Dương Hạo suýt ngất, hắn cầm bảng thành tích vừa mới phát xuống mà những hàng chữ khiến cho mặt hắn dù dày hàng mét cũng không khỏi nóng lên.
Nguyên lực thuật 23 %, phi hành thuật 30 %, Kiếm thuật 5 %, ngự vật thuật 15 %.
Chỉ có nhạy cảm thuật còn hảo đạt đến 85 % thế nhưng nhạy cảm thuật lại là kỹ thuật mà đế quốc tối không cần. Nếu nguyên lực thuật cao có thể đi làm chiến sĩ, ngự vật thuật lợi hại, có thể đi làm phi thuyền viên. Nhưng nhạy cảm thuật nhất lưu đệ tử, tương lai nghề nghiệp tốt nhất cũng chỉ bất quá làm thợ mỏ hoặc là nhân viên đào cổ vật, đến mấy tinh cầu hoang phế đào cổ vật mà thôi.
Nhìn đám đồng học chung quanh, có người hạnh phúc có người buồn rầu, nhưng ít nhất mỗi người đều có mấy môn chuyên dụng, đó cũng là một trong các mục tiêu của Lôi Mông Tinh cao cấp tinh tế học viện, nơi này là đại học tốt nhất của Ngân hà đế quốc, chuyên môn đào tạo nhân tài cho đế quốc. Vô số con cái của đạt quan quý nhân đều đâm đầu vào đây.
Bất quá cũng không phải tất cả đệ tử đều là quý tộc, thí dụ như Dương Hạo, hắn trăm phần trăm chính là bình dân, nhưng bình dân đệ tử duy nhất trong học viện, hắn có thể đi tới Lôi Mông Tinh cao cấp học viện, cũng không phải bởi vì thành tích tốt hoặc là xuất thân, mà là hạt miêu bính đến tử háo tử (mèo mù vớ phải chuột chết),bị bắt đến.
Lôi Mông Tinh cao cấp học viện vì biểu diễn hình tượng thân dân của họ cho nên ngẫu nhiên sẽ từ đám bình dân của đế quốc chọn một người may mắn cho vào học, Dương Hạo chính là người thứ ba trong vòng mười năm qua được chọn.
Nghe nói hai bình dân đệ tử trước toàn bộ đều mất tích khi đang đọc sách, nguyên nhân không rõ.
Dương Hạo nhìn phải nhìn trái, phát hiện Ngã Ti không có ở chỗ ngồi. Nghĩ đến Ngã Ti, lòng hắn liền nổi lên một trận kích động, cũng là chút an ủi trong cuộc đời khổ muộn.
Dương Hạo thầm mến Ngã Ti lâu rồi, hoặc có thể nói, một nửa nam sinh cả học viện đều cũng thầm mến Ngã Ti. Nàng con gái đại sứ của đế quốc tại Lôi Mông Tinh, xinh đẹp như tiên, nghe nói đại sứ từng tới Thiên sứ tinh đại bản doanh của các mỹ nữ, ở nơi đó kết hôn rồi sinh hạ ra Ngã Ti, cho nên ngoại hình Ngã Ti quả thực có thể cho tới 90 điểm.
Trong mắt Dương Hạo, Ngã Ti còn đẹp hơn thiên sứ, vóc người lả lướt cùng đôi chân thon dài, dễ dàng hút hồn người khác. Cho dù là lúc ngủ gà ngủ gật trong giờ học, cũng có thể diễm kinh tứ tọa. Dương Hạo ngồi khá gần nàng, mỗi lần gặp cảnh Ngã Ti ngẩn người cùng đôi lông mi dài chớp chớp, đẹp đến khiến cho hắn đổ mồ hôi.
Đáng tiếc ở bên cạnh Ngã Ti vĩnh viễn đều cũng có một đoàn công tử, dù thế nào cũng không đến lượt Dương Hạo đến gần, mãi cho đến ngày hôm qua, cố lấy hết dũng khí Dương Hạo mới dám đưa phong tình thư đầu tiên trong đời cho Ngã Ti.
Cho tới hôm nay trước lúc phát bảng thành tích, Ngã Ti cư nhiên lặng lẽ chạy tới hẹn Dương Hạo đến ngọn núi phía sau trường học gặp mặt.
Dương Hạo đến bây giờ vẫn như đi lạc trong mây mù, tâm lý điềm nhè nhẹ hình như là quán mật. Toàn giáo vậy đa quý tộc đệ tử, lại chỉ có tự mình có thể thu được một mình ước hẹn đợi ngộ, điều này làm cho Dương Hạo đối với thành tích đan thượng không xong sổ tự cũng không quá để ý nữa.
Ngọn núi phía sau Lôi Mông Tinh cao cấp học viện tuyệt đối là một nơi cấm địa. Căn cứ giáo quy của học viện, nơi này không cho bất luận kẻ nào bước vào. Một trong tứ đại truyền thuyết của học viện, truyền lưu rằng ngọn núi phía sau học viện một viên vẩn thạch rơi xuống từ mấy ngàn năm trước tạo thành, hơn nữa bên trong còn có quái vật siêu cấp lợi hại.
Mặc dù giáo quy ghi rõ như vậy như vậy nhưng hầu như tất cả đệ tử đều cũng đã từng tới đó dạo qua. Cho nên Dương Hạo ở phía sau núi chạy thẳng một đường, còn toàn không có gì xa lạ.
Trên đỉnh núi, có một vết lõm hình ao, nghe nói nơi này là do vẫn thạch rơi xuống. Bất quá bây giờ căn bản là không thể nhìn thấy có vẫn thạch ở chỗ nào, chỉ có một chiếc hồ bạc màu lam nhạt ở chỗ này, ven hồ cây xanh rủ bóng, quả thực là địa điểm hẹn ước tốt nhất.
Dương Hạo nhìn bầu trời màu xanh cùng mặt trời đang tỏa sáng, tâm lý hắn thật sự hảo hảo chờ mong, có lẽ hôm nay sẽ có thể có được Ngã Ti mà trái tim vẫn hằng mơ tưởng, từ nay về sau càng trở thành thần tượng mà nam sanh cả trường hâm mộ.
" Tiểu tử, tới quả là đúng giờ."
Một thanh âm thô thô cùng tiếng động của máy móc vang lên sau lưng hắn. Dương Hạo xoay người lại, hắn có thể nhận ra, loại thanh âm đó rõ ràng là Đằng không khí (bay trên không)một loại máy chuyên dụng mà đệ tử quý tộc hay dùng, chuyên dùng để bù đắp cho sự yếu kém của phi hành thuật. Mặc dù phi hành thuật của Dương Hạo cũng rất kém, bất quá hắn thật sự không thể mua nổi, cho nên chỉ có thể đi bộ.
Xoay người lại nhìn, Dương Hạo lại thất vọng, người tới căn bản không phải là Ngã Ti, mà là đại cẩu hùng Khải Văn. Khải Văn là người Hùng tộc, thân cao chừng hai thước, toàn thân dường như tạc từ đá ra, khắp người đầy lông dài. Nghe nói Hùng tộc nhân là chủng tộc có sức mạnh nhất trong vũ trụ, đối với nguyên lực thuật đặc biệt gia tăng, bất quá cơ bản không thể sử dụng phi hành thuật.
" Khải Văn?" Dương Hạo có chút bất ngờ " Ngươi tới đây làm gì?"
Bình thường Khải Văn đối với Dương Hạo siêu cấp ác liệt, cơ hồ gặp mặt liền trừng mắt, hôm nay hắn vậy|kia phó ác phách tự bộ dáng tựu càng làm cho nhân chán ghét , làm cho Dương Hạo hảo tâm tình tựu này chấm dứt.
" Ta tới giáo huấn tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng." Khải Văn từ trên Đằng không khí nhảy xuống, trong tay còn cầm một cây côn bằng kim loại, chiếc côn còn to hơn bắp tay Dương Hạo, quả thực chính là sợ người khác không biết Khải Văn một thân cậy mạnh.
Dương Hạo có một dự cảm rất xấu nói:" Ngươi muốn đánh ai thì đánh, làm gì phải trừng mắt với ta như vậy."
Khải Văn dừng lại, cố gắng oạt lỗ mũi, thanh âm muộn muộn:" Bởi vì tên tiểu tử hỗn đản đó chính là ngươi."
" Ta?" Dương Hạo phát hiện mình đã bị vây bên trong phạm vi công kích của Khải Văn, tựa hồ khó trốn thoát " Tại sao là ta, ta đâu có chọc tới ngươi."
Khải Văn cất cao giọng đùa cợt:" Không có chọc tới ta? Ngươi một tên bình dân quèn, cư nhiên muốn theo đuổi Ngã Ti, chuyện đó còn không phải là chọc tới chúng ta sao?"
Dương Hạo dần thấy khẩn trương, hắn rất hiểu, nếu đánh giá, tuyệt đối hắn không phải đối thủ của đầu đại cẩu hùng này, thế nhưng ngoài miệng lại vẫn không chịu thua:" Ngã Ti ai đều cũng có thể theo đuổi, nàng còn bất kể ta là bình dân bằng không, cũng sẽ không hẹn ta đến nơi đây gặp mặt."
" Ha ha ha ha!" Khải Văn cười rất khó nghe, cả đống lông trên người rơi xuống " Ngu xuẩn, không nói cho ngươi có lẽ ngươi còn không thông mất, nếu không hẹn ngươi đến nơi đây, làm sao ta có thể giáo huấn ngươi được cơ chứ!"
Dương Hạo trợn tròn mắt, nghe ý tứ của Khải Văn thì chính là Ngã Ti muốn hắn giáo huấn mình. Thế nhưng Dương Hạo còn có tia hy vọng:" Ta không tin ngươi, Ngã Ti căn bản là sẽ không làm như vậy."
" Vậy thì khó nói lắm." Lại một trận tiếng động do Đằng không khí tạo ra, một cỗ Đằng không khí màu bạc từ trong rừng cây nhẹ nhàng xuất hiện. Trên đó là hai quý tộc đệ tử Vương Chí Tuấn cùng Ngã Ti. Vương Chí Tuấn cười lạnh nói tiếp:" Ngã Ti là thiên sứ của chúng ta, cái thứ cùng quỷ (quỷ nghèo) như ngươi cũng muốn truy cầu nàng, quả thực chính là vũ nhục, chẳng lẽ còn không nên giáo huấn ngươi sao?"
Giờ này mới thấy Ngã Ti xuất hiện Dương Hạo trợn tròn mắt, lòng hắn tràn đầy hy vọng Ngã Ti đang ngồi cạnh Vương Chí Tuấn có thể xuất ngôn phản đối.
Thế nhưng rất nhanh, Dương Hạo liền thất vọng.
Hôm nay Ngã Ti mặc một bộ quần áo ngân ti, trên đầu còn có trang sức mới nhất dành cho công chúa, kết hợp cùng khuôn mặt trắng hồng của nàng có vẻ thập phần đáng yêu. Nhưng vừa mở miệng giọng nàng đã lạnh như băng:" Sao các ngươi còn chưa động thủ a, nóng quá, ta nóng chết mất."
Vương Chí Tuấn thấy mỹ nữ nổi giận, vội vàng lừ mắt, Khải Văn cũng liền lĩnh lệnh, ha ha cười lớn hướng Dương Hạo vung cây côn lên.
Mặc dù cây côn cách Dương Hạo một khoảng khá xa nhưng đã có một cổ sức mạnh bá đạo chấn tới khiến cho Dương Hạo dính phải một kích, ngay lập tức bắn ra ngoài. Đây là nguyên lực năng lượng, bất luận sử dụng thứ binh khí nguyên lực đều cũng có thể sinh ra đặc thù năng lượng trên nó, dù không cần chạm phải người cũng có thể gây chấn thương. Vương Chí Tuấn nói nhỏ lấy lòng Ngã Ti:" Khải Văn chính là một nguyên lực cao thủ, trong toàn lứa đệ tử căn bản không có mấy người có thể đối kháng lại hắn, cho dù là ta, cũng chỉ có thể hơn một chút mà thôi."
Ngã Ti dù không để ý tới lời bốc phét của Vương Chí Tuấn, nhưng Dương Hạo bị dính đòn quả thực rất thống khổ. Hắn ít nhất bị đánh bay ra ngoài hơn năm thước, đến tận phía trên tảng đá ven hồ, vùng bụng bị trúng đòn vừa nóng lại vừa đau. Thế nhưng Khải Văn còn chưa bỏ qua lại tiếp tục dụng nguyên lực đánh xuống chung quanh tảng đá khiến vô số vụn đá nhỏ không ngừng văng lên thân thể Dương Hạo, quả thực đã đem Dương Hạo trở thành một món đồ chơi. Trong lòng Dương Hạo càng đau hơn, tới bây giờ hắn mới hiểu, thì ra tự mình căn bản là không có tư cách theo đuổi Ngã Ti, hắn bất quá chỉ là một bình dân mà thôi, một bình dân đê tiện sao có thể đáng để một người con gái quý tộc lưu tâm?
Làn gió trên mặt hồ lạnh lẽo thổi tới trên người Dương Hạo khiến hắn càng cảm thấy mối sĩ nhục mãnh liệt. Dương Hạo dùng sức ngẩng đầu, dụng thanh âm chỉ có tự hắn nghe được thì thào:" Cho dù là bình dân, quyết cũng sẽ có sự phẫn nộ của bình dân!"
" Cái gì?" Khải Văn không nghe được rõ nhưng cũng ngừng tay lại hỏi " Ngươi nói cái gì?"
" Cho ngươi nếm thử, sự phẫn nộ của ta!!" Dương Hạo chưa bao giờ quát lớn, vẻ sợ hãi nhút nhát bình thường khi nhìn thấy quý tộc đệ tử đã biến mất, ngược lại trên người hắn chợt tràn ngập dũng khí.
Thấy Dương Hạo xông tới, Khải Văn chợt thấy khẩn trương, đại khái là do Dương Hạo từ trước đến giờ luôn yếu ớt nhẫn nại, tiềm thức của Khải Văn luôn ghi nhớ đó chỉ là kẻ chuyên bị đánh mà thôi, căn bản không tưởng tượng nổi Dương Hạo dĩ nhiên cũng dám phản kháng.
Khải Văn cầm chặt thanh côn sắt, vận dụng nguyên lực toàn thân, hắn định dần cho Dương Hạo một trận nhớ đời, để cho tên tiểu tử này biết sự lợi hại của hắn!
Nhưng Dương Hạo còn chưa đến gần phạm vi công kích của Khải Văn đã buông tay ném ra một nắm đá ven hồ, chúng liền phát ra tiếng rít veo véo hiển nhiên lực ném rất mạnh.
Lần này Dương Hạo đã đưa toàn bộ 23% nguyên lực đều dồn vào trong nắm đá đó quả nhiên rất có thanh thế. Khải Văn cũng không dám chậm trễ vội dùng sức xoay côn, hai cỗ nguyên lực va chạm khiến toàn bộ nắm đá bạo toái, biến thành một đám bụi màu xám bao phủ còn toàn Khải Văn.
Thừa dịp đó Dương Hạo đem hòn đá lớn nhất đã sớm cầm sẵn trong tay dùng sức ném trúng đầu Khải Văn, tên kia đang dụi dụi mắt trong màn bụi đá, sao có thể ngờ tới phía trước lại bị tấn công tiếp nên liền bị trúng đòn lăn ra hôn mê bất tỉnh.
" Da!!" Dương Hạo nhìn thân hình to lớn của Khải Văn chậm rãi ngã xuống, hưng phấn giơ hai ngón tay thành hình Victory. Cả Vương Chí Tuấn cùng Ngã Ti ở cạnh đó đều choáng váng, qua nửa ngày mới miễn cưỡng tiếp nhận sự thật rằng Dương Hạo cũng có thể đánh bại Khải Văn.
" Thật vô dụng." Ngã Ti mất hứng nói, chính vì Vương Chí Tuấn đã từng hứa với nàng chuyện này chắc chắn rất dễ thế mà bây giờ tình thế nghịch chuyển khiến mỹ nữ mặt mày thất sắc.
Vương Chí Tuấn cũng giận đến nghiến răng ken két, lập tức nhảy xuống đồng thời thuận thế rút ra thanh đoản kiếm bên hông - kiếm vốn chỉ dài một lóng tay nhưng khi Vương Chí Tuấn đem nguyên lực đưa vào liền toát ra kiếm quang dài đến hơn thước. Vương Chí Tuấn khẽ súy động kiếm mang, bước chậm về phía Dương Hạo:
" Là ngươi tự tìm tử lộ, đừng nên trách ta." Trong mắt hắn đã nổi lên vẻ hung ác khiến Dương Hạo không lạnh mà run.
" Là Khải Văn động thủ trước mà." Ngay cả lúc đang sợ hãi nhưng Dương Hạo chợt cất tiếng cải lại " Ta chỉ tự vệ thôi."
" Chỉ có quý tộc đánh bình dân." Vương Chí Tuấn cười lạnh " Bình dân phản kháng, thì chỉ có chết!"
" Ngươi cũng dám giết người......" Dương Hạo biết chắc chắn Vương Chí Tuấn đã động sát tâm, giờ hắn đã hiểu vì sao hai người bình dân đệ tử mất tích trước đây.
" Có gì mà không dám chứ, chỉ là giết một hai tên bình dân, phụ thân ta sẽ không giận đâu."
Vương Chí Tuấn trước khi khởi kiếm còn không quên cung thân tạo một hình tượng hào hoa với Ngã Ti. Hắn xem Dương Hạo chắc chắn đã trở thành một xác chết. Đó cũng là đương nhiên, Dương Hạo có cái gì đấu cùng Vương Chí Tuấn cơ chứ.
Vương Chí Tuấn xuất thân gia tộc, là một Kiếm thuật thế gia tương đương nổi danh của đế quốc, cơ hồ mỗi một nam nhân trong tộc đều là tướng lãnh của đế quốc, nghe nói từ khi họ còn nhỏ đã chịu đặc thù huấn luyện, cho nên khi xử dụng kiếm sẽ gia tăng năng lực siêu cường. Càng huống chi Kiếm thuật của Vương Chí Tuấn vốn cũng rất cao, khi vừa vào học đã thông qua sơ cấp Kiếm thuật khóa trình, bây giờ càng đột phá trung cấp Kiếm thuật khóa trình đồng thời đã bắt đầu tu luyện cao cấp Kiếm thuật khóa.
Nếu so với người chỉ đạt 5% sơ cấp Kiếm thuật khóa trình như Dương Hạo chênh lệch thật sự không phải là một hai điểm. Nên khi Vương Chí Tuấn vung kiếm tạo thành hình một đóa hoa sắc mặt Dương Hạo đã trắng bệch ra.
Vương Chí Tuấn miệt là nhìn hắn nói: "Nếu ngươi chịu quỳ xuống cầu xin ta thì ta sẽ chỉ chém một cánh tay của ngươi, cho ngươi sau này quỳ trên mặt đất làm nô đãi của ta."
" Không!" Dương Hạo ngưng trọng trả lời.
" Không?" Vương Chí Tuấn cười, hắn thật sự không ngờ Dương Hạo dám chối từ. Nhưng rất hiển nhiên, Dương Hạo đã quyết:" Ta sẽ không làm nô đãi của ngươi hơn nữa tay của ta còn để làm chuyện khác."
" Vậy ngươi đi chết đi." Vương Chí Tuấn bắt đầu tạo thủ thế của kiếm pháp " Xem ngươi làm thế nào đỡ kiếm của ta."
Dương Hạo hai tay trống trơn, hắn chưa từng có vũ khí, nhưng nhìn bộ dáng của hắn cũng rất có dũng khí, nhìn kỹ cơ hồ không hẳn là dũng khí, mà là trên người hắn đã có một vầng quang mang.
Toàn thân Dương Hạo đột nhiên toát ra quang mang mãnh liệt. Ngay cả Vương Chí Tuấn dù đã nắm chắc phần thắng trong tay cũng phải kinh ngạc:" Ngươi điên rồi sao mà dám phạm luật, dám sử dụng nguyên lực trên chính thân thể mình."
Hành động của Dương Hạo chính là nguyên nhân khiến Vương Chí Tuấn sửng sốt. Hắn dám mang nguyên lực vận dụng trên chính thân thể mình tựa như đem nguyên lực truyền vào vũ khí.
Phải biết rằng việc đó là vi phạm quy định của Lôi Mông Tinh cao cấp học viện thậm chí của toàn Ngân hà hệ. Lúc vừa bắt đầu học nguyên lực thuật, giáo quy cũng đã ghi rất rõ rằng, nếu mang nguyên lực dụng trên chính thân mình chắc chắn sẽ có hậu quả phi thường nghiêm trọng, hơn nữa một khi bị phát hiện sẽ bị phế trừ tất cả mọi khả năng đồng thời còn bị bắt giam vào ngục.
Thế mà bây giờ, Dương Hạo dám phạm pháp mang nguyên lực không ngừng truyền lên thân thể hắn, khiến quang mang toàn thân hắn càng ngày càng mạnh, cơ hồ biến thành một viên ngọc sáng phát ra quang mang vạn trượng.
" Ta không muốn đi tìm chết, cũng không muốn làm nô đãi của người khác." Dương Hạo dùng sức hét lên " Ta không có kiếm nên sẽ dùng thân thể đánh với ngươi."
" Vậy sẽ thế nào?" Mặc dù tình cảnh trước mắt rất khiến người ta kinh hãi, thế nhưng Vương Chí Tuấn thật sự không hề sợ hãi chút nào " Chỉ với một chút nguyên lực của ngươi, cho dù dụng kiếm, cũng không phải đối thủ của ta, càng huống chi chỉ là thân thể."
Vương Chí Tuấn tưởng Dương Hạo sẽ không dám hành động gì, nhưng máu lỳ của Dương Hạo đã nổi lên, hắn cũng bất quản hậu quả, toàn thân quang mang vạn trượng đâm về phía Vương Chí Tuấn. Vương Chí Tuấn khẽ vung kiếm, dụng một chiêu " Đàm hoa nhất hiện " trong bộ kiếm pháp gia truyền trực diện đón lấy. Kiếm quang của hắn bộc phát ra một đóa ngân hoa tấn công thẳng lên thân thể Dương Hạo.
Dựa theo kinh nghiệm quyết đấu của Vương Chí Tuấn trước kia, đã biết chiêu vừa ra, đối thủ cho dù không tứ phân ngũ liệt, cũng ít nhất là bị thương không cạn. Chính là lúc này đây, hắn biết mình đã thất sách.
Khi kiếm của Chí Tuấn chạm vào thân thể Dương Hạo nhưng không thể đột phá đang lớp quang mang của nguyên lực quanh thân Dương Hạo, ngược lại chỉ nổ vang một tiếng, tạo thành một lực nổ chưa từng có phát ra khiến Vương Chí Tuấn ngã xuống đất quần áp đầy đất. Dương Hạo càng thêm thảm, hắn bị vụ nổ chấn văng ra ngoài, lại còn xuyên thủng mặt đất tạo thành một cái động khẩu rồi cả người cũng chui xuống biến mất...