Chương 4: Quỳ xuống

Tôi bị dọa sợ không nhẹ.

Không phải La Âm bà đã nói, không có ma quỷ nào có thể tiến vào sân nhỏ, tại sao thứ bẩn thỉu này lại đi vào được!?

Trái tim tôi đập loạn xạ, gân xanh trên trán cũng đập theo.

Giọng nói vội vã và lo lắng bên tai tôi dần dần nhỏ đi và xa dần.

Mà âm thanh vừa rồi, kỳ thật chính là một thông lệ.

Hễ có ngư dân rơi xuống nước, sẽ có người ở trong thôn báo tin!

Ngày thường, khi nghe thấy âm thanh này, bố tôi sẽ lập tức dẫn theo tôi, muốn đi vớt thi thể.

Hôm nay tôi ở trong nhà La Âm bà, không có khả năng đi...

Trong khi tôi đang suy nghĩ, cái bóng đó đã tiến lại gần cửa sổ hơn. Trong khoảnh khắc tiếp theo, tôi có cảm giác như nó sẽ phá vỡ cửa sổ chui vào.

Da đầu tôi tê dại, thiếu chút nữa đã ngã xuống giường đất .

Tôi quả thực không đợi được, xoay người xuống giường, kéo mở cửa phòng, hốt hoảng gọi La Âm bà.

Kết quả một màn trong nhà chính càng làm cho đầu tôi ong lên.

La Âm bà đưa lưng về phía tôi, nửa người đều vùi vào trong quan tài.

Có rất nhiều thứ được đặt ở nửa dưới của nắp quan tài, trong đó có kéo, dao găm, đòn cân rỉ sét.

Một ngọn nến chập chờn, nhưng ánh nến lại lộ ra ánh sáng màu xanh nhạt!

Mà con gà già lúc trước thì đang đứng trên ghế, đôi mắt đỏ hoe nhìn quan tài.

Nhà chính lạnh đến dọa người, trên người tôi đều là nổi da gà.

La Âm bà chậm rãi đứng thẳng lên, hai tay từ trong quan tài nâng lên, trên găng tay dính đầy vết máu đen!

Bà quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi rùng mình một cái rồi ngã ngồi xuống đất.

Đột nhiên, ngọn nến chuyển sang màu da cam bình thường.

"Nhóc con, sao không đi ngủ đi, thức dậy làm gì?" La Âm bà hỏi tôi một cách khô khan.

Nhưng lúc này, trong ánh mắt tôi nhìn về phía La Âm bà hoàn toàn là sợ hãi cùng bất an.

Bà ấy đang làm gì với cái xác!?

Đôi bàn tay đẫm máu đó đang xé nát thi thể sao!?

Cha tôi đã dạy tôi từ khi còn nhỏ rằng người chết là lớn nhất!

Người quả quyết không thể vũ nhục thi thể, nếu không nhất định sẽ bị ma ám, hơn nữa thứ quỷ quái kia sẽ hung dữ kinh người!

Tôi nhất thời không trả lời La Âm bà, bà lại hỏi tôi một câu.

Sau đó tôi mới cắn răng nói với bà về cái bóng trên cửa sổ, vừa rồi khi tôi tỉnh dậy thì nghe thấy ai đó hét lên rằng bến tàu đã xảy ra chuyện gì đó...

Lông mày La Âm bà nhíu chặt thành một đường!

Bà lẩm bẩm nói: "Còn thiếu một ngày nữa mới đến Đông Chí, cô ta đã dữ thành như vậy, thiếu chút nữa có thể vào phòng..."

"Thật khéo, bến tàu cũng xảy ra chuyện, sợ là muốn dẫn cha nhóc đến bên bờ sông, giết chết ông ấy, ngày mai sẽ dễ xuống tay với nhóc hơn.”

"Nhóc con, con coi chừng nhà, không cần ra ngoài, bà đi bến tàu, sẵn gọi cha con tới đây luôn!”

La Âm bà nói những lời này, làm cho tôi như rơi xuống hầm băng!

Ngư dân trên bến tàu gặp chuyện không may, là quỷ quái kia muốn dẫn dụ cha tôi rồi hại chết ông ấy!?

Tôi nhất thời lòng nóng như lửa đốt!

La Âm bà lại xoay người, bước chân dồn dập đi ra khỏi nhà chính.

Trong chớp mắt, bóng dáng của bà đã biến mất trong tầm mắt của tôi.

Tôi sốt ruột, cất bước muốn đi theo ra ngoài, nhưng đi đến cửa chính, lại mạnh mẽ dừng chân...

Khoảng sân trống trải, cho dù không có ai khác nhưng lại mang đến cho tôi cảm giác ngột ngạt vô cùng.

Dường như có một "người đàn ông" đang đứng trong một góc tối nhìn chằm chằm vào tôi!

Tôi không dám đi ra ngoài, La Âm bà đi cứu cha tôi, hiện tại nếu tôi đụng phải thứ quỷ quái kia, chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ...

"Bịch" một tiếng vang nhỏ, tôi bị giật mình.

Quay đầu lại nhìn, là con gà già kia từ trên ghế đi xuống, nó chậm rãi đi tới trước quan tài, vỗ cánh nhảy lên, vậy mà cưỡi ở trên đỉnh quan tài.

Nắp quan tài vẫn mở, mép quan tài thấm đẫm không ít vết máu.

Có một câu nói được gọi là tò mò giết chết con mèo.

Tình cảnh lúc này làm cho tôi sợ hãi bất an, nhưng tôi vẫn là ma xui quỷ khiến dịch về phía trước, nhìn thi thể nữ kia.

Tôi phát hiện cô ta dường như khác với ban ngày.

Vốn là khuôn mặt người chết tái xanh vàng như nến, hai gò má hồng nhuận không ít, màu sắc này rất giả, rất quái dị, giống như là cố ý vẽ lên vậy.

Mi tâm cô ta nhíu lại, lộ ra thống khổ.

Phía dưới bụng đầy máu sền sệt màu đỏ thẫm, bốc mùi khó chịu.

Bất thình lình, bên tai tôi dường như nghe thấy tiếng run rẩy.

"Đau..."

Bên trong quan tài lại có tiếng gãi gãi truyền đến, dường như thi thể nữ đang dùng móng tay nắm lấy vách quan tài!

Tôi lập tức bị dọa đến giật mình, lùi lại phía sau, một tiếng “Bụp!”, đập mạnh vào tường, trực tiếp ngã xuống đất!

Tôi đau đến kêu rên lên một tiếng, hít một hơi khí lạnh.

Con gà già kia lại đột nhiên kêu cục cục rồi gáy một tiếng, khiến màng nhĩ tôi đau đớn!

Ngọn nến trên nắp quan tài lắc lư, chợt sáng chợt tắt, càng làm cho cả người tôi toát mồ hôi lạnh.

Tôi chợt quay người lại đứng lên, toàn thân căng cứng, kinh hãi nhìn chằm chằm vào quan tài.

Xác chết vùng dậy!?

Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng ho khan nặng nề!

Giọng nói này còn không phải của La Âm bà sao!

Tôi đã trở thành con chim sợ cành cong, kinh hoảng quay đầu nhìn lại.

Lại phát hiện trước cửa nhà có một thôn dân, y mặc bộ quần áo cũ nát, cả người vết thương chồng chất, nhất là vị trí miệng, bị kim chỉ xuyên qua, âm trầm khủng bố.

Cơn ho của y ảnh hưởng đến miệng y, thế cho nên vị trí bị sợi chỉ may xuyên qua bị chảy ra không ít máu tươi!

Một màn quái dị xảy ra, ánh nến bỗng nhiên ổn định lại, tiếng gãi cũng biến mất không thấy.

Con gà già lảo đảo ngã xuống đất, nằm sấp bất động...

Sự xuất hiện của thôn dân này càng khiến tôi hoảng sợ hơn.

Chẳng phải y cũng chính là thôn dân đã mắng tôi hôm đó sao?!

Quần áo sau lưng tôi đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt, thôn dân này làm sao lại thành bộ dáng này, miệng còn bị người ta may kín?!

Tôi run rẩy lùi lại, bắt được một cái ghế, giơ ngang trước ngực, sợ y vọt vào phòng.

Bộ dáng kinh khủng này của y, giống như bị ma ám vậy!

Nhưng ngay sau đó, thôn dân này “bịch” một cái, quỳ xuống đất, càng không ngừng liên tục dập đầu lạy tôi!

Mỗi một lần dập là đầu y lại đập vào ngưỡng cửa.

"Xin...Xin lỗi..." Tiếng xin lỗi nức nở nghẹn ngào, từ kẽ môi y truyền ra.

Việc này lại càng ảnh hưởng đến sợi chỉ trên miệng y, máu chảy càng nhiều hơn!

Tôi choáng váng.

Nhưng y vẫn đang dập đầu, trên đầu đã là một mảng đỏ tươi, chảy không biết bao nhiêu là máu.

"Tha...Tha cho tôi..."

Giọng nói cầu xin của y càng trở nên yếu ớt thống khổ.

Y đang cầu xin sự tha thứ của tôi à?

Tôi chợt nghĩ đến, nếu tôi không để ý tới y, có phải y sẽ dập đầu đến chết ở chỗ này phải không!?

Trong nháy mắt ý niệm này sinh ra, làm cho trong lòng tôi càng thêm áp lực.

Bởi vì tôi không hiểu, vì cái gì mà y lại đến xin lỗi tôi với bộ dáng khủng bố này...

Ai đã làm gì y vậy?

Mắt thấy đầu y đã dập đến máu thịt bầy nhầy.

Đúng lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói lạnh lẽo nghiêm khắc của bà lão!

"Còn chưa tới ngày, cô đã muốn dọa chết nhóc con sao!”

Thôn dân kia đột nhiên đứng thẳng dậy, nhìn tôi với đôi mắt trống rỗng.

Trong mắt y dường như lộ ra một cỗ "thống khổ bi thương".

Tóm lại, đó cũng không phải là ánh mắt của thôn dân thường hay nhìn tôi...