Chương 56: Điên loạn

Bầu không gian mờ ảo...

Căn phòng rộng lớn tắt đèn, chỉ le lói một chút ánh sáng từ mặt trăng hắt qua cửa sổ. Tiếng thở của người đàn ông ngủ bên cạnh vang lên bên tai đều đều là âm thanh duy nhất còn tồn tại trong bầu không gian tĩnh mịch này.

Lâm Hy ngồi dậy, tựa người vào thành giường, kéo chăn lên che đi cơ thể ở trần vì lạnh. Ánh mắt của cô vu vơ nhìn ra ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng dừng lại nơi người đàn ông đang say ngủ. Cô đưa bàn tay của mình ra vuốt nhẹ một lọn tóc rũ xuống mắt Giang Chấn. Tim Lâm Hy đột nhiên đập rộn ràng, cô cúi đầu hôn nhẹ lên mắt hắn.

Giang Chấn vì động này mà mơ màng tỉnh giấc, đôi mày hắn chau chặt lại. "Tiểu Hy, sao thế?"

"A, xin lỗi, làm anh tỉnh giấc rồi." Lâm Hy mỉm cười ngượng ngùng. "Em không ngủ được, cảm giác rất không thật một chút nào."

"Cái gì không thật?"

"Đang nằm cạnh anh." Lâm Hy nhắm mắt lại, vẻ mặt vô cùng nhẹ nhàng. "Em đã từng hận anh, đã từng căm ghét việc cùng anh lên giường, nhưng bây giờ lại có thể trải qua cùng anh những ngày tháng như thế này."

Giang Chấn mơ màng nhìn thấy vẻ mặt diễm lệ của Lâm Hy lúc ẩn lúc hiện dưới ánh sáng yếu ớt của mặt trăng, yết hầu của hắn chuyển động, hắn nuốt khan.

Hắn mạnh mẽ đem Lâm Hy đặt nằm xuống, rồi mạnh mẽ nằm lên trên cô, vuốt gương mặt của cô. Vẻ mặt của cô tuy ôn thuận nhưng không thể hoàn toàn che giấu được tham vọng xen lẫn sự khát máu, lại vô tình kích thích hắn.

"Tiểu Hy, em nói xem em đang cảm thấy như thế nào?" Hắn vuốt ve gương mặt cô, ngòn tay hắn dọc theo xương hàm, trượt xuống cổ, giọng nói trầm thấp và uy lực.

Lâm Hy thoáng bất ngờ, nhưng rồi hạnh phúc vươn tay lên ôm lấy cổ Giang Chấn. "Mong rằng chuỗi ngày bên anh thế này có thể kéo dài mãi mãi."

Giang Chấn nhếch mép, khẽ hừ lạnh. "Vậy nên em mới ra tay với Dĩ Hằng?"

Vẻ mặt của Lâm Hy đang mơ màng tận hưởng những động chạm nhỏ nhặt với Giang Chấn đột ngột kinh hãi. Đôi mắt của cô dãn ra, hô hấp hỗn loạn.

"Em nghĩ rằng tôi thật sự không biết em đang giở trò gì sau lưng tôi sao?"

Lâm Hy biết rằng rất khó để giấu được hắn nên cô đã hành sự vô cùng cẩn thận để hắn không đánh hơi được, nhưng việc hắn biết rõ mà vẫn bình thản như không biết, vẫn để mặc cho cô tự do quấy phá quả thật cô không đoán ra được lý do.

"Em là nhị tiểu thư của Lâm gia." Lâm Hy hít sâu một hơi, cố gắng bày ra vẻ mặt bình thản để nói chuyện với hắn. "Chấn, em có tham vọng với anh, tham vọng đứng bên cạnh anh mãi mãi chứ không phải chỉ là chơi đùa. Thân phận của em phù hợp với anh hơn Lôi Dĩ Hằng, nhưng anh không trân quý em bằng chị ta. Đàn bà ích kỷ, không muốn chia sẻ người mình yêu với người khác, em đành giở thủ đoạn để đạt được mục đích của mình thôi."

Giang Chấn hừ lạnh, bàn tay đang dịu dàng mơn trớn mặt cô liền dùng lực, bóp chặt. Lâm Hy yếu ớt kêu lên vì đau đớn.

"Cách sống của em rất giống tôi, Tiểu Hy, cũng vì thế nên tôi mới yêu thích em, mới để em bên cạnh tôi đến bây giờ." Hắn cúi đầu, thủ thỉ vào tai cô, giọng nói của hắn lạnh lẽo vô cùng. "Nhưng mà Dĩ Hằng đã ở bên tôi mười hai năm rồi, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ cưới ai khác ngoài cô ấy. Tiểu Hy, vì sự khát máu của em rất giống tôi, nên dù thân phận của em có cao quý như thế nào đi chăng nữa thì em cũng không hợp để trở thành nữ chủ nhân Giang gia đâu."

Trái tim Lâm Hy lệch hẳn một nhịp, đập mạnh đến khó chịu. Cổ họng cô như có một tảng đá chèn ngang. Bàn tay cô cuộn chặt lại, giận run lên.

Sắc mặt Lâm Hy tối sầm lại.

"Giang Chấn, rốt cuộc anh đã cho em cái gì rồi?" Chất giọng của Lâm Hy trầm thấp, ngắt quãng như đang kìm nén biết bao nhiêu tức giận. "Anh đừng quên lúc em tìm đến anh chính là trao đổi công bằng. Em cho anh thể xác, anh giúp em đoạt mạng Lâm Phong. Em hầu anh lên giường hết lần này lượt khác, nhưng anh còn để cho Lâm Phong yên ổn sống vô cùng tốt. Bây giờ em muốn vị trí bên cạnh anh, anh cũng không cho?"

Một kẻ máu lạnh tàn nhẫn như Giang Chấn cũng phải ngạc nhiên vô cùng với vẻ mặt này của Lâm Hy. Hắn tự nhiên cảm thấy tiểu yêu tinh của hắn thay đổi vô cùng, so với ngày đầu đến tìm hắn lại càng khát máu hơn vô cùng, tham vọng hơn, điên cuồng hơn.

Giang Chấn buông cô ra, ngồi xuống bên cạnh thở dài day trán.

"Nói yêu cầu của em đi. Trừ việc cho em danh phận, tôi liền đáp ứng em."

Thế nhưng Lâm Hy chỉ vừa vui mừng vì chuyện này, chưa kịp mở lời nói ra yêu cầu của mình, Giang Chấn liền bình thản cắt ngang. "Tuy nhiên, xong chuyện này, em lập tức biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Tôi và em không liên quan gì đến nhau nữa."

Lâm Hy như nghe phải một tiếng sét đánh ngang tai.

Cô run rẩy, cơ thể ngồi dậy vươn tìm bàn tay hắn trong đêm tối, lắp bắp. "Chấn, anh đuổi em?"

"Không phải em bảo giữa tôi và em chỉ là trao đổi thôi sao?"

Đã rất lâu rồi, Lâm Hy mới cảm thấy hắn lạnh lẽo và tàn nhẫn như vậy. Cô đã quen với hơi ấm của hắn, với sự yêu chiều nâng niu của hắn, cô đã dành rất nhiều tâm huyết để hiểu hắn, để cư xử phù hợp tùy theo tâm trạng hắn, vậy mà bây giờ hắn có thể nhẫn tâm với cô như vậy.

"Chấn, anh chẳng lẽ đối với em không có một chút động tâm nào sao?" Lâm Hy giống như đang tìm kiếm một chút tia hy vọng yếu ớt nơi hắn, van lơn. "Em yêu anh nhiều đến như vậy, tại sao anh có thể...?"

"Tình cảm của em có điều kiện, không giống Dĩ Hằng." Giang Chấn lật chăn lên, xoay người bước xuống giường. Chất giọng của hắn như không còn chút tình người đối với cô.

Lâm Hy hô hấp hỗn loạn, thở không tròn hơi, đôi mắt cô ta đỏ quạch, nước mắt chảy mà tưởng như máu. Cô không hy vọng Giang Chấn yêu cô, nhưng cô đã luôn nghĩ trong mắt hắn cô luôn có một chút giá trị nào đấy, cho rằng hắn trân trọng cô.

"Dĩ Hằng, lại là Lôi Dĩ Hằng..." Lâm Hy cười dài trong nước mắt. "Ngay cả khi chị ta sinh con cho Quách Dư Thành, anh vẫn yêu chị ta?"

Giang Chấn cầm chiếc đèn ngủ trên kệ, một lực giật phăng nó ném xuống đất. Tiếng rơi vỡ vang lên inh ỏi xé rách cả bầu không gian.

Hắn không mắng chửi gì, nhưng Lâm Hy cảm nhận rất rõ nộ khí của hắn.

Lâm Hy run rẩy, bỏ trên giường, níu lấy tay hắn, yếu ớt. "Chấn, em không yêu cầu gì nữa, em không muốn gì cả, anh để em ở bên cạnh anh đi. Em yêu anh, anh đừng vứt bỏ em mà."

Giang Chấn cúi đầu, bóp cằm cô nâng lên, lạnh lẽo. "Nhưng bây giờ tôi không muốn cô nữa. Lâm Hy, tôi cho cô năm trăm vạn coi như trả phí cho cô, sáng mai cô lập tức cút khỏi Giang gia."

Hắn hất mạnh cằm cô ra, thô lỗ giật chiếc áo sơ mi vắt trên ghế, mặc vào toan rời đi. Lâm Hy vừa đau vừa giận, móng tay cô ta vò nhàu nhĩ ga giường, răng cắn vào môi tới tứa máu đi.

Cô vì hắn mà mất đi trinh tiết, giống như một con điếm hầu hạ hắn, gần như đánh mất cả tương lai mà hắn chỉ định giá cô năm trăm vạn?

"Giang Chấn, được. Anh vứt bỏ tôi, tôi liền khiến anh đoạn tử tuyệt tôn." Lâm Hy gào lên hận đến phát điên lên rồi.

Giang Chấn giật mình, quay lại trừng mắt nhìn cô. "Lâm Hy, cô nói gì?"

"Hừ, đứa nhỏ mà Lôi Dĩ Hằng đứt ruột đẻ ra đó giống anh biết bao nhiêu. Đôi mắt giống anh, khuôn miệng cũng giống anh, tương lai sẽ trở thành một tên khốn như anh, vậy mà tôi chỉ cần nói đó là con của Quách Dư Thành mà chị ta cũng tin." Lâm Hy cười trong điên loạn. "Họ Giang anh mắc bệnh khó sinh con, chỉ cần đứa bé mất đi, tôi xem anh liệu có đẻ được đứa nào nữa không?"

Giang Chấn như không tin vào tai hắn, giận run lên.

Hắn chỉ điều tra ra chuyện Lâm Hy bắt cóc đứa nhỏ, buộc Lôi Dĩ Hằng rời xa hắn, hắn chịu để yên vì vẫn chưa thật sự chấp nhận chuyện đứa bé không phải con hắn. Nhưng bây giờ, Lâm Hy lại thật sự nói đứa bé là cốt nhục của hắn?

"Lâm Hy, đứa bé là con tôi? Mọi thứ là do cô giở trò?"

"Muốn đứng cạnh anh cũng phải giở chút thủ đoạn chứ." Lâm Hy hừ lạnh.

"Mau giao đứa bé ra đây, Lâm Hy." Giang Chấn nghiến răng đe dọa. "Ra giá đi, tôi cho cô."

Lâm Hy vung tay đẩy hắn ra, cười lớn. Mái tóc cô rũ xuống đầy mặt. "Tôi muốn làm nữ chủ nhân của Giang gia, tôi muốn quyền lực, muốn đứng cạnh anh. Anh cho tôi nổi không?"

Bàn tay to lớn của Giang Chấn tóm lấy tóc của Lâm Hy, kéo chặt khiến cho cô cảm giác như đau muốn rách cả da đầu. "Cô điên rồi! Giang mỗ tôi mà cô cũng dám đe dọa. Tôi giết cô rồi, còn không sợ tìm ra được đứa bé sao?"

Lâm Hy ngoan cố trừng mắt đối diện hắn. "Nhị tiểu thư Lâm gia, anh nói giết là giết được sao?" Ngưng một nhịp, cô lại cười loạn. "Giang Chấn, kể cả anh có giết tôi, người của tôi không thấy tín hiệu của tôi liền sẽ hạ sát đứa bé."

Giang Chấn điên lên, vứt mạnh Lâm Hy. Hắn lùi lại vài bước, ổn định nhịp thở. Lâm Hy vậy mà lại điên loạn và khát máu hơn hắn tưởng, hắn chưa bao giờ cảm thấy khó khăn khi đối phó đàn bà như bây giờ.

Lâm Hy đau đớn ôm đầu, hô hấp vẫn hỗn loạn. "Giang Chấn, anh nên tự trách mình quá thiếu niềm tin vào Lôi Dĩ Hằng."

Giang Chấn cười thành tiếng, một nụ cười tự chết nhạo chính bản thân hắn. Lâm Hy vậy mà nói đúng, hắn quá ngây thơ, hắn vậy mà lại không tin vào cô gái nhu thuận luôn bên cạnh hắn đó, hắn vậy mà lại để cho cô gái mưu mô xảo quyệt như Lâm Hy dắt mũi.

Hắn tự trách bản thân, hắn căm ghét mình.

"Dĩ Hằng!"

.

.

.

Sáng sớm, Lâm Hy mới trở về Lâm gia...

Mái tóc của cô ta có chút hỗn loạn, vẻ mặt phờ phạc vô cùng cáu bẳn và khó chịu, nộ khí cố nén trong người để không phải bùng phát.

Nhìn cô ta như vậy, người làm kẻ ở đều nơm nớp lo sợ...

Lâm Hy vì chuyện với Giang Chấn mà gần như sắp phát điên. Cô ta nhìn thấy ai cũng ngứa mắt, cũng chỉ muốn tìm một chỗ trút giận để phát tiết.

Chợt ở phòng khách, cô ta nhìn thấy Barbara đang ôm một chồng tài liệu toan bước lên tầng, có vẻ như là sẽ đưa cho Lâm Phong.

Lâm Hy cảm thấy Barbara rất ngứa mắt. Người của Lâm Phong mà cứ thản nhiên đi lại trong Lâm gia, dù cô ta chẳng làm gì, nhưng Barbara là người của chị gái cô, Lâm Hy cứ mặc kệ phải trái mà thấy ghét cô ta.

"Này." Lâm Hy ngồi xuống bàn phòng khách, hậm hực gọi.

Barbara như không nghe thấy, cứ phớt lờ mà đi lên. Lâm Hy càng bị chọc giận.

"Con mẹ nó, Barbara! Tôi gọi cô đấy!" Lâm Hy phát tiết lên mà gào.

Đám người làm được phen giật mình, vội chui ra chỗ khác tránh nạn. Barbara thấy tên mình được gọi, liền điềm đạm quay sang Lâm Hy. "Lâm nhị tiểu thư có gì muốn nói?"

"Tôi gọi mà sao cô dám phớt lờ?"

"Lâm nhị tiểu thư chỉ hô 'này' một tiếng, sao tôi biết gọi ai? Tôi cũng có tên." Barbara đối diện với sự cáu bẳn của Lâm Hy không chút lo lắng, cứ điềm nhiên mà đáp.

Lâm Hy cắn chặt răng, giận đến run người.

"Lâm nhị tiểu thư có gì phân phó?" Barbara vẫn lễ phép.

"Tôi hơi đói. Cô mau xuống bếp lấy một chút đồ ngọt cho tôi." Lâm Hy ngả người ra ghế, hách dịch ra lệnh.

Khóe môi Barbara hơi cong lên. Cô biết là Lâm Hy hận sếp của cô vô cùng, nhưng bây giờ đã hận đến mức trút giận lên cả cô rồi.

"Tôi là cấp dưới của phó tổng Lâm, không phải giúp việc. Lâm nhị tiểu thư ra lệnh sai người rồi." Barbara khẽ cúi đầu, rồi không nói gì mà quay lưng đi lên tầng. Cô còn phải giao tài liệu cho Lâm Phong, vô cùng ghét chỗ phiền phức này rồi.

Lâm Hy như bị chọc tiết, hậm hực đem tách trà trên bàn ném mạnh về phía cầu thang. Tách trà va chạm liền vỡ tan tành, thật may mắn là không trúng người Barbara. Lâm Hy nghiến răng, ánh mắt trợn trừng lên vô cùng đáng sợ. "Cũng chỉ là một con chó, cô dựa vào đâu mà dám trái ý tôi?"

Barbara thở dài. "Lâm nhị tiểu thư, tôi bán sức lao động và nhận lương, đó không phải chó. Hơn nữa, tôi là người của AG, không phải người của Lâm gia, không có nghĩa vụ phục tùng cô."

Lâm Hy hùng hục bước tới, khoanh tay trước ngực, gằn giọng. "Lâm gia và AG thì khác gì nhau?"

"Khác chứ. Ở Lâm gia, cô là nhị tiểu thư, nhưng ở AG, cô chẳng là cái gì cả."

Bàn tay Lâm Hy nghiến chặt lại, máu điên của cô ta đã hoàn toàn bùng phát. Bàn tay cô ta vươn ra tóm lấy tóc Barbara giật mạnh. Barbara bị tấn công bất ngờ, chồng tài liệu trong tay rơi tuột ra, cả cơ thể cô ta rơi xuống khỏi ba bậc cầu thang.

Cơ thể của Barbara ngã xuống, ở phía dưới là những mảnh vỡ của tách trà hướng lên trên.

Barbara trợn tròn mắt, chỉ một giây sau, bao nhiêu mảnh vỡ cắm vào lưng của cô. Cô thất thanh kêu lên.

Đám người giúp việc của Lâm gia bị dọa cho thất kinh.

Màu máu đỏ nhuộm lấy cơ thể Barbara và sàn nhà, bầu không gian rơi vào sự tĩnh mịch đến kinh hoàng.

Lâm Hy thở hồng hộc, khóe môi bật cười. "Haha, đó là cái giá của sự coi thường tôi..."