Chương 1: Vĩ Dạ Thôn Khởi Nguyên

Gió xuân khẽ thổi, hàng dương liễu đìu hiu khẽ đung đưa trong gió, dòng Hương Giang như được khoác lên mình tấm áo màu vàng cam, khi hoàng hôn dần buông xuống. Cảnh vật như đang lắng xuống trong không gian yên tĩnh lạ lùng đang dần chìm vào một màu tím nhạt đặc trưng của xứ Phú Xuân.

Trên mặt sông sóng vỗ nhè nhẹ, những con thuyền vẫn “mải mê” xuôi ngược với điệu hò ngân nga, lắng đọng chút trầm tư sâu lắng. Thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười nói từ những chiếc du thuyền, đều là các tiểu thư tỷ muội xuất du vãn cảnh Vĩ Dã.

Hương Giang được hợp thành từ Tả Trạch Giang và Hữu Trạch Giang, tựa như một dải lụa mềm mại, dài miên man, uốn lượn chảy qua bao cảnh đẹp xứ Phú Xuân mộng mơ, từ Vĩ Dã với những thảm cỏ xanh tươi, vòng qua ngôi chùa Thiên Mụ cổ kính văng vẳng tiếng chuông ngân nga, rồi rẽ vào Bạch Yến Giang để lãng đãng phiêu du cùng mây gió.

Bên bờ sông, những công trình kiến trúc như đền chùa, rừng núi,…phản chiếu xuống dòng nước êm ả của dòng Hương Giang. Hương Giang như một nét vẽ mềm mại và dịu êm trong bức tranh xứ Phú Xuân vốn đã vô cùng nên thơ và hữu tình.

Vô số các nho sinh, sĩ tử đứng trên đầu thuyền, đôi mắt như dính vào những thuyền hoa của các thiên kim tiểu thư, nét mặt không hề che dấu khát vọng như sói đói rình mồi. Nhưng ngay khi tiếp cận thuyền hoa, bọn họ nhất thời sắc mặt liền cải biến, trở lại một dáng dấp rất mực chánh trực thanh cao, mắt vậy mà không chút tà niệm, phe phẩy quạt, ngâm thơ vịnh phú, vô cùng phong lưu tao nhã.

Một vài chiếc thuyền quan thả neo nơi bờ Cồn Hến, các nàng thiên kim tiểu thư ẩn sau những tấm mành, len lén nhìn đám phong lưu tài tử xung quanh, lén lút lựa chọn ý trung nhân cho mình.

Đứng trên bờ nhìn dòng nước lững lờ trôi qua trước mặt, Thái Phong tâm trạng lúc này vô cùng buồn bực, đã hơn một tháng nay từ khi hắn bị cuốn đến nơi này. Trong lòng hắn vẫn còn chưa hết tức giận.

Đáng lẽ ra lúc này hắn có thể đang trả lời phỏng vấn của một nữ phóng viên xinh đẹp của một tạp chí khoa học nào đó, hoặc cũng có thể là đang đứng trên thảm đỏ để nhận giải thưởng nobel danh giá cũng không chừng.

Hắn thật nhớ mùi vị cùng sự êm ái của chiếc giường ngủ của hắn lúc trước quá, đáng lẽ ra trước kia hắn phải tranh thủ ngủ nhiều hơn một chút, lười nhác nhiều hơn một chút thay vì hết vùi đầu vào nghiên cứu này lại đến nghiên cứu khác, nhiều lúc hắn cảm tưởng mình sống ở phòng nghiên cứu còn nhiều hơn ở nhà nữa.

Đáng lẽ ra hắn đã có thể trở về nhà ngã lương trên chiếc giường mềm mại ấm áp cùng quen thuộc kia nếu như nữa đêm “tiểu nữ” kia không có lại say rượu tìm đến quấn lấy hắn, hắn trước đó rõ ràng đã có những cảm giác bất an.

Mà sự thật đã chứng minh sự bất an đó của hắn hoàn toàn là chính xác.

Thái Phong hung hăng đá một đám lá dưới chân xuống mặt sông, việc này giúp tâm tình hắn trở nên khá hơn một chút, thật sự lúc này hắn chỉ muốn tìm ai đó để phát tiết. Hắn vậy mà quá đen đủi, sao nha đầu đó sớm không đến muộn không đến lại đúng ngay lúc đó tìm đến chứ.

Thái Phong lúc này nhìn bóng mình phản chiếu qua làn nước, đến hắn cũng không thể nào nhận ra, hắn cũng có ngày thê thảm đến như vậy, nhìn chẳng khác nào một tên khất cái là mấy. Hắn lúc này toàn thân vận một thân trường sam màu xanh có chút rách nát, chân đi đôi giày vải gần hỏng, so với đám văn nhân phong lưu tài tử thì thật sự là có chút nghèo nàn quá đáng. Hơn nữa trên đầu là bộ tóc ngắn ngủn hoàn toàn khác biệt với những người ở đây, nhất là trên đầu cũng không có lấy một chiếc mũ, lại càng không phù hợp với hoàn cảnh nơi đây. Phải biết nơi này là đang tập trung đến tầng tầng lớp lớp văn nhân, người nào người nấy đều mặc sỹ phục đẹp đẽ, trong tay chiếc quạt không ngừng phe phẩy, bộ dáng vô cùng phong tao.

Có vài thiếu nữ trang phục đẹp đẽ đi qua, chỉ cần thoáng nhìn thấy bộ dáng của hắn, căn bản cũng không cần nhìn đến mặt mũi hắn, cũng là nhanh chóng tránh xa, tựa như đang tránh bệnh dịch vậy.

Thời tiết lúc này đang vào Xuân, thời tiết lúc này vô cùng mát mẻ, từng trận gió từ Hương Giang cuốn đến khiến Thái Phong dường như có chút thấm lạnh, đầu vai hắn khẽ run lên. Trang phục của hắn lúc này có chút mỏng manh dường như không chịu nổi cái lạnh.

Thái Phong thân hình có chút gầy gò, dáng người dong dỏng cao, với chiều cao hơn 1m75 của hắn lúc này cũng đủ để hắn tự tin rằng không có một người nào ở đây có thể cao hơn hắn. Nếu quan sát kỹ sẽ thấy dung mạo hắn cũng không hề khó coi chút nào, mắt phượng mày tằm, ánh nhìn như chớp, nhất là hắn vậy mà có một nụ cười vô cùng cuốn hút, nụ cười của hắn có một mị lực lay động lòng người.

Cũng may những thiếu nữ kia chỉ nhìn thoáng qua hắn rồi rội tránh xa, không dám quay lại nhìn, nếu không chắc chắn các nàng sẽ bị hắn mị lực này cho lay động trái tim nhỏ bé non nớt của các nàng.

Nhớ lại năm đó khi hắn còn là nghiên cứu sinh tại Đại Học Bắc Kinh, Thái Phong nổi tiếng là một tên sát gái, rất nhiều thiếu nữ đã thầm thương trộm nhớ hắn. Kể cả sau này khi trở về Việt Nam làm việc cho một tập đoàn dược nghiệp hắn cũng trở thành đối tượng săn đón của rất nhiều nữ đồng nghiệp trong công ty, trong số đó cái kia nha đầu, người đã đem hắn hãm hại thành như vậy bộ dáng.

“Ở đây có mùi gì vậy...”

“Nhìn điệu bộ nghèo đói của y kìa...”

“Từ lúc nào ăn mày lại đến những nơi như thế này!... Trần huynh! Tránh xa hắn ra một chút, đứng gần hắn có khi làm nhục thân phận của chúng ta....”

Đó là vài tên tài tử đứng bên cạnh Thái Phong, khi phát hiện sự hiện diện của hắn bên cạnh, nhất là khi nhìn đến bộ dạng bần hàn của hắn, khiến cho tâm trạng của đám văn nhân có phần bực tức, chúng không thèm nhìn tới dung mạo của Thái Phong, ngược lại từ vẻ bần hàn của Thái Phong khiến chúng không khỏi xuất ngôn châm chọc.

Thái Phong trước khi bị cuốn vào thế giới này, là một tổ trưởng tổ nghiên cứu khoa học của một tập đoàn dược nghiệp hàng đầu của Việt Nam, năm hai mươi lăm tuổi đã nắm trong tay bằng tiến sĩ chuyên nghành vật lý – ứng dụng của đại học Bắc Kinh đi ra.

Sau khi tốt nghiệp hắn trở về Việt Nam, sau hai năm công tác nghiên cứu hắn đang đi đầu trong nghiên cứu siêu cấp kỹ thuật PCR, hơn nữa hiện nay tiến triển rất thuận lợi, trong khi sắp nghiên cứu thành công phương thức bắt chước PCR hoàn toàn mới, mà trong đó liên thức NTF có thể áp dụng kỹ thuật này dùng làm dược vật trị liệu ung thư, bằng cách tạo ra một tế bào siêu cấp kháng ung thư. Nếu nghiên cứu này của hắn thành công thì có thể cứu hàng vạn người đang mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối mà không tốn quá nhiều chi phí.

Thấy những ánh mắt của những kẻ bên cạnh, Thái Phong đương nhiên biết họ đang suy nghĩ gì, không nhịn đựoc trong lòng cười lạnh, thì ra cái tư tưởng ghét nghèo thích giàu có mặt ở rất nhiều trong lịch sử, thời đại nào cũng giống nhau, chứ hoàn toàn không phải là đặc sản riêng của thời đại của hắn.

Vốn hắn đang sống vô cùng thoải mái, thì đột nhiên nha đầu kia xuất hiện, khiến tất cả đều đảo lộn, nha đầu kia không ngừng bám riết lấy hắn, nàng tựa như hồn ma cứ theo sát lấy hắn, bắt hắn phải trở thành người yêu của nàng.

Nếu không phải là nể mặt cha nàng, thì Thái Phong đã sớm đem nàng tiền sát hậu gian, rồi lại tái sát tái gian rồi.

Thuận miệng nói một câu, thì nha đầu kia chính là con gái của chủ tịch tập tập đoàn dược nghiệp nơi hắn đang làm việc.

Lại nghĩ đến tiểu nha đầu rắc rối kia, Thái Phong lại thấy căm tức nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải vì nha đầu này, thì hắn làm sao mà lại đi vào địa phương này. Đúng trong cái đêm hắn vừa tạo ra mẫu thử đầu tiên của tế bào siêu cấp kháng ung thư thì tiểu nha đầu này vậy mà trong tình trạng say rượu tìm đến hắn.

Cũng chính là hung thủ khiến cho phòng thí nghiệm phát nổ khiến cho hắn bị cuốn đến thế giới này, hắn lại nghiến răng nghiến lợi chử mắng nha đầu kia, nhưng rồi sau đó cũng không nghĩ đến nàng ta nữa, việc đã qua, thì để nó yên ổn qua đi.

Thái Phong nhìn phong cảnh thơ mộng, huyền ảo của dòng Hương Giang, khiến hắn tâm hồn bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, trong lòng hắn lúc này không khỏi thở dài một tiếng, hắn tính tình vốn lạc quan, lạc quan đến mức phô trương, nhưng đối với hắn đây là một thế giới mới tinh, hắn không lạc quan thì còn ai lạc quan.

Vào thế giới này đã được một đoạn thời gian rồi, sự thật rõ ràng không thể thay đổi được gì, Thái Phong bắt đầu dùng ánh mắt của một người bản địa để kiến giải các vấn đề.

Lúc đầu với kiến thức về các bộ truyện hay phim ảnh hắn đã từng xem, hắn còn đinh ninh rằng mình đã xuyên không trở về Đại Việt thời Quang Trung, nhưng rất nhanh sau đó hắn phát hiện ra đây không phải là Đại Việt thời Quang Trung như trong lịch sử hắn từng học, nơi đây có thể là một thế giới song song nào đó. Điểm khác biệt lớn nhất giữa hai thế giới này được bắt đầu từ thời chiến tranh Hán – Lĩnh Nam khi mà Hai Bà Trưng đã thành công đánh tan cuộc xâm lược của nhà Hán do Mã Viên cầm đầu, trở thành hai nữ hoàng đế đầu tiên của nước Âu Lạc tiền thân của Đại Việt ngày nay.

Thái Phong với thế giới này mặc dù có những điểm còn chưa hòa nhập hòan toàn, nhưng hắn biết đã đi vào thế giới này, thì phải thực sự để bản thân hòa nhập vào xã hội, vô luận thế nào, thì đây vẫn chính là đồng bào Đại Việt, cũng chảy chung dòng máu Lạc Hồng giống hắn, nên cũng không khác gì với cái thế giới kia của hắn đang sống là mấy, có khác là hắn đang phải xống trong thời kỳ mà khoa học kỹ thuật còn chưa có phát triển mà thôi.