Chương 30
Có một vị mưu sĩ mới đến trong Vương cung của Đại Vương - chỉ nửa ngày thôi mà tin tức này đã truyền khắp chủ thành rồi.
Quân đội Trấn Bắc trên thực tế có tổng cộng năm mươi vạn người, trừ những đội quân lẻ tẻ trấn thủ ở các thành trì để phòng ngừa loạn lạc ra thì còn có những nhóm quân được phái đi tiêu diệt giặc cướp, số còn lại tổng cộng khoảng ba mươi lăm vạn người, đều đóng quân ở trong quận Nhạn Môn cả, gần như là chiếm trọn cả chủ thành.
Tướng sĩ bảo vệ cửa ải biên giới, gia đình của bọn họ mới là lực lượng thực sự của quận Nhạn Môn. Tu sửa thành trì, mở cửa hàng buôn bán, cày ruộng dệt vải, đều không thể thiếu ai trong số họ cả.
Nhìn sơ qua, an ninh trật tự của quận Nhạn Môn hẳn là khá tốt, mà thực tế cũng đúng là như vậy, quận Nhạn Môn chưa bao giờ xảy ra chuyện trộm cắp vặt vãnh, nhưng một khi xảy ra chuyện - thì đó chính là đại họa diệt vong.
*
Tiêu Dung trở về nhà của Giản Kiệu, vô cùng vui vẻ mà thu dọn đồ đạc. Thực ra cũng chẳng có gì nhiều để mà thu dọn, ngày hôm qua A Thụ còn chưa mở cái bọc ra nữa.
Một chủ một tớ đi đến Vương cung. Trên đường đi, Tiêu Dung lại nhìn những người dân đang an cư lạc nghiệp ở quận Nhạn Môn, cảm thấy tinh thần của những người này mạnh mẽ hơn nhiều so với con người ở những nơi khác.
Cho dù là Nam Ung hay những thành trì khác ở phía bắc Hoài Thủy, người dân đều có vẻ vội vã, như thể có người đang thúc giục sau lưng bọn họ vậy. Làm xong việc của mình là bọn họ lập tức về nhà ngay, tuyệt đối không ở bên ngoài lâu hơn, bởi vì không ai biết nếu nán lại thêm một lát sẽ xảy ra chuyện gì. Cho dù là quân phiệt bắt lính hay giặc cướp vào thành – thì đều là những điều mà bọn họ không thể chịu đựng nổi.
Quận Nhạn Môn không có hiện tượng này, bởi vì cả thành đều là người nhà của họ, là những người họ tin tưởng nhất, là người một nhà.
Nhưng ai mà biết được, Trấn Bắc quân trông có vẻ bền chắc như một khối sắt như vậy - thực ra đã sớm bị mối mọt đục thành cái sàng rồi, gian tế và phản đồ xuất hiện từng ổ từng ổ, cùng không biết là do diễn xuất của bọn họ quá tốt hay là do ánh mắt Khuất Vân Diệt và những người khác quá kém, hoàn toàn không phát hiện ra bất cứ tên nào, cứ thế bị lừa hết lần này đến lần khác.
Lắc lắc đầu, Tiêu Dung cũng không định đưa ra bất kỳ lời giải thích gì, trực tiếp đi theo vệ binh đến nơi ở mới.
Sự đãi ngộ đặc biệt mà Tiêu Dung nhận được đã gây ra một chút gợn sóng trong một số nhóm người.
Thực ra Tiêu Dung không phải là mưu sĩ duy nhất sống trong Vương cung, trong lịch sử, Cao Tuân Chi cực kỳ nổi tiếng - cũng sống ở đây.
Vị này bất kể trong mắt Trấn Bắc quân hay trong mắt Trấn Bắc Vương thì đều rất có trọng lượng, ông ấy là một trong những người đầu tiên gia nhập Trấn Bắc quân, theo mọi người trải qua mưa to gió lớn, tận tâm tận lực, tuổi đã cao nhưng không lấy vợ sinh con, Khuất Vân Diệt cũng coi như là nửa con trai của ông ấy rồi. Dưới trướng Trấn Bắc Vương vẫn luôn không có văn nhân nào hữu dụng, hầu như tất cả những chủ ý để xoay chuyển tình thế, ngăn cơn sóng dữ đều là do Cao Tuân Chi đưa ra.
Nhưng mà... Trấn Bắc Vương một khi đã lên cơn cố chấp thì ngay cả lời của Cao Tuân Chi cũng không thèm nghe.
Mặc dù vậy, nếu ông ấy có thể luôn ở bên cạnh Khuất Vân Diệt thì vẫn có thể phát huy được một số tác dụng, có thể giúp y không đến nỗi liên tiếp đưa ra những quyết định sai lầm như vậy. Nhưng rất đáng tiếc, trên đời này không có chữ nếu, Cao Tuân Chi mất sớm hơn Khuất Vân Diệt hai năm, những chuyện sau đó, ông ấy cũng đành lực bất tòng tâm thôi.
Mặc dù Tiêu Dung đã ở trong Vương cung, theo lý mà nói thì không liên quan gì đến Giản Kiệu nữa, nhưng Giản Kiệu vẫn lén đi tìm vệ binh, bảo gã sắp xếp cho Tiêu Dung ở bên cạnh Cao tiên sinh.
Cao tiên sinh ‘cầu hiền như khát’, so ra thì mạnh hơn Đại vương nhiều lắm. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì ông ấy ở gần là có thể biết ngay, sau đó giúp đỡ khuyên nhủ.