Chương 18: Tuyết Đế

Trên một mảnh băng thanh tuyết địa vô cùng vô tận nhìn không thấy bờ, tất cả chỉ là một màu trắng xóa, đôi khi có thể thấy một vài bộ xương người cùng hồn thú như ẩn như hiện. Ngay cả ở thời đại này nhân loại cũng hiểu được đây là một vùng nguy hiểm, môt trường khắc nghiệt không nói mà hồn thú cường đại lại nhiều. Đúng nơi này chính là cực bắc chi địa.

Nhưng hôm nay nơi đây đón chào một vị khách không mời. Người này lăng không mà đứng, mặc một bộ áo bào đen, tóc đen dài đến vai phất phới sau lưng tiêu sái gây nên sự đối lậm với một mảnh tuyết trắng trông cực kỳ dễ thấy, vâng còn có thể là ai khác ngoài Long Thiên của chúng ta nữa chứ.

Truyện bắt nguồn từ một ngày trước khi Long Thiên đã từng cũng cử đến nơi này vài phân thân để điều tra, thứ nhất là về tình hình hồn thú ở đây, thứ hai là vạn năm huyền băng tủy thứ đã giúp một con hồn thú thiên mộng băng tằm không có thiên phú gì dẽ dàng đạt được tu vi 100 vạn năm, cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất chính là Tuyết Đế mục tiêu công lược kế tiếp của hắn.

Và một trong số phân thân của hắn đã không may đụng độ phải Tuyết Đế. Do phải dùng năng lượng để chống chọi hoàn cảnh lạnh lẽo khắc nghiệt, nên lúc chiến đấu chỉ còn 50% năng lượng, dễ dàng bị Tuyết Đế chém giết. Sau đó phân thân truyền về cho Long Thiên tin tức kèm theo tiếng phát động nhiệm vụ của hệ thống:

“ ting phát động nhiệm vụ chính tuyến; cưa đổ Tuyết Đế, ban thưởng 150000 vàng, thất bại vĩnh viễn ở lại đấu la đại lục”.

Đây cũng là lần thứ hai hệ thống ban phát nhiệm vụ chính tuyến. Không nói đến việc thất bại sẽ bị trừng phạt, chỉ cần nhớ đến trước khi biến mất phân thân truyền về ký ức, một khuôn mặt tuyệt sắc không thua kém gì Cổ Nguyệt Na nhưng lại mang vẻ lạnh lùng như vạn năm hàn băng kia thì đã khiến Long Thiên không thể nào bỏ qua được nàng được.

Lần theo ký ức Long Thiên đi đến nơi mà phân thân của mình bị tiêu diệt. Nơi đây mặc dù đã bị tuyết che đậy nhưng cũng không thể xóa hết được những vết tích chiến đấu còn sót lại. Có thể thấy cuộc chiến diễn ra thiên về một phương là Tuyết Đế, nàng bây giờ có tu vi là 60 vạn năm. Phải nói trong nguyên tác nếu Đế Thiên không có long thần chảo cùng với Cổ Nguyệt Na giúp đỡ thì cũng không phải đối thủ của nàng.

Long Thiên đang trầm tư xem xét thì bỗng mặt tuyết từ từ run lên, hắn dùng thần thức đảo qua thì thấy từ phía xa có hơn một trăm người khổng lồ có bộ lông màu trắng, mỗi cái đều có hơn 40 mét đang di chuyển lại đây. Long Thiên thấy vậy vội bước vào thế giới gương, không phải do hắn e ngại mà là vì không muốn có những xung đột không đáng có mà thôi, đằng nào sau này hồn thú ở đây chả là thuộc hạ của hắn.

Từ trong thế giới gương nhìn ra bên ngoài thấy đám người khổng lồ kia thì ra là một đàn thái thản tuyết ma viên. Theo ký ức truyền về thì hồn thú ở đây cũng vô cùng phong phú không kém hơn tinh đấu đại xâm lâm là bao nhiêu, nhưng cường đại nhất chỉ có hai bộ tộc là thái thản tuyết ma viên và băng bích đế hoàng hạt, còn kẻ mạnh mẽ nhất ở nơi cực bắc này không ai khác chính là Tuyết Đế.

Thấy lũ thái thản tuyết ma viên đến đây dừng lại xem xét một chút rồi xuyên qua cơ thể mình rời đi trong lòng Long Thiên đột nhiên nảy ra một ý tưởng, sau đó nở một nụ cười bí hiểm.

Hắn không giải trừ ma pháp thế giới gương mà đi thẳng đến trung tâm của cực bắc chi địa, nơi có khí tức cường đại nhất mà đã khóa chặt từ trước.

Trên đường Long Thiên đi qua hắn cũng thấy vô vàn các chủng loài hồn thú. Một hồi sau Long Thiên tới một hang động bằng băng cao hàng chục mét, không do dự mà bước đi vào.

Đập vào mắt hắn là một hành lang dài nhìn không thấy cuối, đi một lúc lâu mới thấy trước mặt là một đại điện khổng lồ hoa lệ không thua kém gì đại điện trong lâu đài của Long Thiên. Nhưng ánh mắt của hắn từ khi bước vào chưa từng chú ý đến bất cứ thứ gì khác ngoài thân ảnh đang đứng trước vương tọa kia.

Mái tóc trắng bạc bóng mượt kéo dài đến gót chân, khuôn mặt đẹp đến mức hư ảo nhưng tràn ngập sự lạnh lùng như vạn năm hàn băng, trên đầu đeo một cái vương miện màu băng lam tràn ngập cao quý, hai đôi con ngươi xanh lam như hai viên tuyệt thế bảo thạch, dáng người thì trước lồi său lõm hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật. Làm cho Long Thiên nhìn có chút thất thần, nhưng đằng nào thì ở nhà nhìn Cổ Nguyệt Na cũng đã quen, nên thất thần chỉ trong tích tắc đã trở lại bình. Lập tức ánh mắt hắn lửa nóng lên nhìn về phía bóng người trước mắt kia chẳng ai khác chính là Tuyết Đế.

Tuyết Đế bản thể là băng thiên tuyết nữ, tinh linh băng nguyên tố do thiên địa dượng dục mà thành nên nàng chính là duy nhất không có cái thứ hai. Trong nguyên tác nàng có 70 vạn năm tu vi, nổi tiếng với tam đại tuyệt học, có hai câu để hình dung là: kiếm chưởng lệnh thiên băng tuyết hàn, đế kiếm đế chưởng đế hàn thiên. Sau này đột phá thất bại bèn hóa thành phôi thai để chữa thương và bị rơi vào tay của tinh la đế quốc, cuối cùng trở thành hồn linh của Hoắc Vũ Hạo.

Tuyết Đế lúc này cũng đang khá phiền muộn. Nàng gần ngàn năm trước trước định đột phá như bình thường ai ngờ một mảnh lôi vân từ đâu đó kéo đến điên cuồng bổ xuống đầu nàng, vượt qua cửu tử nhất sinh tiêu hao gần hết nội tình Tuyết Đế mới vượt qua thiên kiếp thành công đột phá 60 vạn năm nhưng cũng để lại trong cơ thể nàng ám thương đến bây giờ vẫn còn chưa khỏi hẳn. Yên bình chưa được bao lâu thì mấy năm gần đây lại gặp phải nhân loại liên tục kéo đến làm phiền cùng chém giết rất nhiều hồn thú để lấy hồn hoàn. Mãi đến khi Tuyết Đế ra mặt sử dụng huyết tinh thủ đoạn mới làm giảm bớt tình trạng này. Mặc dù hầu như nhân loại đều rất yếu nhưng ngược lại số lượng nhiều, lại mạnh lên rất nhanh theo từng năm, nhất là mới hôm qua nàng vừa chém giết một tên nhân loại cực kỳ mạnh mẽ. Mặc dù không phải đối thủ của nàng nhưng đã ép mình phải sử dụng đến một trong tam đại tuyệt kỹ mới có thể diệt sát. Nghĩ đến tốc độ mạnh lên của nhân loại Tuyết Đế lại thở dài.

-haiiiiiiiiiiiiii

Đột nhiên phía sau nàng vang lên tiếng nói.

- ngươi đang thở dài vì chuyện gì.

Tuyết Đế lông tơ lập tức dựng ngược, tốc độ ánh sáng quay đầu, tay phải trong tích tắc tung ra kỹ năng đế kiếm chém thẳng về phía sau không hề do dự.

Một trảm kích khổng lồ bay về phía kẻ địch với vận tốc siêu âm, nơi nó đi qua vạn vật như bị đóng băng, không khí xung quang nhiện độ vốn đã thấp giờ còn thấp hơn. Nhưng đòn công kích đó chưa kịp đến trước mặt của đối phương thì đột ngột biến mất vô tung vô ảnh.

Con ngươi Tuyết đế co dụt lại nhìn về phía kẻ không mời mà đến kia, vẻ mặt bất khả tư nghị, một phần là do đòn công kích của mình đột ngột biến mất phần còn lại là tên trước mắt chính là tên mà mình đã chém giết ngày hôm qua. Nhìn một lúc không cảm thấy ác ý trên người đối phương nàng mới lạnh lùng hỏi.

-ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây, chẳng phải hôm qua ngươi đã bị ta giết chết rồi sao.

Lúc này trên vương tọa một người đàn ông áo đen đang ngồi đó, hai chân vắt chéo, người ngữa ra său khoanh hai tay trước người, khóe miệng mỉm cười tà ý, ánh mắt tràn ngập xâm lược bá đạo mà nhìn về Tuyết Đế, vâng không ngoài ai khác chính là Long Thiên của chúng ta.

Nhìn Tuyết Đế mặc dù hoảng loạn nhưng vẫn có thể giữ được vẻ mặt lạnh băng đó đối với mình Long Thiên lại càng cảm thấy muốn chinh phục. Hắn không trả lời nàng ngay mà từ từ ngồi dậy rồi mới không nhanh không chậm nói.

-nàng có thể gọi ta là Long Thiên, mà cũng chính là nam nhân của nàng.

Nghe vậy Tuyết Đế chưa kịp nổi giận thì hắn lại nói.

-còn vì sao ta ở đây thì do hôm qua nàng tiêu diệt mất một bộ phân thân của ta nên bây giờ ta đến, không biết...

Chưa nói dứt câu trong cơ thể hắn âm dương dâm thần công đã vận chuyển tới cực hạn, thân thể trong nháy mắt hắn đã đến trước người Tuyết Đế, tay trái vòng qua ôm lấy bờ eo thon nàng kéo vào ngực, tay phải bốc cằm của nàng lên nhìn vào mắt rồi nói tiếp.

-ta phải trừng phạt nàng như thế nào đây.

Chắc là vì lý do hắn đã trở nên quá mạnh, hoặc long tộc huyết mạch cũng như tu luyện âm dương dâm thần công khá thâm hậu nên đối với nữ nhân Long Thiên có dụng vọng chiếm hữu rất mạnh, nhất là nữ nhân có gen ưu tú.

Tuyết Đế lúc này vô cùng kinh hãi muốn tránh thoát ra nhưng đã bị tay Long Thiên ghìm chặt không thể động đậy. Nhìn vào đôi mắt như vực thẳm kia kèm theo một cỗ khí tức hấp dẫn từ cơ thể hắn đang điên cuồng tỏa ra thu hút lấy nàng, bất chi bất giác trên khuôn đã mấy chục vạn năm không đổi màu kia đã nhiễm lên chúy đỏ ửng, trong lồng ngực tim đập thình thịch như có hàng trăm con nai con xông loạn, trong lòng nảy sinh ra một cảm giác không tên. Vâng âm dương dâm thần công chính là bá đạo như thế.

Không hiểu cảm giác trong người lúc này là gì Tuyết Đế bắt đầu bối rối né tránh ánh mắt tràn ngập xâm lược của Long Thiên.

Nhìn băng xương mỹ nhân trong ngực đang dần dần hòa tan, cảm giác giống như tiên tử đang sắp nhiễm hồng trần vậy, Long Thiên cũng không thể kìm nén được nữa mà in lên môi nàng một nụ hôn.