Chương 11: Bí cảnh mở ra

Đã bốn năm trôi qua kể từ ngày Giang Bất Phàm bỏ học, ra đi tìm kiếm cơ duyên, nghịch thiên cải mệnh.

Trải qua bao khó khăn, gian nan, trắc trở, dãi nắng dầm mưa, ngủ nơi màn trời chiếu đất, nỗ lực tu luyện không ngừng nghỉ, thức khuya hơn chó, dậy sớm hơn gà, nội lực của Phàm đã có thể tự mình sinh sôi không ngừng nghỉ.

Lúc này, Phàm đã chính thức bước vào cảnh giới Võ Vương cấp 5.

Người thường level 0, chỉ tu ngoại công, các loại quyền cước, kĩ thuật cách đấu, vật lộn, vv…

Muốn đột phá level 1 thì phải ngưng tụ ra một trong các loại sức mạnh chẳng hạn: Nội lực, Charka, Mana, Haki, Hồn lực, ý cảnh chi lực, tinh thần lực, vv…

Đại lục nơi Phàm sinh sống mang tên: Cao võ đại lục, lấy võ vi tôn.

Cảnh giới từ level 1 đến level 9 lần lượt là: Võ sĩ, võ sư, võ đồ, võ giả, võ vương, võ đế, võ hoàng, võ thánh, võ thần.

Level 9 đỉnh phong, chỉ cần độ kiếp thành công, thì tu vi sẽ đột phá cấp 10, tuổi thọ tang 10.000 năm,

4 năm tu luyện, từ một tên phế vật lắm bệnh nhiều tật, bây giờ đã trở thành một tên Võ Vương xưng bá một phương.

Thiên tài đệ nhất của Quy Thiên Quốc cũng phải tốn mười năm, từ 3 tuổi tập võ, đến năm mười ba tuổi mới đột phá Võ Vương. Như thế là đủ hiểu Thiên phú của Phàm là như thế nào rồi đấy.

Quá phế vật!

Mẹ, nếu là dạng nhân vật chính khác, tốc độ tu luyện bét nhất cũng phải gấp chục lần những thiên tài đồng lứa. Người ta tốn 10 năm để đạt level 5, thì đãng nhẽ, mình chỉ cần xấp xỉ hơn một năm một tý. Đằng này Phàm cần đến tận bốn năm, đúng là cùi bắp.

Dù phế là thế, nhưng nếu mấy lão quái vật có tu vi thâm bất khả chắc (tu vi thâm hậu) mà nhìn thấy Phàm thì chắc chắn sẽ tranh nhau cướp đoạt, đánh nhau đến sứt đầu mẻ chán, chỉ để thu cậu làm đệ tử.

Trong lịch sử mấy trăm triệu năm của Cao võ đại lục, trong vòng 4 năm tu luyện đến cảnh giới Võ Vương, tốc độ này cũng có thể xếp vào kỉ lục guinness top 100 rồi.

Phàm có được ngày hôm nay, không thể không kể đến công lao của lão gia gia bên trong chiếc nhẫn: Bụt.

Không kể ngày nắng hay ngày mưa, không kể cuối tuần hay lễ tết, bất cứ lúc nào, bất cứ khi nào Phàm khóc, Bụt đều sẽ hiện lên hỏi một câu: “Tại sao con khóc?”, sau đó an ủi động viên, khích lệ tinh thần rồi giúp cậu giải quyết mọi vấn đề.

Đi vào rừng, tìm tiên thảo để đề thăng thiên phú, bắt gặp yêu quái rồi bị nó đánh, Phàm khóc:

“Huhu Bụt ơi! Con chó kia cắn con đau quá! Nhìn nó chảy nước dãi thế kia, không khéo nó bị dại thì chết! Con sợ quá! Huhu”

“Đừng phản kháng con à! Đợi nó cắn chán rồi sẽ tự động bỏ đi thôi! Cố chịu đựng đi con! Các cụ có câu: Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn. Hôm nay nhớ kĩ thù này, ngày sau trở lại cắn nó gấp mười lần luôn”

Vào thành phố, thấy người khác ăn ngon mặc đẹp, Phàm bị bọn nó khinh thường, dè bỉu, chê là đồ nhà quê, cậu khóc:

“Nhớ kĩ mặt tao nhớ bây! Ba mươi năm Hà Đông, Ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo! Huhu Bụt ơi! Con cũng muốn có trang bị xin xò như bọn nó! Đồ long Dao, Ý thiên kiếm, Kì lân áo giáp! Bụt giúp con đi, please!”

“Đừng lo lắng! Thiếu tiền đúng không? Ta cho vay! Có làm thì mới có ăn, không làm mà muốn có ăn thì chỉ có ăn cức! Không có tiền mà muốn mua trang bị xịn thì về nhà bú tý mẹ đi! Yên tâm đi, là người quen nên ta giảm giá cho, vay một triệu thì mỗi ngày chỉ cần trả ta 2.500đ thôi, rẻ lắm!”

Chỉ cần khóc Bụt hiện ra ngay, thiếu tiền Bụt cho vay, bị đánh Bụt ra tay, Phàm thực sự quá may.

Cuối cùng cũng đến ngày Thần Mộ Bí Cảnh mở ra.

Mọi người từ khắp nơi trên thế giới nhao nhao đổ về bí cảnh năm năm mới mở ra một lần này để tìm kiếm cơ duyên, nghịch thiên cải mệnh.

Phàm cũng vậy, sớm thôi, cậu sẽ gặp phải người con gái định mệnh của đời mình: Mai Như Tuyết.