Chương 52: Đổng Trình Tranh

Mái tóc đen óng xoăn sóng buông rơi, bộ váy màu trắng ôm sát người, đẹp đến không thể rời mắt, gương mặt kiêu ngạo như thường lệ, ngẩng cao và sải bước chân một cách đoan trang. Lâm Phong cầm theo chiếc ví cầm tay màu kem, bước xuống chiếc Ferrari màu trắng của mình, từ từ tiến vào bên trong quán cà phê.

Cha cô dặn người đàn ông đó sẽ hẹn cô ở bàn số bốn. Cô ngoảnh đầu một chốc liền có thể tìm thấy chiếc bàn đó, và thật ngạc nhiên, có một người đàn ông đã ngồi ở đó từ bao giờ, gương mặt cương nghị lướt qua lại chiếc máy tính bảng.

Lâm Phong tiến lại gần anh, hạ giọng. "Đổng thiếu?"

Người đàn ông đó thấy động, ngẩng mặt lên, nhưng anh ta không hề biểu hiện một chút động thái bất ngờ nào, mỉm cười bình tĩnh. "Cô là Lâm đại tiểu thư?"

Lâm Phong gật đầu, theo hiệu tay của người đàn ông kia ngồi xuống ở phía đối diện, thẳng lưng và cương nghị.

Nhân viên đem theo menu đi lại chỗ cô, Lâm Phong tùy tiện gọi bừa một món. Người đàn ông kia liền tắt máy tính bảng của mình đi, nhìn cô, vô cùng tự nhiên, không chút gượng gạo cũng như bất ngờ gì với sự xuất hiện của cô cả.

"Lâm đại tiểu thư vì lý do gì mà đột ngột đổi ý, đến xem mắt thế?" Anh ta mở lời vô cùng xã giao. "Còn tưởng tôi sẽ bị cô cho leo cây lần thứ ba."

"Cứ gọi tôi Lâm Phong, Đổng thiếu." Lâm Phong bình thản đáp. "Tôi khá ngạc nhiên khi mà Đổng thiếu vẫn đến đúng giờ sau hai lần trước lỡ hẹn đấy.

"Haha, lịch trình của tôi khá rõ ràng, không việc gì mà tùy tiện cả. Với cả để một cô gái chờ không phải chuyện gì hay ho lắm."

Lâm Phong quan sát người đàn ông này một cách khá thờ ơ. Anh ta có vẻ trạc tuổi Quách Dư Thành, tác phong vô cùng chuyên nghiệp và đứng đắn. Gương mặt sáng sủa và điển trai hơn người nhưng lại có vẻ gì đó vô cùng xa cách.

"Đổng thiếu, có thể nói thẳng mọi việc không?" Lâm Phong bình thản mở lời.

"Tôi là Đổng Trình Tranh, cô đừng xa lạ." Người đàn ông bật cười thoải mái, gật đầu đáp ứng. "Vừa hay tôi cũng có những chuyện muốn nói thẳng, nhưng nhường cô nói trước."

Trong một phút chốc, Lâm Phong lại thấy người đàn ông này vô cùng quen thuộc, kiểu tính cách của anh ta giống một ai đó mà cô quen. Nhân viên bồi bàn phục vụ một ly nước mojito cho cô, Lâm Phong đợi một lát, mới tiếp lời, điệu bộ vô cùng bình thản.

"Phương châm của tôi là hôn nhân phục vụ thương mại. Tôi đến đây không phải vì anh, mà là vì D.Empire, vì sự hợp tác lâu dài giữa D.Empire và AG. Chỉ cần anh đồng ý, giữa chúng ta lập tức thành giao. Trên phương diện vợ chồng tôi sẽ đáp ứng tạo một bộ mặt đẹp đẽ cho Đổng gia, còn phương diện tình cảm thì không có gì hết, tôi cũng sẽ không can thiệp anh có người phụ nữ khác bên ngoài."

Từng lời nói của Lâm Phong bình thản vô cùng, giọng điệu bằng bằng và thờ ơ, dường như dù cho bây giờ anh có gật đầu hay lắc đầu thì cô cũng sẽ không mảy may biến sắc.

Đổng Trình Tranh nghe xong những lời này, liền bật cười thành tiếng. "Lâm Phong, tôi thật sự không biết nên phản ứng như thế nào, bởi những điều cô vừa nói quả thật cũng là ý của tôi."

Con ngươi đen lay láy của Lâm Phong khẽ giãn ra, một chút ngạc nhiên.

Cuối cùng cô cũng đã nhận ra, cảm giác thân thuộc mà Đổng Trình Tranh mang lại cho cô, không phải giống một người cô quen mà là giống chính bản thân cô.

Đổng Trình Tranh uống một ngụm cà phê, rồi tiếp lời. "Tôi vừa ngồi lên chiếc ghế tổng tài của D.Empire chưa đến một năm, nhưng quả thật khó yên vì nội bộ Đổng gia khá hỗn loạn, có một vài chú bác nắm trong tay phần nhiều cổ phần của D.Empire lại luôn tìm cách lật tôi xuống, thế nên tôi cần một thế lực đủ mạnh để hậu thuẫn tôi và AG là sự lựa chọn phù hợp." Anh ta ngưng lại một lúc, chống tay lên bàn nhìn thẳng vào mắt Lâm Phong, điềm nhiên. "Không giấu cô, tôi không tin vào tình yêu và đàn bà. Trong mắt tôi chỉ có công việc và D.Empire là ưu tiên hàng đầu của tôi."

Đổng Trình Tranh vậy mà có thể giống cô đến vậy! Lâm Phong cuối cùng cũng có thể biểu lộ được một chút cảm xúc thay vì sự thờ ơ cô mang theo lúc đến đây.

Không tin vào tình yêu và đàn ông, bằng lòng đem hôn nhân đánh đổi lợi ích cho AG... cũng đều là quan điểm sống của Lâm Phong cô.

... cho đến khi người đàn ông tên Quách Dư Thành đó bước vào cuộc sống của cô...

Ánh mắt Lâm Phong bỗng tối hẳn, trái tim dần đau đến nghẹt thở...

"Anh Trình Tranh, có thể chia sẻ lý do tại sao anh mất niềm tin vào tình yêu không?"

Đổng Trình Tranh thoáng ngạc nhiên vì biểu cảm đột ngột chùng xuống của cô gái ngồi ở phía đối diện, định mở lời hỏi thì không ngờ cô lại đặt câu hỏi trước cho anh. Càng không nghĩ là cô lại hỏi thẳng một câu như thế này.

Đôi môi mỏng của Đổng Trình Tranh hơi cong lên, nhưng ánh mắt không có ý cười. "Hơn mười năm trước, cô gái đầu tiên mà tôi yêu hết mực đã rời bỏ tôi. Sáu năm trước, cô gái thứ hai nói yêu tôi đã lừa đảo của tôi một số tiền lớn và bỏ trốn với bạn gái của cô ta. Hai năm trước, hôn thê của tôi lên giường với thằng bạn của tôi."

Vẻ mặt của Đổng Trình Tranh phức tạp, dở khóc dở cười. Ánh mắt anh lảng đi chỗ khác, tỏ vẻ rất không cam tâm, lại vô tình khiến Lâm Phong bật cười thành tiếng.

"Ơ, xin lỗi..." Lâm Phong nhận ra mình hơi bất lịch sự, liền gượng gạo.

Đổng Trình Tranh mỉm cười nhìn thẳng vào mắt cô. "Không sao, khiến cô cười được tôi thấy vui lắm. Lâm Phong, cô cười rất đẹp."

Những lời nói của anh ngọt ngào và chân thành như đã chạm được đến trái tim cô, nhưng Lâm Phong không hiểu tại sao cô không thể động lòng trước một người đàn ông vừa xuất chúng vừa hợp cô đến khó tin.

"Phong, tại sao cô cười?"

"Vì chúng ta giống nhau đến không ngờ?" Lâm Phong đáp, giọng nói hơi trùng xuống. "Mối tình đầu của tôi rời xa tôi vì chúng tôi môn không đăng hộ không đối. Tôi vì một mình anh ấy mà đã tự đóng băng chính mình, không cho phép mình yêu ai, cho rằng kết hôn với ai cũng được, miễn là đem lại lợi ích cho AG. Nhưng rồi..."

Lâm Phong trên đà định kể, nhưng không hiểu sao, vừa qua khúc của Tư Mã Vu Thần, cô lại không thể mở lời nói tiếp.

Câu nói bỏ lửng ở đó...

Đổng Trình Tranh đương nhiên không chịu làm ngơ cho qua. "Cô đính hôn với Quách gia đại thiếu gia Quách Dư Thành, nhưng hai người lại hủy hôn mà không rõ lý do." Đổng Trình Tranh tiếp luôn câu chuyện mà Lâm Phong bỏ dở bằng một vẻ dửng dưng xen lẫn tò mò. "Phong, mọi người đồn rằng hai người không có tình cảm, nhưng tôi không cảm thấy thế?"

Lâm Phong thở hắt ra một hơi. "Tôi yêu Dư Thành."

"Còn anh ta?"

"Anh ấy cũng yêu tôi."

"Bây giờ thì sao?"

"Ngay bây giờ, tôi vẫn yêu Dư Thành, và anh ấy vẫn yêu tôi."

"Vậy tại sao hai người lại hủy hôn?"

Lâm Phong nâng tầm mắt, đôi mày ngang hơi nhướn lên, nụ cười nhạt thếch. "Anh Trình Tranh, yêu nhau và có thể đến với nhau hay không là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."

Đổng Trình Tranh sững lại, dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ, nhưng anh cảm thấy lời này của cô bằng một cách nào đó đã chạm trúng tâm can anh.

"Nghĩa là dù cô vẫn đang yêu Quách Dư Thành nhưng cô vẫn cam tâm tình nguyện gả cho tôi?"

Lâm Phong nhắm hờ đôi mắt lại, trên đôi môi được vẽ lên màu son đỏ rượu đó nở một nụ cười buồn man mác. "Mối tình đầu của tôi là người tôi yêu đến mức vì anh ta mà thà hận toàn bộ đàn ông trên thế giới. Nhưng Quách Dư Thành là người khiến tôi yêu đến mức dù tôi có gả cho người khác thì kiếp này của tôi vẫn nguyện yêu anh ấy hơn bất cứ ai."

Trong một khắc, nhịp tim của Đổng Trình Tranh như lệch đi một nhịp.

Thời quan vừa qua, Lâm Phong nhốt mình trong phòng, thời gian để suy nghĩ nhiều vô cùng. Cô đã suy nghĩ về cô, về Quách Dư Thành, về tình cảm của hai người. Đến lúc nghĩ thông rồi, cô cũng không còn trách anh nữa.

Lâm Phong hiểu rằng Quách Dư Thành vốn không phải cố ý, có thể đêm đó anh uống say và mất kiểm soát, cô hiểu rằng trong lòng anh cô thật sự có vị trí quan trọng.

Chỉ là Lâm Phong không thể hiểu tại sao cô có thể đồng ý kết hôn cùng Đổng Trình Tranh với việc đồng ý anh ta nuôi đàn bà bên ngoài, nhưng vĩnh viễn không thể chấp nhận cùng Quách Dư Thành kết hôn với một đứa con rơi bên ngoài.

Là vì cô yêu, nên cô mới ích kỷ?

Đổng Trình Tranh quan sát vẻ mặt có chút phức tạp của Lâm Phong, gần như đắm chìm vào trong đó. Chợt điện thoại anh rung lên, là thông báo của thư ký rằng anh còn lịch trình tiếp theo.

Anh dự định đến gặp Lâm đại tiểu thư vốn chỉ định nói rõ quan điểm hôn nhân của mình, thời gian anh dự định không quá ba mươi phút, không ngờ cô ấy lại rất đỗi thu hút anh đến vậy, từ cách nói chuyện đến quan điểm sống.

Ngay sau đó, để tránh khỏi chủ đề có chút nặng nề này, Đổng Trình Tranh mở lời sang chuyện khác.

"Vậy tôi có thể chốt lại rằng cả tôi và cô đều hoàn toàn tự nguyện với loại hôn nhân thương mại này chứ?"

Lâm Phong bị kéo khỏi dòng suy nghĩ quanh quẩn trong đầu, gật nhẹ. "Ừm."

"Vậy, hợp tác vui vẻ, Lâm đại tiểu thư." Đổng Trình Tranh đứng dậy, chìa tay ra.

Sau cái bắt tay của hai người, quãng thời gian sắp tới của Lâm Phong biến chuyển sang một giai đoạn mới, một giai đoạn thiếu vắng Quách Dư Thành...

.

.

.

Ngày hôm sau, Lâm Phong cuối cùng cũng quay trở lại guồng sống bình thường, đi làm trở lại. Lúc thấy cô xuất hiện ở công ty, trên dưới AG đều được phen xôn xao khi sau mười ngày mất dạng thì mới xuất đầu lộ diện. Ai nấy đều cho rằng phó tổng Lâm của bọn họ quá lụy tình nên mất rất nhiều thời gian để bình tĩnh lại sau khi tan vỡ với Quách Dư Thành.

Tuy nhiên nguyên một ngày hôm đó mọi nhân viên trong AG đều nghị luận về lý do tại sao Lâm Phong và hôn phu Quách Dư Thành vốn rất hòa hợp thì lại đột ngột hủy hôn, đủ mọi loại lý do được đưa ra và khiến cho nội bộ AG xôn xao ngày hôm nay.

Lâm Phong trở lại AG bắt đầu đảm nhiệm lại những dự án bị bỏ dở. Thời gian vừa rồi cô vắng mặt, mọi thứ tạm đình trệ, Lâm Dương thà chấp nhận sự hòa hoãn chứ không đem những dự án đó giao cho người khác, nên khi quay lại làm việc Lâm Phong khá mệt mỏi để chạy kịp trở lại bù cho thời gian trì hoãn.

Hôm nay, lâu lắm rồi Lâm Phong mới ở lại tập đoàn muộn đến vậy. Mười hai giờ đêm, thật sự là mười hai giờ đêm.

Cô tự nhiên muốn ngủ lại ở văn phòng, chỉ tiếc là nó hơi đột xuất nên Lâm Phong không kịp chuẩn bị đồ dùng, cuối cùng vẫn phải lết xác trở về Lâm gia.

Lúc Lâm Phong bước xuống tầng một, bảo vệ vẫn trực đêm ở tòa nhà, thấy cô liền hết gật gù mà vội dậy mở cửa tòa nhà cho cô. Lâm Phong gật đầu cảm ơn.

Cô bước chân xuống tòa nhà, giây sau, bước chân đông cứng lại.

Giống như những lần trước, dù cô có trở ra muộn như thế nào, vẫn có một chiếc xe đậu ở dưới lòng đường, không rõ từ bao giờ nhưng cứ như đã từ lâu rất lâu rồi.

Vẫn có một người đàn ông cao ráo, đứng dựa người vào xe đợi cô, vẻ mặt vô cùng ôn nhu.

Bàn tay Lâm Phong cuộn chặt lại, cơ thể run lên, nghẹn ngào. Cô không rõ cô đang cảm thấy cái gì, chỉ là hiện tại, cô nhớ rất nhớ anh.

Nỗi nhớ anh cô cố gắng dùng đủ mọi cách để kìm hãm xuống, bận rộn cả ngày hôm nay không cho mình một giây một khắc để nhớ về anh, nhưng để rồi bây giờ, nhìn thấy anh như một giọt nước tràn ly, khiến cho Lâm Phong nghẹn lại và run lên từng đợt.

Cô rất muốn lao lên ôm lấy anh, rồi sẽ đánh anh, mắng chửi anh tại sao lại bất cẩn đến mức khiến hai người rơi vào bước đường này, cô muốn một lần thỏa sức trút giận, rồi sau đó sẽ gạt bỏ tất cả, bất chấp đứa trẻ kia mà gả cho anh...

Nhưng lý trí rốt cuộc vẫn không thể...

Quách Dư Thành thấy cô, liền sải bước lớn đến chỗ cô, không kịp để cô quay bước đã đem cô ôm vào lòng thật chặt.

Vòng tay lớn của Quách Dư Thành mạnh mẽ siết chặt cô, anh dụi sâu vào vai cổ và tóc cô, cơ thể của Quách Dư Thành hơi run lên như không muốn buông cô ra.

"Dư Thành, đừng..." Lời nói của Lâm Phong tuy cự tuyệt, nhưng cả cơ thể vô lực đến mức không thể nào đẩy anh ra.

"A Phong, tôi nhớ em." Quách Dư Thành đau lòng nói. "Tôi nhớ em, nhớ em, nhớ em đến điên lên."

"Tôi cũng nhớ anh..." Cô không tài nào nói ra được câu nói đó nữa, chỉ đành cắn răng giữ trong lòng. Lâm Phong ngập ngừng đưa tay lên luồn vào tóc anh, rất ướt. Có vẻ như anh đứng đây đã từ rất lâu, từ khi sương bắt đầu xuống.

Đột nhiên, trên con đường vắng vẻ người qua lại, một chiếc xe màu xám bạc từ từ giảm tốc độ, cho đến khi dừng hẳn.

Cánh cửa kia mở ra, Đổng Trình Tranh bước chân xuống xe, ôm mặt. "Nửa đêm đi làm về, tiện đường đi ngang lại chứng kiến cảnh này. Quách thiếu, Phong là hôn thê của tôi, hành động này của anh có vẻ không phải phép lắm."