Chương 6: Lấy thân báo đáp

"Dừng tay ngay! Một đám thanh niên sức dài vai rộng, mà lại đi ăn hiếp hai cô gái yếu đuối thì còn ra thể thống gì nữa!"

Bỗng dưng, một thanh niên tiêu sái, chậm rãi từ trên bầu trời bay xuống mặt đất, chắn trước mặt hai thiếu nữ.

"Nhóc con! Rảnh háng không có việc gì làm thì về nhà bú tý mẹ đi! Đừng có bày đặt làm anh hùng kíu mỹ nhân! Ngươi có biết mình đang đối đầu với ai không?" Tên đại ca uy hiếp.

40 tên tiểu đệ thấy chàng trai tự dưng từ trên trời rơi xuống, vội vàng rút ra vũ khí, nào là cuốc, xẻng, gậy, gộc, mã tấu,.. Nói chung là đủ mọi thể loại.

"Từ xưa đến nay, chỉ cần là đệ tử danh môn chính phái, khi hành tẩu trên giang hồ, nếu thấy việc bất bình thì sẽ rút dao tương trợ.

Ta không cần biết bọn bây là ai, nếu dám làm hại hai vị cô nương này thì ta không thể trơ mắt nhìn bọn bây đắc thủ được."

Biết mình sắp phải combat 1vs40 tên cướp, chàng trai vội vàng rút ra một con dao từ trong túi quần, tập chung tinh thần chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.

Thấy cảnh này, vị tiểu thư mặc áo chống nắng kia càng tỏ ra hưng phấn.

Tình huống này giống hệt như những gì nàng đã đọc trong tiểu thuyết.

Không kịp chờ đợi thêm phút giây nào nữa, nàng vội vàng nói:

"Không biết tôn tính đại danh của vị thiếu hiệp này là gì? Phải chẳng ngài tên là A-li-ba-ba ?"

"Ách, tại sao cô nương nghĩ tại hạ tên là A li ba ba?" Chàng trai vô thức hỏi.

"Thì bởi vì ta từng nghe người ta kể về sự tích ali33 và 40 tên cướp, nếu thiếu hiệp tên là ali33 thì nó lại quá là hợp lý?" Vị tiểu thư hồn nhiên đáp.

Nghe vị tiểu thư kia nói vậy, thanh niên cũng bó tay, trong lòng âm thầm chửi bậy: "Mẹ đọc tiểu thuyết vừa vừa thôi cho con nhờ"

"Tại hạ tên là Trương Vô Đối, cháu đời thứ 308 của Trương Vô Kỵ phái Võ Đang. Hôm nay, tình cờ đi phượt qua đây, thấy hai vị gặp rắc rối, bèn rút dao tương trợ"

Nghe thanh niên giới thiệu, biết cậu không phải tên là ali33, vị tiểu thư cũng không tỏ ra thất vọng, dù sao đây là đời thực chứ không phải tiểu thuyết.

Còn về phần bọn cướp, khi biết thân phận của chàng trai, chúng lại càng tỏ ra hưng phấn.

"Hahahaha! Ông trời cũng giúp ta! Nếu lời ngươi nói là thật, thì chắc chắn kia chính là vũ khí độc môn của phái Võ Đang: Đồ Long Dao.

Nghe đồn Đồ Long Dao cùng Ỷ Thiên Kiếm được mệnh danh là vũ khí sắc bén nhất cả nước, thậm chí còn được xuất khẩu đi quốc tế.

Đáng tiếc giá quá chát, dù có bán cả nhà cả cửa đi cũng không đủ mua một thanh."

Ấy da, Thanh niên này lai lịch nghe có vẻ không hề tầm thường.

Muốn sở hữu một thanh Đồ Long dao chém sắt như chém chuối thì... hoặc là phú khả địch quốc (giàu chảy mỡ), hoặc ít nhất cũng phải là đệ tử Nội môn của phái Võ Đang.

"Hôm nay quả là ngày may mắn, vừa gặp mĩ nữ, lại ngoài ý muốn thu được một thanh Đồ Long Dao, thậm chí chỉ cần trói ngươi lại rồi mang đi phái Võ Đang, là có thể kiếm thêm một khoản tiền chuộc. Hahahah! Quá hay, quá may!"

Thấy bọn cướp chuẩn bị động thủ, Vô Đối vội vàng tập chung tinh thần, âm thầm phát động võ kĩ, chuẩn bị phát động bất cứ lúc nào.

"Muốn làm hại hai vị cô nương này, trước phải bước qua xác ta đã" Vô Đối lạnh lùng nói.

Thấy chàng trai chuẩn bị động thủ, vị tiểu thư kia lại càng hưng phấn khi sắp được chứng kiến hai bên đánh nhau.

Nàng dường như không hề lo lắng liệu cậu có thể thắng hay không?

"Tiểu thư à! Lỡ đâu vị thiếu hiệp này không may thất thủ thì chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Sời, ngươi việc gì mà phải xoắn thế nhề! Tình huống này ta quá quen thuộc rồi, trong tiểu thuyết viết đầy ra đấy!

Ngươi có từng thấy 'anh hùng' thất bại trong việc cứu mỹ nhân bao giờ chưa? Chả lẽ lại thua để mà mĩ nhân bị bọn cướp hiếp à?

Dù là cho thêm tiền tiểu thuyết nó cũng chẳng dám viết như thế" Vị tiểu thư tự tin nói.

Thấy cô nàng lập luận có chứng cứ xác thực, bọn cướp nghe mà cũng thấy vô cùng thuyết phục.

"Không thể nào! Không thể nào! Bọn ta làm sao có thể bị thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa mẹ này đánh bại!

Chúng ta bên đây có tận 40 người, tu vi thấp nhất cũng là võ sư cấp 3, trong khi hắn chỉ có một thân một mình. Thế này thì có thua bằng mắt"

Bọn cướp tự an ủi lẫn nhau.

40vs1 mà còn thua chỉ chẳng khác gì một lũ óc chó.

Càng nghĩ, bọn cướp lại càng chắc chắn mình sẽ... Thua.

Nguyên nhân rất đơn giản, bọn cướp mà thắng thì chả lẽ tiểu thuyết viết láo à? Gian tà làm sao thắng được chính nghĩa.

"Lão đại à! Bây giờ chúng ta buông vũ khí đầu hàng còn kịp không? Các cụ có câu: buông hạ đồ đao lập địa thành phật, thẳng thắn đầu hàng sẽ được khoan dung" Một tên tiểu đệ sợ hãi hỏi.

Cứ nghĩ đến việc bản thân sắp bị 'anh hùng' làm thịt, là bọn cướp chân đã nhũn cả ra, đứng còn không vững.

Tên đại ca giờ khắc này, đứng trước tên 'anh hùng' kia, hắn cũng sợ bỏ mẹ ấy chứ! Không xử lý hẳn hoi thì mất mạng như chơi.

Thường thường bọn cướp trong tiểu thuyết, sống không quá một tập. Bọn hắn mà có thể sống đến chương thứ hai thì đúng là phúc ba đời.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng không có đứa nào dám động thủ.

Và rồi cái gì đến cũng sẽ đến, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, bọn cướp dường như đã đưa ra một quyết định nào đó.

Tên đại ca đứng ra, đại biểu toàn bộ bọn cướp hùng hồn nói:

"Mẹ kiếp! Đừng tưởng rằng bọn ông sẽ sợ! Ngươi tưởng mình giỏi lắm à. Một cây làm chẳng nên non, 40 cây chụm lại nên hòn núi cao. Chỉ cần 40 người chúng ta đoàn kết chắc chắn sẽ đánh bại ngươi."

"Đại ca nói hay lắm! Chúng ta ủng hộ ngươi!"

"Đúng vậy! Đánh hắn! Cùng lắm là cụ đi trym lạnh toát chứ gì"

Thấy bọn cướp hô hào, động viên lẫn nhau, Trương Vô Đối chỉ lộ ra vẻ mặt khinh thường, hừ lạnh một tiếng.

"Mẹ kiếp! Dám khinh thường ông à! Bọn bây đâu, xông lên cho... "

Tên đại ca còn chưa kịp nói hết câu thì Trương Vô Đối đã xuất thủ.

Bụp chíu.

Một chém bay đầu.

Tên thủ lĩnh, võ giả cấp bốn, tu vi cao nhất cả đám, chết không kịp ngáp.

Cho đến lúc này hắn mới nhận ra một điều: Tiểu thuyết viết thật mẹ nó chuẩn.

Bọn tiểu đệ thấy đại ca mình chết không nhắm mắt, cả đám sợ quá, vội vã quỳ xuống, cầu xin tha thứ.

"Thiếu hiệp tha mạng! Tiểu nhân trên có mẹ già, dưới có con thơ! Xin thiếu hiệp dù lòng thương! "

"Đúng vậy đại nhân, tiểu nhân là bị ép, trước đây tiểu nhân vẫn là thanh niên ba tốt của quốc gia cơ mà"

Thấy bọn cướp khóc lóc van xin, Vô Đối cũng cảm thấy bọn này trông rất là đáng thương.

"Ài! Thế bây giờ bọn bây đã hối cải chưa?" Cậu hỏi.

"Rồi ạ! Bọn em chừa rồi ạ!"

"Đúng vậy, lần sau bọn em không dám làm thế nữa"

"Anh cứ yên tâm tha cho bọn em. Từ giờ bọn em sẽ làm người tốt!"

Bọn cướp nhao nhao gật đầu thề thốt, trong lòng thì thầm nghĩ:

"Mẹ kiếp, chỉ cần ông tướng này đi, bọn ta sẽ di cư sang chỗ khác ăn cướp!

Lần sau phải rút kinh nghiệm, nếu gặp phải tình huống anh hùng cứu mỹ nhân thì phải quả quyết, buông vũ khí đầu hàng luôn!"

Thấy thái độ bọn cướp rất là chân thành, không hề giả tạo một chút nào, Vô Đối mới hài lòng gật đầu, sau đó vung dao chém cho mỗi đứa một nhát, tiễn cả đám về Tây Thiên luôn.

"Hừ. Nếu đã hối hận thì kiếp sau nhớ làm người cho tốt nhá!"

Bọn cướp lúc này chết không nhắm mắt.

Thật đé- thể tin được!

Quỳ xuống dập đầu, cầu xin tha thứ các kiểu con đà điểu mà vẫn phải chết thì thà rằng lúc nãy chọn anh dũng chiến đấu, biết đâu còn cơ hội sống.

Giải quyết xong bọn cướp, Vô Đối nở nụ cười ấm áp, bước tới chỗ hai vị thiếu nữ.

Vị tiểu thư thấy bọn cướp đã bị đánh bại, thì mừng rỡ, chạy đến ôm 'ân nhân' của mình.

Được mỹ nhân ôm vào lòng, cảm nhận mùi hương nồng nàn từ cơ thể thiếu nữ, Vô Đối thầm nghĩ:

"Ngon! Quả này cứu được hai em mỹ nữ, không biết hai nàng có lấy thân báo đáp không đây! Hahaha. "

Trong lúc Vô Đối đang tưởng tượng đến cảnh ch!ch chọt với hai em này thì bỗng nhiên tim cậu truyền đến một cơn đau nhức.

Cúi đầu xuống xem thì cậu mới phát hiện: tim mình đã bị... moi ra.

"Ngươi... hai người các ngươi lại là... là... yêu...hự"