Chương 49: Hòa bình phát triển

Lúc này, Tô Ngư Nương kêu mọi người bình tĩnh lại và giải thích:

“Dư Tàn không có linh hồn, chỉ còn lại một vỏ hồn tàn khuyết, chỉ có hành vi theo logic, tự cho rằng mình vẫn còn sống, khi có những sự việc vượt quá khả năng nhận thức, nó sẽ phớt lờ.”

Ví dụ như, nếu ngươi nói nó đã chết, nó sẽ lờ đi.

Hay nếu xuất hiện một bản sao khác của chính nó, bản năng của nó sẽ phớt lờ sự mâu thuẫn đó.

Sau khi nghiên cứu một hồi, mọi người phấn khích không ngừng thử nghiệm các đặc tính của Dư Tàn.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong sơn trang, mọi người đều rất hào hứng.

Đây mới gọi là trò chơi được cập nhật tính năng mới!

Còn về việc Cửu Thái Vinh viết trong nhật ký cập nhật rằng “sửa lỗi một vài bug” thì thôi đừng nhắc đến.

Một lúc sau, Hoa Mắt thật cũng hết sợ.

Nhìn “bản sao” của mình, hắn cảm thấy cực kỳ phấn khởi, kinh nghiệm gấp đôi, hắn sẽ đạt được thành tựu: người thợ rèn đầu tiên có thú cưng!

Tự nhiên trở thành người giàu có nhất trong sơn trang.

Hắn vui vẻ kéo “Hoa Mắt” lại, coi như huynh đệ tâm giao, trò chuyện với nhau, chẳng bao lâu cả hai đã trở nên rất thân thuộc.

Dù sao, không ai hiểu bản thân mình hơn chính mình.

Thậm chí, vài thợ rèn có chút kỳ quái đã vừa dọn dẹp xác quạ vừa bí mật quan sát bọn họ, bắt đầu tưởng tượng những câu chuyện lãng mạn về hai người.

Tô Ngư Nương chỉ còn cách dặn dò Hoa Mắt, nghiêm túc nói:

“Dư Tàn không phải là bản thể, chỉ là một cái vỏ trống rỗng, nó sẽ có bản năng hấp thụ máu thịt để duy trì hình hài, đồng thời có một số chấp niệm. Nếu chọc giận nó, sẽ dẫn đến nguy cơ sát nhân, nên phải cẩn thận.”

“Đáng sợ vậy sao?” Mấy người Khóe Mắt vẫn tưởng rằng mình vừa có thêm một thành viên mới.

Tô Ngư Nương gật đầu, tài liệu trong tay khiến nàng hiểu rõ về những kiến thức cơ bản của giới tu tiên, nàng nói: “Đúng vậy, hầu hết Dư Tàn đều có sức chiến đấu tương đương lúc còn sống, nhưng có những cá thể đặc biệt sẽ tích tụ âm khí, dần dần trở thành đại họa.”

“Vậy thì không sao rồi.”

Dù sao với sức chiến đấu của Hoa Mắt thì ai ai cũng có thể đánh bại được.

Chọc giận Dư Tàn của hắn ư? Cứ đánh cho một trận là xong chuyện.

Không nghi ngờ gì nữa.

Hoa Mắt là một trong những Dư Tàn yếu ớt nhất của thế giới này.

Sau khi nghiên cứu khoảng mười mấy phút, nhiệt huyết của mọi người cũng nguội dần, họ bắt đầu trở lại công việc sửa chữa sơn trang, ai nấy đều bận rộn với công việc của mình.

Dù sao vừa trải qua một trận chiến, hôm nay quả thực rất bận rộn.

Các đội đều quét dọn sơ qua, sau đó bắt đầu thu hồi chiến lợi phẩm của mình, bận rộn phân tách xác quạ, lông quạ, mỏ chim, xương cốt, tất cả đều là những nguyên liệu quý giá.

Ngay cả thịt cũng chuẩn bị đem hong khô, xông khói để bảo quản, vì nó có thể bị thối rữa.

Lúc này, kỹ năng của đầu bếp chính trong sơn trang – Thực Thần – sẽ được thử thách.

Dù hắn vốn chỉ là một shipper lớn lên nhờ thức ăn nhanh, chứ chẳng phải là đầu bếp hạng năm sao, nhưng để giữ vững những lời khoác lác của mình, hắn đã thức đêm học lén kỹ thuật làm thịt xông khói, để dạy mọi người cách xử lý quạ.

Nhờ sự trợ giúp của lò nướng, việc chế biến thịt xông khói cũng không đến nỗi tệ.

Nếu không phải bọn họ ăn thịt sẽ nôn, thì với thành quả này, họ đã mở tiệc nướng quạ từ lâu rồi.

Cả sơn trang lập tức biến thành một lò mổ, mọi người đều đắm chìm trong niềm vui thu hoạch.

...

Ở một góc khác.

Cửu Thái Vinh cùng mọi người vào phòng quản sự để bàn bạc về những kế hoạch phát triển trong tương lai.

Dù sao sau khi kết thúc bản mở rộng “Nạn Quạ”, bọn quạ kiêu căng và hung ác đã bị dạy cho một bài học. Tạm thời chúng không dám thả bom trên đầu họ nữa, trả lại cho vùng đất này bầu trời trong lành!

Tiếp theo có lẽ họ sẽ có khoảng thời gian yên ổn để phát triển, an tĩnh rèn vũ khí và tu luyện.

Chủ yếu là tập trung vào hai việc.

Tu luyện, khai mở Tam Hoa, chuyển nghề thành Phù Chú Sư.

Chết, có xác suất sinh ra Dư Tàn.

Thực tế, hai việc này có thể gộp thành một: tu luyện, khai mở Tam Hoa, xác suất cao là chết, xác suất nhỏ là sinh ra Dư Tàn.

Tóm lại, họ bắt đầu đào tạo Phù Chú Sư!

Cửu Thái Vinh lo xa nói: “Nhiệm vụ chính tiếp theo, chắc là bán hàng rồi nhỉ?”

“Có lý, theo trình tự thông thường, chúng ta đã đánh quái, thu thập nguyên liệu, bắt đầu rèn vũ khí, tiếp theo chính là bán một lô vũ khí thôi.”

Tô Ngư Nương nói: “Dù sao sơn trang trước đây chỉ bán phôi vũ khí, bây giờ chúng ta đã bắt đầu bán pháp khí và đây sẽ chính là đơn hàng khai trương đầu tiên sau khi sơn trang chuyển đổi.”

“Sơn trang của chúng ta, hình như nằm trong ngọn núi lớn bên ngoài thành Bình Xương.”

Cửu Thái Vinh phân tích: “Tiếp theo có lẽ sẽ có người từ đó đến thu mua. Nghe nói trong sơn trang của chúng ta có một trận pháp truyền tống kết nối với đại thành, không chỉ cần chuẩn bị những sản phẩm chủ lực, mà còn phải tìm người đàm phán, cò kè giá cả, phải tìm một người biết thương lượng.”

“Lão quản sự có thể sẽ hỗ trợ cuộc giao dịch đầu tiên này không?” Tô Ngư Nương hỏi.

“Chắc là có.” Cửu Thái Vinh nói: “Tóm lại, trước hết cứ phát triển sơn trang, tiệm rèn, Phù Chú Sư... Còn việc đợi NPC ngoài thành chắc còn lâu.”

Nhưng trước khi làm điều đó, họ quyết định khởi động thử nghiệm tiếp theo.

Lại một lần nữa, thăm dò ranh giới của bản đồ sơn trang.

Người được chọn để thăm dò, đương nhiên là “Hoa Mắt.”

Họ nói với “Hoa Mắt” rằng có một nhiệm vụ ẩn: đi thu thập nguyên liệu bên ngoài sơn trang.

Kết quả là “Hoa Mắt” liền hỏi Cửu Thái Vinh xem làm nhiệm vụ đó được trả bao nhiêu pháp tiền.

Cái bộ dạng ham tiền ấy, đúng là giống y chang bản thân hắn.

“Ba đồng, xuống dưới đi một vòng, tìm vài thứ hay ho trong núi, như trái cây, khoáng sản, hoặc những thứ chúng ta chưa từng thấy qua, làm phong phú thêm mục lục vật phẩm, rồi trở về. Nhiệm vụ này dễ kiếm tiền lắm.” Cửu Thái Vinh giao nhiệm vụ.

“Hoa Mắt” nhanh chóng đeo gùi, trực tiếp xuống núi, rời khỏi sơn trang, biến mất trong rừng sâu, khiến đám người đứng xem mừng rỡ như điên:

“Trời ơi, hắn thực sự rời khỏi sơn trang rồi, xuống núi luôn kìa!”

“Chuyến đi đầu tiên của Hoa Mắt Du Lịch, cố lên nào, nhớ mang về bưu thiếp và nguyên liệu nha!”

Đi được nửa đường, “Hoa Mắt” kiệt sức rồi, nghĩ mãi cũng chẳng hiểu nổi: rõ ràng tất cả đều là người chơi, sao lại khiến ta cảm giác như mình là thú cưng của họ vậy?