Ô Quy Thành nằm ở ngoại vi Quy Thiên Quốc, sở hữu hơn trăm vạn năm lịch sử, cùng vô số thiên tài tu luyện không ngừng xuất hiện.
Chính vì lí do này, ta cũng có thể coi đây là một vùng đất địa linh sinh nhân kiệt.
Ô Quy thành nằm trong sự quản lý của hai đại cổ võ gia tộc: Giang, Mai.
Và để làm sâu sắc thêm mối quan hệ vững chắc, cùng củng cố thêm tình hữu nghị kéo dài hàng vạn năm này của cả 2 gia tộc, các thế hệ trẻ tuổi của hai bên gia đình thường ưu tiên lựa chọn thông gia với nhau.
Lúc này, tại diễn võ trường của Mai gia.
Cuộc sơ loại cho buổi Tỷ Võ chiêu thân của con gái tộc trưởng Mai gia chủ vẫn đang được diễn ra như bình thương.
Mai Như Tuyết, con gái út của tộc trưởng Mai Anh Tài.
18 tuổi, nàng vừa xinh đẹp lại vừa hiền dịu, nết na. Cầm, kì, thi, họa tinh thông tất cả.
Quan trọng là nàng đã tốt nghiệp đại học quốc gia, lại còn dành được thủ khoa nữa chứ.
Cũng có thể nói rằng nhân tài thế hệ này của Ô Quy Thành không phải nàng thì không còn ai vào đây nữa.
Thành tích học tập vô cùng xuất sắc, cộng thêm vẻ ngoài hấp dẫn, nàng chính là người tình trong lòng của biết bao nhiêu chàng trai thiên tài trong đất nước.
"Ôi trời ơi! Như tuyết vừa liếc nhìn ta một cái kìa! Ôi hạnh phúc quá! Đêm nay lại là một đêm anh không ngủ, ta quyết định thẩm du cho tới sáng luôn"
"Ha Ha! Mày bị cận thị nặng rồi, nàng ấy vừa mới liếc nhìn tao, OK man?"
"Tất cả chúng mày câm miệng, nữ thần trong lòng ta há có thể nhìn lũ kiến hôi như bọn bây. Nàng ấy vừa nhìn là nhìn vào tao_ một thằng có thành tích học tập xuất sắc nhất cả nước:
3 tuổi tập võ, 4 tuổi võ sĩ, 6 tuổi võ đồ, 9 tuổi võ sư, 13 võ giả, 18 võ vương, năm nay 24 tuổi đã là võ Hoàng, tương lai có thể đạt võ đế, võ thánh, võ thần cũng có khả năng."
"Mẹ kiếp, tưởng mình là võ hoàng là ngon à! Bố tao là cũng là võ hoàng đấy! Mai tuyết a di là mẹ kế của tao chắc rồi"
Một thằng bụng phệ khoảng 30 tuổi dõng dạc nói.
Nói xong, tên bụng phệ bỗng cảm thấy bầu không khí xung quanh không được đúng cho lắm. Tất cả mọi ánh mắt đang dồn dập nhìn vào hắn.
Rồi bỗng nhiên, một tiếng nói vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này:
"Gặp quỷ! Cha ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn ngấp nghé nữ thần trong lòng tao!"
"Cha tao vừa tổ chức sinh nhật 17 tuổi vào năm mươi năm trước, vị tri năm nay 67 tuổi, có vấn đề gì sao? " Bụng phệ hồn nhiên như cô tiên hỏi.
"Mẹ, đé- còn gì để nói nữa rồi. Anh em đâu đánh hắn! Cha hắn mà ở đây cũng đánh một thể luôn. Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, trâu già còn muốn gặm cỏ non. Đánh cho chừa luôn"
Không nói hai lời, cả đám fan cuồng của Mai Như Tuyết xông lên tẩn cho tên bụng phệ một trận.
Dấu ở trong bóng tối, một ông bác 67 tuổi âm thầm xoa mồ hôi hột.
"Mẹ, không biết thằng kia ăn gì mà ngu vậy trời, kế thừa gen của ai không biết. May mà ta cơ trí không đi ra, nếu không thì dù ta là võ hoàng đỉnh phong cũng bị đánh cho răng môi lẫn lộn. Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh a! Đây là địa bàn của người khác, ta nhẫn a."
Thậm chí chỉ cần một cái liếc mắt mắt, Như Tuyết cũng có thể khiến mấy thằng thanh niên trẻ trâu đánh nhau đến máu chảy đầu rơi.
Lúc này, trong một căn phòng sang trọng lộng lẫy của Mai Gia, trên tầng cao, Mai Như Tuyết nhìn xuống diễn võ trường, trong mắt mang theo lo nghĩ:
"Bất Phàm ca ca, chàng đang ở đâu. Thiếp sắp thành vợ người ta rồi nè"
Trong đầu thiếu nữ bất giác hiện lên hình ảnh của một thiếu niên anh tuấn.
Một năm về trước, nàng vô tình gặp chàng ta trong một bí cảnh. Hai người đồng hành cùng nhau, và sau khi trải qua rất nhiều khó khăn, gian nan, trắc trở, không biết từ lúc nào hai người đã dần dần nảy sinh tình cảm với nhau.
Bất Phàm, hay tên đầy đủ là Giang Bất Phàm, năm năm trước vẫn còn nổi tiếng với Danh hiệu phế vật của Giang Gia Ô Quy Thành.
8 tuổi mất cha, mười ba mất mẹ, không có thiên phú với võ học, thân thể thì yếu đuối, lắm bệnh nhiều tật, bất tài, vô dụng.
Bọn thanh niên đồng lứa thường trìu mến, gọi cậu với biệt danh: Giang Bất Tài, Bất Tài ca ca,...
Bất Phàm tức lắm nhưng mà không làm gì được.
Rồi đến một ngày, cái ngày đã thay đổi cả cuộc đời cậu, chính là ngày... mẹ cậu bệnh nặng qua đời.
Trước lúc lâm trung, bà nói cho cậu một bí mật động trời:
"Con à, cha mẹ sinh thời không thể khiến con sống một cuộc sống ấm no, hạnh phúc, lúc chết cũng chẳng có gì để lại cho con. Con có giận cha mẹ không?"
Thấy mẹ mình hấp hối, bệnh bà quá nặng, thầy thuốc cũng phải bó tay, không có thuốc chữa, Bất Phàm nức nở nói: không, không giận gì đâu ạ.
"Mẹ cũng chẳng còn lại bao nhiêu thời gian, bây giờ mẹ sẽ nói cho con biết một bí mật.
Có lẽ con cũng từng thắc mắc, cha con là một vị võ vương, thiên phú vô cùng xuất sắc, mẹ thì tuy chỉ là một võ đồ cũng coi như có chút thành tựu, nhưng con thì lại kém cỏi, vô dụng.
Thậm chí con còn từng hoài nghi mình không phải con ruột của mẹ và cha đúng không?"
Bất phàm gật đầu, biểu thị đồng ý.
"Thế thì con đoán đúng rồi đấy! Thực ra con không phải con ruột của mẹ và cha"
Nghe đến đây, Bất phàm biến sắc. Mình lại không phải con ruột của cha và mẹ...
Chẳng lẽ... Giống như nội dung trong mấy câu chuyện cổ tích mà mẹ hay kể cho mình trước khi khi đi ngủ.
Mình thực ra là... con ông hàng xóm.
Không phải đâu! Không phải đâu!
Bất Phàm âm thầm gào thét ở trong lòng.
Nhưng nếu nghĩ lại thì thật sự quá là hợp cmn lí.
Tại sao bác hàng xóm thường xuyên sang nhà mình chơi lúc đêm khua thanh vắng, đặc biệt là khi mình chuẩn bị đi ngủ?
Tại sao bác hàng xóm lại đối xử rất tốt với mình, thường xuyên tặng cho mình bimbim, kẹo mút?
Tại sao bác hàng xóm lại bất tài, vô dụng giống hệt như mình?
Hàng loạt câu hỏi được Bất Phàm đặt ra trong đầu.
Càng tự hỏi, cậu lại càng chắc chắn mình là con ông hàng xóm.
Thấy vẻ mặt của Bất Phàm, người mẹ biết cậu đã đoán ra thân thế của mình, bà nói:
"Đúng như những gì con đang nghĩ"
Nghe mẹ mình nói vậy, Bất Phàm thở dài một hơi, âm thầm nghĩ:
"Con xin lỗi ba, những ngày qua ba luôn đối xử với con thật tốt, vậy mà con lại không biết thực ra mình là con ruột của ba"
Trong lúc Bất Phàm dự định sang nhà bác hàng xóm để nhận tổ quy tông thì người mẹ nói tiếp:
"Mười ba năm trước, vào một ngày đẹp giời, trời âm u mây mưa... " người mẹ đang hồi ức quá khứ.
"Vậy là mẹ và ông hàng xóm dây dưa từ mười ba năm trước nên mới sinh ra mình sao? Chắc là có nỗi khổ tâm nào đó! Nghe tiếp xem nào" Bất Phàm nghĩ.
"Khi đó bố con đi làm xa, mẹ ở nhà một mình cô đơn hiu quạnh, rồi đêm hôm đó, có một người đàn ông đến gõ cửa nhà mình..."
"Thì ra ông hàng xóm nhân lúc bố vắng nhà, mới lẻn vào 'xơi' mẹ đây mà" Bất Phàm nghĩ
"Khi đó mẹ vừa mừng vừa sợ. Mẹ mừng vì tưởng bố con được nhà nước cho nghỉ phép nên về nhà sớm, còn sợ là vì biết người đàn ông đó không phải bố của con. Rồi bỗng nhiên người đàn ông đó bổ nhào vào mẹ, lấy tay bịt mồm để khiến mẹ không thể la hét, rồi đè mẹ ra ghế."
"Đúng là súc sinh, không bằng cầm thú! Không ngờ bố mình lại là người như vậy"
Nghe mẹ nói mà Bất Phàm choáng à nha.
Lúc này, Bất Phàm đang tự nhủ trong đầu: biết đâu đây chỉ là hiểu nhầm hoặc biết đâu đấy không phải bố mình, hoặc cũng có thể bác hàng xóm xuất hiện, anh hùng cứu mĩ nhân, sau đó mẹ cảm động quá sinh ra mình luôn.
Cái cuối có vẻ hợp lý nhất.
"Người đàn ông tự tiện xông vào nhà, rồi đè mẹ ra, không ai khác chính là cha ruột của con" Người mẹ tiếp tục nói.
"Thôi xong, trường hợp tệ nhất đã xảy ra. Không ngờ cha mình lại là người như vậy" Bất Phàm nghĩ.
"Nói thật, cha ruột của con rất là đẹp trai, mà mẹ thì mấy tháng nay, chồng lại đi làm xa, mẹ ở nhà cảm thấy rất là tịch mịch, trống vắng. Lúc mẹ vừa định cam chịu số phận để bố đẻ của con tùy ý muốn làm gì thì làm... Bỗng nhiên, ông ấy quỳ xuống, lấy xuống bọc vải trên lưng, bên trong là một đứa bé sơ sinh đang yên tĩnh ngủ ngon. Chính là con đấy Bất Phàm ạ. "
"Ách! Thì ra mình là con nuôi của cha mẹ chứ không phải con ông hàng xóm. Mẹ nói làm mình sợ hết cả hồn" Bất Phàm nghĩ
"Thấy thái độ của cha con rất là thành khẩn, quỳ xuống khấu đầu xin lỗi đoàng hoàng, cộng thêm con cũng khá là đáng yêu nên mẹ quyết định nhận nuôi con. Hoàn toàn không phải vì cha con quá đẹp trai, mẹ vừa nhìn đã yêu, cũng không phải vì sau này còn muốn gặp lại khuôn mặt điển trai của cha đẻ con nên mẹ mới nhận nuôi con đâu nhé! Chắc chắn trăm phần trăm luôn."
Nghe đến đây, Bất Phàm có thể khẳng định một câu: do bố mình đẹp trai nên mình mới được mẹ nhận nuôi.
Sau khi nói cho Bất Phàm nghe về Thân thế của mình, người mẹ đã thanh thản ra đi về nơi chín suối.
Để lại Bất Phàm bơ vơ một mình.
Cậu ngồi khóc: "Huhuhu"
Bỗng nhiên có một ông lão râu tóc bạc phơ, tự nhiên hiện ra rồi hỏi:
"Tại sao con khóc? "