Dương Hạo gật đầu, bây giờ quan hệ đến sinh tử, hắn quyết tâm lại nghe lão già này thêm một lần.
" Kỳ thật chỉ bất quá là một tiểu vật mà thôi, chính là muốn tiết kiệm thời gian một chút." Dương Hạo cũng nói theo lời Hỗn nguyên tử " Ta vốn tưởng rằng ngươi là công trình thế gia, nhất định sẽ làm cơ chứ."
Quả nhiên, những lời này vừa nói liền khiến A Mạn Đạt có phản ứng:
" Công trình thế gia đương nhiên cái gì đều cũng sẽ làm nhưng cũng phải xem ta cao hứng hay không, hôm nay bổn tiểu thư chính là mất hứng giúp ngươi."
Dương Hạo phát giác quả nhiên có chút hiệu quả, vội tiếp tục nói theo Hỗn nguyên tử:
" Vì tin tưởng ngươi, ta còn chối từ sự giúp đỡ của Ngã Ti nữa chứ."
Nghe nhắc đến Ngã Ti, A Mạn Đạt trừng lớn mắt: "Nàng có thể giúp ngươi sao?"
" Nàng tự mình đương nhiên sẽ không làm." Dương Hạo không phải ngốc, tới thời điểm này, không cần dạy cũng biết nên nói những cái gì " Thế nhưng nàng có tiền, có tiền có thể tìm kỹ sư hỗ trợ."
" Kỹ sư thì có gì đặc biệt hơn người." A Mạn Đạt hừ hừ buông chén trà xuống " Ta có thể chế tác nhưng kỹ sư còn không nhất định có thể làm, trên thế giới này hầu hết sản phẩm kỹ thuật cao cấp đều là kiệt tác của gia tộc chúng ta."
" Nói nhảm, ta đương nhiên biết cho nên ta mới không có nhờ Ngã Ti mà tới tìm ngươi đó."
Bây giờ, Dương Hạo đã có thể hoàn toàn tự động còn Hỗn nguyên tử đại công cáo thành lại bắt đầu trốn trong bụng ngủ mất, tuyệt chiêu của lão già này chính là ngủ, vừa phút trước còn đang nói chuyện, nháy mắt đã có thể nghe thấy thanh âm lão ngáy rồi.
" Xem ra ngươi còn có chút kiến thức." A Mạn Đạt sắc mặt cuối cùng cũng dịu xuống. Dương Hạo càng thêm một mồi lửa, hắn đứng lên, làm bộ sắp rời đi:
" Thế nhưng nếu ngươi sẽ không làm hay để ta đi tìm Ngã Ti, dù sao nàng cũng......"
A Mạn Đạt thật sự bị kích, nàng lớn giọng nói:
" Ta sẽ không làm??? Ta có cái gì mà sẽ không chứ, mấy tên kỹ sư so ra còn kém ta chỉ có thứ đàn bà vô dụng mới có thể đi cầu lũ đó."
" Nhưng ta biết làm sao bây giờ?" Dương Hạo tạo ra vẻ mặt thất vọng cùng lo lắng kỳ thật tâm lý đang không ngừng hoan hỉ.
" Lấy bản thiết kế đây."
A Mạn Đạt dứt khoát đưa tay ra, miệng lầm bầm khẽ có vẻ đang thề nhất định phải làm ra vật kia để Dương Hạo xem tự mình so với Ngã Ti giỏi hơn rất nhiều.
" Bản thiết kế? " Dương Hạo ngây người ra.
" Đúng vậy, bản thiết kế đâu? Không có bản thiết kế, sao làm được, sao ta biết được là ngươi muốn làm gì? "
Dương Hạo lúc này mới tỉnh ngộ lại, hắn mặc dù nói nửa ngày, nhưng hoàn toàn quên mất mình lấy đâu ra bản thiết kế của tinh cương hỏa dong lô, lại còn muốn nhờ người khác làm, vậy không phải là uổng phí công phu sao.
" Ngươi không có bản thiết kế sao?" A Mạn Đạt thật sự vừa bực mình vừa buồn cười.
" Ta có, ta có."
Dương Hạo đầu đầy mồ hôi, hắn lùi lại vào trong góc, mặt quay vào vách tường thấp giọng gọi " Hỗn nguyên tử lão bá, bản thiết kế đâu?"
Thế nhưng chẳng ai để ý đến hắn, Hỗn nguyên tử vừa rồi đại khái đầu óc dụng hơn nhiều nên bây giờ đã ngủ mất, một trận trận tiếng lẩm bẩm truyền ra càng khiến cho Dương Hạo vội gần chết. Bất đắc dĩ hắn đành ngu ngốc tự đấm vào bụng mình, vừa hô to:
" Mau tỉnh dậy, mau tỉnh dậy."
" Ngươi đang làm gì vậy?" A Mạn Đạt một đầu vụ thủy, nàng đại khái cho tới bây giờ chưa từng thấy ai ngu ngốc ngu ngốc như vậy tự dưng đối mặt vách tường rồi tự đấm bụng mình.
Bụng Dương Hạo đã bị đánh rất đau rồi hắn dứt khoát chuyển động xoay, bắt chước nữ vũ công múa bụng (^ ^):
" Không có gì, gần đây ta ngã bệnh, bác sĩ nói vận động chút cho khỏe người."
" Cổ cổ quái quái. Ta thấy là thần kinh có vấn đề á."
Dương Hạo thấy nếu thần kinh hắn có vấn đề, có lẽ cũng tốt hơn so với việc có một lão quỷ sống ở trong bụng rất nhiều. May mắn hắn làm thế rốt cục cũng khiến Hỗn nguyên tử hoảng hốt tỉnh lại, lão còn ai oán nói:
" Ngươi muốn chết sao, một khắc cũng không có yên bình, cẩn thận ta cắn đứt ruột ngươi đó."
" Cắn cái rắm, bản thiết kế đâu? " Dương Hạo thấp giọng mắng.
" Bản thiết kế gì?" Hỗn nguyên tử đại khái còn chưa tỉnh ngủ nên chẳng để ý lắm.
" Bản thiết kế luyện đan lô!!"
A Mạn Đạt nhìn Dương Hạo đang lầm bầm lầu bầu, mày càng ngày càng cau lại " Uy, Hạo đầu to, ngươi không sao chớ, ngươi nói chuyện với ai vậy?"
" Ta tự nói. Ta đang luyện phúc ngữ." Nói rồi lại dùng lực gõ bụng vài cái.
" Đừng gõ đừng gõ, bản thiết kế không phải đã sớm cho ngươi rồi sao, còn đòi ta nữa quả thực chính là ngu ngốc."
" Lão đưa cho ta lúc nào?" Dương Hạo hết sức khổ cực, một bên đối phó với lão quái vật trong bụng, một bên còn phải cười nói với A Mạn Đạt, giả vờ ra vẻ mình đang luyện phúc ngữ hết sức nghiêm túc.
Hỗn nguyên tử ai thanh thán khí:
" Thu một đồ đệ như ngươi đúng là sư môn bất hạnh, có thể đoán trước, nhất mạch chúng ta có lẽ phải hủy ở trong tay ngươi mất."
" Loại môn phái sắc tình của lão, sớm hủy là sớm siêu thoát." Dương Hạo nghiến răng lại " Mau đem bản thiết kế giao ra đây."
" Lần trước lúc ngươi ăn viên đan dược kia không phải còn nhặt được một quyển cổ thư sao, trong đó trang đầu tiên đầu tiên chính là bản thiết kế của tinh cương hỏa dong lô đó, ngươi tự mình nhìn chưa? "
Hỗn nguyên tử giọng nói đầy vẻ ủy khuất. Dương Hạo chợt hiểu ra, hắn cũng nhớ ra đã để quyển sách đó bên trong túi thuốc. Hỗn nguyên tử đã tỉnh ngủ rồi lại lao thao không ngớt:
" Quyển sách này chính là tâm huyết kết tinh một đời của ta, bên trong có phương thức cùng huyền khiếu kỳ thuật của phái ta, còn có phương pháp luyện chế các loại đan dược, ngươi nhất định phải tinh tế nghiên cứu mới đúng chứ!"
" Ta sẽ đọc, được chưa! "
Dương Hạo rốt cục từ trong túi thuốc rút ra quyển cổ thư, mở trang đầu tiên ra lại lập tức trợn tròn mắt. Chỉ thấy trong quyển sách kia quả nhiên có bản thiết kế của lô luyện đan, chính là bên cạnh lại tràn đầy cổ quái văn tự, cùng văn tự thông dụng bây giờ của Ngân hà đế quốc hoàn toàn khác biệt.
" Đây là cái gì a?"
A Mạn Đạt tay mắt lanh lẹ, cướp lấy quyển sách đọc lướt qua " Đây là loại chữ gì vậy, hình như có từ rất xưa rồi." A Mạn Đạt ngẩng đầu, mặt đầy vẻ nghi hoặc:
" Chuyện gì xảy ra với ngươi vậy, cổ cổ quái quái, quyển sách này sẽ không là cấm thư chứ? "
" Sao có thể!"
Trán Dương Hạo lại chảy ra đầy mồ hôi, tội danh cất dấu cấm thư cũng không nhỏ, tùy thời sẽ bị hiến binh đế quốc bắt đi. Dương Hạo biết quyển sách này bên trong ghi lại đầy nội dung tu tiên, có thể xem như một loại cấm thư, mặc dù A Mạn Đạt là bằng hữu của mình, thế nhưng phòng họa vẫn tốt hơn nên đành nghĩ biện pháp giải thích
" Đây là của một bác sĩ cho ta, dạo này thân thể ta không thoải mái, chính bác sĩ đã cho ta theo phương pháp này để chế thuốc uống."
Vừa nói vừa từ lấy cả nắm thảo dược bên trong túi ra. A Mạn Đạt đối với Dương Hạo cuối cùng cũng là tín nhiệm thành quen, lời nói dối đầy sơ hở như vậy cũng không để ý, sự chú ý của nàng rất nhanh bị bản thiết kế đan lô hấp dẫn mất.