Chương 36: Thăng gạo dưỡng ân, đấu gạo nuôi thù

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

-----------------

Nắng sớm vạch phá mây ra từng khe hở, rải đầy sơn thôn, vườn rau trong hàng rào nông gia tiểu viện, hoa quỳ chuyển động hướng theo mặt trời, giọt sương theo lá bén nhọn nhỏ xuống, con cóc đang nằm bên dưới hé miệng, ngáp một cái, giọt nước lành lạnh rơi vào trong miệng, sau đó nuốt vào trong bụng.

Gà mái hoa râm đạp mặt lao đất, Lục Tiểu Tiêm ôm một đống cỏ khô đi vào lều che nắng, không lâu sau, nhà bếp truyền đến tiếng Lý Kim Hoa quát tháo, Lục Lão Thạch quy quy củ củ ngồi vào cửa ra vào, biên cái sọt.

Không xa, cửa phòng mở ra, Lục Lương Sinh đi ra cửa phòng, lấy một chậu nước sạch trong thùng rửa mặt, ra ngoài tuy tốt, nhưng luôn cảm thấy ở nhà mình dễ chịu hơn, đoạn thời gian này, trải qua rất nhiều chuyện, kiến thức nhận biết nhiều hơn, so lúc trước thì có rất nhiều chủ kiến, nhất là chuyện Hồng Liên nữ quỷ, để cho hắn hiểu được thế đạo nhân tâm hiểm ác. Nếu lại trải qua một lần, vẫn sẽ chọn trợ giúp đối phương.

Ăn xong điểm tâm, Lục Lương Sinh trở lại trong phòng, mang theo quyển « Thanh Hoài Bổ Mộng » liền cầm bút mực cùng giấy, giống như thường ngày đi đến vườn rau cạnh hàng rào, mang sư phụ lên, để tới bả vai, đi ra cửa hướng đến bờ sông.

Sau khi có một chút chủ kiến, Lục Lương Sinh tạm thời tìm thấy một vài chuyện phải làm, người trong thôn khốn khổ, vậy cứ giúp đỡ nhiều hơn một phần, « Nam Thủy Thập Di » chứa đầy pháp thuật hại người, trừng trị người, một quyển khác « Thanh Hoài Bổ Mộng » thì ghi lại phù lục, trong đó có thể giúp người thì có vài chục loại. Về phần mình tu vi đề thăng, trước mắt còn dừng lại tại tiểu cảnh giới Luyện Khí Khai Đan, chủ yếu bởi vì Đạo Nhân cóc bảo hắn không cần tiếp tục luyện tiếp. Nếu không vào lúc này, hẳn đã có thể tới Luyện Khí rồi?

Đi xuyên qua thôn tạt, thôn nhân sáng sớm đi làm nhà nông nhao nhao chào hỏi hắn, từ lúc Phú Thủy Huyện trở về, tám người Lục Phán đã kể chuyện lệ quỷ, Ngô Công Tinh cho mọi người nghe gây nên oanh động không nhỏ.

- Các ngươi không biết được, Ngô Công kia đứng lên còn cao hơn so phòng chúng ta ở!

-... Trăm chân kia, rất bén nhọn, có thể đâm người ra lỗ máu.

- Còn có còn có, lệ quỷ náo nhà Trần viên ngoại, một nhà có lai lịch rất lớn, bất quá phải nói nữ quỷ kia cũng quá thảm, một đại lão gia như ta còn kém chút khóc to... Nhi tử nhà Trần viên ngoại thật đáng chết!

Đêm đó trở về, tám người sưởi ấm ngay tại cửa thôn, kể hết mọi chuyện mà mình nhìn thấy, thôn hán thôn phụ nghe qua sửng sốt một hồi, miệng không khép lại được, nhất là biết Chủ Bộ trong huyện nha còn đưa ba quyển sách cho Lục Lương Sinh liền cảm thấy cực kỳ khủng khiếp, đoạn thời gian qua, ánh mắt nhìn xem thiếu niên đều trở nên không giống như trước.

Thần tiên quỷ quái nghe một chút là được, trong thôn ra một người đọc sách, sẽ tăng thể diện, nếu ngoại nhân không tin, người trong thôn sẽ ngóc đầu ngước cằm, mạnh bạo nói:

- Không tin? Người thiếu niên có khi nắm một đầu lừa già, trên vai có một con cóc nằm sấp chính là Lục lang thôn chúng ta, thường xuyên ra bờ sông, đồng ruộng đi dạo, nếu có cái gì không hiểu, đi thỉnh giáo sẽ trả lời cho ngươi nghe.

- Nếu là người đọc sách, ra ngoài làm gì?

- Không biết, đó là chuyện của người đọc sách, bất quá lão thân từng gặp Lương Sinh ném tản đá vào trong nước, cũng không biết đang làm gì.....

Ngoài thôn, bờ sông, Lục Lương Sinh ngồi xổm ở bên nhìn xem mặt sông chậm rãi chảy xuôi, ngón tay niết ra chỉ quyết hướng lên trên vẩy một cái, một cục đá trên bờ bay vào mặt nước, tóe lên một bọt nước.

- Tu vi vẫn là quá thấp...

Lắc đầu, vùi đầu tiếp tục lật xem thư sách trong tay.

- Sư phụ, nếu pháp trận này để cho nước sông có linh khí, có thể để cho tôm cá cua trong sông đều thành tinh hay không?

- Thành tinh? Chỗ nào dễ dàng như vậy.

Con cóc mở to miệng, hít thở không khí mát mẻ, giống như đang tu luyện pháp môn thổ nạp, cũng thuận miệng nói:

- Pháp quyết trong sách đều là một ít thuật, có thể để cho chất nước biến được càng tốt hơn, dáng vóc tôm cá lớn hơn rất nhiều, chất thịt cũng tốt.

Lục Lương Sinh dừng lại ngón tay đang phiên động, nhớ kỹ nội dung thứ nhất phía trên, nghiêng đầu nhìn lại con cóc.

- Thế nếu rót vào hoa màu thì sao?

- Tự nhiên cũng tốt.

Con cóc trợn mắt một cái, lưỡi đỏ thật dài đem con muỗi vừa bay qua bên cạnh nuốt vào trong bụng, liếm miệng một chút:

- Đúng rồi, lần trước vi sư nói cho ngươi còn có một pháp quyết tu luyện.

- Ừm?

- Hẳn là có chút hiếm có..... « Càn Khôn Chính Đạo »

- Sư phụ, ngươi hiểu thật nhiều.

- Ha ha, đó là tự nhiên.

Đạo Nhân cóc nhướng mắt, mặt cóc... Lướt qua nơi khác.... Chủ nhân trước của pháp quyết kia bị lão phu nuốt sống, mọi thứ gì của hắn đều biến thành của lão phu, biết rõ không nhiều sao được.

- Ngươi đưa lỗ tai tới đây, cố gắng hảo hảo ghi lại cái pháp quyết kia, sau này liền dựa theo phía trên mà tu luyện, cũng có chút thích hợp tính tình của ngươi.

Khẩu quyết có chút dài, khác biệt rất lớn so với lúc trước con cóc dạy, khô khan khó hiểu, cũng may trí nhớ Lục Lương Sinh không tệ, một bên nghe, một bên ghi vào trên giấy.

- Mỗi ngày giữa trưa tu luyện.....

- Vâng, ta nhớ kỹ rồi.

Bày xuống một viên đá cuối cùng vào trong nước, thời gian cũng sắp đến giữa trưa, vỗ vỗ tro bụi liền dẫn sư phụ đi trở về, đi qua khúc sông, mỗi hai mươi trượng, đáy sông liền có một chỗ cục đá đắp lên pháp trận, là chuyện mà Lục Lương Sinh nửa tháng nay bận rộn, lại xuống liền sẽ đến thôn bắc bên kia.

Buổi chiều, vẫn nên đi một chuyến. Trở lại cửa thôn, xa xa đã nghe thấy có người ầm ĩ chửi rủa.

- Lục Nhị Lại, ngươi thật là đến chết không đổi, lại bắt đầu trộm đồ!

-... Tên vương bát đản này, sử xong phần của mình lại đánh chủ ý lên nhà ta, gia hỏa này nên bị đánh.

- Lần trước trướng còn không có tính, tay chân gia hỏa này lại bắt đầu không thành thật...

Thôn dân tụ lại xung quanh một người gầy còm, sau khi đánh hắn một trận, nhìn thấy Lục Lương Sinh trở về, có người đem chuyện nói ra, đại khái là Lục Nhị Lại hết ăn lại nằm, sau khi dùng hết bạc, lại bắt đầu đi ăn trộm.

Lục Nhị Lại ôm đầu thấy người đã tản ra, thả tay xuống, nhìn Lục Lương Sinh cười đùa cợt nhả tiến tới.

- Lương Sinh, đây là bệnh cũ của ta, vung tay quá trán đã quen, sơ ý một chút, lần trước ngươi cho ta một lượng bạc, ta đã tiêu hết..... Cái này đều tại ta, Lương Sinh, ngươi xem..... Nếu không cho thêm một ít, dù sao ngươi còn thừa nhiều bạc như vậy.....

Người xung quanh lập tức xù lông, lần thứ hai đi tới, lao nhao kêu lên.

- Ngươi coi bạc trên trời rơi xuống à?!

- Dựa vào cái gì ngươi lại muốn một phần...

Lục Lương Sinh tách đám người ra, đè xuống cảm giác không thoải mái trong lòng, cười nói với Lục Nhị Lại:

- Ngươi lại muốn một phần, có thể, chỉ cần xế chiều hôm nay, ngươi khai khẩn tốt mấy phần ruộng của nhà ngươi kia, vậy ta lại cho thêm một ít cũng không sao. Nói lời này tự nhiên là ý tốt, nếu có thể thông qua loại phương thức này để cho một người sửa lại tính tình cũng là một kiện công đức, dù sao nghe sư phụ nói tu đạo cũng là tu đức.