Chậu vàng rửa tay..
Trong lúc đó, tại cung điện Thừa Đức của NNTG, Đông Phương Bất Bại cũng được mật thám về cấp báo tin tức đại lễ rửa tay chậu vàng của Lưu Chính Phong, đồng thời nàng ta cũng đã điều tra ra Khúc hữu sứ Khúc Dương của bổn giáo có giao tình rất thân thiết với Lưu Chính Phong, nghi ngờ bổn giáo bị bán đứng, Đông Phương âm thầm lên kế hoạch theo dõi để bắt một mẻ lưới tiêu diệt NNKP.
Trong số rất nhiều người đến tham dự đại lễ rửa tay chậu vàng của Lưu Chính Phong trong đó có cả một ni cô trẻ tuổi của xinh đẹp của phái Hằng Sơn có tên là Nghi Lâm cũng được sư phụ của mình là Định Dật sư thái phái tới tham dự. Cô gái trẻ tuổi này lên núi được Định Dật nhận nuôi từ nhỏ và dạy dỗ, nàng mồ côi cha mẹ trong một cuộc loạn lạc khi mới chỉ được vài tuổi, từ nhỏ đến giờ đã mười mấy năm trên núi nàng chưa từng xuống núi, dịp này được sư phụ phái đi, Nghi Lâm tỏ ra rất bất ngờ với thế giới phồn hoa bên ngoài. Hôm nay nàng do đi được một đoạn đường khá dài, Nghi Lâm tỏ ra mệt mỏi, nàng đang ngồi nghỉ trên một phiến đá lớn bên cạnh một con đường núi, mệt mỏi, lại thấy phiến đá khá rộng nên Nghi Lâm nằm luôn ra và nhắm mắt thiu thiu ngủ mất. Đúng lúc đó thiên lâm cũng đi gần đến nơi, chàng nhìn từ xa đã thấy bóng Nghi Lâm đang nằm nghỉ mát, chàng thầm nghĩ “Xem cánh ăn mặc như vậy, chắc là tiểu sư muội của phái Hằng Sơn, nhưng sao lại dám nằm nghỉ ngay bên vực núi như vậy, nhỡ gặp đạo tặc hay trượt chân ngã xuống núi thì có phải là oan uổng một đời không?” Đang mải nghĩ ngợi mấy chuyện linh tinh thì bỗng hắn nghe thấy tiếng hét thất thanh của Nghi Lâm, nàng ta đang rơi xuống vực như một cục đá vậy, bây giờ có thi triển khinh công thì cũng chưa chắc cứu được ccoo gái này, nhưng thật may mắn đúng lúc đó thi một bóng đen bay vút từ dưới vực lên ôm lấy cô gái và bay trở lại phiến đá. Hắn thở phào nhẹ nhõm, chàng trai kia ân cần:
– Cô nương, cô không sao chứ.
– Đa tạ thí chủ tương cứu. – Nghi Lâm chắp tay cảm ơn
– Cô nương không cần khách sáo
– Đa tạ. – Nghi Lâm định tiếp tục lên đường thì cánh tay của hắn đã chặn nàng lại
– Cô nương, ta đã cứu cô, cô cứ như vậy mà bỏ đi sao. Ta thấy cô nương xinh đẹp như vậy, sao lại phải xuất gia. Thế này đi, cô gả cho ta được không. – Câu nói của hắn làm Nghi Lâm ngỡ ngàng
– Ngươi…ngươi nói bậy gì vậy? – Hắn đã định lên đường tiếp, nhưng nghe câu nói thô thiển của hắn, biết là tiểu sư muội kia lại gặp phải phường lưu manh rồi, chàng đành phải nán lại.
– Ha ha ha vạn lý độc hành Điền Bá Quang ta trước nay nói một là một, hai là hai. Ta nói cô gả cho ta thì tức là cô sẽ là của ta vậy.
Nghi Lâm tức giận đánh hắn một chưởng và nói “ngươi vô sỉ” nhưng Điền Bá Quang nhanh chóng đỡ lấy tay nàng rồi vòng ra phía sau ôm chặt lấy nàng, đồng thời điểm luôn mấy huyệt đạo của Nghi Lâm khiến nàng không sao cử động được cả tấm thân nàng dựa vào người hắn, lợi dụng cơ hội đó, hắn đưa mũi ngửi mùi hương thơm toát ra từ cơ thể nàng mà lòng ngất ngây miệng lẩm bẩm:
– Thơm quá, không ngờ nàng còn trẻ như vậy mà lại xinh đẹp và gợi cảm thế này, nếu không để cho ta thì để cho ai đây, nàng yên tâm, ta sẽ cho nàng hưởng những khoái cảm đời thường mà những ni cô như nàng chưa bao giờ được hưởng. – dâm tặc ngươi dám..
ban ngày ban mặt mà dám bắt cóc con gái nhà lành cưỡng đoạt dân nữ
– Là ai, lén lén lút lút thì sao coi là anh hùng hảo hán được, có giỏi thì ra đây cho ta. – Điền Bá Quang miệng nói lớn nhưng cũng có phần run sợ, vội thả Nghi Lâm xuống để thủ thế xung quanh
Tán gẫu là một môn rất có kỹ xảo học vấn, này không chỉ cần muốn ngươi có khôi hài, cá tính ăn nói, còn cần ngươi nắm giữ uyên bác thâm hậu kiến thức.
Cùng không biết nói chuyện người ở chung, có thể một phút cũng là một loại dày vò. Mà cùng hiểu được ăn nói thoả đáng người tán gẫu, có thể tán gẫu cái một ngày một đêm, cũng sẽ không cảm thấy vô vị.
Không nghi ngờ chút nào, Trầm Ngạo chính là thuộc về người sau cái kia một loại.
Thiên lâm thái độ không giống với Lệnh Hồ Sung, hắn đối với Điền Bá Quang người như vậy, là tự đáy lòng cảm thấy căm ghét. Dựa vào thuần túy vũ lực ép buộc vô tội phụ nhân, bại hoại người khác có tên tiết. Này ở cổ đại, cùng giết các nàng khác nhau ở chỗ nào? Phải biết, Minh triều này một chút phụ nhân thất tiết nhưng là phải xâm trư lung.
"Ta quản ngươi là ai, ta bây giờ lập tức muốn vào động phòng, các hạ nếu biết ta là ai thì chớ quản việc không tốt tránh ra cho ta." Điền Bá Quang một mặt gấp không Có thể nại, ngụm nước giàn giụa nhìn đằng sau nghi lâm
Lúc này một bóng người đi ra, hảo một cái Tuấn tú thiếu niên, đằng sau nghi lâm tiểu sư phụ trong mắt mạo thiểm ánh sao
"là ngươi vừa nói sao ?" Nhìn thấy Thiên lâm đi ra, Điền Bá Quang hỏi, k thể tin nổi chỉ vào Trầm Ngạo, tên tiểu tử này nhìn qua bất quá 15,16 tuổi, nhưng ở hắn xem ra lại sâu không lường được, khí tức nội liễm dung quang toả sáng
Điền bá quang kinh hãi vạn phần lùi về phía sau nhất chuyển..ngươi là ai?!
Vô danh tiểu tốt thôi, hoa sơn phái lệnh hồ xung chính là tại hạ. Hắn không để ý nói tiếp
"Cho nên nói, tình yêu chân thành là vô giá a. Chính là, thiên nhai nơi xa có cùng lúc, chỉ có tương tư vô tận nơi. Lại nói là, chỉ nguyện quân tâm tự ta tâm, định không phụ tương tư ý. Mà nói là, từng trải làm khó thủy, ngoại trừ vu sơn không phải vân. Lấy thứ khóm hoa lại hồi tưởng, bán duyên tu đạo bán duyên quân. Còn nói." Thiên lâm điệp điệp không thôi
mà hắn này vừa mới dứt lời, bóng người chính là lóe lên, dường như ngày đó ở ngoài phi tiên bình thường phiêu dật xuất hiện ở Điền Bá Quang trước mặt. Sau đó Nghi Lâm tiểu sư phụ chỉ thấy được Thiên lâm nhẹ nhàng duỗi ra một chưởng, Điền Bá Quang thân thể nhưng là dường như đạn pháo bình thường đẩy lui ra đi.
"Ầm ầm ầm." Chỉ thấy Điền Bá Quang liên tiếp nắm phiên mấy cái cây to, lăn rơi trên mặt đất. Hắn một đỏ mặt lên nửa quỳ, khóe miệng phốc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhìn thấy Thiên lâm mạnh mẽ như vậy võ công thực lực, cùng với phất tay liền đánh bại Điền Bá Quang tiêu sái tư thế, Nghi Lâm không khỏi ngốc manh ngốc manh trợn to hai mắt, đần độn lớn lên xem miệng.
"Bại ngươi? Này lại có gì khó? Hanh." Thiên lâm ở trên cao nhìn xuống thiển nhìn Điền Bá Quang, duỗi ra một ngón tay đến, chậm rãi nói
"Ngươi biết, trên thế giới này ta hận nhất hạng người gì sao?"
"Ngươi... Võ công của ngươi?" Điền Bá Quang một mặt chấn động không tên nhìn Trầm Ngạo. Thất bại? Chính mình dĩ nhiên một chiêu thua với người trẻ tuổi này. Trước nhìn hắn hòa hòa khí khí, nở nụ cười dáng vẻ, không nghĩ tới dĩ nhiên là cái cao thủ tuyệt thế. Hơn nữa, hắn võ công còn mạnh đến nỗi như thế cao chư. Chính mình đây là ra ngoài đã quên xem hoàng lịch sao? Làm sao liền như thế xui xẻo a!
"Ta người này cuộc đời hận nhất, chính là đem mình vui sướng xây dựng ở người khác thống khổ bên trên người. Ngươi là một người trộm hái hoa, tháng ngày trải qua rất thoải mái đúng không? Nhưng là ngươi có nghĩ tới hay không, những kia bị ngươi trạm dơ danh tiết nữ nhân? Các nàng có, cả đời đều sẽ phải chịu người khác khiển trách cùng khác loại ánh mắt. Thậm chí còn có, chỉ có thể đã chết đến bảo toàn chính mình trinh tiết. Ngươi là thoải mái, có thể những nữ nhân kia đây?"
Để phạt ta, lấy một thứ của ngươi..
Xoẹt ánh kiếm đi qua, hạ thân hắn chợt lạnh cúi đầu xuống cậu nhỏ đã ko còn,.. kiêu lên thảm thiết ánh mắt dữ tợn muốn giết người nhưng h hắn nào đâu còn chút sức mạnh nào
Không còn gì đâu đớn bằng một tên hoa tặc bị thiến, còn gì đau hơn? giờ thì hắn đã cảm nhận được điều đó
Ánh mắt đần chở nên lạnh lùng. Hắn thề hôm nay không chết ngày sau nhất định phải trả thù này
Thiên lâm mỉm cười rút ra nô dịch thần tiên, giơ lên đánh trên thân điền bá quang,,
Ba..!
“ A ——-“
“Ngao ———“
Điền bá quang vốn thống khổ khuôn mặt lập tức vặn vẹo hiển nhiên một roi này vượt qua sức chịu đựng của hắn
"Sư ca vậy cũng quá tàn nhẫn một điểm chứ?" Ngốc manh em gái Nghi Lâm thiện lương chắp tay cầu xin nói
Thành thật mà nói, như Nghi Lâm loại này thiện lương tính cách, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Lần này nàng rơi vào Điền Bá Quang trong tay, đó là có mình cứu giúp. Có thể nếu là không có ai ra tay đây? Nghi Lâm kết quả, không nằm ngoài nhẫn không chịu được nội tâm dày vò, cùng không cách nào đối mặt khuất nhục mà lựa chọn tự sát.
Thế nhưng, một người chỉ là đơn thuần thiện lương, Trầm Ngạo thực sự không tìm được lý do gì đi trách cứ hắn. Tức không thể, thiện lương cũng có lỗi chứ?
Bất đắc dĩ, Hắn không thể làm gì khác hơn là lấy ra chiêu bài sát thủ, hỏi "Nghi Lâm, nếu như hôm nay ta thả hắn. Ngày mai hắn lại bắt được các ngươi Hằng Sơn một cái khác sư tỷ hoặc là sư muội đây? Đến thời điểm ngươi nên làm gì? Bởi vì ngươi một niệm chi nhân, những nữ nhân khác nhất định phải chịu đựng này không cần phải thống khổ tao ngộ sao?"
Liền, Nghi Lâm ngốc manh em gái cũng đàng hoàng cúi đầu trầm mặc.
Điền bá quang tay bưng miệng vết thương lăn lộn trên đất, Hiện tại cho ta ngoan ngoãn đến đây đi!”
Hắn khóe miệng đã phủ lên chiêu bài thức độ cong, sau đó hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Điền bá quang trực tiếp bị truyền đến Dưới chân hắn như một con chó ngoan hắn đã trực tiếp chở thành khuyển nô của Thiên lâm, Giáng Trần nhìn xem trên màn hình độ trung thành 100% thì biết Điền bá quan đã hoàn toàn thần phục dưới chân hắn, một tên thái giám ngoan..
Nghi lâm nhìn cảnh này mắt phượng trợn to, ko thể tin sư ca lợi hại vậy mà có thể đánh đến dâm tặc Điền bá quan chịu phục
Nhìn Điền bá quan, từ nay về sau đi bên cạnh ta bưng trà rót nước đi, vâng! Thưa chủ nhân nói xong vội vàng đi xử lý vết bẩn trên người.. đúng là con chó chung thành
Cám ơn lênh hồ sư ca
Tiểu sư phụ nghi lâm đỏ mặt nói
Hắn khoát tay áo một cái nói rằng "Chuyện này là việc nhỏ chúng ta điều là người trong chính phái gặp chuyện bất bình há có ko giúp đạo lý Huống chi, còn là đáng yêu như thế sư muội chứ haha..
Lệnh hồ sư ca.....!!
Đc rồi được rồi, sợ muội đó
nở nụ cười, nhìn Nghi Lâm một chút, nói rằng "Đưa phật đưa đến tây, ta trước tiên đem Nghi Lâm sư muội đưa đến Hằng Sơn phó sư thái các nàng nơi đó, lại đi hoàn thành sư phụ bàn giao sự tình."
Sau đó thì trời cũng tối không thể làm gì khác hơn là tìm một khác sạn ở lại qua đêm nay..
Vì đêm đã muộn khi ba người bọn hắn trong khách sạn chỉ còn xót lại một phòng , Nơi này lại cách thành quá xa dân cư thưa thớt vắng vẻ.. thương lượng hảo ba người chấp nhận ở chung một phòng, điền bá quang giờ đã là thái giám còn là hắn khuyển nô nữa nên hắn cũng bỏ qua mặc kê, chỉ có là nghi lâm tiểu sư phụ vẫn chưa buông ra thẹn đỏ mặt cúi đầu không dám nói câu gì
Nàng vs lệnh hồ đại ca nhưng là vừa gặp đã thương không biết vì sao khi thấy hắn che trước mặt mình, cảm thấy thật an toàn bóng lưng kia thật nghĩ dựa vào a...hắn ôn nhu..lãnh khốc..cao lạnh như tiên bóng dáng đã thật sâu chôn trong lòng nàng không thể xoá đi đc..
Lại nói ba người vào phòng sau điền bá quang nhanh nhảu đi pha nữa tắm cho bọn hắn còn tiểu sư phụ đi pha trà, tán gẫu với tiểu sư phụ thật vui vẻ, hắn đôi khi đem những câu chuyện của hắn từ kiếp trước kể cho nàng nghe, nghi lâm sư phụ đôi mắt híp lại thành một đoàn nghe say sưa ngon lành sư huynh thật là khiến cho nàng hết kinh ngạc này đến bất ngờ khác, đang say sưa kể bổng nhiên giọng của điền bá quang vọng vào. Chủ nhân nước được rồi
Hắn chỉ đành nói vs nghi lâm sư muội khi khác, tiểu sư muội vẫn muốn nghe tiếp nhưng trời cũng đã tối mình cũng phải thay ý phục tắm rửa nữa nên chỉ có thể nũng lệnh hồ đại ca giữ lời rồi mới buông tha
Sau khi tắm xong thiên lâm mới chợt phát hiện mình cũng không có mang theo y phục bất đắc dĩ dưới hắn trần chuồng bước đến cửa, hé ra một chút xem có ai ko
Đúng là thời cơ tốt hắn vọt nhanh ra ngoài định gọi gọi điền bá quang cho hắn muốn một bộ quần áo tới
Đi đến một nửa không cận thận va vào một thân ảnh màu hồng, ân còn khá là mảnh mai hai người đụng vào nhau, chợt có tiếng hét vang ra a..a..
Điền bá quang lúc này vọt vào trong xem đã xảy gì, khi vào trong thấy này một màn hắn sợ xanh mặt định chạy ra ngoài thì thiên lâm kiêu lại bảo hắn giúp mình đưa bộ đồ tới, điền bá quang dạ thưa r chạy xuống ko dám quay đầu
Thiên lâm lắc lắc đầu bất đắc dĩ quay về nghỉ
Lâm tiểu sư phụ đang khóc như con mèo bên cạnh hắn tiến lại
Sau đó, Hắn nói: "Nghi Lâm, hiện giờ ngươi còn như vậy khẩn trương, này liền là của ngươi không phải ."
Nghi Lâm sửng sốt, nói: "Như thế nào là ta không phải?"
Hắn biên nói: "Nghi Lâm, phật gia có vân, chúng sinh ngang hàng, tại Phật tổ trong mắt, mặc kệ là nam nhân nữ nhân, kỳ thật đều là nhất dạng , có việc này chứ?"
Nghi Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy a! Đây là tự nhiên, Phật tổ từ bi vi hoài, tại Phật tổ trong mắt, nam nhân cùng nữ nhân kỳ thật cũng không khác biệt, cũng chỉ là một bộ thân xác thối tha mà thôi."
"Đúng vậy! Đúng là thân xác thối tha!" Hắn gật đầu nói, "Người chi nhất sinh, trắng trợn đến, tại trắng trợn đi, thân thể phát phu lại nói tiếp kỳ thật liền một bộ thân xác thối tha, một bộ hồn phách sống nhờ chi xuẩn vật, kỳ thật chút nào vô dụng, hiện giờ chẳng qua là ngươi thân xác thối tha thấy được ta thân xác thối tha, hai phúc vô dụng vật cho nhau thấy được, lại có cái gì không đối ? Chỉ cần chúng ta hồn phách không có bị làm bẩn, chúng ta trong lòng thiện không có biến mất, kia lại có làm sai chỗ nào?"
"Này..." Nghi Lâm nhất thời không nói gì mà chống đỡ, một lúc lâu nói rằng, "Nhưng... Chính là sư phụ nói nam nữ thụ thụ bất thân..."
"Nam nữ thụ thụ bất thân đó là thế tục chi người không rõ phật gia đích thực đế mà lập ra tới ngu xuẩn câu." Lệnh Hồ Xung nói, "Nói nam nữ thụ thụ bất thân những lời này chẳng lẽ là phật môn người trong? Còn không phải tục nhân, bọn họ căn bản không rõ phật gia đích thực đế, phật gia chú ý tùy tâm sở dục, cái gọi là phương Tây thế giới cực lạc liền là một hoàn toàn tự do địa phương, không có chiến tranh, không có giết chóc, đương nhiên cũng không có nam nữ thụ thụ bất thân những lời này, hai phúc thân xác thối tha cho nhau nhìn, hoặc là lẫn nhau chi gian tiếp xúc càng là việc nhỏ trung việc nhỏ, Nghi Lâm ngươi hiện giờ còn chấp nhất với hời hợt phía trên, có thể thấy được ngươi còn không có lĩnh ngộ đến phật môn đích thực đế."
Nghi Lâm vừa nghe Lệnh Hồ Xung lần này nói hưu nói vượn ngụy biện, lại giác cực kỳ hữu lý, tâm nhớ năm đó Phật tổ cát thịt uy ưng, không phải là ti không thèm để ý chút nào này phúc thân xác thối tha sao? Cát thịt như vậy thống khổ Phật tổ còn không sợ, hôm nay chính mình để liều mình cứu giúp chính mình lệnh hồ đại ca thân một chút đều như vậy sợ hãi, chính mình nhưng đại vi phật môn ý , không khỏi vội la lên: "Lệnh hồ đại ca, vậy cũng như thế nào cho phải? Ta... Ta như thế hời hợt, tu hành... Tu hành nhưng đại đại không đủ a!"
Thiên lâm cười nói: "Một khi đã như vậy, Nghi Lâm ngươi vả lại tọa lại đây, chúng ta hai phúc thân xác thối tha nhiều hơn nữa tiếp xúc tiếp xúc, ngươi không cần phản kháng, nhâm ta làm, tự nhiên liền tu hành bội tiến, tăng nhiều phật hiệu ."
Nghi Lâm vừa nghe, cảm thấy hữu lý, gật đầu nói: "Lệnh hồ đại ca theo như lời cực kỳ! Ngài thật sự là ta đại ân nhân, ngài như thế tương trợ cùng ta, ngày sau... Ngày sau ta trở về hằng sơn, tự nhiên ngày đêm là sư huynh ngươi thắp hương bái Phật, phù hộ ngươi cả đời bình an. Chúng ta này liền tới đi!" Nói xong, nhanh chóng ngồi xuống Lệnh Hồ Xung bên người.
Lâm thiên cười hắc hắc, một tay lấy Nghi Lâm ôm vào trong ngực, vươn tay tại nàng bộ ngực sữa thượng vuốt ve đứng lên.
Nghi Lâm nhất thời mặt cười đỏ bừng, đãi tưởng kháng cự, nhưng nhớ tới Lệnh Hồ Xung lời nói, đành phải nhắm mắt cắn răng nhẫn nại.
Lâm một tay lấy Nghi Lâm đơn bạc tăng y rớt ra, Nghi Lâm một đạo tuyết phu, tẫn dừng ở Thiên lâm trong mắt.
Kia vạt áo tả hữu mở ra, bên trong chuyện gì cũng chưa xuyên. Một đạo băng cơ tuyết phu lộ đi ra, kia lóe ánh sáng tơ lụa áo đơn, cùng góc dưới, đúng là ảm đạm thất sắc.
Lâm thiên cúi đầu thấy , hai cái tuyết trắng, tròn xoe hơn phân nửa cầu. Đỏ sẫm núm vú, còn bị quần áo che.
Không nghĩ tới, này bề ngoài đơn bạc cao gầy nữ tử, lại trưởng lớn như vậy mà xinh đẹp vú, bình thường bị kia áo cà sa che lại, chỉ sợ ngay cả Nghi Lâm tự thân cũng không biết, vú của nàng có nhiều hơn , nhiều mê người, trách không được kia Điền bá quang, toàn tâm toàn ý muốn gian nàng.
Nghi Lâm cảm thấy ngực chợt lạnh, hí mắt thấy Lâm thiên nhìn chằm chằm bộ ngực nhìn, không khỏi toàn thân phát sốt, thấp giọng nói: lệnh... Lệnh hồ đại ca, hảo... Hảo tu nhân... Thẹn thùng..."
"Không phải sợ, chỉ cần nghĩ chúng ta là tại tu hành là được!" Hắn lời nói còn kèm theo vận khởi thôi miên kỹ năng lần đầu tiên sự dụng thiên lâm cười xấu xa hiệu quả thật vượt sức tưởng tượng chứ , vươn tay, Nghi Lâm trước ngực kia đối đứng thẳng đại vú, bị hắn hai tay vừa sờ khi, thế nhưng kích động đến hai vú run rẩy.
Nghi Lâm lại sợ hãi, lại có chút chờ mong, hắn ôn nhu phủ xúc, sờ nhu vú của nàng, nàng cũng thật cẩn thận , vươn tay đi đụng chạm hắn trong ngực, cảm nhận được kia dày nam tử cơ hung, trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ tình cảm mãnh liệt, như địa hỏa bùng nổ , rốt cuộc áp lực không trụ, giương đôi mắt. Mày kiếm dưới, một đôi đen trắng rõ ràng ánh mắt, cũng đang ôn nhu nhìn nàng.
Ánh sáng dưới, Thiên lâm chỉ thấy nàng hai gò má hà hồng, môi anh đào chu nhuận, tóc ngắn cái nhĩ, hai hàng vi cong thượng kiều trường lông mi do nhuận nước mắt, lập tức nhẹ nhàng đem nàng tăng bào toàn bộ cởi bỏNhưng thấy lả lướt mạn diệu, tuyết phu ngọc cơ, trong suốt trong sáng thân thể. Hai cái đầy đặn, thạc viên vú đứng thẳng với trước ngực.
Bằng phẳng bạch tích bụng hạ, Thiên lâm chỉ thấy đến một tiểu khối đen bóng bộ lông. Hai cái tuyết trắng, rất tròn chân dài, chính kẹp chặt kia tuyệt vời chỗ.
Hắn nhìn này tuyệt vời thân thể, run rẩy, hắn vươn ra tay phải của hắn, nhẹ nhàng đặt ở nàng oánh bạch tiểu thối thượng, bóng loáng da thịt như tơ lụa giống nhau, tay hắn hưng phấn đến run nhè nhẹ.
Tay hắn chậm rãi xuống phía dưới di động đến nàng mắt cá chân, nhẹ nhàng nhu nắm, nhẵn nhụi da thịt ôn nhuận mà có sáng bóng.
Tiếp, Hắn dùng đầu lưỡi liếm Nghi Lâm ngón tay, lại đem mỗi một cái trong suốt ngón tay hàm tại trong miệng nhẹ nhàng mút vào.
Hắn đầu lưỡi theo Nghi Lâm đủ cung, liếm đến mắt cá chân, sau đó tiếp tục hướng lên trên.
Nghi Lâm cảm thấy thân thể của chính mình dường như bay lên nhất dạng, cả người tê dại, nhịn không được phát ra nói mê rên rỉ.
Nghi Lâm thân thể thật sự rất đẹp, cân xứng trơn bóng hai chân ngay tại trước mặt, da thịt là như vậy trắng noãn mà có sáng bóng, đường cong cẩn thận mà tuyệt đẹp, giống như ngà voi điêu liền giống nhau, đây là lệnh nam nhân điên cuồng đùi ngọc! Hắn đem tay phải đặt ở nàng trên đùi, xúc cảm ôn nhuận, nhẹ nhàng ấn nhấn một cái, phi thường có co dãn. hắn rốt cuộc nhịn không được, phác đi lên, hai tay ôm lấy Nghi Lâm đùi vuốt ve đứng lên, một đôi ngà voi hai chân để hắn yêu thích không buông tay, sờ soạng một lần lại một lần, tựa hồ muốn này tươi mới tươi ngon mọng nước thân thể trá làm mới cam tâm. Hắn không ngừng hôn môi, yêu liếm, mút vào, cảm giác ấm áp cùng trắng nõn da thịt đem hắn tính xúc động mang lên tân cao phong.
Nghi Lâm tại hắn vuốt ve hạ, cảm giác đến trong cơ thể một cổ nhiệt lực bắt đầu bùng nổ mở ra. Thiên lâm hai tay theo Nghi Lâm thân thể từ từ chuyển dời đến trên thân, hắn một lần lại một lần mà vuốt Nghi Lâm trắng noãn nhẵn nhụi hai vú, thật lâu không muốn buông tay. Cảm giác ấm áp làm hắn tính dục chi hỏa hừng hực thiêu đốt. Nghi Lâm cả người run rẩy , hai vú bị nam nhân hai tay vuốt ve đúng là như thế khiến người kích thích, chậm rãi , nàng bắt đầu cảm thấy hạ thân một trận thấp nhiệt.
"A... Ân... A... Lệnh hồ... Lệnh hồ đại ca cùng... Ta... Ta thật thoải mái... Ân... A... Thật vui vẻ... A... Này... Này rất thoải mái... Cái gì... A... A..." Nghi Lâm nhịn không được lớn tiếng rên rỉ đi ra.
Thiên lâm tại Nghi Lâm trên vú xoa nắn một hồi lâu nhi, rốt cục đem miệng cái tại đầu vú thượng, lại liếm lại hút, thẳng làm cho Nghi Lâm thanh âm phát run, Nga Mi nhẹ nhăn. Hắn một bàn tay lại duỗi thân hướng Nghi Lâm hạ thể, vỗ về chơi đùa một hồi âm phụ, kích thích một hồi âm mao.
Nghi Lâm hai cái tuyết trắng tuyết trắng đùi nhẹ nhàng giao nhau cùng một chỗ, chặn âm phụ dưới, hai chân chi gian hắc hắc trong rừng cây, vậy cũng yêu thần bí viên nhập khẩu, nơi đó là tiến vào nàng trong cơ thể duy nhất tín nói, cũng là Thiên lâm khoái hoạt nguồn suối. Hở ra âm phụ xuống phía dưới kéo dài, tại hai bên đùi gốc hình thành một cái hẹp dài tam giác khu, hai bên là hở ra đầy đặn đại âm thần, giống hai phiến ngọc môn gắt gao đóng cửa, chỉ để lại một cái tiểu tiểu đỏ thẩm sắc khe hở, khe hở trung gian còn ẩn ẩn có thể thấy được một cái tiểu tiểu viên khổng.
Khe hở thượng duyên là phấn hồng âm đế, đen thùi âm mao chỉ phân bố tại âm đế chung quanh cùng đại âm thần thượng duyên, đại bộ phận phân đại âm thần nguyên bản phấn hồng sắc đều lộ rõ, có vẻ thực tươi mới bộ dáng. Đại âm thần phía dưới hội hợp sau biến thành một cái tinh tế hệ mang, vẫn luôn liên tục đến cúc hoa lôi nhất dạng đồng dạng nhắm chặt hậu môn khẩu, nơi này là một cái hiểm yếu khe sâu, làn da nhan sắc khôi phục trong suốt màu trắng, hai bên là uyển chuyển đẫy đà núi nhỏ nhất dạng cái mông, trắng noãn mềm mại như ngưng nhũ giống nhau.
Thiên lâm đem Nghi Lâm hai chân khúc khởi, hai tay giúp đỡ nàng hai đầu gối, theo nàng đùi nội trắc vẫn luôn hướng về phía trước đi vòng quanh, thẳng đến đứng ở đùi gốc. Hắn vươn ra hai ngón tay, đặt ở Nghi Lâm hai mảnh l-n thượng, mỏng manh nộn phu vô cùng, còn lại ngón tay thì tại đùa bỡn Nghi Lâm mép l-n cùng lông mao, hắn thậm chí có đem nàng lông mao nhổ xuống tới xúc động. Ngón tay không ngừng mà xoa bóp, cho đến bộ phận sinh dục chảy ra rất nhiều dâm thủy, trở nên rối tinh rối mù.
Mà Nghi Lâm thân là xử nữ thân, chưa từng từng có nhanh như vậy nhạc? Lập tức thần trí một mảnh mê loạn, chỉ biết là theo bản năng mà rên rỉ kêu to, mà sau không lâu, ngay tại Thiên lâm khiêu khích hạ, "A" mà kêu một tiếng, thân mình mềm nhũn, như vậy tiết !
Lâm thiên thấy Nghi Lâm tiết thân, cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn hiện tại sẽ nàng, hơn nữa vừa mới mới tại Ngọc nương trên người phát tiết quá, dục hỏa không mạnh, lập tức tại Nghi Lâm trên mặt lại hôn một cái, buông nàng ra nói: "Tốt lắm, Nghi Lâm, ngươi thật không sai, có thể tính thượng đủ tư cách phật môn người trong."
Nghi Lâm vù vù thở, ngượng ngập nói: "Lệnh... Lệnh hồ đại ca, mới vừa... Vừa rồi ngươi biến thành ta... Ta hảo... Hảo... Mắc cở chết người ..."
Thiên lâm mỉm cười nói: "Kỳ thật có chút khoái hoạt ngươi làm ni cô là không biết , đó mới là nhân gian tới nhạc đâu!"
"Cái gì khoái hoạt?" Nghi Lâm hỏi.
"Cái này... Cái này về sau nếu lấy cơ hội, ta dạy cho ngươi, ta trước giúp ngươi mặc quần áo." Thiên lâm cười nói, nói xong giúp Nghi Lâm hảo quần áo.
Nghi Lâm vừa nghe không khỏi vui vẻ, tiếp thần sắc buồn bã, nói: "Chính là Lưu sư thúc chậu vàng rửa tay đại hội sau khi kết thúc ta sẽ cùng sư phụ hồi hằng sơn , chỉ sợ ta không cơ hội học ."
Thiên lâm vừa nghe, ha ha cười, nói rằng: "Kia Nghi Lâm ngươi không bằng không cần làm ni cô , kia đó là hảo !"
"Này... Này... Lệnh hồ đại ca, nói không thể nói lung tung, ta... Ta tại sao có thể không làm ni cô đâu?" Nghi Lâm khuôn mặt đỏ lên, nói rằng.
Thiên lâm ha ha cười, vươn tay tại Nghi Lâm ngọc vú vỗ hai cái, nói rằng: "Hảo! Ta không nói ! Ta không nói !"
Thoáng qua vừa rồi hắn đã để lại ấn ký nô lệ trên người nghi lâm cái này đồng nghĩa với từ giờ chở đi này nàng đã bị buộc lại với hắn
Nghi Lâm thân mình run lên, cúi đầu e thẹn..
Lại nói về tên đệ tử của phái Thanh Thành, sau khi hắn đẻ Lệnh Hồ Xung chạy mất, đau đớn vô cùng vì cái chết của sư huynh, hắn lấy một chiếc xe kéo bỏ hoang ven đường, rồi để xác của tên kia lên đó, kéo lê chân khập khiễng cố gắng đi tìm sư phụ hắn. Đang bò lết trên đường, được một quãng lại ngã dúi dụi, mọi người nhìn hắn chỉ chỏ, hắn tức giận quát tháo làm cho không ai dam đến gần. Bỗng dưng hắn cảm thấy chiếc chân què đột nhiên hết đau đớn, kèm theo đó là một giọng nói của phụ nữ ở ngay phái sau:
– Đứng dậy thử xem?
Hắn đứng phắt dậy một cách ngon lành như chưa bao giờ bị đau vậy:
– Đa tạ, xin hỏi tiền bối là?
– Bắc Nhạc Hằng Sơn Định Giật.
– Thì ra là định Giật sư thái, thất kính, thất kính.
– Không cần đa lễ, ta đã từng gặp cậu, cậu là đồ đệ của Dư Thương Hải phái Thanh Thành.
– Vâng, tại hạ Giả Nhân Đạt
– Xin hỏi có nhìn thấy tiểu đò Nghi Lâm của ta không? Nó vóc dáng không cao, dáng vẻ bình thường và hơi ngố một chút.
– Sư thái, có phải người nói tới tiểu sư phụ đi cùng với Lệnh Hồ Xung không?
– Không sai, ta thăm dò khắp nơi, biết nó từng xuất hiện ở Hồi Nhạn Lầu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thi thể này là??
– Sư thái, không giấu gì người, đây là sư huynh của tôi La Nhân Kiệt, chúng tôi có gặp tên dâm tặc Lệnh Hồ Xung đang bắt tiêu sư phụ Nghi Lâm đi, nên ra tay cứu giúp, nhưng không ngờ hắn dùng thủ đoạn đê hèn, bỉ ổi vô liêm sỉ hại chết sư huynh tôi, sau đó bắt Nghi Lâm của người đi mất rồi.
– Cái gì?? – Trong lòng sư thái lo lắng cho số phận của Nghi Lâm.
Lúc này, Mộc Cao Phong và Lâm Bình Tri cũng đã tới quán rượu gần phái Hánh Sơn để thăm dò tin tức:
– Gia gia, rốt cuộc người định khi nào thì cứu cha mẹ tôi,
– Đại hội rửa tay chậu vàng của Lưu Chính Phong vẫn chưa bắt đầu, Dư Thương Hải chắc chắn sẽ ở đó vài ngày, ngươi vội vã cái gì chứ?
– Tôi sợ họ hại cha mẹ tôi lần nữa.
– Được rồi, yên tâm đi, cha mẹ ngươi vẫn còn giá trị lợi rụng, Dư Thương Hải sẽ không hại họ đâu. Ăn cơm, ăn đi…
Thật vừa đúng lúc đó, bọn người Nhạc Linh San, Lục Hầu Nhi và Lao Đức Nặc cũng vừa đến nơi.
– Khách quan, mời vào ạ, xin hỏi khách quan muốn gọi mòn gì ạ? – Tên tiểu nhị niềm nở.
– Cho chúng tôi vài cái màn thầu, và vài món ăn./ Dạ vâng, có ngay ạ.
– Lục Hầu Nhi, không phải huynh nói nơi có rượu là sẽ có đại ca sư sao? Nhưng chúng ta đã tìm nhiều nơi như vậy mà vẫn không thấy huynh ấy xuất hiện.
– Cái đó…cái đó làm sao ta biết đại sư ca đã biến đi đâu rồi.
– Được rồi, đùng cãi nhau nữa, chúng ta ăn chút gì trước đi.
Ở bàn kế bên, Lam Bình Tri đã nhận ra giọng nói quen thuộc, hắn vội vã cúi đầu xuống, quay mặt đi vì sợ bị phát hiện. Lúc này tiêu nhị cũng đã mang bánh màn thầu tới, Lục Hầu Nhi cầm lấy một cái ăn ngấu nghiến.
Thật đúng lúc, phái Hằng Sơn của Định Giật cũng vào đến nơi.
– Chúng ta vao đây ăn chút gì đã, ăn xong rồi tìm phái Hoa Sơn tính sổ?
Nghe thấy thế, cả ba người đúng dậy đi ra
– Tiền bối, vãn bối là Lao Đức Nặc của phái Hoa Sơn, xin hỏi tiền bối có phải là Định Giật sư tháy của phái Hằng Sơn không?
– Đúng là oan gia ngoc hẹp thật, hãy mau giao tên súc sinh Lệnh Hồ Xung ra đây cho ta.
– Xin hỏi tiền bối, đại sư huynh tôi đã đắc tội gì với người?
– Tên súc sinh này thông đồng với tên dâm tặc Điền Bá Quang đã mang đồ đệ Nghi Lâm của ta đi rồi
– Không thể nào, đại sư ca tôi không thể làm những chuyện như vậy đâu. – Nlinh San bất bình chen vào.
– Thiên Môn đạo trưởng của phái Thái Sơn đã tận mắt nhìn thấy, ngươi muốn chống chế cũng không thể được
– Vậy nhất định là ông ấy đã nhìn lầm người, nhận sai người rồi. – Nàng cứng đầu.
– Ngươi tưởng Thiên Môn Đạo Trưởng là ai mà có thể nhìn nhầm người, hay mau giao tên súc sinh đó ra đây, nếu khong đừng có trách ta. Đi.
Nói đoạn, bà túm tay Linh San kéo ra khỏi quán. “Sư thái, cò gì từ từ nói” Lao Đức Nặc lên tiếng. Nhưng Định Giật sư thái bỏ ngoài tai những lới đó, sau tiếng “tránh ra” thì Lao Đức Nặc lĩnh trong một trưởng, ngã sõng soài, Định Giật tiếp tục kéo Linh San đi.Đúng lúc đó thì đồ đệ của Lưu Chính Phong đến quán:
– Xin hỏi người có phải là ĐỊnh Giật sư thái của phái Hằng Sơn không?
– Ngươi là…?
– Vãn bối là đệ tử của Lưu Chinh Phong sư phụ, phụng mệnh gia sư đặc biệt dẫn các vị sư bá và sư tỉ đến tệ xá dùng cơm.
– Tại hạ Lao Đức Nặc của phái Hoa Sơn, xin hỏi gia sư có ở quý trang không?
– Thì ra là chư vị phái Hoa Sơn, Nhạc trưởng môn và D quán chủ đã đến tệ xá.mời mọi người cùng đi.
– Được, ta đang định đi tìm Nhạc Trưởng Môn hỏi xem quân tử kiếm của ông ấy dạy đồ đệ như thế nào?
Lâm Binh Tri nghe thấy nói có Dư Thương Hải ở đó, thấy mọi người đi mất, hắn định chạy theo thì bị Mộc Cao Phong ngăn lại:
– Ngươi định làm gì?
– Tôi đi tìm Dư Thương Hải.
Lúc này, bên trong gia trang của Lưu CHính Phong, khách khứa đã tới rất nhiều, Du Thương Hải cùng Nhạc Bất Quần đang đàm đạo với Lưu Chính Phong ở bên trong, vừa lúc nhóm người Linh San cũng đến nơi. “Cha, cha, cha” Vừa đến nơi thấy Nhạc Bất quần, Linh San đã vui mừng réo tên ông.
– Nhạc Bất Quần, tốt nhất ông nên nói rõ cho ta.
– Định Giật sư tỷ, sao lại nói vậy?
– Đại đệ tử Lệnh Hồ Xung của ông đã mang tiêu đồ Nghi Lâm của ta đi, ông mau bảo hắn giao người ra cho ta.
Nhạc Bất Quần quay sang Linh San, thấy nàng lắc đầu, trong khi đó, bên ngoài khách khứa và càng ngày càng đông. Mộc Cao Phong cũng đã dẫn Lâm Bình Tri đên nơi và núp ngoài cổng theo dõi, Lâm Bình Tri hấp tấp chạy vào thì bị lão cản lại:
– Ngươi muốn làm gì?
– Tôi…tôi phải đi tìm Dư Thương Hải?
– Ngươi tuyệt đối đừng làm bừa, hôm nay là đại hội rửa tay chậu vàng của Lưu Chính Phong, cao thủ võ lâm tụ tập rất nhiều, ngươi tuyệt đối đừng có làm bừa
– Nhưng cha mẹ tôi…
– Đưng vội, Dư Thương Hải là một tên cáo già, đệ tử rất nhiều, nếu ngươi gặp chuyện không phải đã liên lụy đến cha mẹ ngươi nữa hay sao? Nghe lơi ta đi, ta sẽ cứu họ ra cho ngươi.
Lúc này, ở bên trong:
– Định Giật sư tỷ, bà nói Lệnh Hồ Xung thông đồng với Điền Bá Quang bắt Nghi Lâm đi, chuyện này là hoàn toàn không thể?
– Thiên Môn đạo trưởng đã nhìn thấy, Giả thiếu hiệp của phái Thanh Thành cũng nói vậy. Lẽ nào là giả được hay sao?
– Nếu như Nhân Đạt đã nhìn thấy, chuyện này không thể giả được – Dư Thương Hải chen vào.
– Hừm, hiện giờ tiểu đồ Lệnh Hồ Xung không có mặt, không thể giải thích cùng mọi người. Thị phi ra sao hiện giờ vẫn chưa thể phân biệt
– Nhạc Bất Quần, theo như ông nói, không có mặt ở đây là có thể phủ nhận tất cả sao?
– Tại hạ không có ý đó.
Dúng Lúc này, Thiên Môn đạo trưởng được một đồ đệ dẫn vào, chân ông khập khiễng do bị Điền Bá Quang đánh. Luuw CHính Phong vội vàng chạy ra ân cần:
– Thiên Môn sư huynh bị sao vậy?
– Là tên cẩu tặc Điền Bá Quang làm? Nhạc sư huynh, ông mau giao Lệnh Hồ Xung ra đây. – Tình thế ngày càng bất lợi cho Lệnh Hồ Xung.
– Thiên môn sư bá, người đã nói vết thương là do Điên Bá Quang gây ra, liên can gì đến đại sư ca tôi. – Linh San lên tiếng bênh vực.
– Hắn và Điền Bá Quang ở cùng một phe. – Thiên Môn đạo trưởng tức giân quát lớn.
– Thiên môn sư huynh xin đừng nóng vội, bây giờ việc chúng ta cần làm là xét cho rõ ràng chuyện này. Để tránh làm ảnh hưởng đến hòa khí của mọi người. – Lưu Chính Phong ôn tồn lên tiếng.
– Còn gì để nói nữa chứ, phải thanh lý môn hộ, chặt đầu thị chúng.
– Không, đại sư ca tôi không giết người. Dựa vào cái gì mà đòi giết đại sư ca tôi/ Đúng vậy – Cả Linh San và Lục hầu Nhi cùng lên tiếng.
– Ai nói hắn không giết người, hắn đã giết người của phái Thanh Thành. – Định Giật sư thái tiếp tục.
– Cái gì, hắn giết ai? – Dư Thương Hải giật mình hỏi.
Đúng lúc này, tên La Nhân Kiệt cũng về đến.
– Sư phụ, sư phụ / sao vậy Nhân Đạt? / Sư phụ La sư huynh, huynh ấy đã bị giết rồi.
– Đứng dậy rồi từ từ nói. Nào bình tĩnh lại, nói ta biết, ai làm?
– Lệnh Hồ Xung
– Khốn kiếp, đúng là tên súc sinh này làm à?. – Hắn tức giận nói lớn
– Ngươi nói Lệnh Hồ Xung giết người, là ngươi tận mắt nhìn thấy sao? – Nhạc Bất Quần lên tiếng.
– Đúng vậy, đương nhiên là tôi tận mắt
– Nhạc trưởng môn, ông còn gì để nói nữa không? Ông bao che đệ tử của ông, ông đúng là Ngụy quân tử.
– Đức Nặc, Đại Hữu / sư phụ / đi tìm đại sư huynh của các con về đây cho ta/ dạ, sư phụ.
– Nhân Đạt, ngươi cũng đi cùng đi, để tránh có người kiếm cớ đi tìm rồi phóng thích hắn, đi mau. / Vâng, thưa sư phụ.
Giả Nhân Đạt cùng hai người kia vừa ra khỏi cổng gia trang cũng là lúc Nghi Lâm dò được tung tích của sư phụ mình và tìm đến:
Nghi Lâm ngốc manh em gái đúng là cái thiện lương tiểu nha đầu, nhìn thấy sư phụ của chính mình hiểu lầm ân nhân cứu mạng Lệnh Hồ sư huynh, lúc này nhanh chóng từ trong đám người chen chúc tới.
"Sư phụ, Nghi Lâm ở chỗ này đây."
"Nghi Lâm, ngươi không sao chứ? Tối hôm qua ngươi đều đi nơi nào?" Đang cùng Nhạc Mất Quần tranh luận Định Dật sư thái nhìn thấy Nghi Lâm sau, không do đại thở phào nhẹ nhõm, quan tâm dò hỏi.
"Sư phụ, đồ nhi không có chuyện gì. Ngài hiểu lầm Lệnh Hồ sư huynh, kỳ thực là hắn đem ta từ Điền Bá Quang trong tay cứu ra. Đồ nhi có thể làm chứng, Lệnh Hồ sư huynh tuyệt đối cùng Điền Bá Quang không có cấu kết."
Từ Nghi Lâm trong miệng được như vậy một cái tin sau, một bên Nhạc Mất Quần âm thầm ngắt đem mồ hôi lạnh, thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như đồng thời đối mặt Hằng Sơn Phái, Thái Sơn Phái, Thanh Thành Phái ba cái môn phái tạo áp lực, hắn còn thật không biết nên làm thế nào cho phải.
"Thật không tiện a, Nhạc chưởng môn, là bần ni hiểu lầm ngươi." Nghe xong Nghi Lâm sau khi giải thích, Định Dật sư thái cũng không phải không giảng đạo lý người, lúc này đối với Nhạc Mất Quần biểu đạt áy náy.
"Không sao, sư thái quan tâm lệnh đồ sốt ruột, Nhạc mỗ có thể lý giải. Hiện tại lệnh đồ không ngại, chân tướng lại cháy nhà ra mặt chuột, đây là không thể tốt hơn." Nhạc Mất Quần giả mù sa mưa nói rằng.
Sau khi nói xong lời này, Nhạc Mất Quần lại quay đầu nhìn về Thiên Môn đạo nhân nói rằng "Thiên Môn sư huynh, ngươi xem, nếu đồ nhi ta không có cùng Điền Bá Quang cấu kết một mạch, như vậy ngươi sư đệ Thiên Tùng bị đả thương sự tình, tự nhiên không oán được Sung nhi trên đầu, theo ngươi có phải là đạo lý này?
Cáo già không hổ là cáo già, nắm chắc một cơ hội, nhất thời liền đem Thái Sơn Phái Hằng Sơn Phái gặp phải phiền phức, cùng chính mình rũ sạch quan hệ.
Nhạc Mất Quần lời nói này nói tới rất rõ ràng, ý của hắn đơn giản là nói cho Thiên Môn đạo nhân, ngươi sư đệ chính mình không bản lĩnh nhiều nòng nhàn sự bị người khác đánh, việc này cũng không thể oán ta. Vì lẽ đó, ngươi cũng đừng tiếp tục ở đây mất mặt xấu hổ, lăn đít đi thôi.
Nghe nói Nhạc Mất Quần, Thiên Môn đạo nhân một mặt hơi ngượng vẻ mặt, nhìn một chút sư đệ của chính mình, lập tức cúi đầu ngượng ngùng nói "Nguyên lai này thật sự chỉ là một chuyện hiểu lầm, vừa mới Thiên Môn thất lễ, mong rằng Nhạc sư huynh chớ trách."
Nói xong, Thiên Môn đạo nhân lại trừng Thiên Tùng đạo nhân một chút. Làm nửa ngày, là chính mình sư đệ bịa đặt đây? Làm hại Bổn chưởng môn ở đây sao nhiều người trước mặt mất mặt. Mẹ! Tí nữa phải trừng trị tiểu tử ngươi, gọi ngươi dao động lão tử. Ăn cứt đi thôi!
"Nhạc chưởng môn, Thái Sơn Phái cùng Hằng Sơn Phái sự tình, có thể là hiểu lầm. Nhưng ta Thanh Thành Phái đệ tử, nhưng là chân thực chết rồi, ngươi đây dù sao cũng nên cho cái giải thích chứ?" Dư Thương Hải một mặt rầu rĩ không vui vẻ mặt, mở miệng nói rằng.
"Sự tình vẫn không có điều điều tra rõ ràng, hay là, trong này còn có hiểu lầm gì đó cũng khó nói đây. Chính là, một lòng bàn tay đập không hưởng. Theo ta thấy, Dư môn chủ vẫn là quản thật chính mình đồ đệ đi."
Trước mắt, Nhạc Mất Quần này thái độ, rõ ràng chính là qua loa ý tứ cư hơn nhiều. Dù sao trước đây không lâu, Hoa Sơn Phái bởi vì Lệnh Hồ Sung sự tình cũng đã cùng Thanh Thành Phái làm lộn tung lên. Hơn nữa hai phái trong bóng tối vì tranh cướp Tịch Tà Kiếm Phổ, cũng làm không ít sự tình. Tuy rằng Hoa Sơn Phái môn nhân đệ tử, không sánh được Thanh Thành Phái. Nhưng Nhạc Mất Quần thực lực của bản thân, nhưng là mạnh hơn so với Dư Thương Hải. Hơn nữa, Hoa Sơn Ngũ Nhạc Kiếm Phái. Coi như giết ngươi đệ tử, ngươi thì phải làm thế nào đây?
Nói cho cùng, giang hồ chú ý vẫn là, quả đấm của người nào lớn người đó liền có đạo lý.