“Đinh ~ đinh đinh… Tiếng điện thoại bỗng vang lên trong căn phòng đang yên tĩnh.
Thiên Lâm không thèm để ý, xoay người ngủ tiếp.
“Đinh ~ đinh đinh ... Âm thanh lúc này lại lớn hơn một chút nữa: “Đinh ~ đinh...Chào buổi sáng _
Hắn rốt cuộc không chịu nổi, bực bội theo thói quen vươn tay cầm điện thoại để ở đầu giường lên xem
Ồ!! Ngày,tháng,năm sao lại thế này còn cơ thể nữa, trong thân xác của thằng ranh 13,14
Bật dậy khỏi giường theo thói quen hắn chạy vào nhà vệ sinh để soi
Vào đến phòng đóng cửa lại hắn soi mk vào tấm gương kia
- ồ khuôn mặt này,... không phải là mình khi còn trẻ đây sao..
- chuyện gì xảy ra với mình thế này
Người hắn run lên, hắn là lâm một tên nhân viên không bằng cấp nghề nghiệp sinh ra trong một gia đình trung bình, từ khi bố mẹ ly hôn sau hắn ở với bà ngoại và ông và đứa em gái kém mình một tuổi, và một cô chị gái hơn hắn 2 tuổi học đại học kế toán năm nhất và là chị cả của hai em
Cuộc sống gia đình sa sút đi xuống dần và hắn cũng dần tự ti ít nói, thành tích học tập xuống dốc khi mà bố hắn bị bắt vì tội tàng trữ mà tuý và bị 3 năm tù.
Và cuối cùng hắn ko thể học được nữa khi gia đình cực khổ không thể cho hắn đi đến cuối và lý do chính là hắn bị rớt 2 năm trung học, buồn bã chán nản đi theo đám bè bạn giang hồ bỏ học, lấy chơi game giết thời gian, đi lm thuê cho qua ngày, sau khi 19 tuổi hắn lên hn làm công nhân cho một công ty tư nhân của một đứa em trong họ 3 năm
Cuộc sống chán nản của hắn lặp qua rồi lặp lại. như mọi hôm trên đường tan tầm đi về, một chiếc cotainer đi với tốc độ cao đến kết thúc mạng con rệp của hắn
- tiên sư nó trời tối thế này đi ngược triều còn đi nhanh như vậy thôi xong...
Khi đó hắn biết mình thực sẽ chết, và còn rất nhiều thứ tiếc nuối chưa làm, hắn thực đã bỏ qua quá nhiều...
- Ta trở về khi còn nhỏ sao? nhìn hình dáng này là mình khi còn bé đây mà
-TA vậy mà sống lại, hắn chợt ngửa Đầu cười lên thật to kèm theo những giọt nước mắt, Đầu cười lên thật to kèm theo những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, Ông trời muốn hắn làm lại cuộc đời hắn mừng như điên
Hắn nhìn mìnk chăm chú trong gương một lúc, gương mặt dù chưa có nét nhưng sau này là một soái ca, môi hồng răng trắng khuôn mặt dù ko có ánh mặt trời nhưng là một vẻ cao lãnh âm u mà nam tính như ánh trăng trong đêm lạnh, một lúc sau hắn lấy lại tinh thần rồi cầm bàn chải và khăn mặt trên kệ xuống vệ sinh cá nhân buổi sáng...
Xong xuôi, hẳn đẩy cửa phòng ra, Mọi thứ trong Nhà vẫn như Vậy không Khác gì với ký ức của hắn hồi nhỏ bỗng có một âm thanh trong đầu hắn vang lên...