau khi đến gần, mặt tôi biến sắc.

Mu bàn chân phải của Trương què, không biết bị thứ gì đó đâm đâm xuyên, loáng thoáng có thể nhìn thấy một cái lỗ máu, làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.

Trách không được Trương què về không được.

Chân trái của ông vốn có chút vấn đề, phải đi khập khiễng, lần này bị thương chân phải, gần như là tàn phế.

Vội vàng đến gần ông, tôi gấp đến độ hốc mắt đều đỏ lên.

Bỏ ba lô xuống, tôi nhanh chóng tìm một mảnh vải, vội vàng cởi giày của Trương què ra, giúp ông buộc lại vết thương, tạm thời cầm máu.

"Hạ táng không có vấn đề gì chứ? "Trương què dường như dễ chịu hơn một chút, lau mồ hôi trên trán.

"Không có vấn đề..." Tôi cắn răng, lại hỏi ông, có phải thứ quỷ vừa rồi làm ông bị thương thành như vậy không?

Trương què thở gấp chửi thề một câu, nói: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, Hồng Hà con cũng không cần phải gấp, thứ quỷ kia tuy rằng làm chú bị thương, nhưng con bé đó cũng không khá hơn bao nhiêu, bị chú dùng sừng trâu đóng đinh vào ngực nó, gắng gượng mới chạy thoát.”

Tôi há hốc mồm, đây mà là vết thương nhỏ sao?

Chỉ là nghe thứ quỷ kia cũng bị thương, tôi mới tốt hơn một chút.

Ít nhất Trương què không có hoàn toàn chịu thiệt.

Tôi thật cẩn thận đỡ ông dậy, lại muốn mở miệng hỏi thăm.

Trương què nghiêm trọng nói: "Thứ quỷ kia được cúng bái, chú đã nói rồi mà, sao lại hung hãn hơn trước kia nhiều như vậy, liên tục giết hai mạng người.”

Sắc mặt tôi lại thay đổi, đồng tử co lại, ngạc nhiên nghi ngờ nói: "Cúng bái?”

"Ừ." Trương què gật gật đầu.

Ông nói cho tôi biết, nếu như không phải được cúng bái, vừa rồi bị sừng trâu già đóng đinh một cái, con bé đó khẳng định cũng chạy không thoát.

Hơn nữa, trong những trường hợp như vậy, chúng ta không thể trực tiếp rời khỏi thôn.

Nhất định phải tìm ra con bé, lại trấn trụ, hoặc là đốt sạch sẽ.

Nếu không, cho dù ông để lại bùa chú hay đồ vật trấn quỷ khác ở cửa thôn cũng không có biện pháp ngăn cản con bé đó.

Một khi người cúng bái con bé đưa con bé ra ngoài, chuyện kia lại càng lớn!

Tôi hít thở nặng nề, ngay lập tức tôi nghĩ đến Tưởng Thục Lan.

Tôi nghiêm trọng nói cho Trương què biết, có thể là Tưởng Thục Lan, cũng nhanh chóng nói chuyện vừa rồi.

Trương què híp mắt, nói: "Trở về Tưởng gia.”

Tôi cõng Trương què trên lưng, nhanh chóng bò lên sườn núi, rồi đi xuống bằng con đường núi thông thường.

Trên đường đi, đoàn người Chu Quang đã sớm không còn bóng dáng.

Lên núi thì dễ nhưng xuống núi lại khó, đặc biệt là cõng theo Trương què, tôi phải cẩn thận một chút ...

Chờ đến dưới chân núi, đêm càng khuya. . ....

Tiếng côn trùng kêu rỉ rả khiến lòng người bực bội.

Băng qua con đường Kê Canh, sau đó đi vào cuối thôn.

Ven đường ở cuối thôn, lại có một ông già đang đứng ở đó.

Ông già kia mặc quần áo rách rưới, ông ta già đến nỗi tóc đều rụng hết, trên mặt có nhiều vết lốm đốm, trông đặc biệt đáng sợ

Ông ta lại kinh ngạc nhìn tôi cười.

Hơn nửa đêm, ông già này giống như một con quỷ, làm tôi sợ đến mức suýt chút nữa đã bỏ Trương què xuống đất.

"Đừng để ý đến ông ta, đi thôi! "Trương què thấp giọng nói cho tôi biết, nửa đêm ở bên ngoài, không phải quỷ, cũng không phải người bình thường gì.

Tôi kiên trì đi về phía trước, lúc đi ngang qua lão già, ông ta lại khàn giọng hô một câu: "Chàng trai trẻ, đường đêm gặp nhiều quỷ, trong thôn có người không cam lòng, cậu đừng ở chỗ này nữa, sớm đi, sớm yên ổn.”

Tôi: "..."

Vốn tôi hơi dừng chân một chút, Trương què lại thấp giọng bảo tôi đi.

Tôi không dám dừng lại và tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ chớp mắt, đã đi được mấy chục mét, tôi không chịu nổi, dừng lại thở hổn hển vài hơi.

Theo bản năng, tôi quay đầu nhìn lại.

Chỉ có điều, trên đường thôn phía sau, cái gì cũng không có...

Tôi bất an hỏi Trương què, vừa rồi lão già kia là người hay quỷ, sao tôi có cảm giác ông ta có ý ám chỉ gì gì đó?

Trương què mím môi, lắc đầu, nói không biết, nhưng tốt nhất không nên để ý tới.

Tôi hít một hơi, lại bước về phía trước.

Lúc này, Trương què nói, khắp nơi trong Tưởng gia thôn này có điều gì đó kỳ lạ, chúng ta phải nhanh chóng giải quyết bé gái kia, thoát ra ngoài càng sớm càng tốt.

Tôi gật đầu thật mạnh.

Chớp mắt, đến ngoài cửa Tưởng gia.

Cánh cửa lúc này mở rộng.

Vào sân nhỏ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bà Tưởng cùng Tưởng Thục Lan đang ngồi ở trong phòng.

Trên bàn còn để một xấp tiền cũ, đám người Chu Quang đã không còn nữa.

Lúc này, hai người quay đầu nhìn qua.

Tưởng Thục Lan lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bà cuống quít đứng dậy, lại kêu tôi buông Trương què ra, bà đi tìm thuốc.

Tôi đặt Trương què trên một cái ghế trong nhà chính, cũng đưa tay ngăn cản Tưởng Thục Lan, không để cho bà rời đi.

Tưởng Thục Lan ngạc nhiên nhìn tôi, ánh mắt khó hiểu.

Trương què lạnh lùng nhìn bà, hỏi một câu, thứ quỷ kia đâu? Sắc mặt Tưởng Thục Lan hơi biến đổi, bất an nói một câu: "Cái gì..."

Trương què trầm mặt, lạnh giọng nói: "Tưởng Thục Lan, tốt nhất bà nên nói thật đi, xác con gái bà, có phải bị bà đào trở về hay không?”

"Đã chết hai người rồi, cha của bà cũng đã chết, Trương Cung cũng đã chết! Con bé kia hung ác như vậy, tiếp theo chính là Hồng Hà!"

"Bà không nói, là muốn hại chết Hồng Hà sao?!”