Chương 23: Giết Gà Dọa Khỉ

“Tiếp tục, Dương Chu đối kháng Dương Thần.” Trưởng lão áo xàm nghiêm nghị nói.

Dáng vẻ Dương Chu rất bất đắc dĩ lên đài. Sắc mặt Trần Tuệ Trần kỳ dị nhìn lấy thân ảnh thiếu niên trên đài kia, không hiểu sao nàng lại có một chút cảm giác khó có thể nói nên lời.

Mặt Dương Chu hoàn tàn đen lại, mặc dù hắn biết mình không thể thắng, nhưng dù sao không thể thua quá mất mặt.

Khóe miệng Dương Thần câu lên một nụ cười, bây giờ cũng đã đến lúc thể hiện, người Dương gia trước giờ xem thường hắn, hôm nay bộc phát thực lực đủ để cho đám người kia rửa mắt,võ giả toàn hệ, thêm vào đó là tu vi Tinh Sư sơ kỳ, thực lực đỉnh phong của thế hệ trẻ của Dương gia thậm chí là Hạ Thành.

Hai người đứng đối diện nhau, Dương Chu cười khổ, mình đã mười chín, mà đối phương lại chỉ có mười ba tuổi, thật sự là “Lấy lớn khi nhỏ”, nhưng giờ phút này hoàn toàn trái ngược, hắn đang tìm cách để thua như thế nào để không thua một cách khó coi.

Hạ Ngọc Linh, Thập Nhị Nương ở dưới quan sát, nụ cười trên mặt rất tươi, hôm nay là ngày vui nhất trong đời họ. Nhìn người mình ‘thương yêu’ nổi trội được người khác ngưỡng mộ, cảm giác tự hào có thể nghĩ mà biết.

“Mời.” Dương Thần làm ra một cái thủ thế.

“Dương Thần thiếu gia ‘giơ cao đánh khẽ’.” Dương Chu không biết xấu hổ nói.

Đồng thời, Dương Chu cong chân lại, đạp một cước bắn mạnh về phía Dương Thần, bởi vì hắn hiểu được đạo lý cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công.

Dương Thần hờ hững, nhưng gót chân cũng khẽ xoay, nghiêng người.

“Đại Địa Chấn.” Dương Chấn khẽ quát, khí tức thổ hệ lan tràn, một cước hụt của hắn lại mạnh mẽ dẫm xuống đất.

“Ầm” một tiếng, khói bay mịt mù, sàn đấu lõm xuống, Dương Thần ở trọng tâm công kích không thấy đâu nữa.

Nhưng Dương Chu biết chiêu này không thể đánh bại được Dương Thần, cùng lắm thì chỉ làm bị hắn trầy xước, dù sao cái danh Tinh Sư không phải nói chơi.

Đúng như hắn dự liệu, sau khi khói bụi tản đi. Chỉ thấy Dương Thần được vô số rễ cây bảo vệ, không làm hắn rơi rớt một sợi tóc nào.

“Đến phiên ta.” Dương Thần nở nụ cười độc ác, nhớ lại những ngày tháng qua cực khổ, bị khinh thường, chà đạp khiến tâm tính của hắn phi thường cực đoan. Hắn sẽ ‘giết gà dọa khỉ’ để người khác biết hắn không dễ bị ăn hiếp như vậy. Mà Dương Chu xui xẻo lại bốc thăm đối chiến với hắn, vậy thì hắn sẽ phải làm ‘con gà’ rồi.

Dương Chu căng thẳng, vận dụng tất cả lực lượng trong cơ thể chuẩn bị nghênh kích, bởi vì một kích kia của hắn hụt hoàn toàn không thể tiến công nữa.

Chân Dương Thần đạp mấy cái, ‘vèo’ một tiếng đã đến sau lưng Dương Chu, tay khẽ nắm, một ngọn lửa bên tay phải bốc lên “Hỏa Quyền”, kình phong gào thét, giờ đây Dương Chu mới chú ý lại nhưng đã muộn. Một quyền khủng bố va chạm vào sau lưng hắn.

“Phanh”, Dương Chu bay một đoạn, miệng cuồng phún máu tươi. Dương Thần không dừng lại, chân khẽ đạp, lại ‘vèo’ một tiếng đến chỗ Dương Chu tiếp đất. Một cước ‘Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Cước’ đạp lên.

“Răng rắc” Âm thanh trứng vỡ vang ra, mắt Dương Chu hiện lên các tia máu đỏ rực.

“Aaaaaaaaa” Một tiếng thét thảm vang khắp sân.

“Dừng, Dương Thần thắng.” Lão giả áo xám đột nhiên xuất quỷ nhập thần đén bên cạnh Dương Chu đỡ lấy hắn, tuyên bố kết quả trận đấu.

Tĩnh, một mảnh yên tĩnh, mọi người đã đoán được kết quả, nhưng không thể ngờ được kết quả như thế này.

Dương Chu vì đau quá và sốc nên đã bất tỉnh đương trường.

“Ầm” Một tiếng ổ vang, chỉ thấy một người đạp cước đến bên này.

Không những vậy trên tay còn cầm một thanh kiếm.

Là phụ thân của Dương Chu- Dương Khang.

“Khốn kiếp, Dương Thần, sao ngươi lại ra tay nặng như vậy.” Hắn đứng chỉ kiếm vào mặt Dương Thần. Tu vi của hắn là Tinh Sư hậy kỳ, đến ranh giới bước vào Tinh Linh.

Dương Thần hỡ hững, không đáp, nhưng cũng chưa đợi hắn nói thì trưởng lão áo xám đã đứng giữa hắn và Dương Khang, lão sắp xếp đưa Dương Chu xuống dưới chữa trị.

“Dương Khang, ngươi làm gì đó? Là trưởng bối mà lại rút kiếm với tiểu bối, không biết xấu hổ sao?” Trưởng lão áo xám hằng giọng, đôi mắt nhăn nheo nhìn chằm chằm Dương Khang.

“Hắn đả thương nhi tử ta, ngươi nói xem?” Dương Khang tức giận chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Ta phụ trách giám sát toàn trường, chỉ là tiểu bối tỉ thí với nhau, Dương Thần chỉ không khống chế được lực đạo mà thôi.” Trưởng lão áo xám bao che, nói đùa gì vậy chứ, ai mà không thấy Dương Thần cố ý đáp vỡ trứng cút của Dương Chu, nhưng địa vị, thực lực của Dương Thần hôm nay đã lên một tầm cao mới, võ giả toàn hệ, phải bảo vệ.

“Khốn kiếp! Tiểu bối tỉ thí? Hắn đánh nhi tử ra như vậy mà gọi là tỉ thí?” Dương Khang nhịn không được, làm ra tư thế chuẩn bị xuất thủ

“Sao?” Đột nhiên trưởng lão áo xám liếc hắn một cái, Dương Khang nhịn không được không rét mà run, suy nghĩ cái gì đó, đột nhiên xoay người rời khỏi.

“Được rồi, Dương Mục và Dương Thần tiến vào vòng sau, vòng sau chính là hỗn chiến, ngươi, ngươi và Dương Mị tiến hành giao đấu, người đầu tiên mất đi lực chiến bị loại, hai người chiến thắng sẽ được cử đi gia nhập Hạ Kỳ Tông.” Trưởng lão áo xám tuyên bố, tiếng vừa đủ nhưng mỗi người trên võ trường đều nghe rõ.

Tác cũ đã drop, và mình là tác mới viết tiếp bộ này. Mong ae ủng hộ

Cầu đề cử, ủng hộ