Võ đài diễn ra Đại Hội Tranh Tài đã biến thành một khủng hoảng vô cùng khủng khiếp, những cuộc tranh tài đã khiến sàn đấu mục nát. Lúc này Lãnh Vương và thanh niên bị mắt, tạm gọi là Thư Sinh vẫn đang ngồi cạnh nhau theo dõi trận bán kết một giữa Lăng Tuyết và Duy Mã. Trận đấu được cho rằng rất quyết liệt vì đều là người trong năm người mạnh nhất Tân Tinh Bảng nhưng vẫn rất nhanh chóng phân định ra kết quả. Người được mệnh danh là Trùng Vương Duy Mã đã đánh bại được Lăng Tuyết.
Trận bán kết hai tuy được nhận định khá mờ nhạt nhưng lại diễn ra rất gay cấn.
Dạ Kim Long – đệ nhị Tân Tinh Bảng quyết đấu với một tán tu vô danh Tử Xích.
Dạ Kim Long trên tay từng miếng vảy rồng màu lam đã nhuốm màu đỏ của máu, thở hồng hộc. Bên kia Tử Xích cũng đã bị những nhát thương của Dạ Kim Long đánh dấu rất nhiều.
Dạ Kim Long mặt đỏ lên, hét lớn:
“ Vô Song Hoán Vũ!”
Hắn đưa chiếc thương của hắn lên, trên trời mây mù tứ tung, ầm ầm tiếng sấm, từng đạo ảnh long bay lượn trên bầu trời, thi thoảng lại có vài lôi đạo đanh bên cạnh hắn. Cả người hắn cứ như một chiếc khăn lụa, bay nhẹ nhàng cùng với từng lôi đạo.
Tử Xích cũng chẳng kém cạnh, khẽ hô lên:
“ Thiên Ma Công!”
Cả người Tử Xích tỏa ra những làn khói đen hắc ám tạo thành một hình rồng, mấy lão già trên phòng trung tâm hoảng hốt:
“ Ma Long! Thật sự là Ma Long!
Tử Xích cười khà khà:
“ Ta mới chính là Chân Long!”
Vừa dứt lời, điều khiển Ma Long tấn công cửu đạo Thanh Long của Dạ Kim Long. Dạ Kim Long trụ bàn chân, đưa thương đâm liên tục vào thân Tử Xích nhưng cả thân thể hắn như làn khói thật không thể đâm trúng người của hắn.
Lâm Thạch trên kia vẫn không ngừng lo lắng cho đứa đồ đệ trân quý của mình, cắn móng tay, rung chân liên tục. Tử Xích liền đưa thanh hắc kiếm của mình lên, đâm thẳng vào bụng của Kim Long, nhưng Kim Long liền lùi lại, đưa trường thương đỡ ngay đòn vừa rồi.
Dạ Kim Long tức tối, gầm lên giận dữ, cửu đạo long ảnh cứ thế xâm nhập vào người hắn, cả người hắn tỏa ra một luồng ánh sáng xanh. Hắn đưa trường thương được bao phủ đầy lôi đạo tấn công Tử Xích.
Tử Xích bỗng dưng đổ mồ hôi, đây chính là sát quyền, hắn thủ thế, Ma Long quấn quanh người hắn.
Lưỡng Diện đang quan sát trận đấu bỗng dưng nhìn lên bầu trời, ánh mắt khó hiểu:
“ Lão Thiên Ma Đế?”
Ầm …..
Tiếng nổ vừa lan ra, khói bụi bay tứ tung nhưng bị Vương Khiến đẩy ra hết, hai thân ảnh nằm dài trên sàn đấu, dự định một tuần sau mới có thể chiến đấu. Duy Mã ngư ông đắc lợi, giật giải quán quân. Khuôn mặt cười tít lên, lão Lâm Thạch mặt mày sậm lại thấy rõ. Ánh Tuyết nhìn vào chiếc ghế đang trống, khẽ than thở:
“ Minh Thu đi đâu rồi?”
Trời đã tối, tất cả khán giả đều về, Minh Thu lúc này vẫn đang ở dưới Lưỡng Diện, tận hưởng khoái lạc của tuổi thanh xuân.
Lúc này ở trên võ đài chỉ còn hai thân ảnh, Thư Sinh và Lãnh Vương, hai người họ định làm gì?
Dãy Hoàng Liên Sơn hùng vĩ, cao ngất ngưởng, bao bọc bởi những khu rừng mang đến sự âm u. Ban đêm, ánh trăng chiếu thẳng vào đỉnh núi , một thủ phủ rộng lớn vô cùng hiện ra. Thủ phủ to lớn đến nỗi, đỉnh núi của dãy Hoàng Liên Sơn chính là nó. Mang sự cổ kính lạ lùng, thủ phủ sừng sững đứng dưới ánh trăng.
Trong thủ phủ rộng lớn, lại chỉ có hai con người bé nhỏ.
Lão trông có vẻ già hơn , giọng ồm ôm quen thuộc:
“ Thiên Đế! Nghĩa tử của ngài bị thương vô cùng nặng, đang điều trị ở phủ binh Quảng Bình!”
Người trung niên ngồi trên ghế cao vỗ mạnh lên thành ghế:
“ Dâm Đế! Ngươi há lại có thể để con trai của ta thua như vậy? Điều tra cho ta tên đã hại nó, giết bằng được! Rõ chưa?”
Lão già Dâm Đế ôm quyền:
“ Rõ thưa ngài!”
Thiên Ma Đế lại tiếp tục nói:
“ Tên ngươi đưa về từ Địa Cầu ở đâu rồi? Sao chưa tìm ra?”
Dâm Đế hốt hoảng nói:
“ Tại hạ chỉ biết hắn đã nhập thể vào một người cùng tên, nhưng đã biến mất từ lâu, không ai tìm ra!”
Thiên Ma Đế lại nói:
“ Ngươi nên nhớ, hắn mới có thể tìm ra được Thiên Thư! Nhanh tìm hắn trước khi tên Bàn Cổ sang đây! Lão Thiên Đế chắc chắn đã báo cho lão biết rồi! Cả mụ Địa Mẫu nữa, tìm hết cho ta!”
Ở một nơi vô cùng xa. Tiểu vũ trụ rộng lớn biết bao, một thanh niên sinh ra giữa trời đất, cảm thấy sự khó chịu liền đứng dậy, nhìn xung quanh, rồi lại nhìn long thạch đang phát sáng trên tay, nắm chặt:
“ Bàn Cổ ta đây chắc chắn sẽ trả mối thù cho Lạc đệ! Đừng lo, kể cả có cả tên thủ vệ địa ngục Hades cũng không thể ngăn ta lúc này! Zeus nhỉ?”
Lão vừa nói xong, một người đàn ông khác bay đến, cười khà khà:
“ Ngươi cũng đừng quá đà! Lạc Đệ tuy là một vị thần tối cổ nhưng lại bị ma hóa, chúng ta không thể can dự!”
Bàn Cổ tức giận:
“ Zeus, ngươi nói vậy chính là bênh vực cho em trai Hades của ngươi sao? Chính tên đó đã làm mất đi bao nhiêu vị thần tối cổ đó! Ngươi phải nhớ kể cả em trai Poseidon cũng đã bị ma hóa đó!”
Zeus khẽ than thở:
“ Haizz! Bây giờ ngươi trả thù cho Lạc Đệ, nhưng cũng chỉ có thể như vậy! Ngươi há còn muốn giết cả Hades và cha ta Cronus!”
Bàn Cổ lắc đầu:
“ Cái đó thì ta phó mặc cho tên Perseus con trai thất lạc của ngươi vậy!”