Chương 61: Chúng Ta Cùng Nhau Song Tu Đi?

Thời gian như cát chảy qua tay, nhoáng một cái đã thêm bảy ngày.

Nhờ phục dụng Hoàn Hồn Đan và được Bạch Mai nhẫn săn sóc, lúc này thương thế trên người Phạm Văn Long đã hồi phục hoàn toàn.

Mặt khác linh phách Lạc Hồng Điểu từ ngày phá vỏ ngưng hình vẫn không có gì biến đổi, vẫn nhởn nhơ phè phỡn bay qua bay lại trong biển chân linh khí.

Còn điều này, Cửu Chân Tinh Thần sau mấy tháng không có tiến triển, đột nhiên đêm qua, Phạm Văn Long kinh ngạc khi cảm thấy thức hải bản thân xảy ra biến hoá. Một lát sau, hắn nhịn không được cười ha hả. Phạm Văn Long không ngờ mình lại đột phá tầng đầu tiên Cửu Chân Tinh Thần một cách khó hiểu như vậy. Kết quả này hiển nhiên là nằm ngoài dự kiến.

Hiện tại, phạm vi thần thức mở rộng gấp đôi. Đồng thời lực lượng tinh thần lực cũng tăng lên đáng kể. Phạm Văn Long rất mong chờ đến khi có thể tu luyện Cửu Chân Tinh Thần cảnh giới đại thành, lúc đó không hiểu tinh thần lực của hắn sẽ khủng bố đến mức độ nào?

Tạm gác mọi chuyện lại, hôm nay, Phạm Văn Long quyết định lên lớp một chuyến. Dù sao thân phận của hắn chính là một học viên Thánh Viện nên không thể bỏ bê việc học hành hoài như vậy. Hơn nữa trong phương diện thuộc tính nguyên tố, hắn đang có một số vấn đề chưa thực sự nắm rõ, muốn nhờ đến sự chỉ điểm của các vị giảng viên.

Một đường thẳng tiến, rất nhanh Phạm Văn Long đã đứng trước một căn phòng xây dựng bằng đá. Bên ngoài cửa xuất hiện một tầng kim quang nhàn nhạt bao phủ, chính là cấm chế do chủ nhân nơi này bày ra nhằm ngăn cản người lạ tiến vào.

Trước lúc vào Tây Nguyên cấm địa, Phạm Văn Long từng đến đây một lần. Nghĩ đến nhân vật bên trong bất giác khẽ rùng mình.

Đắn đo một hồi, cuối cùng Phạm Văn Long liền bước đến gần, thần thức nhẹ nhàng thả ra, truyền âm:

- Học trò Phạm Văn Long xin bái kiến hiệu trưởng.

Không để hắn đợi lâu, chỉ qua vài hơi thở, tầng cấm chế bỗng nhiên biến mất, cánh cửa phòng tự động mở ra.

Vừa bước vào trong, Phạm Văn Long liền nhìn thấy Thảo Linh hiệu trưởng đang ngồi trên ghế, mái tóc đẹp buông rủ, gương mặt trắng trẻo hồng hào, trên người thoang thoảng toả ra một mùi hương hoa nhè nhẹ, tan chảy lòng người.

Phạm Văn Long chậm rãi tiến đến, cách khoảng độ vài bước liền dừng chân, mấp máy môi lặp lại câu nói ban nãy.

Khuôn mặt xinh đẹp của Thảo Linh hiệu trưởng ngước lên nhìn hắn, ánh mắt nàng lấp lánh những tia sáng mê hồn. Phạm Văn Long từng một lần bị đôi nhãn châu kia mê hoặc nên không dám chân chính đối diện.

Thấy biểu hiện của hắn, Thảo Linh hiệu trưởng liếc bảo:

- Cuối cùng ngươi cũng chịu trở về. Ta còn tưởng ngươi ở trong đó bầu bạn với đám linh thú luôn rồi chứ?

Khẽ động thân đứng lên, Thảo Linh hướng tới hắn đánh giá trên dưới một phen, nhoẻn miệng cười duyên:

- Mấy ngày gần đây trong giới tân sinh xôn xao bàn tán đến một nhân vật đại danh đỉnh đỉnh. Thật khiến ta kinh ngạc đó nha! Hi hi…

Hiển nhiên sự việc náo động giữa Phạm Văn Long và đám thành viên Phục Minh đã truyền đến tai hiệu trưởng. Phạm Văn Long không quá ngạc nhiên, bình tĩnh nói:

- Học trò mới từ Tây Nguyên cấm địa trở về, hôm nay đến báo cho hiệu trưởng được rõ. Không làm phiền hiệu trưởng nữa, học trò xin phép cáo lui!

Nói xong hắn quay ngoắt người bước chân trở ra, chẳng cần xem ý tứ đối phương thế nào. Không hiểu sao khi đứng trước người con gái này, Phạm Văn Long cảm thấy tinh thần luôn bị dao động, muốn vượt khỏi tầm kiểm soát của bản thân. Hơn nữa, cảnh giới nàng ta sâu không lường được, chẳng phải hạng tôm tép như hắn có thể dây vào, vẫn nên giữ thái độ “kính nhi viễn chi” thì hơn.

Bởi vậy, thưa gửi dăm ba câu, Phạm Văn Long đánh bài chuồn luôn. Thế nhưng, vừa đến cửa bất ngờ bức màn cấm chế đột nhiên hiện lên khiến hắn đâm sầm vào, mắt nổ đom đóm, chút nữa ngã ngửa về sau.

Qua một thoáng, Phạm Văn Long mới tỉnh táo trở lại, bỗng cảm thụ đằng sau có điều bất ổn. Hắn hoảng hốt xoay người quay lại, chợt thấy Thảo Linh đứng sát rạt ngay bên cạnh mình. Phạm Văn Long lạnh gáy, theo phản xạ lùi liên tục về phía sau.

Thảo Linh hiệu trưởng vóc người cân đối, ngực nở mông cong, sau lớp áo kia là một thân hình cực kỳ bốc lửa, một đôi đôi chân thon dài chắc nịch cứ mạnh bạo tiến về phía hắn.

Không gian trong phòng không lớn, chẳng mấy chốc Phạm Văn Long đã bị dồn vào chân tường. Hai người ở rất gần nhau, cơ hồ chỉ còn cách có một lớp quần áo mỏng manh.

Cảm thụ sức nóng vô cùng từ trên thân người mỹ nhân tỏa ra, Phạm Văn Long da đầu tê dại, ngay nơi sống lưng mồ hôi bất giác chảy ròng ròng.

Nhìn bộ dáng của hắn, Thảo Linh che miệng cười, sóng mắt khẽ đong đưa, phong tình vạn chủng.

- Ngươi làm gì mà vội vã bỏ đi như vậy? Lâu ngày không gặp, chí ít cũng nên ngồi xuống cùng ta hàn huyên đôi câu chứ? Khách khách…

Không còn đường lui, Phạm Văn Long miễn cưỡng trấn định tâm thầm, hơi cáu bảo:

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì??

Vị hiệu trưởng vạn người say đắm bỗng cười khúc khích, bộ ngực run run, làm thành một làn sóng nhấp nhô tuyệt vời. Mi mục long lanh lưu chuyển, tựa như một đứa trẻ ngây thơ, lại giống như một thiếu nữ bất cần đời, tươi cười mê hoặc, toát lên vẻ kiều diễm không sao kể xiết.

Môi thơm he hé, thổi một làn hơi vào mặt Phạm Văn Long, thần tình tràn ngập ý xuân:

- Bao năm nay ta vẫn chưa tìm được bạn lữ thích hợp. Tiểu đệ đệ có thích không? Chúng ta cùng nhau song tu đi? Khách khách..

“Song tu bạn lữ?”

Lần này, Phạm Văn Long bị dọa cho hoảng sợ, miệng há thật to, không tài nào khép lại được. Tiểu đệ đệ? Cách xưng hô nhất thời hắn không kịp thích ứng, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

Vị hiệu trưởng xinh đẹp này rốt cuộc là bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại sở hữu phong vận mê người, thành thục quyến rũ đến thế? Có điều, bình thường đứng trước những nam học viên khác, nào thấy vẻ phóng túng, buông thả này? Nàng ta làm bộ như vậy trước mặt hắn tuyệt đối không phải là đã thích hắn mà chắc chắn có ý đồ gì đó.

Còn may, Phạm Văn Long ý chí vững vàng, không để cho nhan sắc khuynh thành kia mê hoặc, nghiêm túc nói:

- Sợ rằng số người muốn song tu cùng hiệu trưởng không một vạn cũng đến vài ngàn, nào đến lượt một tên Nhân vực nhỏ bé như ta mơ tưởng. Hơn nữa, ta cũng không có hứng thú trong chuyện này.

Thảo Linh hiệu trưởng đảo mắt quét khắp người Phạm Văn Long một lượt, cười khúc khích bảo:

- Tiểu đệ đệ, ngươi thật biết dối lòng. Sao ta lại cảm thấy có một vị “tiểu đệ đệ” khác đang dựng cờ mở trống đó nha! Khách khách.

Quả nhiên là một con hồ ly tinh, đến ngay cả những chuyện như vậy mà cũng có thể thản nhiên nói ra. Có điều, sự kích thích này cơ hồ mạnh gấp vạn lần so với tiên đan xuân dược, Phạm Văn Long toàn thân căng cứng, cắn răng nhẫn nhịn luồng dục hỏa đang mãnh liệt trào dâng trong người.

Bỗng nhiên, sắc mặt Thảo Linh hiệu trưởng biến chuyển trầm tư, thở dài bảo:

- Quen biết khắp thiên hạ nhưng người tri giao lại chẳng có ai. Cảm giác này tiểu đệ đệ ngươi sao có thể hiểu được kia chứ? Nam nhân trên thế gian này đều là hạng vô tình vô nghĩa. Tất cả cũng chỉ ham muốn trước sắc đẹp và địa vị mà thôi, nào mấy ai thật lòng thật dạ. Một khi nhan sắc phai tàn, e rằng sẽ bị coi khinh như rơm rác, thẳng tay ruồng bỏ. Tiểu đệ đệ, ngươi có như vậy không?

Phạm Văn Long thấy nàng ta đôi mắt đượm buồn, hàng mi cong dài như đắm như say nhìn hắn, trong ánh mắt long lanh hai giọt lệ châu, thoáng vẻ mong mỏi, hi vọng. Nhìn bóng hình yểu điệu của nàng mang vài phần cô đơn, chất chứa rất nhiều nỗi niềm tâm sự.

Bất giác, trong lòng Phạm Văn Long dâng lên một nỗi đồng cảm sâu sắc, muốn ôm nàng vào lòng, trìu mến nâng niu âu yếm một phen.

Cánh tay đã dang rộng, có điều ngay khoảnh khắc ấy, trong đầu Phạm Văn Long đột nhiên hiện lên một thân ảnh diễm lệ, bên tai văng vẳng câu nói: “Ta nguyện cả đời này không có người nam nhân thứ hai. Nếu còn duyên phận, hi vọng sẽ có ngày gặp lại.”

Phạm Văn Long bừng tỉnh, vội rụt tay về. Rất lâu sau, khó khăn mở miệng bảo:

- Xin lỗi! Ta đã có bạn lữ rồi!

Ngỡ tưởng hắn sẽ bạo gan hành động, nào ngờ lại bất ngờ thay đổi vào thời khắc cuối cùng. Thảo Linh cười quyến rũ, thân thể uốn nhẹ, nhón chân lên nói:

- Tiểu đệ đệ chớ lừa gạt vậy chứ? Ta thấy ngươi sống một thân một mình, đâu có hình bóng nữ nhân nào bên cạnh? Ta cũng chưa từng nếm trải qua tư vị chuyện đó, chúng ta chẳng phải rất đỗi hợp đôi đó sao? Khách khách…

Nhoáng một cái, Thảo Linh dường như thoát vai trở về bản tính, nào còn dáng vẻ tội nghiệp, rung động lòng người. Thân hình đầy đặn như bốc lửa phừng phừng, gương mặt nàng ta phớt sắc hồng. Đôi mắt toát ra vô số ánh nhìn mê hoặc, tựa như dáng vẻ một người con gái từng trải, phong tình sắc sảo mặn mà.

Nhịp tim Phạm Văn Long đập gấp từng cơn. Hắn đã tự biết từ sớm, người con gái này tuyệt đối không phải là thích hắn, đó là mị thuật. Lần đầu tiên gặp gỡ, nàng ta cũng đã từng thi triển qua. Chỉ là hôm nay chiêu thức lợi hại hơn mấy phần, khiến Phạm Văn Long chút nữa đã sa vào cạm bẫy.

Phạm Văn Long dường như có chút bất an trong tâm, không dám nấn ná thêm nữa bèn chắp tay, sắc mặt lạnh tanh nói:

- Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay đã làm phiền hiệu trưởng rồi.

Không ngờ đối phương lại kiên quyết như thế. Thật là ngoài dự đoán của Thảo Linh. Nàng vừa tức giận vừa cười bảo:

- Ta cũng không ép tiểu đệ đệ nữa. Thời gian rảnh rỗi hãy ghé chỗ ta thường xuyên nhé!

Dứt lời nàng phất tay lên, vòng cấm chế trong phòng liền biến mất. Như chợt nhớ ra chuyện nào đó, Thảo Linh bèn chu môi bảo:

- Đúng rồi, tuần sau bắt đầu đăng ký kỳ thi Tân Vương đó, tiểu đệ đệ có hứng thú tham gia hay không?

Phạm Văn Long nhướng mày không đáp, nhanh chóng cất bước rời khỏi phòng.

Đằng sau, Thảo Linh nhìn theo bóng dáng của hắn cho đến khi biến mất, trong mắt ánh lên một tia cười bí ẩn.

Đi một đoạn xa, nghĩ lại biểu tình của Thảo Linh hiệu trưởng, Phạm Văn Long vẫn còn tim đập chân run. Khi chỉ có hai người thì nàng ta dường như thay đổi hẳn tính cách, giống hệt như một nữ nhân làm nũng tình lang, khiến cho Phạm Văn Long đau đầu, chỉ là… trong lòng mơ hồ xuất hiện một sự yêu thích khó hiểu.