Chương 4: Sức mạnh của lão gia gia

Tại kì trước: Thông qua giải thích của Bụt, Khí vận chi tử Giang Bất Phàm đã biết được thân thế thực sự của mình.

"Thì ra ta lại là một tên 'nhân yêu' ư? Chỉ vì là một tên người không ra người, ma không ra ma, nên ta mới bị ốm đau bệnh tật suốt cả cuộc đời sao?" Phàm tự nhủ.

Thấy vẻ mặt chán chường, mệt mỏi của Phàm, Bụt rủ lòng thương sót, liền vỗ vai an ủi cậu:

"Con đừng buồn mà hãy tự tin lên. Trên đời còn rất rất nhiều người có số phận hẩm hiu hơn con nhiều"

"Thật vậy ư Bụt! Trên đời này vẫn còn có người khổ hơn cả con ư! Bụt thử lấy ví dụ xem nào"

"Ách, cái này...  Cái này... "

Nghe phàm hỏi mà Bụt cũng hoảng à nha. Thực sự thì ông ta cũng chả biết ai khổ hơn Phàm nữa!

Giang Bất Phàm.

Từ khi sinh ra đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ.

Lớn lên một chút thì suốt ngày ốm đau bệnh tật. Thành ra bệnh viện đã trở thành ngôi nhà thứ hai của cậu.

Hơn nữa, thân thể ốm yếu, không thể đi học, thành ra Phàm bị mù chữ. Mà ở cái thời đại này, học dốt cũng đé- có ai thèm chơi, chứ đừng nói đến một thằng đã mù chữ lại còn không biết võ công như Phàm.

Giàu thì nó ghét, nghèo thì nó khinh, thông minh thì nó đố kị.

Nhà vốn nghèo, lại nổi tiếng phế vật thành ra cứ mỗi lần gặp Phàm, thì cả người lớn lẫn trẻ con đều lộ ra một vẻ mặt khinh bỉ, không một ai gọi đúng cái tên của cậu là Bất Phàm cả, mà toàn gọi cậu là Bất Tài không à.

Tất nhiên là ngoại trừ ông bác hàng xóm.

Như đã đề cập từ trước, ông hàng xóm này bị tình nghi là có gian díu với mẹ nuôi của Phàm.

Và theo thực tế chứng minh thì sự thực đúng là như vậy.

Sau khi cha nuôi Phàm qua đời từ nhiều năm về trước, mẹ cậu đã bước thêm bước nữa. Đối tượng của bà chính là ông bác hàng xóm.

Chẳng qua là do Phàm còn quá bé nên hai người họ mới dấu diếm chuyện này với cậu mà thôi.

Trở lại với chủ đề chính.

"Thế nào hả Bụt! Còn ai khổ hơn cả cháu nữa ạ" Với một vẻ mặt tràn đầy mong đợi, Phàm nhìn về phía Bụt.

"Cái này...  Cứ từ từ để ta bịa... À nhầm để ta nhớ lại đã!"

Bụt cũng không biết nên nói cái gì vào lúc này.

Kiếp trước ông ta sống trên thiên giới, sống ở một xã hội thượng lưu,  nên là có từng tiếp xúc với bọn 'thổ dân' ở hạ giới bao giờ đâu.

Bây giờ còn muốn tưởng tượng ra một thằng còn khổ hơn cả Phàm thì chẳng khác nào đánh đố Bụt.

"A! Ta nghĩ ra một thằng còn khổ hơn cả nhóc rồi!" Bụt mừng rỡ nói:

"Chuyện là thế này:

Ngày xửa ngày xưa, ở một gia đình nọ có một cặp vợ chồng yêu thương nhau. Họ sinh sống với nhau vô cùng hạnh phúc. Thậm chí còn có cả một đứa con trai.

Thế rồi vào một ngày đẹp giời, trời âm u mây mưa, người chồng phát hiện ra một bí mật động trời: thực ra hắn bị vô sinh từ bé, không có khả năng thụ thai.

Câu hỏi được đặt ra lúc này: Ông chồng bị vô sinh thì đứa con trai từ đâu lòi ra.

Đáp án: Sang hỏi ông hàng xóm.

Đấy thấy chưa, thấy ông chồng ở trong câu truyện kể trên đau khổ chưa, nhục nhã chưa?"

Sau khi kể xong, Bụt không khỏi tự nhấn like cho sự cơ trí của mình khi nghĩ ra một câu chuyện hay và hấp dẫn đến thế.

"Ách, Bụt ơi, con thấy ông chồng trong câu chuyện kể trên còn sướng hơn con gấp vạn lần! Con làm gì thấy ông ta khổ hơn con ở chỗ nào đâu? " Phàm hỏi.

"Thằng này dốt! Thế bây giờ Bụt hỏi mày nhớ: Nếu bây giờ ta làm phép, cho con được lựa chọn giữa bị ốm đau bệnh tật suốt đời, hoặc là bị vợ cắm sừng thì con chọn cái nào?"

"Việc này có gì mà phải đưa ra lựa chọn. Là một thằng đàn ông chân chính, đầu đầu đội trời chân đạp dép, tất nhiên là con sẽ chọn bị... cắm sừng rồi"

"Thì thế... Là một người ông thì phải có tôn nghiêm... Từ từ đã... Con vừa mới chọn cái gì? Nói lại cho ta xem nào!"

Nghe Phàm nói, Bụt hoang mang, chỉ cho rằng mình nghe lầm.

"Tất nhiên là con chọn bị... cắm sừng ạ! Để con phân tích cho Bụt nghe nhé!

Người ta nói có sức khỏe là có tất cả!

Bây giờ có vợ đẹp mà suốt ngày ốm đau bệnh tật thì chả làm ăn được gì.

Thay vì vậy, thà hi sinh trinh tiết của vợ mình để đổi lấy sức khỏe cho bản thân. Thế thì lãi quá còn gì nữa!"

Nghe xong Phàm nói, Bụt cũng không còn gì để nói nữa.

Đơn giản là vì nó quá là... hợp cmn lý.

"Được! Hy vọng sau này khi đã bị vợ cắm sừng rồi, con sẽ không cảm thấy hối hận vì lựa chọn của mình ngày hôm nay.

Nếu con đã quyết định như vậy, bây giờ ta sẽ làm phép để cơ thể con khỏe mạnh như một người bình thường, không còn bị ốm đau bệnh tật dày vò nữa. Úm ba la xì bùa hô biến!"

Sau khi Bụt đọc câu thần chú, Phàm bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhõm hơn hẳn, bệnh tật tự dưng biến đi đâu hết.

"Bây giờ con đã toại nguyện rồi thì ta đi đây! Bao giờ gặp phải chuyện gì khó khăn không xử lý được thì cứ khóc to lên. Lúc đấy ta sẽ hiện ra giúp con.

Nhớ khóc ít thôi nhá, một tuần khóc một lần thì còn được, chứ khóc nhiều quá là ta tức đấy. Ta mà ức chế lên thì hậu quả con không chịu nổi đâu."

Thấy Phàm đã khỏe mạnh, không còn khóc nhè như trước nữa, Bụt liền hóa thành một làn khói rồi chui vào bên trong chiếc nhẫn.

Lúc này, cảm nhận cơ thể mình tràn đầy sức sống. Phàm cảm thấy quyết định lựa chọn bị cắm sừng để đổi lấy sức khỏe là sáng suốt hơn bao giờ hết.

Mãi cho đến một ngày... cậu trơ mắt nhìn người tình trở thành vợ người ta.

Tà thần! Trả lại Mai Như Tuyết cho ta!