" Chỉ như vậy?"
Dương Hạo có chút không dám tin tưởng vào tai mình. Vừa rồi nhìn thái độ của Lăng Tử Yên nghiêm trọng còn tưởng rằng bọn họ đã chuẩn bị chuyện gì đó khó làm, hóa ra bất quá chỉ là việc trị liệu cho một khách nhân mà thôi, chuyện này không phải là quá đơn giản sao.
" Chỉ cần như vậy!"
Lăng Tử Yên cũng không để ý đến tiếng thở dài thất vọng của những khách nhân ở bên cạnh đang chờ xem, mà chỉ gọi một thủ hạ tới kêu hắn đưa Dương Hạo tới phòng bệnh đã chuẩn bị trước.
Đầu óc Dương Hạo vẫn còn chưa tỉnh lại, hắn gần như chỉ mơ mơ màng màng đi theo gã sai vặt đi tới khu hào hoa nhất của Lăng phi tinh thần hải, ngay cả sự bảo vệ quá mức sâm nghiêm dọc theo đường đi cũng không nhận ra. Dương Hạo vẫn không rõ tại sao Lăng Tử Yên cùng Lý Ba đột nhiên lại có yêu cầu này. Bây giờ bất cứ người nào trong kinh thành không ai không biết rằng trong tiệm của Dương Hạo dù chỉ là một viên Long hổ đại hoàn đan đơn giản nhất cũng có thể giúp nam nhân trọng chấn hùng phong, chữa trị cho một người, căn bản không phải là một nan đề.
" Đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy đâu!"
Hỗn nguyên tử trầm trầm nói, lão lên tiếng nhắc Dương Hạo " Trên đoạn đường vừa rồi đã có ba lớp bảo vệ, ngoài cùng là cơ giới hỏa lực, tầng giữa là phòng tuyến của kiếm sĩ ngoài tứ cấp, mấy người bảo tiêu tận bên trong cùng thậm chí còn không thể nhìn ra có thực lực thế nào."
Nghe Hỗn nguyên tử nói như vậy, Dương Hạo mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại. Hắn cẩn thận quan sát chung quanh mới phát hiện quả là có chút vấn đề, ở ngoài khu phòng hào hoa này nhìn như không có phòng thủ gì nghiêm mật nhưng nhạy cảm thuật của hắn lại rõ ràng có thể cảm ứng được ít nhất có hơn mười cao thủ đang nhìn chằm chằm vào hắn. Trong đám cao thủ này người nào cũng có thực lực của Kim Đức. Nói cách khác, mười người có cấp bậc Phó đoàn trưởng kiếm đạo đoàn mà chỉ làm bảo tiêu bên ngoài mà thôi. Vậy, người bệnh bên trong căn phòng kia có thân phận thế nào?
Dương Hạo đi vào trong phòng nhưng người xuất hiện trước mắt lại khiến lòng hiếu kỳ của hắn hoàn toàn tan biến. Bởi vì người ở trong phòng nhìn có vẻ không phải là người có địa vị cực cao mà chỉ như một lão nhân bình thường, muốn nói có đặc điểm gì thì chỉ là lão nhân này bảo dưỡng rất tốt, mặc dù tuổi đã hơn bảy mươi nhưng thoạt nhìn còn rất trẻ, mái tóc bạc được sửa sang không chút cẩu thả, lão ngồi trên ghế tựa một quân nhân, thấy Dương Hạo tiến đến mà vẻ mặt vẫn lạnh như băng.
" Ngồi!" Lão nhân nói.
" Nhưng ngồi thế nào?" Dương Hạo vừa muốn ngồi xuống nhưng chợt nhận ra trong phòng chỉ có một cái ghế.
" Ngươi chính là Dương Hạo?" Lão nhân không trả lời.
Dương Hạo gật đầu:" Vậy...... người ta phải trị liệu chính là lão sao? Một người có tuổi nên có thể có chút vấn đề?"
Lão nhân vẫn thản nhiên nhìn hắn cũng không nói thêm gì.
" Có vấn đề cũng không sao, chỉ cần dụng thuốc của ta đảm bảo thuốc tới bệnh trừ. Trong kinh thành không biết có bao nhiêu người đang dùng thuốc của ta, người nào cũng có phản ứng rất tốt."
" Ta biết." Lão nhân nói rất ngắn gọn " Cho nên ta mới có thể đợi ngươi."
Lòng hiếu kỳ của Dương Hạo lại nổi lên, hắn cảm giác lão nhân trước mặt này mặc dù thoạt nhìn bình thường nhưng bất luận là khí chất hay thái độ đều không giống người bình thường:" Lão là người nào a?"
Câu hỏi của Dương Hạo khiến lão nhân kia có chút tức giận:
" Không nên hỏi mà cũng không cần ngươi hỏi, ngươi chỉ cần có thể chữa khỏi cho ta là được."
" Ta tiện thì hỏi thôi, cần gì phải khó khăn......" Dương Hạo nhỏ giọng lẩm bẩm.
" Ngươi chỉ là một kẻ bán hàng hèn kém, không có tư cách hỏi tới thân phận của ta." Lời của lão nhân không giữ lại chút thể diện nào " Tính tình của ta không tốt lắm, nếu ngươi chữa không hết bệnh của ta thì ngươi cũng không thể ra khỏi căn phòng này."
" Cái gì?" Dương Hạo cảm giác mình thật sự là quá đen đủi
" Sao lão phải giết ta? Chỉ không chữa hết bệnh liền giết người? Ta cũng đâu có đắc tội với lão."
" Ta giết người không cần người đó phải đắc tội ta mà chỉ cần ta không hài lòng là đã có thể rồi." Lão nhân nói " Ở ngoài căn phòng này có hơn mười nhất đẳng cao thủ, chỉ cần ngươi không có cách nào chữa hết bệnh sẽ bị bọn họ một kích giết chết, tốt nhất ngươi nên chuẩn bị tâm lý đi."
" Chuẩn bị? Chuẩn bị cái rắm!!" Dương Hạo hận hận chửi
" Ở đây đều là quái vật sao, Lý Ba muốn tiêu diệt ta, Lăng Tử Yên cũng muốn giết chết ta, ngay cả người lần đầu gặp mặt là lão cũng muốn giết chết ta, chẳng lẽ ta thật sự sợ các ngươi sao?"
Càng nghĩ Dương Hạo càng nổi giận thật sự, hắn chỉ muốn mặc kệ tất cả đi ra ngoài đấu cùng đám cao thủ một hồi, dù sao hắn bây giờ cũng đã tiến tới Linh hư cảnh giới, thực lực cũng khá tự tin.
" Ta thấy ngươi nên biết sợ thì tốt hơn." Hỗn nguyên tử trầm mặc nửa ngày rốt cục mở miệng lên tiếng " Những cao thủ bên ngoài nếu đan đả độc đấu có lẽ ngươi còn có cơ hội sống sót nhưng nếu bọn họ quần công sợ rằng ngay cả nửa giây ngươi cũng không chịu nổi."
"......" Dương Hạo bị Hỗn nguyên tử đả kích suýt bốc khói, đã tu luyện lâu như vậy mà vẫn phải nhịn nhục.
" Tiểu không nhịn được sẽ bị loạn đại mưu a." Hỗn nguyên tử không quên giáo huấn " Đồ đệ ngoan, trong lòng ngươi phải luôn tâm niệm việc phục hưng phái ta. Để có thể trọng phục Đan đỉnh phái chúng ta thì dù khuất nhục thế nào cũng phải cố nhịn, mà cũng chỉ là khiến lão nhân này trọng chấn hùng phong thôi, cứ cho lão hồi phục một chút đi, lợi người lợi ta là tốt nhất."
Dương Hạo trong bụng thầm mắng Hỗn nguyên tử, trước kia lão nói chỉ cần tiến cảnh sẽ có thể dụng vũ lực giải quyết thế mà bây giờ cũng chính lão xui phải cố nhịn, đúng là lươn lẹo.
Có điều Dương Hạo cũng không phải Nhị Lăng Tử, biết lúc này mình không thể quá cứng rắn, hắn nhận mệnh thở dài rồi đưa tay vào túi thuốc trên người định lấy đan dược.
" Ngươi định dùng Long hổ đại hoàn đan?" Lão nhân rốt cục vẻ mặt cũng lộ ra nét cười cợt.
" Lão biết đan dược của ta?" Dương Hạo thất kinh, hắn quả thật định dùng Long hổ đại hoàn đan bởi vì nó là loại ổn định và linh nghiệm nhất hiện tại.
" Vừa ngửi mùi là biết." Vẻ mặt lão nhân vẫn cười cười
" Ngoài ngươi làm gì có thuốc của ai khó ngửi như vậy nữa chứ."
" Mùi khó ngửi nhưng hiệu quả tuyệt đối tốt." Dương Hạo cũng tự sướng một phen.
" Nếu ta là ngươi sẽ không lấy viên thuốc thúi kia ra." Lão nhân lại khôi phục ánh mắt lạnh như băng.
" Tại sao?"
" Bởi vì ta đã sớm dùng thử mà còn không phải là dụng từng viên." Lão nhân thản nhiên nói " Lần nhiều nhất, ta dùng trăm viên nhưng một chút tác dụng cũng không có. Cho nên...... Nếu ngươi còn lấy loại giả dược này ra, ta lập tức sẽ giết ngươi."
Bàn tay Dương Hạo đang lục túi thuốc chợt khựng lại tựa như bị điểm huyệt, sắc mặt hắn vàng như đất nhưng còn chưa tin:
" Dùng trăm viên cũng không có một chút phản ứng?"
Lão nhân không nói lời nào, lại dụng ánh mắt kiên định như khẳng định với Dương Hạo rằng lời vừa nói hoàn toàn là sự thật.
Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn trên trán Dương Hạo, hắn bây giờ cuối cùng đã hiểu tại sao Lăng Tử Yên cùng Lý Ba chỉ cần hắn chữa trị khỏi lão nhân này, căn bản đây không phải là bỏ qua cho hắn mà là một cạm bẫy âm hiểm đến tột cùng.
Tác dụng của Long hổ đại hoàn đan người khác không biết nhưng Dương Hạo không thể không rõ, thành phần của nó gồm rất nhiều loại dược phẩm hi hữu luyện thành, mặc dù trong Đan đỉnh song tu phái chỉ là phụ trợ đan trụ cột nhưng nếu xét đến tác dụng đảm bảo là tuyệt giai. Người bình thường chỉ cần ăn một viên sẽ bừng bừng dục tính còn người có chút vấn đề nhiều nhất chỉ cần dùng thêm một viên cũng có tác dụng ngay lập tức. Nhưng lão nhân này lại khẳng định chắc chắn, thoạt nhìn cũng không có vẻ đang nói sạo nên Dương Hạo chợt gặp phải nan đề chưa từng có.
Không chỉ Dương Hạo mà cả Hỗn nguyên tử cũng đầy ngạc nhiên:
" Không phải là một tảng đá chứ, cho dù là cành cây dụng thuốc của chúng ta cũng sẽ có phản ứng, người kia quá khoa trương."
" Vậy......" Dương Hạo lo lắng định đem tăng lực hoàn xuất ra thử một chút.
" Ngươi không cần tốn công." Lão nhân như biết trước ý định của Dương Hạo " Tất cả các loại thuốc trong tiệm của ngươi có ta đều đã thử qua, hiệu quả không đáng kể. Không chỉ thế mà cho dù tất cả các loại thuốc mới được chế ra trong vũ trụ ta cũng đã thử hết rồi nhưng cũng không có hiệu quả."
" Vậy lão còn tìm ta để làm gì?" Đầu Dương Hạo đã đầy mồ hôi " Nếu ngươi đã hoàn toàn bất lực thì hãy nhận mệnh đi, còn làm khó ta làm gì cơ chứ?"
Dương Hạo vừa nghĩ tới chuyện sẽ bị giết nếu không thể chữa khỏi bệnh cho lão nhân liền khổ sở ôm đầu khóc rống lên, trong phút chốc đã phát tiễn hết sự phẫn nộ trong lòng ra ngoài.
Sắc mặt lão nhân chợt xạm xuống:" Ngươi không muốn sống nữa sao? Ít nói nhảm đi, ngươi hay là ở đây đợi chết rồi bảo tiêu bên ngoài sẽ đến nhặt xác cho ngươi."
Lời này nói xong, lão nhân liền cất bước định rời khỏi phòng, nhìn bộ dáng lão như đang chuẩn bị đi ra ngoài kêu cao thủ tới giết Dương Hạo.
" Còn không mau ngăn lão lại." Hỗn nguyên tử kêu to.
Dương Hạo liền thi triển Phi hoa ảo ảnh thân pháp, thân ảnh lóe lên đã tới trước mặt lão nhân, thân pháp kinh người đó khiến lão nhân hơi khựng lại.
" Ngươi muốn làm gì?" Ánh mắt lão đã phát lạnh lia khắp người Dương Hạo, khí tức uy nghiêm này sợ rằng chỉ có những người cực có địa vị cao cao tại thượng mới có được.
" Mặc dù ta bây giờ không thể chữa khỏi cho lão nhưng chỉ cần cho ta ba ngày thời gian, trong ba ngày ta nhất định nghĩ ra biện pháp giúp thân thể lão hoàn toàn bình thường." Dương Hạo nói rõ từng lời. Kỳ thật lúc này, Dương Hạo đã hoàn toàn không thể suy nghĩ gì nữa, toàn bộ đều là kế hoãn binh mà Hỗn nguyên tử dạy cho hắn, Dương Hạo bất quá chỉ lặp lại mà thôi.
" Ngươi bây giờ cũng thúc thủ vô sách, chẳng lẽ ba ngày sau lại có thể sao?" Lão nhân không dễ tin hắn " Ngươi nên quý trọng những phút thời gian cuối cùng trong đời mình đi."
" Chậm đã!!" Dương Hạo thấy lão nhân dợm bước, hắn cũng biết chỉ cần lão bước ra khỏi cửa thì cái mạng nhỏ của mình nhất định sẽ chấm hết " Có phải lão bắt đầu bài xích với xuân dược chỉ mới mấy năm gần đây đúng không?"
Dương Hạo hỏi cực nhanh, đó là chủ ý của Hỗn nguyên tử nghĩ ra trong lúc khẩn cấp, lão nói chỉ cần hỏi như vậy lão nhân kia khẳng định sẽ tin tưởng còn Dương Hạo chỉ là nhanh chóng lặp lại mà thôi.
" Cái gì?" Lão nhân quả nhiên đứng lại " Ngươi nói cái gì?"
" Có phải mấy năm trước hóa học dược tề (sản phẩm hóa học) rất có hiệu quả nhưng dùng càng nhiều thì hiệu quả càng ngày càng kém, sau vài năm căn bản không còn tác dụng nữa đúng không?" Dương Hạo phát hiện lời này quả nhiên có tác dụng bèn nhanh chóng nói tiếp theo Hỗn nguyên tử.
" Cũng không sai biệt lắm." Lão nhân cau mày. Có vẻ đã bị Hỗn nguyên tử đoán trúng triệu chứng.
" Ba ngày!" Dương Hạo khẳng định " Chỉ cần cho ta ba ngày thời gian, ta nhất định nghĩ ra biện pháp, giải quyết triệt để vấn đề của lão. Bằng không, sẽ tùy lão xử trí ta, cho dù là muốn tiểu mạng của ta!"
Lão nhân sắc mặt băng hàn, yên lặng nhìn Dương Hạo một hồi:" Ba ngày?"
" Ba ngày!" Dương Hạo nhận thấy thái độ của lão nhân đã chùng xuống nên trong lòng vô cùng mừng rỡ.
Lão nhân quay đầu lại, cười lạnh:" Nếu như vậy. Được! Ba ngày sau, nếu ngươi còn không nghĩ ra biện pháp gì thì ta sẽ không lấy mạng ngươi."
" Thật sao!" Dương Hạo không nghĩ tới đối phương thật có thể buông tha mình.
" Nhưng ta sẽ giết sạch tất cả thân nhân cùng bằng hữu của ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn đều sống trong nỗi thống khổ tự trách." Lời nói lạnh nhạt của lão nhân phát ra đằng đằng sát khí, nói xong liền đẩy Dương Hạo đang ngây ra như một pho tượng gỗ rồi đi ra ngoài.
Dương Hạo quả thật giống một pho tượng gỗ, hắn vẫn kinh hãi đứng ở đó, căn bản không thấy lão nhân đã đi ra khỏi phòng, trên hành lang vừa rồi còn trống trơn đột nhiên xuất hiện hơn mười cao thủ nhất lưu kiếm sĩ, bọn họ đều cung kính đi theo phía sau lão nhân rời đi.
" Giết sạch thân nhân cùng bằng hữu của ta......" Qua hồi lâu, Dương Hạo mới hồi phục tinh thần lại, hắn lảo đảo ngồi xuống nền nhà, mồ hôi lạnh đã thấm đẫm quần áo hắn ướt nhẹp.
" Quá độc ác!" Hỗn nguyên tử cũng vừa tỉnh liền phun ra một hơi " Lão già này quá độc ác, vừa nhìn đã biết là kẻ lắm quyền thế, có điều hại người lại thảm như vậy, còn muốn chu di cửu tộc khiến người vĩnh viễn đắm chìm trong nỗi hối hận đã hại chết thân nhân, quả thực chính là hành hạ độc ác nhất."
" Chúng ta làm sao bây giờ......" Dương Hạo hắn trước đây chỉ là một đệ tử của Lôi Mông tinh cao cấp học viện, sau cũng chỉ bất quá làm ông chủ tiệm xuân dược mà tự dưng lại chọc phải loại nhân vật lợi hại này, không chỉ mình gặp nguy hiểm mà thậm chí còn có thể liên lụy đến cha mẹ bằng hữu.
" Còn có thể làm sao bây giờ!" Hỗn nguyên tử hận hận nói " Đừng nhụt chí, chỉ cần chúng ta tìm ra biện pháp trong ba ngày là được."
" Sao có thể? " Dương Hạo hoàn toàn không có chút tin tưởng nào " Lão ta đã dùng thuốc mấy năm rồi, kết quả càng dùng càng bất lực, chúng ta làm thế nào có thể tìm ra biện pháp chỉ trong ba ngày được?"
Vừa rồi Dương Hạo lặp lại những gì Hỗn nguyên tử nói hoàn toàn chỉ là để trì hoãn thời gian, căn bản hắn cũng không tin mình thật sự có thể có cách giải quyết:" Nếu không ta lập tức thu thập hành trang, về nhà mang theo người nhà cùng chạy trốn?"
" Đầu trâu!" Hỗn nguyên tử khinh thường nói " Ngươi nhìn bộ dáng lão già kia xem, khẳng định là người rất quyền quý, trong tinh cầu mọi người nhất cử nhất động đều không thể thoát khỏi giám thị, ngươi cho là mình có thể chạy thoát sao? Càng huống chi, cho dù ngươi cùng thân nhân trong nhà chạy thoát, còn bằng hữu của ngươi phải làm sao? Đám tiểu tình nhân của ngươi phải làm sao?"
Những lời này của Hỗn nguyên tử quả là có lý, vừa rồi lão nhân kia nói sẽ giết sạch thân nhân bằng hữu, sợ rằng sẽ không chỉ có cha mẹ mà ngay cả đám tình nhân của Dương Hạo cũng không bỏ qua, Dương Hạo tuyệt đối không có khả năng mang theo tất cả bằng hữu chạy trốn được.
" Ta phải làm sao bây giờ?"
" Vi kim chi kế, chúng ta hai thầy trò đành liều một phen, bất luận dụng phương pháp gì chỉ cần có thể khiến lão già kia có niềm tin vào đan dược của chúng ta thì mới có thêm thời gian được." Hỗn nguyên tử vẫn vô cùng tự tin " Dù nói thế nào, chúng ta cũng là Đan đỉnh phái tu tiên, ngay cả luyện tiên cũng có thể chẳng lẽ còn cứu không được một người sao?"
" Mấu chốt là hắn đã sớm thử hết tất cả thuốc của chúng ta." Dương Hạo cuối cùng đã bị Hỗn nguyên tử nói liền khôi phục, thoáng có chút đấu chí " Bây giờ càng dùng càng bất lực chẳng lẽ còn có thể biến chất thân thể lão trong thời gian ngắn sao?"
" Biến chất?" Hỗn nguyên tử thì thào.
" Là biến hóa đó." Dương Hạo vừa rồi không để ý lời lẽ đại khái hắn nghĩ mình vừa dùng sai từ.
" Đúng vậy, chính là biến chất!" Hỗn nguyên tử đột nhiên hưng phấn hô to " Đồ đệ ngoan, ngươi đúng là thiên tài a. Có ngươi Đan đỉnh song tu phái chúng ta nhất định sẽ được phục hưng đại sát tứ phương a."
" Giết cái đầu lão đó!" Dương Hạo hoàn toàn không biết vì sao Hỗn nguyên tử lại cao hứng như thế.
" Ta đã biết căn bệnh của lão nhân kia rồi." Hỗn nguyên tử mừng đến như phát điên lên, chỉ còn thiếu nước lăn tròn trong bụng Dương Hạo thôi " Chúng ta hoàn toàn sai rồi, gã thương nhân kia cũng hoàn toàn sai rồi."
" Lão nói cái gì cơ......" Dương Hạo đối với Hỗn nguyên tử đang không còn chút niềm tin nào, hắn càng thấy Hỗn nguyên tử cao hứng lại càng muốn khóc, cuộc đời của Dương Hạo đã hoàn toàn thay đổi từ sau khi có vị sư phụ này, cho nên lúc này mới có bi kịch của vận mệnh hắn.
" Lão già kia, chính là mắc Tình dược kháng nguyên chứng." Hỗn nguyên tử lên tiếng " Đó chính là căn bệnh của phú quý a, người bình thường không thể mắc phải, chỉ có nhà đại phú, hoặc những người tu tiên trong song tu phái chúng ta mới có thể mắc phải. Loại bệnh này không dễ chữa trị, hầu như không có loại thuốc gì có hiệu quả."
" Cái gì Tình dược kháng nguyên?" Dương Hạo vẫn tỉnh tỉnh mê mê.
" Vì Tình dược kháng nguyên chứng, chính là một người ăn xuân dược số lượng quá nhiều khiến dược tính tích tụ trong cơ thể, chậm rãi thay đổi thân thể người đó, cuối cùng khiến bệnh nhân không còn có phản ứng với dược tính." Hỗn nguyên tử phi thường có kinh nghiệm " Cho nên thời gian đầu chỉ cần dùng một chút xuân dược đã có phản ứng, mà dần dần càng ngày càng nhiều, càng cao cấp hơn, tới sau này bất kể dùng loại thuốc nào, số lượng bao nhiêu cũng sẽ không có một điểm tác dụng."
" A!!" Dương Hạo chợt hiểu ra " Theo lão thì trong cơ thể lão đầu kia đã sinh ra kháng thể, cho nên thuốc gì cũng sẽ không phản ứng."
Nói đến kháng thể, Dương Hạo mới thật sự hiểu rõ, tất cả mọi người từ nhỏ đến lớn đều phải tiêm chủng phòng ngừa hơn mười loại bệnh dịch, bệnh tình của lão nhân kia có vẻ rất giống về nguyên lý.
" Đúng vậy, đúng vậy!" Ngữ khí của Hỗn nguyên tử đầy vẻ ca ngợi " Tình dược kháng nguyên chứng quả thật không dễ mắc phải, nói không chừng lão nhân kia còn là đồng đạo tu tiên với Đan đỉnh phái chúng ta nữa đó. Nếu có cơ hội, ta rất muốn đi luận bàn một phen."
" Luận bàn cái rắm!" Dương Hạo nổi giận chửi " Các ngươi còn không phải đều là lão dâm côn giống nhau sao, hai lão chẳng lẽ còn luận bàn kinh nghiệm trên giường sao?"
" Chúng ta là dâm côn? Chẳng lẽ ngươi không phải sao?" Hỗn nguyên tử nhắc nhở " Đừng quên, ngươi chính là đại đệ tử của chưởng môn Đan đỉnh phái ta đó."
Dương Hạo đột nhiên bật hỏi:" Vừa rồi lão nói gì đó? Người tu luyện trong Đan đỉnh phái sẽ mắc phải căn bệnh này sao? Nói như vậy, ta sau này cũng sẽ mắc Tình dược kháng nguyên chứng này?"
" Cái này......" Hỗn nguyên tử biết đã lỡ lời bèn bắt đầu lắp bắp " Theo lý nói thì rất có thể như thế."
" Vậy tại sao trước đây lão không nói cho ta biết, trước khi ta tu luyện tới giờ mà lão vẫn chưa từng đề cập tới lần nào a." Dương Hạo trợn mắt ngoác mồm ra, nghĩ đến tự mình sau này cũng sẽ không phản ứng với bất kỳ thứ thuốc nào giống lão nhân kia mà chán đến sống không bằng chết.
" Nếu sớm nói cho ngươi liệu ngươi còn có thể luyện sao?" Hỗn nguyên tử cười đầy âm hiểm " Mà đó là chuyện tự nhiên mà cao thủ Đan đỉnh song tu phái ai cũng phải gặp."
" Lão là đồ Vương bát đản......" Dương Hạo tức giận đến không thể nói ra lời " Thế tại sao lão không mắc phải mao bệnh này?"
" Ai nói ta không bị?" Hỗn nguyên tử còn ra vẻ thập phần ủy khuất " Chỉ là ta đã mắc phải nó mấy ngàn năm trước, vì thời gian quá lâu nên sao có thể nhớ được. Hơn nữa, cũng không chỉ ta mà toàn bộ người trong Đan đỉnh phái đều cũng mắc phải, đó có thể coi là tác dụng phụ của việc tu tiên."
Dương Hạo cuối cùng đã biết, tại sao Hỗn nguyên tử lại kêu hắn đi kiếm đàn bà, thì ra lão già này tự mình lòng có dư mà lực không đủ chỉ có thể xui đồ đệ, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy sợ rằng ngay cả Dương Hạo cũng sẽ mắc bệnh.
" Chẳng lẽ môn phái quèn của lão (nv - phá phái) nhiều năm qua như vậy mà nam nhân nào đều cũng sẽ vô dụng, cũng không giải quyết được sao?" Dương Hạo lớn tiếng chất vấn, rõ ràng đang chữa bệnh cho người khác, ai ngờ tự dưng lại quan hệ tới hạnh phúc nửa cuộc đời còn lại của mình. Nổi tiếng về tu luyện đan dược mà còn không thể chữa được cho mình thì quả là trào phúng.
" Rất nhiều chuyện, đều chỉ có thể gặp chứ không thể cầu được." Hỗn nguyên tử cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề " Kỳ thật trong bản phái cũng có phương pháp giải quyết loại Tình dược kháng nguyên chứng này."
" Có sao lão còn chưa nói!!" Trong lòng Dương Hạo dâng lên một chút hy vọng " Có thể chữa khỏi cho lão nhân kia lại phòng trước được hiểm bệnh cho ta nữa."
" Ta mà không muốn nói ra sao? " Hỗn nguyên tử lẩm bẩm " Kỳ thật nói cho ngươi cũng không có tác dụng, vì phương pháp này thật sự là rất khó thực hiện, các đời sư môn trưởng bối mà ta biết người có thể thành công giải quyết chứng bệnh này không quá mười, cho dù sư phụ ngươi là ta cũng......"
" Bớt nói nhảm!" Dương Hạo chặn họng lão " Lão là đồ ngốc còn ta là thiên tài, đừng so sánh cùng ta."
Hỗn nguyên tử liền cố tình lờ đi tác dụng phụ của phương pháp chữa bệnh kia, còn tự biết kìm chế, không so đo với Dương Hạo đang phẫn nộ:" Muốn chữa được căn bệnh này chỉ dùng thuốc thôi vẫn không đủ, phải cần một tổ thần dược, chậm rãi biến đổi thân thể mới có thể khiến dược lực tích tụ trong thân thể được thải ra toàn bộ, giúp thân thể người bệnh khôi phục trạng thái trước kia."
" Thần dược?" Dương Hạo vừa nghe hai chữ này sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh " Thần kỳ thế nào?"
" Tổ thần dược này không dễ luyện, cần rất nhiều điều kiện cùng nhiều loại thuốc trân quý, là loại tuyệt đỉnh trong tất cả các loại phụ trợ đan. Từ cổ chí kim cao thủ Đan đỉnh song tu phái chúng ta đã nghĩ vô số biện pháp để luyện thành linh dược đó nhưng đáng tiếc mấy điều kiện cần nhất thật sự là khó có thể thỏa mãn, cho nên tình dược kháng nguyên chứng cơ hồ là một tuyệt chứng, khiến biết bao cao thủ phái ta thống khổ không chịu nổi......" Hỗn nguyên tử vốn còn muốn nói thêm nhưng chợt phát hiện ánh mắt Dương Hạo bất thiện, chỉ có thể nói đơn giản " Tổ thần dược này được gọi là Băng hỏa cửu trọng thiên!"
" Băng hỏa cửu trọng thiên??" Dương Hạo khẽ choáng váng " Đó hình như là......"
" Hắc, ngươi cũng biết nó sao đồ đệ?" Hỗn nguyên tử vừa nghe liền lộ ra bản chất sắc lang, còn đang tưởng rằng gặp được tri âm hảo thủ.
" Ta biết cái rắm!" Dương Hạo nổi giận " Trong tiểu thuyết hình như có nó thôi, nhưng nó quan hệ gì với thần dược?"
" Tên giống nhau, tính chất lại hoàn toàn bất đồng." Hỗn nguyên tử về tới chánh đề " Tổ thần dược Băng hỏa cửu trọng thiên của chúng ta tổng cộng có chín viên băng hoàn chín viên hỏa hoàn, mười tám viên dược hoàn này khiến người bệnh sau khi ăn vào sẽ chậm rãi thay đổi cơ thể người bệnh, tiêu hóa hết toàn bộ dược tính tích tụ trước kia, hơn nữa sẽ giúp người bệnh càng thêm mẫn cảm."
" Vậy loại thuốc này chuyên môn chữa Tình dược kháng nguyên chứng rồi." Dương Hạo ra vẻ suy nghĩ cẩn thận " Nếu hữu hiệu như vậy tại sao lại không thể làm cơ chứ?"
Hỗn nguyên tử than vãn:" Ngươi không biết thôi, đồ đệ ngoan. Băng hỏa cửu trọng thiên đâu thể tùy tiện luyện được như vậy, muốn luyện ra loại thần dược này cần phải thỏa mãn tam đại điều kiện, thiếu một thứ cũng không được."