Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
-----------------
Hoang sơn dã lĩnh, gió đêm chen vào khe hở Nhất Tuyến Thiên, thổi đi tứ phương, sơn trại đèn đuốc sáng trưng. Đống lửa lốm đốm lấm tấm thiêu đốt, chập chờn soi sáng ra thân ảnh một đám sơn tặc, khuôn mặt dữ tợn, lỗ mãng bưng rượu đối ẩm, ăn thịt, ồn áo cười mắng.
Gác ở trên lửa là gà vịt, tay lớn thô ráp đang xoay chuyển, nướng ra màu sắc mê người, dầu mỡ mùi thơm nức mũi nhỏ vào trên củi lửa đỏ bừng, phát ra tiếng vang xèo xèo. Có người cắt một nữa vịt múc đến trong mâm, mang đi phía trước trại lầu, cẩn thận đặt lên trên bàn dài, Lưu Nhị Long trực tiếp giật xuống chân vịt, nhai nuốt lấy nhìn về phía vài tiểu đầu mục bên cạnh.
- Một Lục gia thôn nho nhỏ, nghĩ không ra lại có mấy trăm lượng bạc, cầm thật rất nhẹ nhõm, nếu lại có việc làm tốt như vậy, đêm nay ngược lại nguyện ý đi một chuyến nữa, ha ha ha!
Ba người đầu mục kia cũng đều cười vang. Không chỉ là bạc, gà vịt heo dê cũng không ít, đầy đủ cho hơn ba mươi người trong trại ăn hai ba ngày. Có người lau lau dầu mỡ ngoài miệng, cười nói:
- Mà tên Lục Nhị Lại kia, hình như không có cùng chúng ta đồng thời trở về.
Bên cạnh, có âm thanh cười ha ha, chụp vang mặt bàn.
- Đó còn cần phải nói, khẳng định là bị bắt được, bất quá lão tử cũng không lo lắng hắn chỉ chỗ của chúng ta ra ngoài, hắn không có cái gan kia!
Lưu Nhị Long hút bọt thịt trên ngón tay, khóe môi toét ra, lộ ra một hàm răng vàng khè, mang theo cười lạnh.
- Khai ra, cũng không sợ, những thôn dân kia không có can đảm, mà Tả bộ đầu Phú Thủy Huyện gần đây cũng sẽ không tùy tiện nhúng tay, chúng ta thế nhưng thuộc Đồng Lăng Huyện quản hạt.....
- Đám thôn dân kia muốn cáo cũng chỉ có thể đi Đồng Lăng Huyện, còn muốn đi qua ngọn núi chúng ta này.
- Ha ha.....
- Cho nên, nơi này là nơi tốt, bai bên đều mặc kệ!
- Hôm nào lại làm thêm một trận, lão tử sẽ dưỡng lão trong ngọn núi này.
Ánh lửa chập chờn trong đại sảnh, ngươi một lời ta một câu la hét ầm ĩ, Lưu Nhị Long vuốt ve lông sói trên ghế dựa lớn, mặt mỉm cười nghe, vẫn có chút hài lòng đối với đám thủ hạ của mình.
Bên kia, một người trong ba đầu mục bỗng nhiên xoay đầu lại.
- Nhị gia, đột nhiên nhớ tới, vài ngày trước bắt một đạo sĩ dưới chân núi, giờ vẫn còn đang giam giữ, ngươi xem có nên thả hắn hay không, một Đạo Nhân vân du bốn phương, trên thân không có tiền.
Lưu Nhị Long cũng thiếu chút quên đi người này, Phú Thủy Huyện bỗng nhiên tìm kiếm phương sĩ, Đạo Nhân bốn phía làm cho một số người đi vào trong núi trốn, kết quả ngày đó vừa có một Đạo Nhân rơi vào trong tay hắn, nhốt đã được vài ngày, vừa rồi không có người nhắc đến, còn kém chút đã quên mất.
Nghĩ đến đây, hắn nở nụ cười, bưng chén lên kính huynh đệ phía dưới.
- Vậy ngày mai thả đi.....
- Một đạo sĩ thối xác thực không được mấy đồng tiền, đến, tiếp tục ăn thịt uống rượu!
Ba người một phen cười to. Nhao nhao bưng chén lên, đáp lễ qua, tiếng huyên náo truyền ra xa ngoài trại, sơn tặc trông coi cửa ngáp dài một cái, trong tầm mắt, màu sắc trắng xoá bốc lên.
- Thế nào sương mù xuất hiện giờ này?
Ngoài sơn trại, dần dần có hơi nước tràn ngập, rừng hoang trên đỉnh vách núi, lá cây hoa hoa đang đung đưa.
Loáng thoáng có âm thanh phát ra. Mấy tên sơn tặc trông coi cửa trại hai mặt nhìn nhau, một người trong đó cầm bó đuốc quay qua hỏi đồng bạn của mình.
- Các ngươi nghe được âm thanh gì không?
Đám người gật đầu, đồng thời, hắn giơ bó đuốc hướng phía trước đi vài bước, ánh mửa chập chờn chiếu về hướng Nhất Tuyến Thiên. Trong sương mù hơi mỏng, một thân ảnh đang lung la lung lay đi tới. Hai chân vô cùng bẩn, chỉ mang một chiếc giày cỏ, một bước lay động đi qua cửa cốc, đầu cúi thấp, một vài sợi râu quanh đôi môi không ngừng nhu động, giống như đang lẩm bẩm nói cái gì đó, lại giống y y nha nha rên lên khúc hất gì để cho sơn tặc bên kia đang giơ bó đuốc dâng lên một loại cảm giác quỷ dị.
Oa -- oa --
Con quạ đột nhiên hót vang tại gốc cây sao nào đó, tung cánh bay lên, thân ảnh lay động mà đến đi vào phạm vi có ánh sáng, lúc lộ mặt, sơn tặc thở dài một hơi.
- Lục Nhị Lại..... Ngươi mẹ nó muốn hù chết ta.
Đối diện, thân hình đang lay động dừng lại, mặt cụp xuống chậm rãi nâng lên làm tên sơn tặc lộ ra vẻ hoảng sợ, trong tay bó đuốc bình một rơi trên mặt đất, hắn lảo đảo lui lại nửa bước.
- Ô oa!
La to, quay đầu thân, tè ra quần chạy về cửa trại.
Gương mặt chậm rãi nâng lên kia, khuôn mặt ảm đạm phát xanh, miệng méo qua một bên, hai con ngươi lật trắngm xem không thấy con ngươi, tất cả xung quanh hốc mắt đều là màu sắc đen kịt. Rất rõ ràng, Lục Nhị Lại đã chết đi rất lâu.
- Mẹ ơi... Có quỷ -- -
Những người kia liên tiếp lui về phía sau, bó đuốc chớp tắt trên mặt đất nổi lên màu sắc u lam, tên sơn tặc chạy trước nhất đột nhiên dừng lại, tứ chi run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, từng tia từng tia máu tươi ngạnh sinh sinh theo thất khiếu chảy ra. Một luồng âm khí chui ra từ miệng, đuổi theo mấy tên sơn tặc đang chạy, sau đó cấp tốc lan tràn ra bốn phía.
Hơn mười sơn phỉ ngồi bên đống lửa nghe được tiếng kêu thảm, nhao nhao quay đầu nhìn lại, mấy tên đồng bạn đang chạy đến, từng tên ngã xuống đất, không một tiếng động. Để trong lòng bọn hắn cảm thấy một cổ hàn ý, phía trước tầm mắt như có một tầng lụa trắng hơi mỏng bao trùm xuống.
Sau một khắc, đống lửa đang cháy bị dập tắt. Một đôi đèn lồng đỏ chót dưới mái hiên cả trại đều trong nháy mắt này dập tắt, toàn bộ doanh địa lâm vào một vùng tăm tối, Lưu Nhị Long ngồi trong đại sảnh cùng ba tiểu đầu mục đứng người lên, nhìn qua ngoài một mảnh đen kịt. Một luồng cảm giác quỷ dị tĩnh mịch tựa như con kiến bò trên gáy dâng lên toàn thân, Lưu Nhị Long nắm chặt cương đao bên cạnh, nhìn chằm chằm đen kịt bên ngoài, nuốt nước miếng một cái.
- Ngoài kia thế nào..... Xảy ra chuyện gì?
- Không phải có quỷ đó chứ... Trước đó lúc trở về, có huynh đệ nói với ta, bọn hắn đụng phải một nữ quỷ.
-..... Chớ nói lung tung....
Keng keng keng keng...
Phía trước, trong màn đen quỷ dị âm trầm vang lên một đoạn âm thanh, giọng nữ yếu ớt nương theo sát khí như có như không quanh quẩn ở ngoài cửa.
-..... Mộ phần có quạ, ảm đạm kêu la, một bàn hương... Hương khói lượn lờ..... Nam nữ đốt áo giấy kia... Cho..... Ngươi...
Âm thanh yên tĩnh lại.
Mấy người trong sảnh hai mặt nhìn nhau, ba đầu mục phía trước vội vàng phất tay để cho thủ hạ gần đó ngăn tại phía trước, cẩn thận từng li từng tí thối lui ra sau. Trong yên lặng, đột nhiên vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết ở ngoài. Một đầu mục bị dọ sợ đến lui lại đá ngã chậu than, tia lửa, than gỗ cuồn cuộn.
Lưu Nhị Long rống to:
- Sợ cái gì? !
- Nhị gia, vạn nhất thật là quỷ thì làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không phải đạo sĩ bắt quỷ nghe...
Đạo đạo.....
Đầu mục nói chuyện bỗng nhiên quay qua phân phó thủ hạ:
- Nhanh đi dẫn tên đạo sĩ phía dưới địa lao tới! Nhanh đi!!