Lâm Phong hơi trợn mắt, biểu lộ một chút kinh ngạc, nhưng rồi liền quay trở lại vẻ mặt bình thản.
"Triển tiểu thư, cô có biết mình đang nói cái gì không?" Quách lão phu nhân đập bàn, gằn mạnh, bà có vẻ như đang rất tức giận.
"Mẹ, bệnh tình của mẹ ngàn vạn lần không nên tức giận." Quách phu nhân lo lắng, liền buông đũa xuống, cố gắng trấn an.
"Quách lão phu nhân, người đừng trách con... Chuyện này thật sự ảnh hưởng lớn đến thể diện Quách gia..." Triển Khai Như lí nhí.
Quách Dư Thành mặt mày sa sẩm, nộ khí trong người tự nhiên cao vút. Anh hừ lạnh. "Từ khi nào thể diện Quách gia lại đến lượt người ngoài như Triển tiểu thư quản?"
"Dư Thành, đừng thất lễ với Triển gia." Chủ tịch Quách thâm trầm. "Cứ để Triển tiểu thư nói. Ta cũng đang thắc mắc đây."
Anh liền thở dài. Cha anh vô cùng coi trọng thể diện, bất kì ai làm tổn hại thể diện của Quách gia, ông nhất định sẽ nghiêm trị không tha. Mà ban nãy anh lại chỉ trích Triển Khai Như trước mặt mọi người, cha anh nhất định nghĩ anh quá trân trọng Lâm Phong mà muốn bao che, bất chấp chuyện lớn mà cô làm ra.
Triển Khai Như thở phào nhẹ nhõm. Từ đầu cô ta đã xác định sẽ làm mất lòng người nhà họ Quách, nhưng mất lòng rồi từ từ cũng sẽ có cách lấy lại. So với việc đó, cô ta càng muốn quyết tâm kéo Lâm Phong kia xuống nước.
Cô ta nâng tầm mắt nhìn Lâm Phong, phát hiện ra cô đang vô cùng tức giận, càng hả hê.
"Chuyện này chủ tịch Quách và Quách phu nhân đọc báo thì cũng đều biết rồi, chỉ có Quách lão phu nhân chắc chưa biết. Gần đây thị phi của Lâm tiểu thư tốn rất nhiều giấy mực của dư luận. Luật sư Tư Mã là chồng mới cưới của tiểu thư Hứa gia, nhưng trong quá khứ lại bị Lâm tiểu thư câu dẫn..." Triển Khai Như tỏ vẻ yếu đuối, từng từ từng từ nói ra. "Chỉ là chuyện này tôi vẫn muốn nghe Lâm tiểu thư thanh minh thì hơn..."
Lâm Phong thề, đứng trước mặt Triển Khai Như thì số lần cô cười lạnh còn nhiều hơn cả số lần cô chớp mắt nữa. "Cái kiểu tường thuật chữ được chữ mất này thật làm người ta hiểu lầm, mà cô ta có bị khiển trách thì cũng dễ dàng giải thích. Bảo tôi 'thanh mình'? Ngụ ý kết tội tôi, lại quy những lời tôi định nói thành ngụy biện?"
"Phong Nhi, những chuyện này ta đã đọc trên báo, nhưng ta muốn tin lời con." Chủ tịch Quách nhìn cô có chút nghiêm khắc.
Đôi môi đỏ rượu xinh đẹp của Lâm Phong nhoẻn lên. "Triển tiểu thư cũng lo lắng quá rồi. Tư Mã tiên sinh là học trưởng của tôi ở trường đại học, chúng tôi cùng ở trong viện nghiên cứu một thời gian. Quan hệ làm việc với nhau bị báo chí chụp lại, viết thêm vài dòng linh, người ta gọi là báo lá cải, việc của người đọc là lựa chọn nguồn tin cậy." Lâm Phong nâng tầm mắt, nhìn trực diện vào Triển Khai Như điềm đạm. "Cũng giống như Triển tiểu thư đây đối với hôn phu của tôi vô cùng thân thiết, báo chí chụp lại rồi viết vài tựa đơm đặt, cô nói xem có phải là ảnh hưởng đến thể diện Lâm gia không?"
Không chỉ tuyệt đối chứng minh bản thân, còn thuận gió đảo ngược lại tình thế, đẩy Triển Khai Như vào thế khó xử. Triển Khai Như giận run, đôi đũa nắm trong tay như muốn gãy trong tay cô.
"Tôi có thể hiểu là cô ghen không?" Quách Dư Thành trong lòng vui vẻ, liền thì thầm vào tai cô.
Bài tay nhỏ nhắn của Lâm Phong luồn xuống bàn, nhéo anh một phát, mạnh vô cùng, làm cho anh thiếu chút nữa sẽ kêu lên.
"Lâm tiểu thư đừng để bụng, là do tôi không hiểu chuyện..." Triển Khai Như cố gồng lên mà cười.
Quách lão phu nhân bực mình buông đũa, dùng khăn lau miệng, lẩm bẩm. "Trời đánh còn tránh bữa ăn." Tuy là lẩm bẩm nhưng lời này cũng đến được tai mọi người.
Triển Khai Như vô thức run rẩy, lần này đến Quách gia hại cô mất cả chì lẫn chài.
"Bà nội, để con đỡ bà." Lâm Phong thấy Quách lão phu nhân định đứng dậy, bước chân lại run, liền vội vàng đứng dậy đỡ bà.
Bà gật đầu, rồi đưa Lâm Phong cùng bà đi lên phòng.
Chủ tịch Quách liền thở dài. "Không sao, không sao. Lần này để Triển tiểu thư cảm thấy không thoải mái rồi." Lời nói là thế, nhưng vẻ mặt ông vô cùng không vui. Không khí bàn ăn liền trở nên ngột ngạt.
.
.
.
Lâm Phong đỡ bà ngồi lên giường, rót cho bà một cốc nước.
"Bà nội, bà tin con không?" Cô thấy vẻ mặt của Quách lão phu nhân rất không vui, mới ái ngại hỏi.
Bà chỉ thở dài. "Ta đương nhiên tin Phong Nhi không làm chuyện có lỗi với con, có lỗi với Quách gia. Chỉ là ta cảm thấy con vẫn đang giấu ta."
Lâm Phong mím môi không đáp. Quách lão phu nhân tuổi tuy cao, nhưng lại dễ dàng nhìn thấu lòng người, bảo sao Quách Dư Thành luôn miệng nói bà rất khó tính, lại luôn đánh giá từng cô gái bên cạnh anh.
"Phong Nhi, con và cái cậu Tư Mã đó, ta nghĩ rằng trong quá khứ cũng đã có điều gì đó..." Quách lão phu nhân nắm chặt lấy tay cô, giọng điệu vừa hiền, vừa nghiêm khắc. "Chuyện quá khứ nhất định ta sẽ không truy xét, nhưng ta chỉ muốn bây giờ, con thật sự quên được người ta chưa? Dư Thành là đứa cháu mà ta thương nhất, ta không muốn con - người sẽ thành vợ nó lại vẫn vấn vương người cũ."
"Bà nội, con không còn thích Tư Mã tiên sinh nữa."
"Vậy con có thích Dư Thành không?"
Lâm Phong kiên quyết khẳng định với Quách lão phu nhân rằng cô và Tư Mã Vu Thần đã đoạn tình, nhưng bà lại nhanh chóng hỏi lại cô một câu như thế, ngay lập tức khiến cô im bặt.
Gương mặt cô thoáng ngây ra, để rồi sau đó bày ra vẻ mặt khó xử, hai bàn tay bứt rứt không yên. Thật lạ, ngày đầu gặp gỡ Quách Dư Thành, cô có thể hồn nhiên nói dối mình rất ưng ý với anh như không có gì. Cô có thể nói dối, miễn là nó có lợi cho cô. Nhưng lần này đối diện Quách lão phu nhân, cô biết nếu cô nói cô không thích anh thì cực kì bất lợi cho cô, thế nhưng cô không tài nào mở miệng ra được.
Thấy Lâm Phong im lặng, Quách lão phu nhân thở dài. "Ta biết, một cuộc hôn nhân thương mại giữa hai đứa thì đào đâu ra tình yêu? Chỉ cần hai đứa đồng lòng hy sinh cho lợi ích gia tộc thì đã quá tốt rồi. Nhưng mà Phong Nhi, ta thật sự rất quý con. Dư Thành cũng thế, nó tuy từ đầu kiên quyết phản đối nhưng bây giờ đối với con nó đã động tâm rồi, ta vẫn ước con có thể đặt nó vào trong lòng, đặt bằng cái tâm cái nguyện của con chứ không phải thương mại hay lợi ích. Là ta ích kỉ, chỉ nghĩ đến cháu trai mình..."
.
.
.
"Dư Thành! Anh Dư Thành! Anh nghe em nói!" Triển Khai Như một mực chạy theo Quách Dư Thành bỏ ra ngoài sân, níu lấy tay áo anh, giọng thống thiết.
Quách Dư Thành lạnh lùng gạt tay cô ra, gằn giọng. "Có gì cần nói giữa chúng ta sao?"
Ánh mắt của Quách Dư Thành lạnh lẽo, thờ ơ, bày rõ sự chán ghét cô tới cùng cực. Giống như một phản ứng có điều kiện, chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt này của Quách Dư Thành, Triển Khai Như đều run rẩy, giọng nói dần ấp úng.
"Dư Thành, em biết em nói sai, nhưng bài báo đó dưới miệng của Lâm Phong liền hóa tin lá cải. Dư Thành mà em biết không có đặt lòng tin mù quáng như thế." Triển Khai Như sợ quá liền cố gắng giãi bày, dù theo bản năng, bộ dạng của cô ta luống cuồng rối mù hết cả lên.
"Cô thì biết gì về tôi? Nhưng tôi sớm biết tâm cô mưu mô xảo quyệt rồi."
"Đúng! Tâm em mưu mô, nhưng tâm Lâm Phong cũng đừng mơ mà đơn thuần!" Triển Khai Như cười lạnh. "Anh vốn không biết Lâm Phong yêu Tư Mã Vu Thần nhiều như thế nào, yêu đến mức bị từ chối rồi liền chán ghét đàn ông, căm ghét yêu đương. Cô ta yêu bản thân cô ta nhất, Quách Dư Thành, anh đừng tự dối lòng nữa! Anh biết thừa Lâm Phong chịu ở bên cạnh anh chỉ vì Quách Thị thôi! Tâm cô ta chỉ có cô ta, Lâm Dương và AG, sẵn sàng lợi dụng tất cả kể cả sự quan tâm của anh miễn là có lợi cho cô ta!"
Triển Khai Như giận dữ, liền đem tất cả nói ra, mặc kệ hậu quả. Cô ta căm ghét Lâm Phong, cũng căm ghét Lâm Dương. Hai anh em họ không coi cô ra gì, chỉ chăm chăm cho bản thân họ. Triển Khai Như ban đầu cảm thấy kiêu ngạo vì mẫu đàn ông xuất sắc như Lâm Dương lại kiên trì muốn cùng cô ta đính hôn, cho đến khi biết anh ta chỉ chăm chăm vào mối quan hệ giữa Triển Thị và AG, càng làm cô ta tức giận.
Quách Dư Thành mạnh bạo bóp chặt cằm Triển Khai Như, ánh mắt tối sầm, gằn giọng. "Tôi cấm cô nói như vậy về Lâm Phong."
Dù đã sợ tới ngạt thở, gương mặt Triển Khai Như đỏ bừng lên, cay đắng. "Nếu anh cảm thấy em nói sai, hà cớ gì phải giận dữ như thế? Anh vốn biết Lâm Phong không yêu anh, cô ta chỉ yêu Tư Mã Vu Thần thôi!" Triển Khai Như run rẩy níu lấy cố tay anh. "Dư Thành, em không giống cô ta, em yêu anh, từ đầu đến cuối em chỉ yêu anh. Em cùng Lâm Dương đính hôn, nhưng em luôn chống đối, vì em chỉ muốn gả cho anh thôi... Dư Thành, anh hà tất phải vì một người lạnh lùng như Lâm Phong mà làm tổn thương người yêu anh thật lòng như em chứ?"
Quách Dư Thành giận tới mức muốn bóp nát mặt cô, gần như giận tới đánh mất lí trí. Triển Khai Như nhỏ bé run lẩy bẩy, khóc tấm tức kêu đau, làm anh liền mạnh bạo buông cô ra.
Anh nuốt khan, cắn chặt răng. "Quách thiếu phu nhân chỉ có thể là Lâm Phong, nếu không phải cô ấy, không thể là ai khác." Im lặng một lúc, rồi anh nói tiếp. "Triển tiểu thư vẫn nên an phận đi, tôi không bao giờ có cảm giác gì với cô. Tôi sẽ để tài xế của tôi đưa cô về."
Thế rồi anh từ từ bỏ vào trong.
Triển Khai Như cay đắng nuốt nước mắt vào trong, vừa giận vừa tủi tới run rẩy.
Cô biết Quách Dư Thành từ nhỏ, thông qua Lâm Hy, ngay cả khi biết bạn thân cô đem lòng yêu Quách Dư Thành, cô cũng không cản được mình. Cô thích Quách Dư Thành lâu như thế, nhưng chưa một lần anh nhìn đến cô. Cô đã nghĩ rằng, anh cứ như thế cũng được, tuyệt nhiên đừng thích ai, cô sẽ cam tâm đứng từ xa và yêu anh.
Triển Khai Như cũng từng chứng kiến Quách Dư Thành đem lòng yêu Lôi Dĩ Hằng rất chân thành. Cô ghen tức, lại tìm cách ngăn cản anh, cũng không chỉ một lần kiếm chuyện với Lôi Dĩ Hằng bảo chị tránh xa anh ra. Sau đó, Quách Dư Thành cùng Lâm Hy thành đôi, cô ngoài mặt chúc phúc, trong lòng vô cùng đố kị. Nhưng cô sớm biết, Quách Dư Thành đối với Lâm Hy không hề động tâm, chỉ là yêu vội vào khoảnh khắc Lôi Dĩ Hằng bỏ rơi anh thôi.
Nhưng rồi, Lâm Phong kia lại xuất hiện. Cô chưa bao giờ thấy anh quan tâm một người nhiều như thế, ngay cả Lôi Dĩ Hằng cũng không. Cô ta hận, căm hận Lâm Phong, đối với sự thật lòng của anh, thứ mà cô khao khát bao nhiêu năm trời cũng không có được, lại là vẻ bàng quan như đó là điều hiển nhiên, lại dám lợi dụng cho lợi ích của cô ta, Lâm Dương và AG.
"Lâm Phong, tôi không có được Dư Thành, cô cũng đừng hòng có được." Triển Khai Như căm hận tới tự cắn rách môi mình, từng ngón tay thon dài xinh đẹp cào xuống đất tới xước da.
.
.
.
Một lúc sau, Lâm Phong cũng từ chỗ Quách lão phu nhân trở xuống. Cô lễ phép chào chủ tịch Quách và Quách phu nhân, rồi để cho Quách Dư Thành đưa cô về.
Xuyên suốt chặng đường, Quách Dư Thành không nói câu gì, Lâm Phong liền thấy ánh mắt anh phức tạp vô cùng, có vẻ gì đó rất bứt rứt. Nửa tiếng sau, chiếc xe sang trọng của anh dừng trước cổng tư gia của nhà họ Lâm.
Lâm Phong toan mở cửa, nhưng rồi nhìn thấy bộ dáng kia của Quách Dư Thành, lại cảm thấy bất an. "Có phải lúc mình ở cùng Quách lão phu nhân, Dư Thành gặp chuyện gì rồi?"
Cô quay sang chỗ anh, bình thản. "Dư Thành, tôi và anh sớm muộn cũng sẽ kết hôn, có thể lập một giao ước không?"
Thoáng còn ngạc nhiên khi thấy cô không định xuống xe vào nhà, lại nghe lời đề nghị có phần đột xuất này của cô, Quách Dư Thành lặp lại. "Giao ước?"
"Đúng. Trước nay, tôi và anh chính là loại giao ước 'lợi ích đổi lợi ích'. Bây giờ, tôi muốn cùng anh thực hiện giao ước 'không bí mật'." Lâm Phong vươn sang chỗ anh, ngẩng đầu. "Nói thật lòng mình, tuyệt đối không lừa dối, không giấu diếm, đem hết suy tư nói ra."
Đồng tử mắt Quách Dư Thành khẽ mở to, lát sau, anh dịu đi, nhẹ nhàng gật đầu.
"Tôi nói trước." Lâm Phong vén tóc qua mang tai. "Hôm nay bà nội anh đã hỏi tôi, rằng tôi có yêu anh không. Câu trả lời của tôi hiện tại, là không."
Vẻ mặt của Lâm Phong, tuy thản nhiên, nhưng ẩn sâu bên trong ánh mắt xinh đẹp đó là vẻ phức tạp, và tiếc nuối.
Lồng ngực Quách Dư Thành nhói đau.
Anh đáng lẽ nên biết trước câu trả lời này, anh vốn biết như thế, nhưng hóa ra khi nghe từ miệng cô trực tiếp nói ra, lại có thể khó chịu tới vậy.
"Dư Thành, anh có đau lòng không?" Lâm Phong vẫn hỏi, giọng đều đều.
Quách Dư Thành gật đầu. "Có."
"Vậy, anh có yêu tôi không?"
Câu hỏi của Lâm Phong lại đánh trúng tâm lí lúc này của anh. Cô đang cách anh một quãng rất gần, gần tới mức anh ngửi thấy mùi đặc trưng của cô, nghe thấy hơi thở của cô.
Anh mạnh mẽ ôm cô vào lòng, rúc chặt vào cổ cô, đau lòng nói. "Có, tôi yêu cô, A Phong."
Lâm Phong đột ngột thấy nhịp tim mình lệch đi một nhịp, hô hấp như không lưu thông, lại như có điều gì đó nghẹn cứng trong cổ họng. Cô liền đẩy anh ra, ngay sau đó, lúc anh còn chưa kịp bàng hoàng, cô liền đặt môi mình lên môi anh, một nụ hôn đầy quyến rũ.
Lát sau, Lâm Phong từ từ rời môi anh, khẽ nuốt khan. "Dư Thành, có thể khiến tôi yêu anh được không?"