Lam 6 là người nắm trong tay binh quyền.
Trong Lam tộc, nói bạn có quyền thì tức là bạn có quyền, “thần hạ chi thần, phi vương chi thần”, đây là đạo lý được Lam tộc vững tin từ trước đến nay, bởi vì trong lịch sử Lam tộc, đây là biện pháp đã nhiều lần giúp Lam tộc hưng thịnh trở lại, thậm chí có lần đối mặt với nguy hiểm tột độ, chính nó đã làm cho Lam tộc vốn sụp đổ lần nữa vực dậy trở lại, có thể nói đây là “tổ tông chi pháp”, ở trên có hoàng đế, ở dưới có nhân dân, tất cả đều một lòng vững tin và bảo vệ đạo lí này, nói một cách đơn giản cho dễ hình dung, nhà của tôi, chỉ cần tôi không cho phép thì hoàng đế cũng đừng hòng vào được.
Đương nhiên, quyền lực cũng đi đôi với trách nhiệm, bốn mươi sáu hạm đội mà Lam 6 đã chia, cấp dưỡng, tiền lương nhân viên, bao gồm các loại linh kiện thay thế, sắm sửa vũ khí cùng công tác bảo vệ, tất cả số tiền này đều do lam 6 tự chi trả, có điều với số tài sản của Lam 6 thôi cũng đủ để chèo chống mọi thứ rồi, cho nên ông ta không hề lo lắng việc mấy hạm đội ăn đến tàn mạc tiền của mình.
Điều Lam 6 lo lắng bây giờ là nên tìm phi thuyền như thế nào để đi đến chỗ di tích, tìm từ chỗ các chi hạm đội hay tìm ở những chỗ có liên quan?
Thật ra, bốn mươi sáu hạm đội hiện đang là cấp dưới của ông ta, theo tiêu chuẩn đạo đức mà Lam tộc đặt ra thì tuyệt đối không thể phản bội ông ta được, nhưng không phản bội thì chẳng phải là một lòng kiên định đi theo ông ta sao, điều này cần phải tương tác và chịu sự khống chế lẫn nhau thì mới được, mỗi một ngày qua đi, không, một tiếng, nó sẽ khiến ông ta cảm thấy di tích như dần biến mất, cho nên ông ta không thể đợi cho khoảng thời gian này trôi qua được.
Cho nên...
- Khởi hành tàu du lịch?
Đơn xin khởi hành của Lam 6 được trình lên, ở trạm giám sát không gian Lam tộc có đăng rõ nội dung lá đơn là ông ta dự định dùng tàu du lịch để rời khỏi tàu mẹ Lam tộc, nhưng không lâu sau, tin tức này truyền tới tai giới quý tộc Lam tộc, ngay cả hoàng đế cũng biết.
Lúc này hoàng đế Lam tộc đang dùng bữa tối, sau khi biết được tin này, ông ta chỉ khẽ nhíu mày rồi hỏi một vị quý tộc ở kế bên:
- Lam 6 định làm gì? Dùng tàu du lịch để tiếp cận di tích sao?
Trong số mấy vị quý tộc dùng bữa cùng hoàng đế lúc đó, có một người cười và nói rằng:
- Lúc chiều công tước Lam Quang đã hỏi Lam 6 điện hạ, Lam 6 điện hạ nói là định tiếp tục thăm dò di tích, thu được càng nhiều số liệu và tin tức của di tích thì sẽ càng giúp ích được cho công tác sau này.
Hoàng đế im lặng một lúc rồi mới lặng lẽ gật đầu nói:
- Chắc là đạo lí này, tàu du lịch khá nhỏ nên sẽ linh hoạt hơn tàu quân dụng, nếu không có ý định khai phá di tích mà chỉ đơn giản là thăm dò thôi thì tàu du lịch chắc chắn phù hợp hơn tàu quân dụng... Thế ông ấy định dẫn theo bao nhiêu người?
Một quý tộc khác liền trả lời:
- Trong báo cáo của ông ấy chỉ ghi có mười người, cộng thêm điện hạ cũng chỉ có mười một người, ngoài năm sinh vật cơ khí hóa cấp hai ra thì còn có năm điều khiển viên.
Hoàng đế “Ồ” một tiếng, uống một ngụm máu của tộc Mạch Động rồi nói:
- Ngay cả năm mươi sinh vật cơ khí hóa của đội cận vệ cũng không có động tĩnh gì à? Thế thì yên tâm đi, người ít như vậy chắc chắn không dùng để thăm dò vết tích, Lam 6 cũng biết tính toán đó chứ, dù gì cũng là thời gian quan vọng giả, khả năng dự đoán trước nguy hiểm mạnh hơn chúng ta rất nhiều... Tuổi trẻ mà, cuồng danh lợi và muốn giành nhiều công trạng cũng là điều dễ hiểu thôi, đáng được tha thứ.
Và như vậy, sau bữa tối ngày hôm đó không lâu, Lam 6 đã có được quyền làm chủ về việc khởi hành tàu du lịch, sáng ngày mai, tàu du lịch của ông sẽ có thể rời khỏi khu vực của tàu mẹ Lam tộc.
Cùng lúc này, bên trong tàu Hi Vọng, Diêu Nguyên, Nhâm Đào, Waal, Vương Quang Chính, Ba Lệ, cùng các thành viên của tiểu đội Hắc Tinh, còn có đa số các tri tình giả, tất cả đều đang tập hợp trong phòng hội nghị bí mật, mặt ai nấy cũng đều lộ rõ sự khẩn trương gấp gáp, họ đang đợi Thích Hiểu Điểu đem tới thông tin mà họ cần.
Qua một ngày nữa là tới thời hẹn giao ước với ZERO, nhưng ai biết được là ZERO có thực hiện trước thời hạn hay không hay là tiếp tục kéo dài thời gian, trong mấy lần thực hiện bước nhảy trước đây, chỉ có một lần ZERO xuất hiện trước thời gian giao hẹn một tiếng, những lần còn lại đều trễ mấy tiếng, có khi tận mười mấy tiếng mới xuất hiện, không ai biết nó sẽ xuất hiện sớm hay muộn, nhưng tóm lại, bây giờ thời gian chính là tất cả, Thích Hiểu Điểu đang ở nhà và ngồi trước máy tính, một khi liên lạc được ZERO, anh ta sẽ lập tức báo cho phòng hội nghị bí mật thông tin này.
Diêu Nguyên lại hút thêm một điếu thuốc, anh có chút sốt ruột nên dập tàn thuốc, ngước mặt lên nhìn đồng hồ, lúc này mới nói với những người xung quanh:
- Đã hơn tám giờ rồi, hay chúng ta đi ăn cơm đi, người là sắt, cơm là thép, lát nữa có thể là phải tiếp tục thức thâu đêm, không ai trong chúng ta dám đi nghỉ ngơi, nhưng không ăn cơm thì sao được chứ?
Nghe theo mệnh lệnh của Diêu Nguyên, không bao lâu thì bữa tối đơn giản đã được chuẩn bị tươm tất, mỗi người một phần, đủ no, đương nhiên, mấy món này không giống những món trong nhà hàng đình đám làm ra, đây chỉ là món do bộ phận chế tác làm ra thôi.
Nhưng bây giờ làm gì có tâm trạng nào để ăn chứ, chỉ có mấy người có thể ăn nổi thôi, ngoài thành viên tiểu đội Hắc Tinh ra thì chỉ có Trương Hằng - người đã từng được tiểu đội Hắc Tinh huấn luyện mới có thể ăn nổi... Hoặc tự ép bản thân ăn thôi, lúc này trong lòng những người còn lại xoắn cả lên, làm sao có thể nuốt nổi cơm cơ chứ?
Diêu Nguyên vừa ăn vừa lặng lẽ quan sát tâm trạng và cử chỉ của tất cả mọi người, anh thở dài, nhưng không hề trách móc những con người yếu ớt trước mặt mình, cái chết đến trong nháy mắt nhưng chỉ cần có dũng khí là được, chờ đợi và chịu đựng sự giày vò lâu như vậy nhưng không ai biết được giây tiếp theo có xảy ra tình huống đột nhập của người ngoài hành tinh hay không, tất cả những điều cần làm lúc này không đơn thuần là dũng khí, mà còn là một trái tim cứng rắn và một tinh thần thép, đó là tinh thần mà chỉ một chiến sĩ thực thụ mới có chứ không phải những là con người bình thường này, cho nên cũng không cần trách bọn họ làm gì.
- Còn một ngày, một ngày cuối cùng, van xin đó, ZERO, mày nhất định phải đến kịp lúc!
Diêu Nguyên nói thầm trong bụng, lúc này đột nhiên nhớ đến cảnh tượng điều động robot quan sát mấy ngày trước, đúng lúc đó anh nhớ đến khoảnh khắc mà mình hoàn toàn bị thu hút bởi tân nhân loại, trong tình huống đó, cuối cùng anh đã không thể kiên nhẫn mà điều động robot quan sát, sau này, khi robot quan sát quay về, Diêu Nguyên và mọi người nhìn thấy hình ảnh mà robot chụp được thì trong lòng mới thật sự nhẹ nhõm.
Trong một không gian vũ trụ cách tàu không xa, một chiếc tàu dài tầm mấy trăm mét đang dừng lại ở đó, đây rõ ràng là đội thăm dò của người ngoài hành tinh đang dự định tiến vào bên trong tàu!
Tuy lúc nhìn thấy hình ảnh này, phi thuyền đã cách tàu rất xa, nhưng mọi người đều cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ hãi này thật sự rất khó để miêu tả, lỡ như lúc đó không điều động robot quan sát thì chiếc phi thuyền này chẳng phải là lập tức tiến vào bên trong tàu rồi sao? Lúc đó nhân loại có còn đường sống không? Có lẽ là Diêu Nguyên sẽ khởi động cơ chế tự nổ, khiến cho nhân loại hoàn toàn bị biến mất trong vũ trụ chăng? Nỗi sợ hãi này thậm chí còn khiến cho mấy nhà khoa học lớn tuổi ngất xu tại chỗ, bây giờ vẫn còn hai nhà khoa học đang nằm trong bệnh viện.
Cho đến hôm nay, dù người ngoài hành tinh vẫn chưa đột nhập vào bên trong tàu, nhưng ai biết được rằng lúc nào thì bọn chúng phái đội thăm dò thứ ba chứ? Đặc biệt là trong lúc Waal đã mất đi khả năng dự đoán.
Diêu Nguyên nghĩ tới đây lại nhìn về phía Waal, cô gái nhỏ đang mặc một cái áo lông dày, bao lấy toàn thân, thật ra, nhiệt độ trên tàu luôn được giữ ở mức hai mươi độ hơn, không nóng cũng không lạnh, Waal mặc dày như vậy chắc là do cô bé suy yếu lắm rồi.
Sắc mặt của cô gái nhỏ trắng bệt, ngồi ở đó ngáp mãi không thôi, đừng nói chi là ăn, ngay cả ngồi thôi cũng dường như tiêu hao hết sức lực của cô bé rồi, cả người cô ốm yếu, nhưng lúc ở bệnh viện lại không kiểm tra được tình trạng bất thường nào, thật ra Diêu Nguyên và những người khác đều biết, chỉ cần không để cô sử dụng năng lực dự đoán nữa thì những triệu chứng này sẽ nhanh chóng biến mất, nhưng trong tình thế cấp bách trước mắt, cho dù mất đi năng lực dự đoán nhưng Waal vẫn có thể là sợi dây cứu sống nhân loại, đó là lí do mà không ai dám lên tiếng bảo Waal đi nghỉ ngơi, ngay cả Waal cũng tự cắn răng chịu đựng, chính vì lí do này nên lúc nào bộ dạng của cô cũng trông mệt mỏi thiếu sức sống.
Haiz, còn một ngày nữa thôi, nếu như có một lời dự đoán chính xác thì tốt biết mấy...
Diêu Nguyên cứ ôm ấp ý nghĩ như vậy mà ăn hết phần thức ăn cuối cùng, đang định đưa đĩa ra thì Waal bất ngờ khẽ kêu lên, cô đứng lên, sắc mặt hoảng hốt.
- Đến rồi, cháu nhìn thấy rồi, ngày mai có một chiếc phi thuyền nhỏ tiến vào tàu, có sáu người ngoài hành tinh bước xuống... Bọn chúng vào rồi! Người ngoài hành tinh lần nữa vào được bên trong tàu! Chúng ta xong rồi... Khoan đã, Thích Hiểu Điểu đưa tin tới, ZERO đã xuất hiện, nó xuất hiện rồi!
Sau khi câu này cất lên, tất cả mọi người đều im lặng, bọn họ nhìn chằm chằm về phía Waal, nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô gái nhỏ, mọi người liền chuyển tầm nhìn về phía Diêu Nguyên.
Diêu Nguyên nhìn thấy sắc mặt trắng bệch, xanh xao của Waal, cả người cô bé còn đứng không vững, trong lòng anh có chút đau xót, nhưng nhân loại hai mươi vạn người kia thì sao, anh cắn chặt môi và nói:
- Sử dụng pháo quỹ tích siêu từ! Dùng pháo quỹ tích siêu từ làm nổ tung chiếc phi thuyền nhỏ này! Sau đó chúng ta lập tức thực hiện bước nhảy!
Sắc mặt của Waal liền trở nên trắng, rồi từ trắng chuyển sang xanh, đây chắc chắn là phản ứng mà năng lực dự đoán sinh ra, cô nôn ra máu, sau đó cả người loạng choạng như sắp ngã, bên cạnh không có gì để bấu víu, cô liền nói:
- Phi thuyền bị đánh tan rồi, không có người ngoài hành tinh tiến vào bên trong tàu... Không, tiêu rồi, tàu Hi Vọng bị huỷ diệt, hạm đội của người ngoài hành tinh từ xa bắn rất nhiều mũi tên năng lượng, tàu bị chôn vùi trong đống mũi tên đó rồi...
Nói xong câu này, Waal liền ngất xỉu, gương mặt của cô không còn trắng bệt nữa mà chuyển sang một màu đỏ như máu, trông rất giống... Hồi quang phản chiếu!
Lời tiên đoán thứ hai cất lên, cả phòng hội nghị lại trở nên im lặng, ánh mắt của mọi người lần nữa dồn về phía Diêu Nguyên, sắc mặt của Diêu Nguyên cũng bắt đầu trở nên lúc trắng lúc xanh.
-... Vậy thì bắt những tên người ngoài hành tinh này làm tù binh! Phải để cho hạm đội người ngoài hành tinh này trong tình thế “ném chuột sợ ỡ bình”, nhân lúc này, chúng ta lập tức thực hiện bước nhảy và trốn thoát! - Lão Vương, tập hợp tất cả chiến sĩ liên sao nghe lệnh, phân những con Hắc Long sáu chân trưởng thành cho đội chiến sĩ liên sao... Chúng ta phải chế ngự những tên người ngoài hành tinh xâm lược này trong thời gian ngắn nhất!