Thiên lâm vừa xem liền hiểu rõ chị nhất định là phát hiện biến hóa của mình rồi, không khỏi xấu hổ cúi đầu, thầm mắng mình quá vô sỉ, sao có thể đối với chị cả ôn nhu như vậy động tâm tư như thế?
Nguyệt Trang gặp em trai mình vẻ mặt làm sai chuyện hài tử biểu lộ, mỉm cười giữ chặt tay của hắn nói:"Tiểu Lâm, xem ra em ở nhà ngây người mấy tháng này lại đẹp trai ra rồi hì hì, kiếp trước chị cả cũng hay chêu chọc hắn như vậy, kí ức đã lâu lại hiện ra tất cả vẫn quen thuộc như vậy
- Làm.. làm gì có chị!.. Hắn ngại ngùng đỏ mặt nói.
- Thôi sách đồ vào nhà cho chị, vào chào mẹ với ông bà thôi nào..
Vào nhà sau Thiên Lâm lúc này còn đang đắm chìm tại vừa rồi hổ thẹn trong, cũng không có nghe Chị cả mà nói, Nguyệt trang thấy hắn như vậy, đối Em gái nói: "Trinh ơi, chị có chút khát, em đi giúp chị lấy chén nước."
"Dạ." Em gái nhu thuận đáp, đi ra cửa.
Thẳng đến Nguyệt Trinh đi được xa xa rồi, chị cả mới nhìn hắn nói: "Em của chị, có thể nói cho chị em mới vừa rồi là nghĩ như thế nào sao?"
Hắn còn tưởng rằng chị kêu em gái đi ra là muốn trách cứ mình, vội hỏi: "Chị, thực xin lỗi, em biết sai rồi."
Chị ôn nhu nở nụ cười, đưa tay sờ sờ hắn đầu, tuy nhiên hiện tại hắn cũng đã cao hơn nàng một chút, nhưng mà cô là người nhìn hắn lớn lên chị cả trong nhà, tại Cô trong nội tâm, hắn vẫn là cái kia chưa trưởng thành thằng nhóc.
"Em không có sai , chị cũng không có trách em, ở em cái tuổi này hài tử đối với phụ nữ thân thể hiếu kỳ, thậm chí có xúc động đều là chuyện rất bình thường." Chị nói ra.
“ chị, ngươi nói sự thật sao?” hắn gặp chị cũng không có trách cứ mình, có chút kích động lên.
"Đương nhiên, chị còn có thể lừa em sao?" Chị lại sờ lên Hắn đầu: "Bất quá, đáp ứng chị, tại em không có trưởng thành trước, không được còn nghĩ sự tình này nữa, nhớ chưa?"
"Ân!" hắn gật đầu, con mắt lại không tự chủ được được hướng chị quần áo chỗ cao cao nhô lên hình cầu nhìn lại, trong nội tâm thầm nghĩ: Chị nơi này tựa hồ cùng Mẹ cùng cỡ to đâu, không biết chị với mẹ đem quần áo cởi ai thân hình sẽ đẹp hơn nhỉ?
Nguyệt Trang gặp em trai tuy nhiên đáp ứng rất khá, chính là ánh mắt lại lại không thành thật, trong lòng khá bất đắc dĩ, nhưng cô cũng biết, loại sự tình này chỉ có thể chậm rãi hướng dẫn hắn, không thể cường ngạnh được ngăn lại, bởi vì hắn cái này tuổi hài tử, rất dễ dàng sinh ra mặt trái lại tâm lý.
Nguyệt Trang còn muốn nói chút gì đó, chính là lúc này Em gái cũng đã bưng nước vào được, nàng liền đã ngừng lại cái đề tài này, lại cùng bọn họ hai anh em hàn huyên chuyện khác, nhìn hai anh em tự dưng trong đầu nàng có chút bận tâm cái này hai cái nhóc con, bọn chúng đều ở vào phát dục độ tuổi, lại như hình với bóng với nhau cùng một chỗ, có thể hay không tại xúc động phía dưới làm ra cái gì không nên chuyện chứ.
Bất quá ngẫm lại, lại cảm giác mình là quá lo lắng, không nói trước em gái cái kia nhỏ bé dáng người tiểu tử kia có thể hay không cảm thấy hứng thú lại là chuyện khác..
Lúc này bà ngoại đã từ trong phòng bước ra Khi còn bé bà là người nuông chiều hắn nhất mỗi lần rùm beng lấy nháo muốn đi chơi bà là người chiều hắn vô điều kiện
Trịnh Nguyệt Lệ bà ngoại hắn, bà sinh ra mẹ thời điểm mới mười mấy tuổi, nàng năm nay hắn cũng bất quá năm mười chín tuổi, bình thường giỏi về bảo dưỡng, nếp nhăn trên mặt cũng không rõ ràng. Nghe mẹ nói bà ngoại lúc còn trẻ là chúng ta quê quán xa gần nghe tiếng mỹ nữ, mẹ mỹ mạo chính là kế thừa bà ngoại gen di truyền.
Hôm nay bà ngoại phát hiện hắn có chút không đúng lắm hỏi: "Tiểu Lâm a, con làm sao suốt ngày buồn bực trong nhà cũng không đi ra tìm bạn học chơi đùa đâu? Dạng này sẽ buồn sinh ra bệnh!" hắn nói: "Bà ngoại, con thích ở trong nhà. Tìm bạn học chơi đơn giản cũng chính là đánh điện tử thôi, còn không bằng trong nhà lên mạng!"
Nói đùa giờ có hệ thống nơi tay, còn là một tu sĩ luyện khí kỳ bị bệnh mới là chuyện lạ đấy, nhưng bây giờ còn không thể nói cho bà được.
"Con có thể ra ngoài đánh cầ một chút đi bộ mà! Con bây giờ chính là đang tuổi lớn, mỗi ngày đều hẳn là có một ít ngoài trời hoạt động mới được, muốn hay không bà ngoại cùng con ra ngoài đi một chút?"
"Không cần, bà ngoại."
"Thế nào, có phải là ngại bà ngoại già, sợ bị bạn học nhìn thấy chê cười con?"
"Ngoại nói cái gì vậy chứ! Ngoại nhìn qua không có chút nào già, cùng mẹ đi cùng một chỗ người ta sẽ nghĩ đến là một đôi chị em ruột!"
"Tiểu lâm à, con cái miệng này cũng biết nói ngọt thật! Mấy năm nay do ông ngoại bị tai nạn nằm một chỗ đều do bà ngoại một tay chăm sóc không có thời gian lo cho bản thân, nghĩ mình đã ko còn như xưa nữa nghe được lời này của cháu trai mình làm bà an ủi dược phần nào..
7 giờ tối theo thói quen mọi người lại quậy quần trên bàn cơm nói chuyện vui đùa ầm ĩ, vì vắng mặt ba, ông ngoại thì còn đang bệnh ko đi lại nói chuyện được nên trong nhà chỉ còn có mình hắn là con trai là người pha trò cho mọi người trong nhà..
Mọi người đang nói cười vui vẻ, Thiên lâm lúc này nhìn chung quanh nhà một lúc, chợt trong lòng đau xót, bỗng dừng lại một chút nói:
- mẹ, hay mẹ nghỉ việc ở công ty đi.
Mọi người đang nói chuyện rôm rả chợt dừng hết lại quay sang nhìn hắn vẻ mặt hay là nghe nhầm.
Mẹ mở miệng đầu tiên nói: Tiểu lâm, con biết mình đang nói gì không, ta tưởng con lớn lên hiểu truyện rồi, haiz.. Thôi thôi không được nhắc lại truyện này nữa.
Mọi người cũng trầm mặc lại không nói nữa, hắn thấy bầu không khí này, biết là mọi người cũng không ai tin hắn liền bịa truyện nói: Mẹ, mẹ phải tin con, con có một người thầy dạy con rất nhiều tri thức kinh doanh, chỉ cần con cố gắng nhất định sẽ thành công sẽ có thể mua nhà, sẽ có thật nhiều tiền, mẹ cũng không cần vất vả kiếm tiền nuôi gia đình nữa...
Hắn nói một hồi nhưng mọi người cũng chẳng ai tin, buồn cười nhìn thằng nhóc, nhưng mà cũng hiểu hắn là có hiếu lo nghĩ cho mẹ, cho gia đình thì cũng không nói gì thêm.
Thấy thế hắn đành phải bắt đầu giảng lên một ít tri thức kiếp trước về kinh doanh...vv
Nghe xong hắn nói, mọi người nửa tin tưởng phần nào rồi, nhưng là lại có một dấu chấm hỏi sinh ra, thầy hắn là ai? Tại sao lại giúp đỡ gia đình hắn, liệu đây có ẩn tình gì không, mọi người lại bắt đầu hỏi hắn rất nhiều vấn đề. Nhất là chị cả, nhưng sau một lúc mọi người cũng quết định tin tưởng hắn một lần.
Mẹ hắn đúng lúc này lên tiếng: việc mẹ nghỉ ở công ty, sau này hãy nói đi, nếu con nói có thể thành công vậy thì mẹ thật sự vui mừng và sẽ ủng hộ con, con là đàn ông trong nhà mọi quyết định của con, mọi người sẽ tôn trọng, nhưng là con sẽ phải hứa với mẹ không được bỏ bê việc học..
Hắn cũng biết mẹ nói cũng vì thế cũng không nói gì thêm.
rồi bữa cơm kết thúc, ai về phòng người ấy
Hắn vào phòng đang định đi ngủ thì thanh âm của hệ thống lại vang lên trong đầu
Bíp bip..
Năng lượng hệ thống đã tích đủ hiện có thể xuyên qua các vị khác, mời kí chủ tự hành chọn lựa thế giới..
Hắn im lặng một lúc lâu sau mới kiêu lên:
Cho ta vào (tiếu ngạo giang hồ) thế giới đi
Bíp.. kí chủ đã lựa chọn thế giới.
Bắt đầu xuyên qua 3...2....1.....