Quách lão phu nhân năm nay đã ngoài tám mươi, tóc bạc phơ được vấn lại khá kĩ càng, bộ đồ bằng lụa vừa thoải mái vừa lịch sự, khắp người lại tỏa một luồng khí rất uy nghiêm. Vừa nhìn Lâm Phong đã chắc chắn rằng tất cả mọi người trong Quách gia đều phải nể Quách lão phu nhân một phép.
"Lão phu nhân, con là Lâm Phong. Hôm nay con xin phép tới làm phiền người và Quách gia."
Quách lão phu nhân thoáng nheo mày, nhìn quét qua cô một lượt xét nét. Thế nhưng về phần nhìn và chút ấn tượng đầu, bà coi như cũng thừa nhận cô gái này không tầm thường.
"Nha đầu, đừng khách sáo." Quách lão phu nhân mỉm cười đôn hậu, nhưng ánh mắt vẫn len lỏi sự nghiêm khắc. "Ta đã nghe con trai và con dâu ta ca ngợi về con, xem ra con cũng rất khá."
Trong thâm tâm Lâm Phong lén thở phào nhẹ nhõm.
"Bà ngoại!" Hàn An Thẩm lém lỉnh chạy lại, quấn lấy người lão phu nhân, lảnh lót. "Hôm nay An An có mang sầu riêng mà người thích ăn nhất làm lễ mừng người trở về!"
"An An của ta rất ngoan." Lão phu nhân mỉm cười xoa đầu cô bé.
Lâm Phong nhìn bà ấy mà giật mình. Sự lạnh lùng trong đôi mắt chỉ trong một giây đã biến mất, thay vào đó là sự ôn nhu dịu dàng không chút xa cách.
Quách Dư Thành bước lên, vỗ nhẹ vào lưng cô. "Bà nội rất thích An An, trong nhà này người gần với bà nội nhất chính là An An."
"Ý anh là tôi nên bỏ cuộc để anh cùng An An tiến tới đúng không?" Lâm Phong quay phắt đầu lại, chau mày tỏ ý lườm nguýt.
"Tùy cô thôi, A Phong. Xem chừng cô có xuất sắc đến mấy cũng thua một đứa con nít." Quách Dư Thành cười nhếch mép, tỏ ý trêu chọc.
Nội tâm Lâm Phong gào thét, lầu bầu chửi rủa người đàn ông đáng ghét này.
...
Bữa cơm diễn ra hòa thuận hơn Lâm Phong tưởng tượng. Quách lão phu nhân không đến mức độc đoán đáng sợ như lời đồn, lâu lâu lão phu nhân có hỏi han cô vài điều, lại lắng nghe rất quan tâm. Tinh thần cô nhờ thế mà tốt hơn, có thể thoải mái mà tiếp chuyện bà.
"Khu du lịch sinh thái Econiverse lại là do con đảm nhiệm sao, Phong Nhi?" Quách lão phu nhân kêu lên trầm trồ.
"Dạ vâng ạ, dự án này con bắt đầu lên ý tưởng lúc hai mươi tuổi, vẫn còn nhiều sai sót..." Lâm Phong lễ phép.
Đây là một trong những dự án đầu tiên cha giao cho cô được cô triển khai bên Mỹ, tuy xuất sắc so với tuổi hai mươi nhưng với Lâm Phong nó vẫn có nhiều khuyết điểm. Tuy là khu du lịch có tiếng nhưng so với khu resort nghỉ dưỡng Lâm Thịnh thì Econiverse lại chẳng thấm vào đâu.
Không ngờ, Quách lão phu nhân chữa bệnh bên Mỹ lại thường xuyên đến Econiverse nghỉ dưỡng, khi biết cô là người điều hành lại tỏ ra hài lòng và ngạc nhiên.
"Lão phu nhân luôn miệng than thở bệnh viện ở Mỹ ngột ngạt, chỉ thích điều dưỡng ở khu du lịch sinh thái đó. Tháng nào cũng dành hai tuần đến đó nghỉ ngơi, bà rất thích Econiverse." Hàn phu nhân khéo léo khen.
Lâm Phong mỉm cười, tỏ vẻ lúng túng. "Con không theo dõi sát sao Econiverse nên không biết người hay đến đó, lão phu nhân. Không biết người có gì không hài lòng không để con còn sửa chữa..."
"Không không, ở đó rất tốt." Quách lão phu nhân cười xòa. "Phong Nhi, con rất giỏi. Sau này Dư Thành cưới được con nhất định là sẽ có hậu phương vững chắc..."
"Người quá khen rồi..."
"Sau này là người một nhà, cứ gọi ta là bà nội, đừng xa lạ thế. Phong Nhi, nếu Dư Thành có bắt nạt con, cứ về đây, ta làm chủ cho con." Quách lão phu nhân không ngớt lời khen ngợi. "Ta không thích mấy cô tiểu thư được bao bọc chẳng biết làm gì ngoài tiêu tiền, đó không phải cưới vợ mà là cưới nợ. Phong Nhi, nha đầu thông minh, con là nha đầu mà ta ưng nhất trong số những nha đầu mà ta từng gặp. Con trai à, đứa cháu dâu này rất được! Mối này rất được!"
Quách Dư Thành khẽ chống tay, quan sát biểu hiện của Lâm Phong. Bắt gặp ánh nhìn như lửa thiêu của anh, Lâm Phong đỏ mặt ngượng nghịu quay đi, càng khiến anh bật cười trong lòng.
.
.
.
Dùng tráng miệng xong thì trời đã tối, đồng hồ điểm tám giờ.
"Muộn rồi, hay là ngủ lại đây đi." Quách Dư Thành điềm đạm bước ra, vuốt nhẹ lọn tóc của Lâm Phong, nhẹ giọng.
Cô còn chưa kịp từ chối, Quách lão phu nhân đã nghiêm khắc bước đến, gằn giọng. "Không được, Phong Nhi là khuê nữ chưa gả chồng, ngủ lại nhà đàn ông còn ra thể thống gì. Dư Thành, con đó! Không tinh tế gì cả, còn không mau đưa Phong Nhi về tận nhà đi!"
"Bà nội, ai là cháu ruột của bà đấy? Con hay A Phong?" Quách Dư Thành cười trừ nhìn lão phu nhân.
"Ta dạy con bao nhiêu lần rồi, đối xử với phụ nữ nhất định phải lịch thiệp, tinh ý. Bây giờ còn dám tị nạnh với Phong Nhi?"
"Vâng, bà nội, Dư Thành biết sai rồi. Nhất định sẽ đưa cháu dâu của bà về tận nhà an toàn." Quách Dư Thành gật gù, vuốt lưng lão phu nhân, dịu giọng dỗ dành.
Bà khẽ lườm anh, lát sau kí nhẹ vào đầu anh, cười. "Cún con, coi như biết vâng lời."
Cách gọi này của Quách lão phu nhân khiến Lâm Phong vô thức mà phì cười.
Anh khẽ lườm nguýt cô, cô lại lơ đi ra vẻ vô tội. Lần trước cô gọi anh là cún con, là Quách cún, lại khiến anh sa sẩm, không ngờ bà nội anh cũng gọi anh như thế.
"Bà nội, thế thì con xin phép về ạ." Lâm Phong lễ phép cúi đầu.
"Ừ mau về đi, không Lâm gia lại lo lắng. Sau này ta ở đây suốt, rảnh rỗi cứ qua đây chơi với bà già này."
"Vâng, lần sau con sẽ ghé..."
.
.
.
Lâm Phong khẽ vươn vai một cái, lén ngáp một hơi. "Anh cứ dọa tôi quá, bà nội thật sự rất dễ gần."
Quách Dư Thành không đáp, đôi môi vẽ lên một đường cong nhẹ. Anh cứ chăm chú lái xe, đường phố vẫn khá đông đúc, lâu lâu có những quãng tắc đường phải dừng lại.
Đèn tín hiệu chuyển đỏ, anh dừng xe, nghiêng đầu nhìn sang cô. Trên cổ tay phải của Lâm Phong khẽ lóe sáng một chiếc vòng tay, có khắc gia huy hình khổng tước quen thuộc của nhà họ Quách.
"Bà nội tặng cô sao?"
Lâm Phong giây đầu thoáng ngạc nhiên, lát sau liền hiểu ra vấn đề, nâng tay lên nhìn ngắm. "Ừm, nãy lúc anh đi lấy xe bà nội có tặng cho tôi."
Anh dịu dàng cầm bàn tay cô lên, ngón trỏ vuốt nhẹ mặt vòng sáng loáng. "Con dâu của nhà họ Quách luôn được tặng vòng tay có gia huy này, đây là lễ nghi khi trưởng bối thừa nhận một cô gái là thành viên Quách gia. A Phong, bà nội thừa nhận cô rồi."
Lâm Phong thoáng đỏ mặt nhìn xuống chiếc vòng tay. Lúc được tặng, cô cũng đã tin rằng đây là vòng quý qua cách Quách lão phu nhân nâng niu giữ gìn nó, nhưng không dám nghĩ nó lại có ý nghĩa quan trọng như vậy.
"Này, Dư Thành..." Lâm Phong len lén hỏi nhỏ. "Chỉ là tiện mà hỏi thôi, không có ý gì đâu, anh trả lời hay không đều được, nhưng đừng nổi giận. Ừm, trước tôi có cô gái nào từng đi cạnh anh xuất hiện trước mặt bà nội chưa?"
Đôi môi mỏng của Dư Thành vẽ lên một đường cong tà mị. "A Phong, còn chưa gả mà đã muốn xử lý người cũ sao?"
"Này, tôi không..."
"Có rồi." Quách Dư Thành điềm đạm cắt ngang. "Trước cô, tôi có yêu hai người."
Lâm Phong đang đỏ mặt vì bị anh trêu, nghe anh nói thế lại ngoan ngoãn ngồi yên, chú tâm lắng nghe.
"Mối tình đầu của tôi, Lôi Dĩ Hằng, tôi và cô ấy chưa từng có bất kì mối quan hệ nào yêu đương. Tình cờ bà nội biết về Dĩ Hằng, đã nói rằng cô ấy nhìn mong manh quá, không hợp để kết hôn." Giọng điệu Quách Dư Thành hơi trầm xuống, ngừng một lúc rồi tiếp. "Người thứ hai là em gái cô, Lâm Hy. Tôi cùng Lâm Hy lớn lên hơn hai mươi năm, bà nội tôi không nói gì. Sau này cô ấy tỏ tình tôi, tôi cũng gật đầu, Lâm Hy lại thường xuyên đến lấy lòng bà nội. Bà nội biết tôi và cô ta yêu nhau, lại lắc đầu bảo cô ta có làm mà không có nghĩ, nhất định mang họa vào thân."
Lâm Phong không bận tâm lắm về Lâm Hy, nhưng lại rất để bụng Lôi Dĩ Hằng. Lôi Dĩ Hằng tuy không phải con nhà hào môn, nhưng cũng lớn lên trong gia đình trí thức, ngoại hình xinh đẹp, tính cách thuần khiết. Vậy mà bà nội không một lời dèm pha về xuất thân của chị, chỉ nhìn xem chị rốt cuộc có hợp để kết hôn cùng Quách Dư Thành không, nhất định là cách nhìn người rất công tâm.
Cô nghĩ về Lôi Dĩ Hằng, người con gái giống cô như hai giọt nước. Lần đầu gặp chị, cô cảm tưởng như mình đang soi gương, hai người không chung dòng máu lại có thể giống như bản sao tới thế.
Đó là mối tình đầu của Quách Dư Thành, là người phụ nữ đầu tiên và duy nhất anh yêu.
... Duy nhất...?
Lâm Phong nhất thời tự hỏi, mình là gì đối với anh? Cảm xúc anh dành cho cô là sự quan tâm chân thành hay chỉ là nghĩa vụ dành cho người vợ được sắp đặt từ trước?
Chốc, cô nhận thấy sự nguy hiểm trong suy nghĩ của mình, liền tự lắc đầu nguầy nguậy để quên đi.
"A Phong, tôi nói về người cũ của tôi rồi, không phải cô cũng nên nói về cô sao?" Quách Dư Thành tiếp tục lái xe, dịu giọng. "Cô bảo cô là người không biết yêu, nhưng chẳng lẽ thật sự từ trước tới nay cô chưa từng yêu ai sao?"
Lâm Phong giật mình.
Quá khứ của cô, người cũ của cô, chỉ có duy nhất một người...
Tư Mã Vu Thần...
Đó là học trưởng của đại học cô theo lúc ở Mỹ, là "bạn thân" trên danh nghĩa, và là người mà cô yêu nhất suốt bốn năm.
Mối quan hệ giữa hai người vốn đang thân thiết, rất tốt đẹp, đột ngột một ngày anh đến hỏi cô, "Lâm Phong, cậu là đại tiểu thư của tập đoàn AG?"
Sau cái gật đầu của cô, anh tự nhiên lẳng lặng rời xa cô, còn đột ngột thông báo yêu đương cùng bạn thân cô Hứa Thiệu Nhu.
Đó là lần đầu cô yêu một người, và cũng là lần đầu thất tình, đã suy sụp tới mức bị rối loạn tâm lý, suýt trở thành bệnh nhân tự kỷ...
Trị liệu tâm thần gần một năm, cô vực dậy được, nhanh chóng quay lại thương trường, tự nhủ bản thân phải quên đi người đàn ông đó. Từ đó về sau, cô không còn yêu một ai, dần vô cảm và coi thường hai thứ, đàn ông và tình yêu.
Lâm Phong cười nhẹ một chút, ném tầm mắt ra xa qua cửa sổ ô tô màu đen kịt, trầm giọng. "Tôi? Người cũ? Không có, tôi chưa từng yêu một ai..."
Lời nói của cô có thể khiến Quách Dư Thành an tâm, nhưng thái độ thì không đủ để thuyết phục anh. Anh không nói gì, tỏ vẻ không bận tâm, nhưng suốt cả quãng đường vẫn lặng lẽ dõi theo từng ánh mắt từng biểu cảm của người con gái ngồi kế bên.
.
.
.
"Vu Thần, anh thử xem còn khách mời nào còn sót đến hôn lễ của em và anh nhé." Hứa Thiệu Nhu trước khi rời khỏi đã dịu dàng dặn dò anh như thế.
Tư Mã Vu Thần ngồi nhìn một đống thiệp cưới màu hồng chất thành chồng, lại lặng lẽ quan sát một tấm thiệp được in một dòng chữ ngay ngắn, "Gửi Lâm Phong..."
Đôi môi anh khẽ cười nhạt, đắng cay nhớ về quá khứ những năm trước...
Thời đại học, Lâm Phong, Hứa Thiệu Nhu và Triệu Uyển Tử là những người bạn rất thân, còn anh là học trưởng của khoa, cũng là chủ nhiệm đề tài nghiên cứu anh cùng Lâm Phong thực hiện. Nhờ đó anh và Lâm Phong cùng kết bạn, và đã có những kỷ niệm rất thân thiết.
Anh đem lòng tương tư cô ấy, một sinh viên rất năng động và thông minh, nhưng mối quan hệ giữa hai người chỉ là bạn thân, anh tuy muốn tiến, nhưng sợ mất đi những gì đang có, đành cam tâm thích cô, đơn phương như thế.
Một ngày, một người đàn ông gọi điện cho anh, xưng tên Lâm Châu Tưởng, là cha của Lâm Phong. Anh mới vỡ lẽ cô là tiểu thư nhà hào môn thế gia ở Bắc Kinh, còn anh chỉ là sinh viên nghèo tự tiến lên bằng thực lực. Cha cô nghiêm khắc cảnh cáo anh, nếu anh còn tiếp cận cô ấy, ông ta nhất định sẽ tước đoạt quyền thừa kế và điều hành của Lâm Phong tại công ty, đồng thời ngăn cản đường tiến của anh.
Tư Mã Vu Thần anh có thể trèo cao sao? Tương lai của anh không đảm bảo cho cô, càng không biết tâm ý của cô đối với anh thế nào, chỉ đành bất đắc dĩ thuận theo, rời xa cô, dùng những lời tàn độc nhất khiến cô căm ghét anh.
Anh và cô trở thành người dưng như thế.
Bây giờ anh trở thành một luật sư tiếng tăm, tiền đồ rộng mở, cũng sắp kết hôn với con gái của chủ một doanh nghiệp nhỏ, bây giờ lúc phát thiệp mời lại nhớ về người cũ.
Tư Mã Vu Thần cười nhạt, đem tấm thiệp in tên cô cất đi.
"Phong, nếu ngày đó tôi kiên quyết nắm lấy tay em, liệu bây giờ tôi có tự dằn vặt mình như thế này không...?"
___o0o0o___
Hết Chương 24.