Người ta thường nói, trước giông tố trời thường quang đãng và yên bình...
Lâm Phong đã có một quãng thời gian khá êm ả, bình yên tới mức không có bất kì thứ gì đến quấy phá cô, làm cô nhất thời cảm thấy không quen.
Cô ngả người ra sau, nâng tầm mắt nhìn bâng quơ lên trần nhà. Hôm nay công việc cũng được thu xếp xong xuôi, nhưng cái sự bình yên này cũng làm cô thấy chán quá đi. Cô cần một người đến gây sự với cô, để rồi cô sẽ dùng một là tiền, hai là quyền, ba lại là tiền để đập vào mặt người ta cho đỡ chán!
Đột ngột, tiếng gõ cửa vang lên xé toạc bầu không gian suy tư về cuộc đời của cô. Lâm Phong ngồi thẳng dậy, điều chỉnh lại nét mặt rồi nghiêm giọng. "Mời vào."
Cánh cửa đẩy ra từ từ, thư kí thân cận của cô Barbara bước vào với một đống giấy tờ trên tay.
"Giám đốc Lâm, cô muốn nghe công việc trước hay tin lá cải trước?" Barbara nhẹ nhàng nâng kính.
"Tin lá cải." Lâm Phong đáp ngay lập tức không do dự.
Barbara ngẩn ra một lúc, vẻ mặt của cấp trên cô thản nhiên đến buồn cười.
"Đây là tin tức được trang hot news đưa cách đây mười hai phút. Năm phút trước đã có mười ba trang tin tức khác re-up, và cũng nhanh chóng leo lên hot search." Barbara thao tác trên chiếc máy tính bảng rồi đặt trước mặt cô.
Lâm Phong lơ đãng liếc vào, giây sau vẻ mặt bình thản ngay lập tức thay bằng vẻ kinh ngạc tới tái mặt đi.
Tiêu để được in đậm viết hoa ghim lên đầu, "Tân lang Hứa gia Tư Mã Vu Thần và chuyện tư tình với bạn thân của vợ - đại tiểu thư Lâm gia Lâm Phong".
Lâm Phong lướt một lượt bài báo, đôi môi bất giác cười lạnh. Thông tin đưa cũng xác thực quá đi, ảnh chụp và những chia sẻ của nhân chứng, cộng thêm mắm muối của cánh nhà báo liền có thể tạo thành một topic leo lên hot search chỉ sau vài phút đăng tải. Các diễn đàn mạng xã hội cũng thảo luận về chuyện này cũng quá là rôm rả rồi.
Bài báo đăng tải một loạt các hình ảnh thân mật của cô và Tư Mã Vu Thần từ ngày hai người còn bên Mỹ, nội dung đại loại là Hứa Thiệu Nhu và Tư Mã Vu Thần hẹn hò, còn Lâm Phong cô ngoài mặt làm bạn với Hứa Thiệu Nhu nhưng sau lưng lại trở thành tiểu Tuesday câu dẫn Tư Mã Vu Thần.
Mặc dù tin tức là bịa đặt nhưng ảnh đi kèm thì là hàng thật, lại vô cùng khớp, khớp tới ngạc nhiên.
"Không phải chứ, cầu có đứa gây sự là có đứa gây sự thật luôn? Để xem bổn tiểu thư đây dùng tiền đập vào mặt đứa giở trò như thế nào đây..." Lâm Phong gõ gõ ngón tay trái lên mặt bàn thành nhịp, lẩm bẩm thành tiếng. "Nhưng mà trò này cũng rẻ tiền quá đi!"
Cô thầm nghĩ, mình rõ ràng sinh ra để làm doanh nhân, nhưng cuộc sống này bị truyền thông soi mói cũng chẳng thua gì celeb. Phiền phức!
Lâm Phong toan cầm điện thoại lên định gọi điện cho bộ phận truyền thông, liền có một cuộc gọi đến, đối phương không ai khác, đương nhiên là vị hôn phu đáng kính của cô, Quách Dư Thành.
Lâm Phong trượt màn hình, bắt máy. "Thông tin cũng nhanh quá ha?"
Đầu biên kia không biết dài dòng là gì, nhanh chóng vào thẳng vấn đề. "Chuyện đó có bao nhiêu phần trăm là thật?"
"Hả? Chỉ ảnh là thật, còn chữ thì đơm đặt hết." Cô thản nhiên đáp.
"Được, nghĩa là 99% bịa đặt." Quách Dư Thành đáp ngắn gọn, rồi ngắt máy.
Lâm Phong ngây ra nhìn hồi lâu vào màn mình tối đen, tặc lưỡi. Người đàn ông này còn bày đặt diễn trò tổng tài lạnh lùng bá đạo với cô? Tiếc quá, cô không phải nữ chính bạch liên hoa, cô cũng là tổng tài lạnh lùng bá đạo, nên căn bản không có chút động lòng.
"Giám đốc, chuyện này có cần liên lạc với bộ phận truyền thông xóa hết các bài báo và dập tắt diễn đàn thảo luận không?" Barbara cẩn thận.
"Không cần, thanh giả tự thanh, dập được đám chó săn nhưng không dập được cư dân mạng đâu. Nhưng cứ để bộ phận truyền thông đảm bảo rằng sẽ không có thêm bài báo nào về chuyện này nữa, AG trả lương cho họ không phải để làm ăn vớ vẩn." Lâm Phong phẩy tay, hạ giọng. "Chuyện này, tôi tò mò việc ai là kẻ đứng đằng sau tung tin cho cánh báo chí hơn..."
Cô ngả người ra, tay khoanh trước ngực suy nghĩ một lúc. Đầu tiên phải khoanh vùng nghi phạm, phải là những người bên cạnh cô và Tư Mã Vu Thần thời còn học đại học bên Mỹ. "Triệu Uyển Tử loại ra đầu tiên. Hứa Thiệu Nhu tuy không còn thân nhưng Nhu Nhi không phải là kiểu người sẽ làm những chuyện thị phi. Martinez còn không biết Tư Mã Vu Thần, Gily thì..."
Lâm Phong suy nghĩ một hồi lâu, nhận ra Barbara vẫn còn đứng ở đó, liền chợt nhận ra. "À đúng rồi, còn chuyện công việc?"
"Vâng, giám đốc. Là về dự án thương mại điện tử, ứng dụng mua sắm trực tuyến cho hệ thống sản phẩm của AG mà chủ tịch giao cho cô." Barbara đưa ra mấy quyển hồ sơ cầm trên tay, cố bình tĩnh sau khi thấy những phản ứng khác thường hôm nay của Lâm Phong.
Cô nhận quyền hồ sơ, lật ra xem, vừa nghe Barbara báo cáo. Dự án này cha cô giao cho cô mấy tháng trước, đã triển khai xong công đoạn kế hoạch đường dài và platform. Tiến độ của công việc đang theo đúng kế hoạch, có hiệu quả nên cô tạm thời hài lòng.
"Bộ phận Creative lần này làm việc kết quả tốt, tháng này thưởng 10% lương nhé." Lâm Phong đặt hồ sơ xuống bàn, cầm bút kí phê duyệt, nghiêm giọng. "Chuyển dự án sang giai đoạn tiếp theo. Chuyển lời tới bộ phận Marketing là chạy cho tốt, tôi không chấp nhận sai sót như lần trước nữa đâu. Lần này cũng tăng đầu tư cho chiến dịch marketing rồi, hiệu quả chắc chắn phải cao hơn lần trước ít nhất là 20%."
Barbara cẩn thận ghi chép lại, rồi nhanh chóng lui ra.
Vì dự án chuyển giai đoạn nên Lâm Phong tự nhiên sinh thêm việc, cũng chẳng còn hơi đâu mà nghĩ ngợi về đống tin tức lá cải kia nữa.
.
.
.
Tám giờ tối, Lâm Phong mới tạm cho phép mình nghỉ ngơi. Cô khóa cửa phòng, bước ra thang máy, nhân viên công ty cô cũng nghỉ cả rồi, các tầng đều đã tắt đèn.
Cửa thang máy mở ra kèm theo tiếng 'ting' vang lên giữa quãng yên tĩnh, Lâm Phong phát hiện ra sảnh tầng 1 vẫn sáng đèn, và nhân viên lễ tân vẫn đứng làm việc.
"Giám đốc Lâm." Nhân viên kia cúi đầu. "Ban chiều, có một luật sư tới tìm giám đốc, nhưng không có hẹn trước, cũng không cho tôi gọi điện cho cô. Vị luật sư kia đang đợi cô trong phòng đón khách."
Lâm Phong gật đầu. "Tôi biết rồi. Cô có thể tan ca."
Nói rồi, cô xoay người bước về phía phòng đón khách. Một luật sư đến tìm cô, vào thời điểm này, không khó để cô đoán ra đối phương là Tư Mã Vu Thần.
"Tư Mã tiên sinh, có chuyện gì sao?" Vừa thấy bóng anh ngồi đợi cô, Lâm Phong liền nở một nụ cười xã giao, điềm đạm. "À, tôi hỏi thừa rồi. Tư Mã tiên sinh cất công đến đây thì đương nhiên là về mấy trang báo lá cải rồi."
Nhìn thấy phản ứng có phần thờ ơ và không quan tâm này của Lâm Phong, Tư Mã Vu Thần lén trút ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
"Ừm, có vẻ là cô không sao." Tư Mã Vu Thần đứng dậy, rời khỏi ghế.
"Anh ngại dính líu tới tôi như thế sao?" Trên gương mặt lãnh đạm của Lâm Phong bật ra một tiếng cười lạnh.
Anh không đáp, bởi lúc này giải thích gì với cô cũng vô dụng. Lâm Phong chắc chắn vô cùng chán ghét anh, cho rằng năm đó anh bội bạc với cô, lạnh nhạt với cô không một lời giải thích. Lần này, Tư Mã Vu Thần anh lao đến trụ sở tập đoàn AG cũng thật là mạo hiểm lớn, bởi nếu để cho cha và anh trai của Lâm Phong biết anh tìm cô, chắc chắn sẽ gây khó dễ cho anh, mà còn ảnh hưởng đến cô. Nhưng trong suy nghĩ của Tư Mã Vu Thần, lúc đó vốn đã cực kì lo lắng cho Lâm Phong, tới mức không thể suy tính được chuyện khác.
"Nếu không có chuyện gì nữa, tôi tiễn anh về." Lâm Phong nhẹ nhàng. "Dù gì, lần này Tư Mã tiên sinh đến tìm tôi, nếu để cánh nhà báo bắt gặp lại càng rắc rối.
"Làm phiền Lâm tiểu thư rồi."
Hai người lời qua tiếng lại, xã giao vô cùng. Nhìn họ, chắc chẳng ai nghĩ rằng ngày trước đã từng rất thân thiết, như hình với bóng, khiến bao người ghen tị.
Lâm Phong bước đi bên cạnh Tư Mã Vu Thần rời khỏi tòa nhà, bước xuống bậc thang. Thế nhưng, chuẩn bị bước những bước cuối cùng, bàn chân của Lâm Phong cư nhiên cứng đờ, gương mặt căng cứng.
Quách Dư Thành đứng dựa người vào thành xe ô tô, bắt gặp cô cùng Tư Mã Vu Thần cùng rời khỏi trụ sở mà đen mặt lại.
Cô căn bản không dám nghĩ Quách Dư Thành lại đến đây đón cô, còn không buồn gọi điện nữa. Cái bộ dạng muốn sốt ruột còn như ăn giấm chua khi thấy Tư Mã Vu Thần, cô trộm đoán anh đợi đã lâu còn bắt gặp cái cảnh tượng không muốn gặp nhất.
Cô khẽ nhướn mày, rồi quay sang Tư Mã Vu Thần, mỉm cười. "Ừm, vậy tạm biệt nhé." Rồi hai người tạm biệt nhau, đi hai hướng.
Cô vừa đến trước mặt anh, nhìn anh bằng nửa con mắt, vẻ mặt như càng muốn chọc tức anh, không có ý định cho anh một lời giải thích thỏa đáng về sự có mặt của Tư Mã Vu Thần.
Quách Dư Thành ăn một hũ giấm siêu chua, đâm cục cằn. "Lên xe."
Nếu là Lâm Phong của trước đây, nhất định sẽ vặc lại anh, bảo rằng mình cũng có xe riêng đang đậu dưới hầm garage, nhưng căn bản Quách Dư Thằng đang cục, cô càng dây dưa càng tốn calories chứ nhất định sẽ không được như ý cô. Lâm Phong quay ra, vùng vằng mở cửa ghế sau.
"Ngồi ghế sau làm gì? Để cho tên Tư Mã kia thấy à?"
Lâm Phong trợn trừng mắt, cô rất muốn nổi khùng lên, một ngày mệt mỏi thì đã chớ, còn gặp đúng Quách Dư Thành khó ở. Quách Dư Thành này, lần đầu đón cô đã lạnh nhạt bảo ghế trước của xe hắn không chở đàn bà. Từ đó về sau, mỗi lần ngồi xe Quách Dư Thành, Lâm Phong đều tự giác yên vị ở băng ghế sau. Vậy mà hôm nay anh lại dở chứng, đòi cô ngồi ghế trước.
Quách Dư Thành giật mình phát hiện ra gương mặt uất ức của Lâm Phong. Cô phồng má, đỏ ửng lên, cặp chân mày chau chặt lại, rõ ràng là đang rất ấm ức nhưng không thể giải tỏa. Quách Dư Thành biết mình vô lý, đành hít thở sâu, nhẹ nhàng mở cửa ghế trước ra, hạ giọng. "Xin lỗi."
Đàn bà sắt đá, nhưng cũng là đàn bà. Lâm Phong thấy bộ dạng của anh, lửa giận trong lòng vơi đi không ít.
Cô liền trưng ra vẻ kiêu ngạo, hất tà áo khoác ngồi vào trong xe.
...
Lần đầu tiên ngồi cùng xe với Quách Dư Thành ở vị trí ghế phụ lái này cảm giác cũng thật khác lạ quá đi. Lâm Phong tuy làm bộ nhìn đường và cảnh phố, nhưng lâu lâu cũng lén đánh mắt nhìn tài xế ngồi bên cạnh mình.
Cô phát hiện vẻ mặt của anh rất không cam tâm, bèn thở dài.
"Luật sư Tư Mã đến tìm tôi vì chuyện tin tức lúc trưa, cũng chỉ trao đổi vài câu qua lại thôi." Một động lực vô hình nào đó khiến Lâm Phong mở lời giải thích với anh.
Giống như một đứa trẻ, chỉ cần được dỗ dành, dù lời dỗ dành đó có đáng tin hay chỉ là dỗ ngọt thì cũng đều cảm thấy nhẹ lòng hơn. Cơ mặt của Quách Dư Thành từ từ giãn ra, còn làm bộ không quan tâm lắm, đáp ngắn gọn. "Ừ."
Nội tâm Lâm Phong cười trừ.
"A Phong, cô đã đoán được là ai đứng sau chưa? Tôi giúp cô trút giận." Một lúc sau, Quách Dư Thành lên tiếng, giọng điệu rất không vui.
"Tôi không chắc chắn lắm, nhưng có nghi ngờ một người." Lâm Phong ném ánh nhìn ra cửa sổ, điệu bộ có chút thờ ơ. Ban nãy, cô có tiếp tục nghĩ về chuyện thủ phạm cung cấp tin tức cho cánh nhà báo, nghi ngờ một cái tên. "Cô ta là Ninh Trác, cùng học chung đại học với tôi. Cô ta ái mộ luật sư Tư Mã, luôn gây khó dễ cho tôi. Hôm trước ở hôn lễ của luật sư Tư Mã, Ninh Trác bị tôi chỉnh một trận, chắc đem lòng thù oán rồi."
"Được, tôi giúp cô xử lí." Quách Dư Thành nói chắc nịch.
"Không cần." Lâm Phong vội cắt ngang. "Ninh Trác này căn bản không có gia thế, chắc chắn một mình cô ta không dám giở trò khi biết tôi là đại tiểu thư Lâm gia, hẳn có người chống lưng. Cứ từ từ chơi trò mèo vờn chuột, tôi càng muốn xem kẻ đứng đằng sau bản lĩnh như thế nào. Thủ đoạn của kẻ đó chắc không nhàm chán như hôm nay đâu."
Ánh mắt của Lâm Phong lóe lên một tia sát khí, thâm độc và mưu mô, lại càng gan dạ bản lĩnh. Quách Dư Thành nhìn đăm chiêu vào cô một lúc lâu.
Chết tiệt! Lâm Phong càng thế này, lại càng thu hút anh!