Thù Đồ [35] O(∩_∩)O~
“Anh họ!”
Ý cười trên mặt Lý Minh Hiên lúc nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Trầm Hi thì liền chuyển thành quan tâm: “Sao thế, tối qua ngủ không ngon à?”
Trầm Hi gật gật đầu, bước vào trong: “Thấy ác mộng.”
Lý Minh Hiên đi theo sau: “Muốn ngủ thêm một lúc không?”
Mấy chữ ‘ngủ thêm một lúc’ xoay vòng trong đầu Trầm Hi, Trầm Hi dừng bước, xoay mặt nhìn Lý Minh Hiên: “Anh họ ngủ cùng sao?”
Câu ‘ngủ cùng’ của Trầm Hi nói vô cùng tự nhiên, hệt như hỏi Lý Minh Hiên ‘cùng ăn cơm’ vậy, trái tim Lý Minh Hiên đập mạnh, thấy ánh mắt Trầm Hi không phải nói đùa, giãy dụa nửa ngày mới do dự gật đầu.
Trầm Hi thấy Lý Minh Hiên gật đầu thì vô cùng hài lòng, chủ động đưa tay kéo Lý Minh Hiên xuyên qua phòng khách vào phòng ngủ. Phòng ngủ vẫn còn bộ dáng trước khi cậu ngủ tối qua, màn che kín mít, ánh sáng lờ mờ. Trầm Hi vô cùng tự nhiên thay quần áo trên người thành đồ ngủ, sau đó leo lên giường chiếm một nửa, nửa còn lại chừa cho Lý Minh Hiên.
Tầm mắt Lý Minh Hiên kìm không đậu vẫn giằng co trên người Trầm Hi, ánh mắt sâu thăm thẳm. Chú ý thấy Trầm Hi chừa một nửa không gian cho mình, Lý Minh Hiên thầm thở dài, đè nén xúc động muốn bổ nhào về phía Trầm Hi xuống, nhẹ nhàng chậm chạp nằm xuống bên người Trầm Hi.
Trầm Hi chủ động cọ cọ qua, vùi vào lòng Lý Minh Hiên nặng nề ngủ.
Trong lòng Lý Minh Hiên tràn đầy tình dục nhưng lúc nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Trầm Hi thì chuyển thành thương yêu, đưa tay ôm cậu sát vào người mình, nhẹ nhàng vỗ về.
Này không phải lần đầu tiên Trầm Hi chủ động chui vào lòng anh, cơ hồ mỗi đêm Lý Minh Hiên lưu lại, Trầm Hi đều cọ tới. Lý Minh Hiên ẩn ẩn cảm nhận được Trầm Hi tựa hồ có chút quyến luyến ôm ấp của mình, không hề dính tới tình dục, chỉ là thích anh ôm mà thôi.
Nghĩ tới những chuyện Trầm Hi trải qua lúc bé, Lý Minh Hiên nói không nên lời tư vị phức tạp trong lòng mình, chỉ là càng ôm chặt người trong lòng hơn nữa.
Thời gian qua rất nhanh, đảo mắt đã gần chạng vạng. Lý Minh Hiên nằm tựa nửa người vào đầu giường, một bên tùy tay lật xem mớ tạp chí giải trí Trầm Hi đặt bên giường, một bên dành lực để ý tới Trầm Hi đang ngủ trong lòng mình. Mắt thấy Trầm Hi có dấu hiệu tỉnh lại, Lý Minh Hiên đặt tạp chí xuống, theo bản năng vuốt mái tóc rối bù vì ngủ của Trầm Hi.
Trầm Hi mơ mơ màng màng mở mắt, Lý Minh Hiên ôn ngu nói: “Tỉnh?”
Mê mang nhìn Lý Minh Hiên một cái, Trầm Hi không trả lời, ngược lại có tính toán nhắm mắt ngủ tiếp.
Lý Minh Hiên nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu: “Ngủ nửa thì tới ngày mai mất, Tiểu Hi không định ăn cơm tối sao?”
Nghĩ tới mình đã một ngày không ăn gì, Trầm Hi giãy dụa đứng lên, vừa xoa trán vừa tự nhiên mở miệng: “Ăn gì?”
“Tiểu Hi muốn ăn gì?”
“Ăn món cay Tứ Xuyên đi.” Trầm Hi thuận miệng nói.
Lần trước đồ ăn Lý Minh Hiên mang tới vì để quá lâu nên đã vứt đi, Trầm Hi tuy không ăn nhưng vẫn nhớ kĩ hương vị kia. Lúc này vừa mới tỉnh ngủ, ngủ lại ngon, không biết thế nào liền nghĩ tới.
Lý Minh Hiên gật đầu: “Tốt, để anh bảo Diệp Hàn tự tay xuống bếp làm cho em ăn.”
“Diệp Hàn?”
“Chính là người thanh niên em gặp lần trước.”
Trầm Hi suy nghĩ một chút liền hiểu ra Lý Minh Hiên nói tới ai, lần trước ở quán cay Tứ Xuyên cậu phát hỏa với Lý Minh Hiên một trận vừa vặn bị người nọ nhìn thấy, hiển nhiên người nọ chính là Diệp Hàn. Tuy không biết Diệp Hàn cùng quá ăn kia có quan hệ gì, bất quá nếu Lý Minh Hiên đã nói vậy thì nhất định Diệp Hàn rất có tay nghề, Trầm Hi tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Rất nhanh liền rửa mặt thay quần áo, Trầm Hi đang định theo Lý Minh Hiên ra ngoài thì lão K gọi tới.
Trầm Hi bình tỉnh nghe máy: “Tinh Hải, sao đó?”
Hai chữ Tinh Hải làm lão K rùng mình một phen, nhưng ông lập tức hiểu được, cố ý nhỏ giọng: “Cao Thu Lâm đáp ứng hợp tác với chúng ta, ngày mai ông ta sẽ liên hợp với một ít thành viên hội đồng quản trị hướng ban giám đốc buông tha kế hoạch hợp đồng dây chuyền của Trầm Kế.”
Trầm Hi ‘ừ’ một tiếng: “Nếu ông ta đã nói vậy thì sớm ngày mai chúng ta liền thả tin ra ngoài đi.”
“Không thành vấn đề!” Lão K dứt khoát đáp lại một câu, sau đó lập tức tò mò nói: “Hiện giờ cậu đang ở cùng ai thế? Từ từ, đừng nói, để tơi đoán thử xem nào!”
“Lý Minh Hiên?” Lão K thử mở miệng.
Trầm Hi mỉm cười: “Ừ, anh họ ở bên cạnh tôi.”
“Cậu thật sự là kẻ điên!” Lão K cảm thấy chỉ có những lời này có thể hình dung hành vi của Trầm Hi.
Trầm Hi cười khẽ thành tiếng: “Cám ơn đã khen!”
Hai chữ anh họ hấp dẫn lực chú ý của Lý Minh Hiên, anh quay đầu nhìn Trầm Hi: “Bằng hữu của em à?”
Trầm Hi gật đầu, thản nhiên nói: “Vương Tinh Hải, anh họ còn nhớ ông ấy không? Ông ấy thế nhưng có ấn tượng rất sâu sắc với anh họ nha.”
Lý Minh Hiên nghĩ tới âm thanh uốn éo lần trước, không thích Trầm Hi có quan hệ với người nọ lắm, nhưng lại cảm thấy mình không có lập trường để quản nên chỉ làm bộ không để ý hỏi: “Ông ta tìm em làm gì?”
Trầm Hi thuận miệng nói: “Tôi với ông ta cùng mở một công ty điện ảnh, ông mới gọi điện tới nói đã kí hợp đồng với Trần Chí Vĩ, định thả tin nhận người tham gia kế hoạch làm phim.”
“Làm phim?” Lời Trầm Hi nói hiển nhiên làm Lý Minh Hiên rất ngoài ý muốn: “Sao Tiểu Hi lại muốn làm bên lĩnh vực này?”
Khóe miệng Trầm Hi nhếch lên ý cười mỉa mai: “Bởi vì tôi không biết làm gì khác, chỉ có cái này đơn giản nhất, chỉ cần viết chi phiếu là được.”
Lý Minh Hiên bị nghẹn nói không nên lời, Trầm Hi tựa hồ còn cảm thấy chưa đủ, liền bổ sung thêm một câu: “Nếu tôi không tính toán tiến vào Trầm thị thì cũng phải tìm chuyện để làm, bằng không cứ ở không ăn chơi như vậy, phụ thân sao an tâm được? Nói không chừng còn tưởng tôi đang ở sau lưng tìm cách.”
Giọng điệu Trầm Hi mang theo ý trào phúng nhàn nhạt, Lý Minh Hiên không nói nên lời cảm xúc của mình khi nghe xong, chỉ cảm thấy chua xót vô cùng. Anh muốn mở miệng an ủi Trầm Hi, nhưng lý trí lại biết rõ đó chính là sự lựa chọn tốt nhất cho Trầm Hi, nhất thời trong lòng rối thành một nùi.
Trầm Hi tựa hồ không để ý tới rối rắm của Lý Minh Hiên, hưng trí bừng bừng leo lên xe thúc giục Lý Minh Hiên mau lái xe, cậu thực sự đói muốn chết.
Lý Minh Hiên nhìn gương mặt hưng phấn vui sướng của Trầm Hi, trong lòng ẩn ẩn nảy sinh một ý niệm, nếu Trầm Hi thực sự không có tâm với Trầm thị, anh cùng Trầm Hi ở cùng một chỗ thì phản đối giảm đi bao nhiêu? Nhưng nghĩ lại cho dù Trầm Hi biểu thị mình không có tâm với Trầm thị thì cũng làm gút mắt quyền lợi sau lưng Trầm Hi giảm đi một chút, quan hệ huyết thống giữa hai người vẫn không thay đổi. Trầm Hi phỏng chừng tuyệt đối không thể tưởng tượng anh lại ôm ý niệm xấu xa muốn ở cùng một chỗ với cậu trong đầu đi?
Lý Minh Hiên vì những lời này của Trầm Hi mà lo được lo mất, dọc theo đường đi cứ nhấp nhô không ngừng.
Sáng sớm hôm sau, giới truyền thông vẫn luôn chú ý sự việc Vân Nhu rất nhanh liền phát hiện trên mạng xuất hiện một tuyên bố mới của Vân Nhu.
‘Tất cả sản phẩm của Vân Nhu sắp tới một lần nữa sẽ tuyển chọn nguyên vật liệu cùng phương pháp pha chế mới để nâng cấp sản phẩm, cũng biểu thị sẽ không dùng nguyên liệu sản sinh dioxane làm dầu gội, bởi vì vấn đề kỹ thuật không chỉ tồn tại trong sản phẩm của Vân Nhu mà là vấn đề chung của tất cả các sản phẩm dầu gội, nhưng sau khi nâng cấp sản phẩm mới của Vân Nhu sẽ hoàn toàn giải quyết vấn đề này.’
Tuyên bố này lại nhanh chóng được lan truyền, tất cả sản phẩm dầu gội đầu trên thị trường cho dù là trong nước hay ngoài nước đều dính đạn, sự kiện dioxane một lần nữa bị đẩy lên cao trào.
Cứ việc nhân viên Vân Nhu phản ứng nhanh chóng cắt bỏ tin tức này, cũng tuyên bố với bên ngoài tin tức này không phải Vân Nhu tuyên bố mà bị hacker xâm nhập cố ý đưa tin xuyên tạc, nhưng mặc dù có thật hay không, chuyện dioxane kiêng kị trong ngành sản xuất vẫn hoàn toàn bại lộ.
Hết thảy đều dựa theo kí ức đời trước của Trầm Hi mà phát triển, bởi vì tuyên bố này mà cả ngành sản xuất đều bị cuốn vào, vô số công ty dầu gội lớn nhỏ đưa tin bác bỏ lời đồn, nhưng rất nhanh một phần báo cáo các sản phẩm dầu gội được kiểm tra có chất dioxane được tung ra, nhìn nhãn hiệu trong danh sách, giới truyền thông hoàn toàn sôi trào!
“A Kế, con rốt cuộc đã làm thế nào vậy?” Trầm phụ cố gắng nén cơn giận, tận lực làm giọng điệu mình vẫn ôn hòa. Vừa này ở cuộc họp ban giám đốc bị Cao Thu Lâm cùng một đám thành viên hội đồng quản trị châm chọc cùng khiêu khích một phen đã làm Trầm phụ mất mặt một trận.
Trầm Kế đứng trước mặt Trầm phụ, ánh mắt ẩn ẩn lộ ra thất vọng: “Phụ thân, người cũng cho là tin tức này do con bày kế đăng lên sao?”
Trầm phụ giận tái mặt: “Phụ thân nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là… những người khác nghĩ thế nào.”
Trầm Kế không mở miệng, Trầm phụ nói tiếp: “Con có biết hay không, tuyên bố này vừa tung ra chính là đắc tội cả ngành sản xuất dầu gội, cho dù vụ việc dioxane qua đi, con cảm thấy Vân Nhu còn có thể tiếp tục tồn tại sao?”
Những lời này của Trầm phụ tựa hồ ám chỉ gì đó, Trầm Kế không khỏi phản bác: “Vân Nhu đã gánh tội của cả ngành sản xuất, cùng hiện giờ có gì khác biệt đâu?”
“Công bằng cạnh tranh cùng bị cả ngành sản xuất liên thủ lật đổ, con nói có gì khác không?” Trầm Phụ tức giận nói.
Trầm Kế tỉnh táo lại: “Nhưng tuyên bố này không phải do con sắp xếp, nhưng chung quy cũng là sai lầm của con, mặc kệ ban giám đốc xử phạt thế nào con cũng tự mình gánh chịu. Chẳng qua Vân Nhu là toàn bộ tâm huyết của con, đối với việc xoay chuyển lĩnh vực của Trầm thị sau này rất quan trọng, con hi vọng ban giám đốc có thể thận trọng suy xét bất cứ quyết sách nào về Vân Nhu.”
Nói tới đây, Trầm Kế không khỏi nhẹ giọng: “Phụ thân, người đã nói luôn duy trì con.”
Giọng nói tràn đầy mong chờ của Trầm Kế lọt vào tai Trầm phụ, ông nhìn sâu vào đứa con cả mình coi trọng nhất, thở dài một hơi: “A Kế, con cũng biết mặc kệ ta làm gì cũng vì tốt cho con.”
“Phụ thân?” Trong lòng Trầm Kế có dự cảm không tốt.
Lời nói tiếp theo của Trầm phụ liền chứng thực dự cảm của Trầm Kế: “Sáng nay cuộc họp ban giám đốc đã quyết định hủy bỏ hợp đồng dây chuyền sản xuất, phụ thân đã đồng ý.”
“Cái gì?” Trầm Kế không dám tin mở miệng: “Phụ thân, người có biết bản hợp đồng kia hiện giờ quan trọng thế nào với Vân Nhu không? Chúng ta đã đặt tiền cọc rồi, hiện giờ đột nhiên hủy hợp đồng, không chỉ mất tiền cọc, công ty còn phải đưa tiền bồi thường hợp đồng, phụ thân, người sao lại đồng ý?”
Trầm phụ liếc mắt nhìn Trầm Kế một cái, thản nhiên mở miệng: “Nếu bước tiếp theo của công ty là loại bỏ Vân Nhu, trước tiên hủy bỏ dây chuyền thì có vấn đề gì đâu.”
Trầm Kế cảm thấy tai mình ong ong, gào to: “Phụ thân, Vân Nhu là tâm huyết của con.”
Biểu tình trên mặt Trầm phụ vô cùng lạnh lùng hà khắc: “A Kế, trong lòng con Vân Nhu quan trọng hay Trầm thị quan trọng?”
“Phụ thân!” Trầm Kế rất bất ngờ khi Trầm phụ đột nhiên hỏi như vậy.
Trầm phụ lạnh giọng mở miệng: “Trầm Hi đã sắp 23 tuổi, con không quên nội dung bản di chúc trong tay luật sư đi?”
“Phụ thân!” Giọng điệu Trầm Kế mềm xuống.
“Một khi Trầm Hi 23 tuổi, di chúc của ông nội ngươi lập năm đó sẽ lập tức có hiệu lực, số cổ phần công ty mấy năm nay phụ thân nắm giữ sẽ bị chia đều cho ba anh em các con, đến lúc đó quyền lực của của ba đứa trong ban giám đốc đều ngang nhau. A Kế, con có nghĩ tới hay chưa, đám người trong ban giám đốc kia nguyện ý để con ngồi lên hay nguyện ý để Trầm Hi ngồi?”
Trầm Kế trầm mặc, Trầm phụ lạnh lùng nói tiếp: “Cao Thu Lâm có chủ ý gì phụ thân còn không biết sao, lão già này muốn mượn vụ Vân Nhu ảnh hưởng tới năng lực của con, dao động tín nhiệm của mọi người dành cho con. A Kế, hiện giờ là thời khắc mấu chốt, Vân Nhu nếu không phải có Trầm thị duy trì thì nhất định không thể xoay chuyển, nếu con cứ cố bám víu Vân Nhu, quyết định của con sẽ đi ngược với ban giám đốc. Nhóm cổ đông không thích kéo dài, bọn họ chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt. Đến lúc không còn cổ đông duy trì, mặc kệ làm gì cũng vô ích. Vân Nhu trước đó đã kiếm được không ít tiền, hiện giờ từ bỏ nó, cổ đông cảm thấy thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, sẽ cảm thấy con rất quyết đoán.”
Trầm Kế lại tiếp tục trầm mặc, Trầm phụ nhẹ giọng hơn: “A Kế, phụ thân biết Vân Nhu có ý nghĩa đặc biệt đối với con, đối với ta Vân Nhu sao lại không có ý nghĩa đặc biệt cơ chứ. Nhưng hiện giờ là thời khắc quan trọng, trước khi di chúc của ông nội con công bố, nhất định phải xác lập địa vị người thừa kế của con.”
Trầm Kế trầm mặt nghe Trầm phụ nói xong buổi nói chuyện này, cái gì cũng không nói, không chút đổi sắc nhỏ giọng nói: “Phụ thân, con đã biết, con ra ngoài trước.”
Trầm phụ nhìn theo thân ảnh mất mác của Trầm Kế, trong đầu nhớ tới bộ dáng cố ý muốn lập di chúc của phụ thân năm đó, thở thật dài một hơi. Phụ thân vì lợi ích của Trầm thị mà cả đời dốc hết tâm huyết, cuối cùng vẫn không vượt qua được tình cảm áy áy đối với Trầm Hi. Nếu không phải bức di chúc của phụ thân năm đó, A Kế hôm nay cần gì phải khó cả đôi đường như vậy.
Hoàn
Lời tác giả: trong tâm lý học có một từ gọi là đói khát da thịt, ý chỉ trước đây rất hiếm khi được mẫu thân ôm, đứa nhỏ sau khi trưởng thành sẽ hình thành một khát vọng sâu sắc muốn được yêu thương, được quan tâm, được an ủi, nếu cảm giác này quá mức mãnh liệt sẽ tạo ra một loại bệnh về nhu cầu tình cảm. Trong quá trình Trầm Hi trưởng thành, mặc kệ là người yêu hay người thân đều cực kì khiếm khuyết tình cảm, tôi cảm thấy Trầm Hi chính là mắc phải căn bệnh này o(╯□╰)o