Yên ắng!!!
Chết chóc!!!
Một không khí nặng nề bao trùm lên hết thảy.
Trong tâm trí mỗi người chỉ diễn tả đơn giản duy nhất một từ: Loạn!!!
Không còn ai đủ tỉnh táo để nhận biết chuyện gì nữa, đầu óc quay cuồng, loạn mất rồi!
Khác với đám thí sinh đang kinh hoàng bên dưới, vị giám khảo Quang Anh phóng ra linh lực hùng hồn tạo thành một vòng quang tráo bảo vệ toàn thân, lão mở to hai mắt quan sát, nhận thấy luồng kình phong kia tuy bá đạo nhưng yếu thế hơn nhiều so với hai nguồn Hỏa và Thủy linh lực.
Không gian ba động dữ dội, tất cả linh khí xung quanh đều bị hút về phía quả cầu trung tâm với tốc độ không thể tưởng tượng.
Bên kia, Lê Châu trưởng lão không che giấu được vẻ ngạc nhiên, miệng lẩm bẩm:
-Không ngờ hắn còn sở hữu Hỏa linh mạch và Phong linh mạch nữa. Thủy Hỏa vốn tương sinh tương khắc, nên mới có dị tượng này. Mấy lão quái vật kia mà biết chắc sẽ không để cho ta được yên rồi. Hả, cái gì?... Chẳng lẽ là...??
Bên trong quả cầu, không gian lại vô cùng yên tĩnh. Phạm Văn Long không hề biết mình đã trở thành tâm điểm chú ý của hàng vạn con người. Vốn ban đầu chỉ có Hỏa nguyên tố cảm ứng dung nhập vào cơ thể, chẳng hiểu sau đó thế nào, đến lượt Thủy và Phong nguyên tố cũng lao đến. Cuối cùng, một điểm sáng yếu ớt màu nâu xám cũng vọt tới.
Phạm Văn Long chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, cứ ngây người mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm.
Lão Kim kiến thức phong phú, sợ hãi kinh hô:
-Ta không nhìn nhầm chứ?
-Có chuyện gì vậy lão Kim?
Nghe thanh âm lão Kim có phần hoảng hốt, Phạm Văn Long vội truyền âm hỏi.
Mất một lúc để trấn tĩnh, lão Kim mới lên tiếng:
-Nhóc con, ngươi có biết ngươi đang sở hữu bốn loại linh mạch không? Trong đó Hỏa, Thủy linh mạch đều hoàn mỹ, Phong linh mạch thượng phẩm và Địa linh mạch hạ phẩm.
-Bốn linh mạch, hai hoàn mỹ?
Phạm Văn Long ngây ngốc, không dám tin vào tai mình.
-Thực ra việc một người sở hữu nhiều loại linh mạch không phải hiếm, đặc biệt là ở các hành tinh có mật độ linh khí cao, tỉ lệ xuất hiện càng nhiều. Người hiện sở hữu số lượng linh mạch nhiều nhất là một trong 18 vị Đại Đế - Hải Dương Đại Đế. Nhưng ngươi sinh trưởng tại Địa Cầu, vốn linh khí cực yếu mỏng vậy mà có thể lòi ra đến bốn loại linh mạch, thật khiến ta sợ hãi!
Ngừng lại một chút lão nói tiếp:
-Ngay ở Linh Chiểu Tinh này, cũng không dễ dàng sinh ra người có bốn loại linh mạch đâu. Hắc hắc… Tuy nhiên sở hữu nhiều linh mạch chưa hẳn đã tốt, có một nhược điểm đó là thời gian tu luyện sẽ kéo dài hơn kẻ khác rất nhiều và khó khăn gấp bội.
Nghe lão Kim giải thích một hồi, Phạm Văn Long hiểu ra, trong lòng vui mừng khôn xiết liền hét lên một tiếng thật lớn! Điều đó đồng nghĩa với việc hắn có thể trở thành một Pháp Sư. Hơn nữa linh mạch hoàn mỹ, chẳng phải là được đặc cách vào thẳng nội viện sao?
Phạm Văn Long vốn không đặt nhiều hi vọng vào việc kiểm tra may rủi này, không ngờ có kết quả nằm ngoài ngoài mong đợi. Tất nhiên hiện tại hắn đã nắm chắc một suất vào nội viện, thành ra tâm trạng cực kỳ thỏa mái.
Một lát sau, động tĩnh bên ngoài quả cầu dần dần yếu đi rồi tắt ngúm, nhanh chóng biến mất như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Cánh cửa he hé mở, Phạm Văn Long đưa tay đẩy sang một bên, bình tĩnh bước ra ngoài.
Bỗng hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Tại sao lại im ắng thế này? Không còn nghe thấy âm thanh cười nói, ồn ào huyên náo trước đó?
Đảo vội mắt xuống dưới, Phạm Văn Long nhảy dựng lên, hàng vạn ánh mắt đang hướng về một mục tiêu duy nhất, chính là hắn.
Hắn nhận thấy có đủ cung bậc cảm xúc trong từng ánh mắt ấy!!!
Tình huống kỳ quặc đó may mắn đước vị giám khảo Quanh Anh phá giải:
-Hỏa linh mạch hoàn mỹ, Thủy linh mạch hoàn mỹ, Phong linh mạch thượng phẩm, ngươi được đặc cách vào thẳng Thánh Viện.
Thanh âm của lão có phần run rẩy, không còn tự nhiên như trước nữa. Hai linh mạch hoàn mỹ, đủ khiến các thế lực lớn bé trên Linh Chiểu Tinh điên cuồng chiêu mộ.
Phạm Văn Long vốn sở hữu bốn linh mạch, nhưng Địa linh mạch chỉ là hạ phẩm nên hoàn toàn lép vế trước ba linh mạch kia, do đó Quanh Anh nhất thời không thể nhận ra.
Phạm Văn Long vốn đã biết trước kết quả nên thần sắc như thường, chắp tay đáp lại rồi lặng lẽ bước xuống đài.
Đám đông vội vàng tản ra, nhường cho hắn lối đi.
Hai linh mạch hoàn mỹ, một linh mạch thượng phẩm!
Không ai dám coi thường tên Nhân vực cấp 6 này nữa, chẳng thể nghi ngờ tiềm năng phát triển của hắn trong tương lai. Một vài kẻ mặt dày, mon men lại gần Phạm Văn Long chào hỏi, muốn nhân cơ hội giao hảo với hắn.
Phạm Văn Long sắc mặt bình thản, khẽ ôm quyền đáp lễ rồi mau chóng bỏ đi.
Sau đó, cuộc thi vẫn tiếp diễn, nhưng chấn động mà Phạm Văn Long gây ra đã để lại trong lòng mỗi người ấn tượng sâu sắc, khó phai mờ.
Đến hoàng hôn, cuối cùng cũng kết thúc. Kết quả chung cuộc có tổng số 215 thí sinh vượt qua, chính thức tiến vào tu tập trong nội viện. Trong đó 126 người hệ Đấu Sĩ, 89 người hệ Pháp Sư.
Kế đến, giảm khảo Quang Anh nghiêm nghị nói:
-Những người không thuộc ngoại viện lâp tức rời khỏi Thánh Viện. Mọi người cũng đừng quá thất vọng, dù không vào được Thánh Viện nhưng vẫn còn cơ hội ở các môn phái, bang hội khác trên An Ký Tây đại lục. Tư chất của các ngươi không tệ, nhất định sẽ được bọn họ hoan nghênh. Ở đây có danh sách những thí sinh đủ tư cách ở lại ngoại viện.
Hóa ra còn có cơ hội ở lại ngoại viện. Tuy chỉ là lớp da lông nhưng dẫu sao điều kiện không tệ nên hầu như bọn họ đều sẵn sàng đồng ý.
Mỹ phụ Hồ Diệu Linh đứng bên cạnh khẽ cất giọng nhẹ nhàng nói:
-215 học viên vượt qua kì thi có hai ngày thu xếp chuẩn bị. Sau đó tập trung tiến nhập vào nội viện.
Nhìn đám thí sinh lục đục ra về, Hồ Diệu Linh quay sang bàn luận với Quang Anh. Chất lượng thí sinh năm nay khiến hai người đều rất hài lòng. Trong số đó hiện lên một vài cái tên nổi bật:
Dương Hoàng Yến – 17 tuổi, trung giai Linh cấp.
Trịnh Hoàng Phúc – 18 tuổi, hạ giai Linh cấp.
Trần Công Minh – 18 tuổi, Nhân vực cấp 15.
Phạm Văn Long – 18 tuổi, Hỏa – Thủy linh mạch hoàn mỹ, Phong linh mạch thượng phẩm.
Nguyễn Cao Kỳ - 16 tuổi, Hỏa linh mạch hoàn mỹ.
Đây mới chỉ là một khu ngoại viện, còn bảy nơi khác nữa, không biết có bao nhiêu thí sinh ưu tú?
Lê Châu trưởng lão xem chừng có nét kích động, không quan tâm đến hai người, trực tiếp lăng không bay đi.
Đợi đến lúc lão biến mất, Quang Anh mới thở hắt ra, quay sang nói:
-Xem ra Thánh Viện đã nhìn thấy tiềm lực của Phạm Văn Long nên mới quyết định cho hắn tham gia.
Hồ Diệu Linh không cho là đúng, liền phản bác:
-Cũng không hẳn! Với loại quái thai như hắn thì nhất định được đặc cách vào thẳng nội viện, làm gì cần đến kỳ thi này? Có lẽ các vị trưởng lão cũng không nắm chắc nên mới đưa ra quyết sách như vậy. Hơn nữa người này lai lịch bất minh, tuyệt đối không đơn giản.
-Chuyện này không phải đến lượt chúng ta quản! Thôi mau sắp xếp rồi trở về, ta còn một lò đơn đang luyện chưa xong.
Quang Anh phất tay, không muốn tìm hiểu quá sâu. Những chuyện thế này tốt nhất không nên bàn tán nhiều vẫn hơn. Thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện. Nào ai muốn rước nợ vào thân?
Dòng người lũ lượt kéo nhau về, trong số đó có người hưng phấn, có kẻ não nề, thất vọng.
Tách khỏi đoàn người, Phạm Văn Long phóng như bay về khu vực nhà ở. Hắn muốn tranh thủ hai ngày kế tiếp điều trị dứt điểm thương thế trong cơ thể. Với cái vật thể đang nằm trong khí hải cũng khiến hắn hơi lo lắng.
Sau khi ăn uống qua loa, hắn liền lập tức tiến vào trạng thái tu luyện.
Trước đó, khóe miệng khẽ nhếch lên:
- Trần Công Minh! Hẹn gặp lại ngươi trong nội viện.
Chìm đắm trong tu luyện một mạch đến rạng sáng hôm sau, Phạm Văn Long mới mở mắt, hai mũi thở mạnh ra hai luồng trọc khí.
Qua một đêm, thương thế trên người hiện không còn nghiêm trọng, cơ bản đã hồi phục, chỉ còn vị trí trước ngực vẫn chưa hoàn toàn lạnh lặn, cần phải điều dưỡng vài ba ngày nữa.
Phạm Văn Long tâm thần vừa động lập tức tiến vào đan điền. Ngay trong khí hải, vật thể nhỏ xíu kia vẫn trôi nổi giữa biển linh khí. Quan sát một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh, hắn chẳng buồn để ý nữa, đứng dậy rảo bước ra bên ngoài.
Cửa phòng vừa mở, từng tia nắng ấm áp chiếu rọi thẳng lên khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Phạm Văn Long hít một hơi thật sâu, căng đầy lồng ngực, không khí buổi sớm mai làm hắn cảm giác vô cùng thư thái, dễ chịu.