Chương 1: Đàn Bà Xấu Thì Không Có Quà - Chương 1: Buổi Trưa

Nàng Nấm rất ghét những buổi trưa. Khi ăn cơm xong chị em tản đi hết. Họ đi thực hiện những ước mơ ban đêm. Chỉ còn lại một mình nàng Nấm đối diện với thân phận mình trong ánh sáng ban ngày, khi không còn giấc mơ bao phủ nữa.Mười ba tuổi nàng Nấm đã nhận chân được diện mạo của mình. Tạo hoá thật trớ trêu đã cho nàng là thân gái với nước da trắng nõn, khuôn mặt trái xoan. Thiên hạ kháo nhau: mặt trái xoan da trắng mẹ mắng cũng mua. Nhưng ai dám mua nàng Nấm với đôi chân ngắn cũn chỉ bằng một nửa mình trên. Bị chúng bạn cười nhạo nàng Nấm bỏ học, mặc dù tạo hoá đã kèm thêm cho nàng một trí tuệ sáng láng.

Chị gái thương em mang về thành phố nuôi nấng. Để không phải phụ công chị nàng Nấm đã chăm lo việc nhà cho chị. Sáng sáng nàng Nấm dậy từ năm giờ quét dọn sạch sẽ nhà cửa rồi đặt nước pha trà cho anh rể, nấu ăn sáng cho chị gái. Đến bảy giờ nàng Nấm gõ cửa căn phòng cuối cùng để đánh thức anh chị dậy đi làm cũng là để quét tước.

Tám giờ sáng nàng Nấm xách làn đi chợ. Ở chợ người ta gọi nàng Nấm là con lùn khôn ngoan. Nấm đi dạo chợ một vòng để xem chợ sáng nay có món gì ngon nhất mà lại rẻ nhất. Các món ăn trong ngày sẽ được định trong lúc dạo chợ. Thế là các món ăn được dọn lên với các món ăn ngon miệng nhưng thường rất rẻ.

Cuộc sống êm đẹp như vậy diễn ra được ba năm cho đến khi nàng Nấm 16 tuổi. Và bắt đầu từ căn phòng cuối cùng đó. Thói quen là Nấm gõ cửa căn phòng cuối cùng đó lúc bảy giờ sáng và quen thói nắm tay vào quả đấm cửa rồi mở ra luôn. Rất nhiều lần nàng Nấm nhìn thấy đầu chị gái mình vẫn gối lên cánh tay chồng. Thì phải rồi, họ đang trong thời kì mãnh liệt của sức lực lại được hỗ trợ bởi tình yêu. Trước vẫn hình ảnh đó nhưng không lưu giữ lại gì trong đầu óc Nấm. Nay nó cứ vấn vương trong đầu óc Nấm như một mạng nhện. Nó làm xao lãng cả những tính toán của Nấm lúc dạo chợ. Đêm đến hình ảnh đó hiện lên trong đầu Nấm rất rõ ràng. Hình ảnh một người đàn ông.

Có đôi lúc Nấm cảm thấy xấu hổ vì hình ảnh người đàn ông chỉ mặc một chiếc quần cộc nằm trên giường. Nấm tìm cách xua đuổi hình ảnh đó đi nhưng không thể được. Nó cứ bám dai dẳng vào đầu Nấm. Nó còn thúc đẩy vào hành vi của Nấm. Nấm đến căn phòng đó sớm hơn bảy giờ, trong tay cầm cái chổi để hỗ trợ cho hành vi. Chị gái Nấm không có thói quen chốt cửa. Thấy em gái bước vào phòng với cái chổi trên tay chị gái nhổm dậy ra khỏi giường, còn anh rể vẫn trong trạng thái ngái ngủ nên nằm rốn. Một mình đối diện với hình ảnh mà nàng khao khát, Nấm đã ngây dại nhìn đăm đăm vào mặt người đàn ông nằm trên giường. Lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba, ánh mắt của Nấm như ánh mặt trời chói chang đã bắt người đàn ông phải mở mắt ra. Lần thứ chín, lần thứ mười người đàn ông đã khiếp đảm ánh mắt đó.

Bão tố đã đến nhưng không có sấm sét, gió giật vì đó là một người đàn ông tốt. Nấm đã nấp sau cánh cửa để nghe hết câu chuyện của họ. Người đàn ông đó nói với chị gái Nấm:

- Anh rất sợ ánh mắt đó em ạ. Nhưng anh vẫn nhận ra đó là ánh mắt của sự khao khát cái đẹp. Em hãy thuê cho Nấm một căn nhà rồi khuyên Nấm học tiếp đi. Anh sẽ hỗ trợ tiền nong.

- Em muốn có chị có em gần gũi nhau. Anh cứ để Nấm ở đây, em sẽ khuyên nhủ em nó.

- Nhưng mà anh sợ, em có hiểu không. Em đã bao giờ nhìn thấy ánh mắt của con thú bị xích, khao khát tự do chưa. Anh đã nhìn thấy ánh mắt đó trong cái nhìn của Nấm. Nếu em không có quyết định dứt khoát ngay bây giờ thì em sẽ phải ân hận đấy.

- Em sẽ bảo nó không phải dọn phòng mình nữa, em sẽ tự dọn lấy.

- Nhưng anh sợ em biết không? Ánh mắt đó ám ảnh anh. Dẫu Nấm không nhìn anh thì anh vẫn thấy ánh mắt đó. Em đừng bắt anh phải đương đầu với nỗi sợ hãi như vậy.

- Em không hiểu anh sợ điều gì. Nó tốt thế cơ mà.

Nấm đã bịt chặt tai lại để không nghe thấy gì nữa. Chị gái Nấm có thể là rất thương em nên đã không hiểu được nỗi sợ hãi của chồng mình mà thôi. Nấm thì biết người đàn ông đó sợ điều gì. Thực ra điều tốt đẹp trong người đàn ông đó đã biến ánh mắt của Nấm thành một nỗi sợ hãi mà thôi, chứ thực chất đó là một sự ghê tởm. Nếu Nấm là một người đàn bà thật đẹp thì ánh mắt đó sẽ làm tim anh rung lên.

Một tuần sau Nấm dọn sang ở một căn hộ nhỏ trên tầng hai. Tám năm sau Nấm tốt nghiệp đại học.

Trong cái phòng làm việc của Nấm bây giờ có năm người đàn bà. Hai người đàn bà có chồng, một thì xinh đẹp, một thì không xinh đẹp. Người đàn bà không xinh đẹp thì tranh thủ buổi trưa làm một vài việc cá nhân. Có buổi trưa thì nhặt mớ rau bí. Có buổi trưa thì đan chiếc mũ len. Có buổi trưa thì phàn nàn về chuyện ông chồng vụng về, cả đời không biết mua tặng vợ một món quà. Còn người đàn bà xinh đẹp thì hầu như trưa nào cũng vắng mặt. Có trưa thì đi thẩm mĩ, có trưa thì đi mua sắm, còn lại những trưa là để cho những người đàn ông tán tỉnh. Cái đẹp phải được ban phát cho nhiều người, người đàn bà đẹp hồn nhiên nói với mọi người.

Người đàn bà đẹp này có một gia đình tốt đẹp, một ông chồng trẻ đẹp tài hoa. Làm ra nhiều tiền và hay mua tặng vợ những món quà đắt giá. Cái lí của người đàn bà đẹp:

- Tôi vẫn rất yêu chồng tôi nhưng tôi lại vẫn có nhu cầu yêu người khác. Tôi chỉ sống thật với cảm xúc của chính mình. Nhưng phải biết bí mật.

Người đàn bà xinh đẹp sống thật với cái triết lí của mình. Cả phòng Nấm đều biết người đàn bà xinh đẹp đó có không phải một người tình mà nhiều người. Những người đàn ông đó cũng hay mua những món quà cho người đàn bà đó.

Ngày thời tiết xấu, mưa phùn gió bấc hay nắng gắt gao thì mọi người không đi ra khỏi phòng kể cả người đàn bà xinh đẹp. Trong phòng có thêm bảy người đàn ông nữa. Họ nói chuyện trên trời dưới bể. Chuyện nhân tình thế thái. Chuyện từ cổ chí kim. Chuyện ngồi lê đôi mách cho đến chuyện thời thượng chính trị. Rồi quay về chuyện con người. Ba cô gái chưa chồng, kể cả Nấm hay là đối tượng cho mọi người trêu đùa:

- Này Mai, gầy quá mặc quần bò mất đẹp. Đóng thêm cái bỉm cho mu nó dày.

- Bố này hâm. Tiêu chuẩn xưa quá rồi. Máy cao gầm thoáng mới đáng đồng tiền.

Rồi người ta chuyển qua Nấm:

- Nấm đã biết yêu bao giờ chưa?

Nấm biết cách tốt nhất là im lặng.

Trong phòng làm việc này người già nhất chưa đến 50 tuổi.

- Này lại đây mà xem này. Bự quá!

Năm, sáu cái đầu chụm lại ồ à.

- Sao mà lại có cái to quá thể vậy.

- Đây mới khiếp chứ. Gã trai nào mà yếu bóng vía chết lăn quay.

- Gọi Nấm lại xem này.

Nấm ngồi im. Cách tốt nhất là lờ đi.

Hôm ấy chỉ có Nấm và người đàn bà xinh đẹp ở lại phòng. Người đàn bà xinh đẹp gọi Nấm đến một màn hình vi tính:

- Này em, cuộc sống nên phải biết thay đổi, cũng như món ăn hàng ngày ấy. Thế mới thi vị. Em đã chát bao giờ chưa?

- Chưa chị.

- Thế thì em đã bỏ mất một thú vui ở đời rồi. À mà chị xin lỗi Nấm nhé, em đã biết thú vui nào ở đời đâu. Chị sẽ dạy em một thú vui ở đời.

- Em đọc chính bài chị viết. Bao nhiêu chuyện rắc rối quanh cái chuyện chát này là gì. Cũng lạ chị nhỉ, tình cảm thì ảo mà giết nhau lại thật.

- Ảo là ảo thế nào, cho cô em mục sở thị.

Người đàn bà xinh đẹp thoăn thoắt thao tác trên máy vi tính.

- Chàng đây rồi.

- Ai hả chị?

- Người hay chát cùng chị.

Diễm Lệ: Chào anh, anh có khoẻ không?

Chim Việt: Chào người đàn bà quyến rũ. Anh rất khoẻ, còn em?

Diễm Lệ: Em đang rất hào hứng nói chuyện với anh đây.

Chim Việt: Anh cũng vậy. Em nói chuyện rất thông minh và anh ngưỡng mộ em.

Diễm Lệ: Hãy kể về anh đi? Màu mắt anh đen hay nâu?

Chim Việt: Da em rất trằng và tóc em dài ngang lưng? Em có một đôi chân dài và thon?

Diễm Lệ: Còn anh có một vòng tay ôm rất chặt?

Chim Việt: Lưỡi em như một con rắn, nó làm anh không thể thở được.

Diễm Lệ: Anh đừng ôm em chặt như thế, làm em nghẹt thở.

Chim Việt: Em làm cho anh hạnh phúc quá.

Diễm Lệ: Thôi anh, đừng làm em đau như thế.

Chim Việt: Chưa bao giờ anh sung sướng đến vậy.

Diễm Lệ: Nào một chút nữa thôi. Như vậy… thế. Ôi chúa ơi con thật sung sướng

Chim Việt: Trời ơi… em

Nấm nhìn chăm chú vào gương mặt người đàn bà. Vẻ mặt người đàn bà xinh đẹp thật khó tả. Nó đờ đẫn. Còn đôi mắt thì như được phủ một làn suơng khói. Đến hàng phút sau người đàn bà mới thoát khỏi trạng thái thôi miên đó rồi phá lên cười khanh khách:

- Nấm thấy chưa, chàng phi ra rồi. Ai bảo là ảo nào?

- Phi ra khỏi phòng chát hả chị?

- Tất nhiên là phi ra khỏi phòng chát để vào toa lét rồi. À mà Nấm thiên thần ơi, Nấm chẳng thể biết chuyện này được đâu. Cùng phận đàn bà con gái với nhau chị thương Nấm ghê cơ. Em có biết một số người cho rằng phải tính tuổi của con người không phải bằng năm sống mà chỉ tính khi con người biết đến tình dục và khi hết tình duc. Chị sẽ dạy cho Nấm cách này hay lắm. Em hãy chọn một nickname thật hay vào rồi lên mạng chát cho vui. Nếu thật chú tâm em có thể gặp được một người đàn ông tốt bụng nào đó, rồi biết đâu tình yêu sẽ nảy nở. Người ta có thể thông cảm với em. Hoặc không em có thể tán gẫu cho vui đời lên. Nhiều người đàn ông nói chuyện hay ra phết. Sống như em bây giờ đâu phải là sống mà chỉ đang tồn tại thôi. Em phải biết vượt qua số phận chứ.

- Nào để chị chọn một nickname cho Nấm. Cô bé nai tơ – nhiều quá rồi. Hoa hồng bạch – hơi sến. Xương rồng gai – không hấp dẫn. Nàng Nấm – hay đấy. Lạ.

- Chị mở luôn cho Nấm một hộp thư nhé.

- Chị bảo em nhé. Khi lên mạng gu của em thế nào em sẽ chọn được bạn như thế. Nếu trẻ con thì sẽ gặp một lũ trẻ con. Nếu sex em sẽ gặp được những tay săn sex. Nếu lãng mạn em sẽ gặp được người lãng mạn. Nói túm lại lên mạng cũng như xã hội vậy.

- À này về đêm em sống thế nào? Em cũng có sự khao khát chứ nhỉ. Bỏ ra năm triệu mua một chiếc máy vi tính đi. Thiếu chị hỗ trợ cho một ít.

Nàng Nấm chẳng còn bận tâm đến các buổi trưa nữa. Nàng đắm mình vào xã hội trên mạng. Theo lời khuyên của người đàn bà xinh đẹp nàng Nấm đã nhập vào thế giới mạng trong tâm thế của một người đàn bà hiểu biết văn chương. Điều này nàng Nấm chẳng phải gặp khó khăn gì vì quả là nàng Nấm rất yêu văn chương.

Vào một buổi trưa nàng Nấm đã gặp một người đàn ông đúng gu. Một người Việt đang làm ăn ở xa Tổ quốc. Đã bảy năm người ấy chưa về thăm nhà. Sau nhiều lần gặp nhau trên mạng, nói đủ thứ chuyện người ấy viết vào hộp thư cho nàng: Anh không thể chỉ dừng ở việc hồi hộp nhận những con chữ của em nữa rồi. Anh muốn nghe thấy giọng nói của em dẫu rằng lúc này ước muốn cháy bỏng của anh là về nước để được gặp em. Hãy viết cho anh số điện thoại của em đi. Anh sẽ gọi cho em.

Nàng Nấm meo cho người ấy số điện thoại ở nhà riêng.

Đêm hôm đó đầu óc nàng Nấm thật quang quẻ. Nàng Nấm đã nằm ngay ngắn trên giường với quyển sách trong tay, một thói quen của nàng. Điện thoại bỗng réo lên. Nàng Nấm nghĩ đến chị gái mình. Giờ này chỉ có thể là chị gái thôi. Nàng Nấm nhấc điện thoại:

- A lô chị gọi em có việc gì thế?

- Nàng Nấm có phải không? – Một giọng đàn ông trầm ấm trong máy.

- Vâng tôi đây. Anh là ai đấy ạ?

- Là anh.

Người ấy. Tim nàng Nấm đập tung lồng ngực.

- Em sắp ngủ chưa?

- Cũng sắp ạ.

- Đêm nay em đọc cuốn sách nào vậy?

- Em đọc lại "Đồi gió hú".

- Vậy anh không làm phiền em nữa nhé.

- Không anh không làm phiền em đâu. Anh là người đàn ông đầu tiên gọi điện cho em giờ này mà.

- Sao vậy?

- Vâng, như vậy đấy ạ.

- Giọng em trong trẻo quá.

- Em đang rất hồi hộp.

- Vậy thỉnh thoảng anh sẽ gọi điện cho em nhé?

- Anh đang ở đâu thế?

- Giờ em sắp ngủ nhưng anh thì đang làm việc. Anh rất mệt và anh nhớ đến em.

- Nghe tiếng em rồi anh có mệt hơn không?

- Anh muốn nhìn thấy em bây giờ.

- Em cũng vậy.

- Em!

- Dạ.

- Anh hôn em được không?

Tim nàng Nấm vỡ oà ra. Cơ thể đông cứng lại. Hai đầu gối nàng run rẩy. Nàng phải tựa đầu vào tường.

- Em vẫn nghe em nói phải không? Được không em?

- Vâng.

- Em nghe tiếng tim anh đập không?

Tiếng tim thì nàng Nấm chưa nghe thấy. Nàng có nghe thấy ba tiếng chút.

- Ngủ ngon em nhé. Tạm biệt em.

Nàng Nấm đã không thể ngủ được. Cơ thể nàng như lâng lâng trên một đệm khí. Một cảm xúc không thể tả nổi. Nàng nhìn trân trối vào trang sách nhưng không đọc nổi một chữ nào. Nàng trở dậy lấy tấm bản đồ thế giới tìm một địa danh. Một thành phố nổi tiếng ở phía bên kia bán cầu, bắt đầu bằng chữ W. Đây nó đây rồi. Nàng Nấm có cảm giác nó thật thân thiết. Phải thôi vì nơi đây có người đàn ông của nàng. Nàng và người ấy ở cách xa nhau nửa vòng trái đất nên không thể chung nhau một ánh mặt trời. Bây giờ khi nàng đang ngủ thì bên đó là buổi trưa. Vậy giấc mơ có gặp nhau được không?

Rồi nàng Nấm cũng thiếp đi. Trong giấc mơ của nàng Nấm người đàn ông của nàng thật cường tráng với hai bàn tay thật to. Trong giấc mơ ấy đôi chân của nàng Nấm thon dài như chân vũ nữ. Trong vườn địa đàng nàng và người ấy sánh vai bên nhau. Người ấy kể cho nàng nghe một câu chuyện. Nàng cười khúc khích. Người ấy nói muốn hôn nàng. Nàng chạy. Đôi chân thon dài như của loài ngựa Ả rập phi trên thảm cỏ. Người ấy đã bắt được nàng rồi. Nàng Nấm úp mặt vào tấm ngực rắn chắc của người ấy. Nàng nghe thấy những tiếng tim đập rất khoẻ. Và một nụ hôn cháy bỏng đặt xuống môi nàng…

Giấc mơ làm nàng Nấm choàng tỉnh. Nối tiếp giấc mơ nàng tưởng tượng về người đàn ông của nảng. Cơ thể nàng Nấm như tan loãng theo sự tưởng tượng của chính mình.

Giấc mơ đến quá muộn màng với người đàn bà hai mươi tám tuổi. Nhưng đó là một giấc mơ kì diệu. Nó đã làm thay đổi một cách kì diệu cuộc đời nàng Nấm. Để nàng Nấm đã nghe thấy những câu chuyện vào buổi sáng trong phòng.