Chương 61: Sanh Tử Tương Tùy (thượng)

Ngay lúc đó ở cạnh đó đột nhiên xuất hiện một cổ năng lượng khác. Đúng là một tình trạng cổ quái, bởi vì trước đó thần long kỳ kiếm của Vương Thao đã thao khống hết thảy. Ở chỗ này, tất cả các góc cùng mọi kẽ hở đều tràn ngập đồng chất năng lượng, năng lượng trên thân người khác hoàn toàn không thể xen vào.

Thậm chí có thể nói rằng ngay cả Dương Hạo đều đã bị thao khống trong nguồn năng lượng của Vương Thao. Nhưng hết lần này tới lần khác ngay lúc Dương Hạo bị kết liễu thì lại có một điều kỳ diệu xảy ra thay đổi kết cục.

Nếu nói thần long kỳ kiếm đẩy hết mọi vật ra ngoài thì nguồn năng lượng mới xuất hiện lại cuốn lấy tất cả. Khi nó vừa xuất hiện, nơi này càng thêm cuồng phong cuồn cuộn nhưng hướng gió cũng không xoay tròn mà lại cùng hướng về một phương bay tới.

Thậm chí ngay cả góc độ xuất kiếm của Vương Thao cũng thoáng chếch đi, hắn không có cách nào tiếp tục đâm tới Dương Hạo mà bị cổ năng lượng kia hút lấy thay đổi hướng sang một hướng khác bay đi.

Đúng lúc đó Dương Hạo mở mắt ra, từ chỗ hắn thấy được cảnh tượng mà ngay cả mơ cũng tuyệt đối không gặp. Dưới bầu trời u ám, cát bay đá chạy, dường như đã tới ngày tàn của thế giới. Toàn bộ quang mang có thể chiếu sáng đều đã bị hấp thu đi. Trong thiên địa tràn ngập hắc ám chỉ có hai luồng quang huy bất phân cao thấp sáng ngời, một đương nhiên là thần long kỳ kiếm, của Vương Thao, phi kiếm mặc dù bị chuyển hướng nhưng năng lượng không yếu bớt chút nào, thanh quang vẫn tung hoành thiên hạ như trước. Còn lại là một nữ nhân với thuần bạch quang, người đương nhiên không có khả năng thuần bạch được nhưng nữ nhân này đứng dưới bầu trời màu đen đồng thời từ trên người nàng không ngừng phát ra vô số điện màu trắng khiến thân thể cùng diện mục thậm chí ngay cả mái tóc của nàng đều chiếu sáng dập dờn.

Nữ nhân đó, Sư Sư, cho tới bây giờ cũng chưa từng biểu diễn tư thái cao cao tung bay tại không trung. Trong phút này nàng tựa như một nữ thần, trên người nàng điện hồ vòng quanh trên thân thể tạo thành một loại điện tuyến kỳ lạ chung quanh, mà giờ khắc này năng lượng mà mọi người cảm nhận được chính là do điện tuyến này tản ra.

Sư Sư mặt không chút thay đổi, đôi mắt quyết tâm. Nàng mở tay ra, tựa hồ đang sắp ôm một thứ gì đó vào lòng.

" Từ!" Hỗn nguyên tử rung động dị thường " Là từ lực!!"

Sắc mặt Dương Hạo như tro tàn, cả người hắn tựa như bị đóng băng lại không thể động đậy. Lời Hỗn nguyên tử nói khiến Dương Hạo nhớ lại, ngay vừa rồi lúc hắn cùng Vương Thao đối quyết đã thấy Sư Sư không ngừng tự đeo dây sắt lên người không chỉ một lần. Khi đó Dương Hạo còn tưởng rằng nữ nhân này đang làm chuyện vô vị chứ nào biết đâu rằng, Sư Sư kỳ thật đã sớm chuẩn bị cho phút này, vào đúng lúc tính mạng của Dương Hạo gặp nguy hiểm sẽ dụng chính sinh mệnh của mình hy sinh.

Sư Sư là người của Thiên sứ tinh, thậm chí trong số những nữ nhân của Thiên sứ tinh Sư Sư cũng rất đặc biệt, cường độ điện trong cơ thể nàng có thể coi là trên đời hiếm thấy, nếu không có xuân dược của Dương Hạo thì căn bản là không ai có thể giải trừ điện năng phòng ngự của nàng. Điện năng cường đại đúng là điểm mạnh của Sư Sư.

Nàng vừa rồi quấn đầy trên thân dây sắt hình thành khối nam châm đơn giản nhất, chỉ cần điện lượng đủ mạnh Sư Sư hoàn toàn có thể hút hết thảy mọi thứ làm từ sắt lên trên người mình, mà thanh kiếm của Vương Thao cũng làm từ sắt. Cũng không chỉ là một mình nó mà tất cả mọi vũ khí đã ra khỏi vỏ chung quanh, kể cả kiếm của đám hoàng thất vệ đội đều cũng bị sức hút cường đại từ Sư Sư hút lấy. Sư Sư ở giữa không trung đã thành một khối nam châm khổng lồ cùng tầng tầng vũ khí dính trên người tựa như một tầng giáp sắt.

Nhưng cho dù bộ giáp có dầy hơn thế cũng tuyệt đối không thể ngăn cản được thần long kỳ kiếm. Vương Thao đã bị từ lực hấp dẫn khiến phi kiếm chuyển hướng liền dứt khoát điều chuyển mũi kiếm hướng về phía Sư Sư tấn công. Với uy thế của Thần long kỳ kiếm lại thêm từ lực gia tốc khiến khoảng cách giữa nó cùng Sư Sư nhanh chóng rút ngắn, tốc độ đó phảng phất đã ra ngoài khỏi khả năng quan sát của loài người, thậm chí đã vượt qua cả lực cản của không khí cùng gió.

Xa xa Dương Hạo ngơ ngác đứng, toàn thân hắn đang nóng lên, hắn đương nhiên đoán trước tới được hậu quả nhưng thân thể hắn dường như lại đã hoàn toàn không thuộc về hắn.

Dương Hạo trơ mắt chứng kiến đầu thanh long với khí thế bàng bạc xẹt thành một đường cong trên bầu trời âm u rồi sau đó đánh lên thân thể Sư Sư.

Cả thế giới phảng phất đều biến thành màu trắng.

Bầu trời trong nháy mắt sáng ngời lên, trên mặt đất cũng nổi lên một quang đoàn sang tựa mặt trời thật lớn. Mắt người không cách nào chịu nổi ánh sáng như muốn thiêu đốt cả da thịt của mọi người chung quanh đồng thời cũng thiêu đốt cả đôi mắt của Dương Hạo. Hắn dường như đã hoàn toàn mất đi linh hồn, hắn trơ mắt nhìn nữ nhân của mình biến mất ở trong đoàn quang hoa. Chung quanh tỏa ra nhiệt độ rất nóng nhưng Dương Hạo lại cảm thấy cả thế giới như băng giá. Sư Sư vừa bị ngọn lửa bao phủ hình như đã mang đi tất cả ấm áp, tất cả hy vọng trên thế gian này.

Chỉ trong nháy mắt so với ánh sáng lóe ra còn muốn nhanh hơn mà Dương Hạo dường như đang nhớ lại mọi ký ức về Sư Sư. Chuyện về Sư Sư tựa hồ đơn giản là vậy nhưng Dương Hạo vẫn mơ hồ cảm giác rằng sau này chắc chắn hắn sẽ thống khổ mãi mãi.

Dương Hạo cơ hồ nghĩ không ra, từ lúc nào Sư Sư đã nảy sinh ý niệm quyết cùng sinh tử với hắn. Nữ nhân này thậm chí ngay cả một câu nói cũng tiết kiệm, chỉ giống như lúc nhìn bầu trời sao mênh mông vào đêm khuya, chỉ là nhìn, chỉ là nhìn mà thôi còn đâu vẫn lạnh nhạt không nói một câu nào.

Sư Sư chính là như vậy. Lúc Dương Hạo không cần nàng thì nàng sẽ lại nhu thuận ẩn mình, tựa như một người vô hình. Lúc Dương Hạo lâm vào nguy hiểm, lâm vào tình cảnh sống chết trước mắt, nàng lại sớm đã chuẩn bị.

Thí dụ như bây giờ, căn bản là không cần tốn công suy tính, cũng không cần thống khổ chia ly, Sư Sư tùy thời đều đã chuẩn bị vì Dương Hạo mà chết.

" A!!!!!" Dương Hạo điên cuồng hét lên, một ngụm máu tươi theo tiếng hống của hắn phun ra, tại bầu trời xam xám thành huyết vụ. Dương Hạo bây giờ phẫn nộ cùng thống khổ đến khó có thể tả nổi, nhất là hắn thấy được Vương Thao vẫn đứng ở cạnh đó bình yên vô sự.

Vương Thao cũng đứng lặng ở đó, hắn hình như cũng không tính đến một kiếm của mình dĩ nhiên sẽ có đại uy lực như vậy, càng thêm không ngờ rằng thanh truyền thế bảo kiếm của Vương gia dĩ nhiên cũng biến mất trong màn lửa.

Vương Thao còn càng thêm không ngờ đến rằng ngay phía sau hắn một nam nhân chính thức đang tỉnh lại, nam nhân đó bởi vì một kiếm kia của Vương Thao mà mở đôi mắt tựa như ác ma, hoàn toàn phát động năng lượng trên người.