Nhưng năm trước đây, nông thôn rất lưu hành tập tục náo hôn [1].
[1] Tập tục “náo hôn”, nghĩa đen là “tạo nên sự hỗn loạn ở đám cưới”, có truyền thống từ thời nhà Hán, vào thế kỷ thứ hai trước công nguyên. Tuy nhiên, sau này, tập tục trên lại bị biến tướng thành những trò đùa quái ác, đi quá xa gây phản cảm và thậm chí có trường hợp cô dâu, phù dâu bị tấn công tình dục.
Nhưng một số người không có tố chất, sau khi uống quá chén sẽ quấy rối phù dâu, cô dâu, việc cưới xin đang yên đang lành lại trở thành tập tục xấu.
Năm 99, mẹ tôi mới học năm thứ hai, bà được mời đến nhà họ hàng làm phù dâu!
Nhưng trong tiệc cưới, lại xảy ra cảnh náo hôn không chịu nổi.
Mẹ tôi là người xinh đẹp nhất, lại là sinh viên đại học, cũng là người bị làm phiền nhiều nhất!
Trong lúc hỗn loạn, bà đã biến mất!
Ngày hôm sau, người ta tìm thấy bà trong kho chứa củi, đang hấp hối…
Ông ngoại tôi sốt ruột tức giận đến nổ đom đóm mắt, đi tìm họ hàng tranh cãi!
Họ hàng lại nói mẹ tôi muốn trèo cao, đi uống rượu với khách trong thành phố, rồi say khướt, ai biết chuyện gì đã xảy ra? Mắc mớ gì tới anh ta?
Ông ngoại tôi cãi vã kịch liệt nhưng lại bị họ hàng gọi người đánh một trận, rồi ném ra ngoài!
Kể từ ngày đó, gia đình tôi đã trở thành trò cười trong thôn.
Dân làng nói rằng thứ đàn bà thích xuất đầu lộ diện, chắc chắn không phải là thứ tốt lành gì!
Không ở nhà kết hôn sinh con, chạy ra ngoài đi học, khẳng định đã bị người ta chơi hỏng rồi.
Ông ngoại tôi mất hết mặt mũi, ngay cả cửa cũng không dám bước ra.
Nhưng họa vô đơn chí ...
Bụng của mẹ tôi, không ngờ lại to lên trông thấy!
Ông ngoại vội vàng cho mẹ tôi uống thuốc, uống đủ loại thuốc dân gian.
Nhưng cho dù như vậy, bụng của bà cũng không nhỏ lại.
Ông ngoại mắng bà là thứ đê tiện, không bảo vệ được mình, để cho người ta làm lớn bụng, lại bảo vệ thứ con hoang này thật tốt!
Mẹ tôi ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt...
Ông ngoại còn cực kỳ tức giận, đạp vô bụng mẹ tôi một cước.
Kết quả, bà bị chảy máu ngay tại chỗ, sinh ra một đôi long phượng thai!
Ông ngoại trực tiếp bóp chết bé gái!
Lúc ông muốn bóp chết tôi, mẹ tôi liều mạng dập đầu cầu xin ông, nói đứa bé là thịt rơi ra từ cơ thể bà, đã không còn một đứa, cho nên dù thế nào đi nữa bà cũng phải nuôi lớn tôi!
Ông ngoại mắng bà điên rồi, muốn ném tôi ra sau núi cho chó ăn!
Kết quả ông vừa ra cửa đã bị Trương què từ trong trấn chặn lại.
Trương què có khuôn mặt rỗ và hàm răng hô.
Ông cầm một xấp nhân dân tệ thật dày, nói muốn mua tôi đi!
Ông ngoại lại càng hoảng sợ, xấp nhân dân tệ dày như vậy, ít nhất cũng bảy tám vạn.
Ông ta hỏi Trương què mua em bé để làm gì? Có tiền này, mua một một gái đã có chồng có phải ngon hơn không?
Trương què chỉ hỏi ông ngoại tôi có bán hay không, không bán, ông liền đi nhà khác hỏi một chút.
Ông ngoại bị tiền làm cho choáng váng đầu óc, lập tức gật đầu đồng ý, một tay giao tiền, một tay giao "hàng".
Đến lúc này, Trương què đã trở thành cha nuôi của tôi.
Trương què cũng không bình thường, ông là người cõng thi thể trong trấn, chuyên đưa xác đến lò hỏa táng.
Con người có hỉ tang, họa tang, bệnh tang, yểu tang, oán tang...
Hỉ tang dễ đưa, một quan tài, một cuộn vải, đều có thể chôn người.
Nhưng gặp phải người chết vì họa, bệnh, yểu, oán, thì không dễ như thế đâu.
Cái gọi là đột tử thì càng không vào cửa!
Loại tang sự này, ngay cả đội tang lễ thổi kèn xô cũng không muốn đi.
Trong phạm vi tám mươi dặm, chỉ có Trương què mới dám nhận công việc như vậy!
Trương què nói với tôi, ông mua tôi về, bởi vì mệnh của tôi vừa tiện lại vừa cứng.
Lần đầu tiên ông cho tôi xem xác chết, tôi sợ tới mức ba ngày ba đêm không ngủ, còn nhìn thấy trên xà nhà có bé gái đang nhìn chằm chằm vào tôi và cười lớn!
Khó khăn lắm mới ổn thì nửa đêm ông lại ném tôi ra phía sau núi.
Những ngọn núi trong thị trấn, đi bộ một vài bước là có thể nhìn thấy một ngôi mộ.
Hơn nửa đêm, còn có "người" nằm sấp ở trên mộ liếm đồ cúng!
Tôi sợ đến phát điên! Quần ướt đẫm nước tiểu.
Sau đó, Trương què đưa tôi đi làm.
Khi nhìn thấy người chết, tôi không dám nói sợ nữa.
Bởi vì Trương què nói, nếu không luyện được lá gan của tôi, thì sẽ để tôi ôm xác chết ngủ qua đêm.
Khi tôi 8 tuổi, Trương què đưa tôi đến trường tiểu học.
Ông cho rằng, học được nhiều chữ, sau này buôn bán lại càng lớn.
Con người không thể cả đời chỉ có thể ở trong thị trấn, cõng thi thể cũng phải vào thành cõng quý nhân!
Nhưng trong thời gian đi học, tôi càng không thể ngẩng đầu lên.
Thị trấn nhỏ, không thể che giấu được chuyện gì.
Bạn học đều biết tôi là đứa bé bị bỏ rơi được Trương què mua, mắng tôi là con hoang không có mẹ, mỗi ngày đều ăn đồ cúng của người chết, cũng là một người chết.
Giáo viên không muốn gặp tôi, bảo tôi ngồi bên cạnh đống rác ...
Tôi giống như một con chuột qua đường, đi đường cũng phải trốn tránh mọi người.
Hơi không cẩn thận, nhẹ thì bị người ta đá mấy cước, nặng thì bị người kéo vào trong nhà vệ sinh, đánh cho mắt tôi nổi đom đóm mới dừng tay.
Bạo lực học đường kéo dài khiến tôi vô cùng chán nản, thậm chí tôi còn muốn nhảy khỏi tòa nhà giảng dạy cho kết thúc mọi chuyện.
Tôi cực kỳ hận ông ngoại của mình, ông ta là một kẻ giết người!
Tôi càng cảm thấy mẹ tôi đáng thương, bị một tập tục ác độc hủy hoại cả cuộc đời.
Tôi nghe nói, năm đó bà không nỡ bỏ tôi, còn chạy khắp nơi hỏi thăm tôi.
Bởi vậy, tôi lén đi Tưởng gia thôn, cũng chính là chỗ Trương què mua tôi.
Tôi muốn đi tìm mẹ tôi.
Tôi tìm được nhà của tôi đầu tiên.
Ông ngoại mắng tôi là con hoang, nói mẹ tôi đã lập gia đình, đừng gây họa cho bọn họ nữa!
Ông ta cũng giội cho tôi một chậu nước bẩn!
Tôi không cam lòng, lại đi khắp nơi hỏi thăm tung tích của mẹ tôi.