Chương 15: Tai nạn

Kỹ sư và công nhân đã bắt đầu làm việc từ bảy giờ sáng. Tiến độ thi công rất thuận lợi. Nhưng mọi thứ dường như bị gián đoạn khi hai nhân vật quan trọng xuất hiện cùng một lúc. Một người là giám đốc điều hành, người phụ trách triển khai công trình, người kia là chủ đầu tư chính của dự án.

"Lâm tổng, tiến độ thi công đang rất tốt, tốc độ nhanh hơn so với dự định. Cứ với tiến độ này thì có thể hoàn thành dự án sớm hơn dự định nửa tháng." Một kỹ sư thấy sếp của mình đến liền mang hai mũ bảo hiểm lại cho hai người, nhanh chóng báo cáo.

"Không vội." Lâm Phong bình thản. "Đừng gây áp lực cho công nhân. Quan trọng là hiệu quả lâu dài. Chủ trương của AG là chế độ đối đãi nhân viên và lao động, đảm bảo đúng tiến độ là được, không cần quá nhanh."

"Nếu tiến độ nhanh hơn thì sẽ giảm được chi phí chứ?" Quách Dư Thành không hẳn là đồng tình với quan điểm đó, liền lên tiếng.

Cô thở hắt ra, quay lại nhìn. "Quách tổng, đã làm việc dưới trướng lãnh đạo AG thì đều nhận được đãi ngộ tốt mà không ảnh hưởng đến lợi nhuận. Quách Thị đầu tư từng nào, chúng tôi đảm bảo từng đó, không vì chút tiết kiệm mà ảnh hưởng đến hợp đồng lao động lâu dài."

"Cô có nói quá không đó?"

"Không hề. Dương cũng nghĩ như anh, vì những người không bao giờ trực tiếp đi điều hành như anh sẽ chẳng hiểu được."

Lâm Phong cô từ lúc bắt đầu dấn thân vào kinh doanh là đã tự mình đi giám sát, dù cho anh trai luôn phản đối vì rất dễ có rủi ro ở công trường. Nhưng cô vẫn bất chấp, vì vậy cô hiểu rất rõ sự vất vả của công nhân, những ngày mưa ngày nắng đều quần quật làm việc.

Quách Dư Thành chép môi. Bản thân anh chỉ thích làm việc trong phòng điều hòa cho thoải mái, nhưng hôm qua thấy Lâm Phong trở về với đôi chân rớm máu thì càng không an tâm cho cô một mình ra đây.

Chợt điện thoại trong túi reo lên.

Lâm Phong liền ngưng chỉ đạo, rút máy ra trả lời.

Là điện thoại của Lâm Dương. "Dương, có chuyện gì đó? Em đang ở công trường, khá bận. Có gì nói sau được không?"

"Em nói gì với Quách Dư Thành rồi?" Đầu kia vọng lại tiếng nói không mấy dễ chịu. "Luật sư vừa liên lạc với anh, 14% cổ phiếu của tập đoàn Phác Sâm dưới tên Quách Dư Thành đã được chuyển sang cho anh mà không có bất cứ giao dịch tiền tệ nào."

"À, nhanh vậy sao?" Lâm Phong chu môi khẽ. Mới nói chuyện đó với Quách Dư Thành sáng nay, vậy mà bây giờ Lâm Dương đã nhận được. Quả nhiên là tác phong làm việc của Quách Thị. "Đừng lo, là em mua."

"Em mua? Được, không ngờ em lại thương lượng được với anh ta. Nói đi, hết bao nhiêu anh sẽ chuyển lại vào tài khoản cho em." Lâm Dương mỉm cười hài lòng.

Giọng điệu này mẩm rằng tâm trạng Lâm Dương rất tốt, không uổng công lâu nay nhìn anh đau đầu không ít với dự án này, Lâm Phong mừng rơn trong bụng. "Không sao, em tặng anh. Số cổ phần này là hôn nhân cho em, anh không cần khách khí. Sao rồi? Thu mua thành công chưa?"

"Ừ, xong rồi. Bây giờ đang đi kí hợp đồng. Vậy thôi nhé, em cũng nhớ cẩn thận, công trường nhiều rủi ro lắm."

"Em biết rồi." Lâm Phong vui vẻ cúp điện thoại, còn hôn nhẹ vào màn hình. Giúp được Lâm Dương chuyện lớn như vậy thật sự rất vui, kết hôn với tên ác ma không bằng cầm thú này cũng có cái tốt.

Lon ton chạy lại chỗ Quách Dư Thành, Lâm Phong đấm nhẹ vào ngực, cười tươi tắn. "Tiểu Dư Thành, coi như ngươi cũng có ích. Lát nữa bổn tiểu thư sẽ mời ngươi ăn trưa."

Tiểu Dư Thành? Gan cô to tới mức nào, dám gọi anh bằng cái tên đó giữa bao nhiêu người thế này.

Đám công nhân kỹ sư gần đó nghe thấy không khỏi bụm miệng cười.

Quách Dư Thành giận tím mặt, nhưng rồi lửa giận cũng nguôi đi không ít khi thấy vẻ mặt hạnh phúc của cô.

Lâm Phong, Lâm Dương, rốt cuộc anh em các người yêu nhau tới mức nào, dù không muốn nhưng cũng buộc phải nghĩ giữa hai người chắc chắn có gian tình.

Nhưng thoắt một cái, Lâm Phong đã rời xa anh. Cô đi ra chỗ công trường phía bắc, còn anh bơ vơ ở đó.

Nhìn mãi mới thấy cô, Quách Dư Thành liền đi theo. Thế nhưng chưa kịp định thần, gương mặt anh đã đanh lại.

Đôi chân trầy xước đi không vững, lại còn mang giày cao gót trên nền sỏi đất, gót giày đạp vào đá, trẹo hẳn, cả người loạng choạng.

Phía dưới là móng nhà mới dựng, bê tông và đinh thép cắm ngược lên.

Vài giây trước thảm kịch...

Mọi người vô thức hét lên thất thanh.

Lâm Phong trắng bệch mặt, chỉ kêu lên ú ớ vài tiếng mắc trong cổ họng, tim như ngừng đập.

Quách Dư Thành tối đi, chẳng còn thấy gì, như một gã điên lao tới.

Bàn tay anh tóm chặt lấy tay cô, quăng ra sau, nhưng thay vào đó, quán tính đẩy anh văng xuống.

Cả cơ thể to lớn cùng bộ vest đen rơi xuống móng nhà.

Lâm Phong bị quăng ra sau, đập xuống sỏi, đau điếng. Nhưng thần kinh cô chẳng hề chuyển đến những đợt đau, mà thay vào đó là sự thất kinh.

"Quách tổng!!"

"Mau gọi cấp cứu!"

"Mang ngài ấy lên đây nhanh!!"

Xung quanh là tiếng gào thét cả kinh của mọi người, Lâm Phong như một kẻ điên bò lại gần đó.

Mắt cô mờ đục đi.

Đinh thép đâm sượt qua vai anh, rách cả bộ vest, da bị rạch một đường. Đầu đập vào thành bê tông, tuy có mũ bảo hiểm lao động nhưng máu vẫn chảy ra một vũng, thấm vào cát.

"Vu... Vu Thần..." Tai cô ù đi, mắt tối lại, trong đầu chỉ toàn thảm kịch bốn năm trước.

Xe cấp cứu đến, người người hốt hoảng đưa nạn nhân đi tới bệnh viện. Lâm Phong vẫn yêu cầu tiếp tục thi công, còn mình thất thần leo lên xe cấp cứu cùng Quách Dư Thành.

Suốt chặng đường, cô nắm chặt lấy tay anh, trong lòng than khóc ai oán. "Làm ơn, Vu Thần, em xin lỗi... Làm ơn..."

.

.

.

Vì tai nạn này mà ngay lập tức Quách phu nhân và Lâm Dương có mặt ở Thượng Hải.

"Hai người yên lặng một chút. Anh ấy vừa dậy uống thuốc, mới chợp mắt ngủ lại xong." Gương mặt Lâm Phong tiều tụy ngồi bên giường bệnh, nhẹ nhàng ra hiệu khi thấy hai người kia ồn ào xông vào phòng bệnh.

Quách phu nhân tái mặt đến bên cạnh con trai, khóc nấc lên, rồi liền hỏi Lâm Phong. "Phong Nhi, Dư Thành có sao không? Có để lại di chứng gì không?"

"Không sao ạ. Bác sĩ nói anh ấy bị chấn thương não, may có đồ bảo hiểm nên không nguy hiểm tới tính mạng. Vai bị rách vừa khâu mười mấy mũi. Với cả sức khỏe anh ấy tốt nên sẽ không để lại di chứng lâu dài."

Quách phu nhân xót xa nhìn con trai, cổ họng nghẹn cứng.

"Quách phu nhân, con xin lỗi, là con không tốt. Đáng lẽ không nên để anh ấy tới công trường, cũng là con bất cẩn nên anh ấy chịu nạn thay con." Lâm Phong cúi gằm mặt áy náy.

Quách phu nhân vốn rất giận, nhưng nhìn Lâm Phong chẳng hiểu sao lại không thể nổi giận nữa, ngược lại còn thấy thương, liền vuốt nhẹ tóc an ủi. "Được rồi, ta không trách con. Coi như Dư Thành yêu con, con không sao là tốt rồi. Sau này, hứa với ta không được bất cần nữa."

Lâm Phong đáp lại ủ rũ.

Lâm Dương thở dài, nắm lấy vai cô, gằn giọng nghiêm khắc. "Lần thứ hai rồi, bây giờ anh không nhượng bộ nữa. Sau này, không cho em bén mảng tới công trình thi công."

Lâm Phong toan cãi lại, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm khắc của Lâm Dương, lại bị anh nhắc tới tai nạn bốn năm trước, chẳng thể cãi, ngoan ngoãn nghe lời. "Em biết rồi."

"Hai lần? Trước đây Phong Nhi còn từng gặp chuyện sao?" Quách phu nhân nghe thấy không khỏi thắc mắc.

"À... Dạ..."

"Phong! Giám đốc!" Bầu không khí đang ngột ngạt liền truyền tới tiếng mở cửa mạnh cùng tiếng hét thất thanh. Triệu Uyển Tử và Hứa Thiệu Nhu hốt hoảng chạy vào.

Lâm Phong còn chưa kịp nhắc nhở thì Quách Dư Thành đã tỉnh giấc.

"Hai người to tiếng quá." Lâm Phong nhăn mặt.

Quách Dư Thành từ từ mở mắt, bàn tay cựa quậy nhẹ. Quách phu nhân liền vội nắm lấy, vuốt vuốt. "Con trai, con sao rồi? Đau lắm không con?"

"Mẹ... Mẹ tới đây làm gì?" Quách Dư Thành nhíu mày. "Va đập một tí, mọi người hoảng hốt cái gì?"

"Một tí gì chứ? Con không thấy ta đau lắm sao?"

"Được rồi mẹ, quan trọng là con dâu của mẹ không sao." Quách Dư Thành cười trấn an.

Lâm Phong rõ ràng là đang mệt mỏi, nhưng nghe hai tiếng con dâu phát ra từ miệng Quách Dư Thành lại không khỏi đỏ mặt.

"Gớm, vì vợ chưa cưới mà không màng tính mạng, cha anh dạy cho anh đấy à?" Bà bật cười.

"Phong à, cậu không sao chứ?" Hứa Thiệu Nhu lo lắng hỏi han.

"Mình không sao. Cảm ơn cậu."

"Cảm ơn gì chứ? Nào, chưa ăn gì đúng không? Mình đi mua gì cho cậu nhé."

"Không cần thật mà." Lâm Phong mệt mỏi gạt tay. "Ở đây có Dương lo cho mình rồi, không phiền cậu đâu."

Hứa Thiệu Nhu buồn bã nhìn cô, trong lòng hơi chạnh. Chẳng hiểu sao Lâm Phong lại khách sáo với cô đến vậy, dù câu trả lời trong lòng đã rõ mười mươi.

"Dương, Quách phu nhân, con xin phép đi gặp y tá. Tuy không to tát lắm nhưng mấy vết thương này cũng phải sơ cứu."

Nghe Lâm Phong ái ngại lên tiếng, mọi người mới kịp nhìn kĩ. Phía trước không sao nhưng sau lưng và đầu gối trầy trụa, chắc do lúc bị Quách Dư Thành quăng ra sau.

"Anh đưa em đi." Lâm Dương đứng bật dậy, vẻ mặt ngập tràn sự lo lắng.

Cô vội từ chối. "Không sao, em tự lo được. Thay vào đó, anh với Uyển Tử đi mua thức ăn đi. Em hơi đói, Dư Thành cũng cần ăn để uống thuốc nữa."

Triệu Uyển Tử thở dài. "Được rồi. Cơm chiên nhé?"

"Tớ sao cũng được."

Lâm Phong đáp vội rồi rời khỏi phòng.

Tâm trí cô vẫn chưa thực sự thoải mái sau vụ tai nạn, vì điều này gợi cô nhớ về sự việc bốn năm trước, việc đã ám ánh cô đến tận bây giờ.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, Lâm Phong bỗng chết trân, đứng im như phỗng, gương mặt đanh lại khi bắt gặp hình dáng đang ngồi ở phòng chờ ngoài hành lang.

"Tư Mã Vu Thần..." Cô lẩm bẩm cái tên.

Anh ngẩng mặt nhìn cô, quét một lượt cả người, rồi dừng lại trên đôi chân. Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới đã chồng chéo lên urgo, ánh mắt hơi tối đen.

"Đi đâu đó?"

Lâm Phong giật mình, có chút bối rối. Hỏi cô sao?

Thấy Tư Mã Vu Thần nhìn mình, vẫn im lặng kiên nhẫn chờ câu trả lời, cô ngập ngừng đáp. "Đi băng bó... mấy cái vết thương ngoài da."

Nghe xong câu trả lời, anh quay lại tiếp tục liến thoắng ngón tay trên điện thoại, không quan tâm nữa.

Vừa mừng, vừa có chút hụt hẫng, cô thở dài. Đúng, giữa cô và anh giờ chỉ là người dưng, anh hỏi cô một câu, đâu có gì đặc biệt giống như mối quan hệ hai người thời còn học đại học cơ chứ.

Đôi mắt cụp xuống, cô bước đi chập chững qua anh, cử chỉ có chút khép nép.

Tư Mã Vu Thần bắt gặp đôi chân rớm máu truyền đến những đợt run, tâm liền có chút động, bỗng đứng phắt dậy, cất điện thoại vào túi, nhìn cô.

Lâm Phong quay lại nhìn anh khó hiểu.

"Tôi đi cùng cô." Anh lạnh nhạt nói, rồi hất cằm ra hiệu bảo cô đi. "Tôi quen bác sĩ ở đây."

Lâm Phong có chút không thoải mái, nhưng vẫn chập chững đi tiếp.

Bầu không khí yên lặng bao trùm.

"Lần này, nạn nhân là Quách tiên sinh, cuối cùng vẫn là vì thói bất cần và xem thường của cô." Giọng nói Tư Mã Vu Thần trầm thấp.

Lâm Phong giật mình, hóa ra anh cũng giống cô, cũng liên hệ chuyện này với tai nạn bốn năm trước. Chẳng hiểu sao lại đào ra rất nhiều gan, Lâm Phong lén ngước đầu lại nhìn.

Gương mặt kia vẫn anh tuấn như vậy, đẹp ở từng góc cạnh, nhưng so với nhiều năm trước trưởng thành hơn rất nhiều. Nhìn nam tính hơn, chững chạc giống như người từng trải.

Trên ngũ quan đẹp như tranh vẽ, ở một bên trán là một vết sẹo to và sâu, chưa hề phai bớt.

___o0o0o___

Hết chương 15.