Người của Điền Khất và đối phương thông báo cho nhau, đối diện hóa ra là xa giá của Tuân quốc quốc quân Tri Tuần Lịch.
Lại nói tiếp, vị Tri thị này cũng là vua của một nước, dựa theo thân phận, Điền Khất hẳn là nên tránh sang. Tuy nói Tuân quốc trong quá trình lập quốc được Tề quốc chiếu cố nhiều, nhưng người chủ yếu viện trợ cho Tri thị chia ra Tấn quốc chính là Điền Khất, cho nên Điền Khất có đại ân đối với Tuân quốc. Nhưng mà lễ không thể bỏ, Điền Khất lại là loại người biết co được giãn được, lập tức liền phân phó cho võ sĩ thủ hạ tránh né sang bên.
Tuân quốc quốc quân Tri Tuần Lịch ở phía đối diện lại không đáp ứng, khiêm nhường một lúc, cuối cùng xa giá của song phương lần lượt đan xen mà đi. Xa giá của hai bên vừa tiếp xúc, Tri Tuần Lịch liền từ cửa sổ bắt chuyện với Điền Khất: "Điền đại phu, lâu ngày không gặp."
Điền Khất mỉm cười, trong bóng đêm cũng không nhìn ra nét mặt của hắn là vui hay giận: "Ngoại thần Điền Khất, xin chào Tuân hầu. Đêm tuyết thế này, không biết Tuân hầu đang đi đâu vậy?"
Tri Tuần Lịch lập tức đáp: "Ha hả, Tuân quốc mới lập, phải nhờ các nước giúp đỡ. Khó có được cơ hội như vậy để gặp thiên hạ chư hầu, cho nên quả nhân muốn đi bái phỏng một vài chư hầu xung quanh."
"Ồ, nếu là như vậy, Điền Khất không dám quấy rầy, Tuân hầu mời đi thong thả."
"Mời."
Đoàn xe của Tuân hầu đi qua, Điền Khất vuốt râu cười nói: "Tri thị dã tâm bừng bừng, rất không an phận, theo lão phu thấy, không tới nửa năm, năm nước chia cắt Tấn sẽ lại nổi lên chiến trận. Tiên Ngu quốc không phải luôn luôn cậy thế bắt nạt Yến quốc sao, lần này trở về, Yến Bá có thể sẵn sàng ra trận, chuẩn bị thật tốt, nói không chừng sẽ có cơ hôi làm suy yếu Tiên Ngu."
Yến Bá Cơ Xuân ánh mắt chợt lóe, nói: "Điền đại phu nói ... Tiên Ngu sẽ liên quan tới chuyện đó?"
"Ha ha!" Điền Khất lạnh lùng cười, nói: "Tiên Ngu thông gia với Trung Hành thị, Phạm thị, kết thành một khối. Nay ngũ khanh chia Tấn, địa bàn bọn họ chiếm cứ xen kẽ nhau, phân cách không rõ ràng, trên dưới một trăm năm sẽ không chấm dứt được tranh chấp. Khi năm nước còn là một nước, khi chiến loạn nhân dân còn có thể trốn loanh quanh trong nước. Hiện giờ Tấn quốc đột nhiên chia năm, rất nhiều dân chúng lưu vong sẽ bị mắc ở nước khác, không được hồi hương. Vì tranh đất, tranh dân, giữa năm nước sao có thể yên ổn? Huống chi sau nhiều cuộc đại chiến luân phiên, đầu xuân năm sau, tất nhiên sẽ thiếu lương thực. Cho dù chỉ là vì lương thưởng, các nước cũng lại phải đại chiến, Tiên Ngu đã kết làm đồng minh với Trung Hành thị, Phạm thị, đó là cố ý muốn xâm nhập vào Trung Nguyên, tất nhiên cũng muốn lún sâu vào trong đó."
Yến Bá mừng rỡ, tâng bốc lên: "Đại phu minh giám, đến lúc đó, các chư hầu tranh chấp không dứt, tất yếu sẽ phải nhờ Tề quốc ra mặt. Tề quốc là thiên hạ bá chủ, lúc đó mới là cái danh thực."
Điền Khất nghĩ tới Tề hầu tuổi già, luôn luôn buông thả vào vui đùa, không để ý chính sự, toàn bộ đều dựa vào Yến Anh phụ tá. Mà Yến Anh hiện tại lại đang bệnh nặng, chỉ sợ không qua được lần này. Yến Anh vừa chết, Tề quốc sẽ không còn ai có thể chống lại hắn. Tề quốc xưng bá chư hầu, được danh là Tề hầu, mà được lợi chỉ có Điền thị một nhà, hắn không khỏi cất tiếng cười to.
Xa giá của Tri Tuần Lịch đi qua, nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu nói: "Quả nhân thật sự là xem thường Điền Khất, còn tưởng rằng hắn nửa đêm thấy quả nhân đi gặp chư hầu, sẽ có điều nghi kỵ với quả nhân. Nhưng mà xem thần sắc của hắn, thản nhiên thong dong, dường như sớm đã nhìn thấu dụng tâm của quả nhân."
Một kỵ mã đi sát bên cạnh xe tiếp lời nói: "Điền đại phu biết được dụng ý của quốc quân mới là ý tốt, miễn cho ông ta khỏi nghi kỵ. Giữa các nước với nhau, vô luận là đấu kế dụng binh hay kết minh, cũng không chỉ dựa vào thủ đoạn, mà quan trọng nhất vẫn là thực lực. Chỉ cần có được thực lực hùng hậu, ngay cả người ta có biết được nhất cử nhất động của mình, cũng không thể chống cự được. Năm nước bên trong Tấn quốc, thực lực của Tuân quốc ta là mạnh nhất, quốc quân cơ trí, nhân tài vô số, một ngày nào đó lại có thể thống nhất năm nước, thành lập một quốc gia còn cường đại hơn cả Tấn quốc khi xưa. Trong các anh hùng thiên hạ, tương lai có thể tranh cao thấp với Tề quốc, trong con mắt mạt tướng, chỉ có một người là quốc quân."
Tri Tuần Lịch cũng không bị lời xiểm nịnh của hắn làm cho lâng lâng quên hết tất cả, có điều trong ánh mắt cũng hiện lên vài phần ý cười, hắn thuận miệng nói: "Lý Hàn, ngươi mặc dù mới đầu vào dưới trướng của quả nhân, nhưng mà có một thân tài học khiến cho quả nhân vô cùng coi trọng. Tuân quốc ta mới lập, đúng là lúc cần dùng người, mong rằng tướng quân sẽ hết sức trung thành phụ tá, quả nhân nguyện cùng hưởng phú quý với tướng quân."
Võ sĩ kia lập tức hơi hơi hạ thấp người, cất cao giọng nói: "Lý Hàn nguyện được làm khuyển mã cho quốc quân."
Lúc này, phía trước đã là doanh trại của Vệ quốc, Lý Hàn phóng mắt nhìn tới, chỉ thấy phía trước doanh trại có một đội xa mã, không khỏi kinh ngạc nói: "Quốc quân, đột nhiên lại có người bái phỏng Vệ quốc quân phu nhân."
"Ồ? Có biết là người phương nào không?"
"Đối phương không dựng cờ, cũng không thắp đèn, trong bóng đêm không biết là chư hầu nào, để mạt tướng phái người đi hỏi thăm một chút."
" Không cần." Tri Tuần Lịch mỉm cười: "Hạng người giấu đầu hở đuôi, có thể làm được gì? Tiếp tục đi tiếp, tới gặp Tào hầu."
"Vâng!" Lý Hàn khoát tay chặn lại, đại quân lại tiếp tục tiến bước, Lý Hàn có chút khó hiểu nói: "Quốc quân, Vệ quốc quân phu nhân chỉ là bậc nữ lưu, chẳng qua bởi vì Vệ Hầu bệnh nặng, thay Vệ hầu tới Hoàng Trì cho có bộ dáng thôi. Quốc gia đại sự, làm sao tới lượt ả tác chủ? Như thế nào lại có chư hầu hạ thấp địa vị tới bái phỏng ả?"
Tri Tuần Lịch cười ha ha nói: "Ngươi từ phía Nam tới, không biết chuyện Vệ quốc. Tuân quốc ta và Vệ quốc gần nhau, đối với Vệ quốc rõ như lòng bàn tay. Vệ Hầu hoang dâm vô độ, luôn luôn hời hợt với quốc sự. Vệ quốc đại sự vốn trước giờ do anh ruột của hắn là Công Mạnh Trập nắm giữ, Công Mạnh Trập sau khi bị giết, Vệ quốc quân quyền bị chia làm hai, Vệ Hầu tự mình nắm giữ một nửa, Tề Báo, Bắc Cung Hỉ, Chử Sư Phố ba vị đại phu nắm giữ một nửa, mà người đứng sau màn ba vị đại phu này chính là vị quân phu nhân Nam Tử này."
"Ồ? Một nữ lưu lại có thể cao tay như vậy?" Lý Hàn nghe thấy vậy thì rất sửng sốt.
Tri Tuần Lịch nói: "Không chỉ có vậy, vị quân phu nhân này còn lợi dụng việc Vệ Tống hai nước hợp lực chống cự lại quân Tấn, trước dựa vào việc binh bại mà chèn ép Tề Báo, làm khiếp sợ bọn Bắc Cung Hỉ đang muốn sinh dị tâm, lại dựa vào binh bại mà chèn ép Công Tôn Bạt trung với Vệ Hầu, làm suy yếu lực lượng của Vệ Hầu, cuối cùng đỡ Tống quốc Hiên Viên Hành lên vị trí thống soái toàn quân, hiện giờ, ả đã nắm giữ toàn bộ quyền lực của Vệ quốc. Những nước phương Bắc hầu hết đã biết việc này, biết vị quân phu nhân này mới là chủ sự chân chính của Vệ quốc, đương nhiên phải bái kiến nghị đàm với một vị quốc gia quân chủ là ả. Về phần Vệ Hầu Cơ Nguyên sao? Hừ hừ!"
Tri Tuần Lịch có chút suy nghĩ, rồi chậm rãi nói: "Có lẽ... hắn chắc gì đã thực sự có bệnh, có lẽ, hắn căn bản là không có bệnh. Mặc kệ là có thật sự bị bệnh hay không, theo quả nhân thấy, đại nạn của hắn... không còn xa..."
Lý Hàn giật mình nói: "Nếu như vậy, Vệ quốc tất phải lập tân quân, tân quân một khi được lập, Nam Tử lấy cái danh nghĩa gì mà tiếp tục chấp chưởng triều chính."
Tri Tuần Lịch nghe vậy cười mà không đáp, Lý Hàn biết điều, cũng câm miệng không hỏi.
Lý Hàn mới đầu nhập vào hắn thời gian ngắn, Tri thị đa mưu túc trí, từng trải không ít, mới nói chuyện với Lý Hàn, đã biết người này trời sinh bạc bẽo, không nhiều tình cảm, nhưng mà người này lại có nhiều tài học, có đủ dã tâm. Tri Tuần Lịch vẫn cho rằng, chỉ có quân chủ mê muội vô năng, mới không dám bổ nhiệm cho kẻ có dã tâm, kẻ có tài cán, mà chỉ dám dùng những phế vật tầm thường. Huống chi khi Lý Hàn tới, có thuyền có binh, đây đúng là một cơ hội để Tri Tuần Lịch dễ dàng lớn mạnh thực lực chính mình, hắn đương nhiên sẽ không từ chối Lý Hàn ngoài cửa.
Tri thị mặc dù trọng dụng Lý Hàn, nhưng có một vài việc cơ mật cũng không chia xẻ với hắn. Tỷ như việc ngũ khanh phân Tấn, Vệ Tống liên minh cũng tham dự vào âm mưu này. Sứ mệnh của bọn họ là kiềm chế cùng cố gắng tiêu diệt đại quân của Tấn hầu đang tác chiến ở Vệ quốc, mà thù lao là lấy được lại những lãnh thổ của Vệ đã bị Tấn quốc từng bước xâm lấn mấy trăm năm qua.
Mà thủ lãnh phía sau màn của Vệ Tống liên quân, lúc đó không phải là Vệ Hầu, mà là vị Vệ quốc quân phu nhân Nam Tử. Tuân quốc sau khi lập quốc, hai nước qua lại chặt chẽ, Tuân quốc cần Vệ quốc của Nam Tử viện trợ cùng ủng hộ, mà Nam Tử cũng giống vậy cần vũ lực của Tuân quốc để duy trì củng cố địa vị thế lực của mình. Song phương ăn ý với nhau, hiện giờ đã trở thanh minh hữu quan hệ cực kỳ chặt chẽ, cho nên Tuân hầu biết rất nhiều cơ mật mà ngay cả các quan lớn thế khanh của Vệ Tống hai nước cũng không biết, trong đó có cả việc... Nam Tử có thai.
Vệ Hầu đã già yếu rồi, hơn nữa vốn thích nam nhân, xưa nay vốn không hợp với quân phu nhân Nam Tử. Từ sau khi Vệ Tống liên quân thay đổi thống soái ba quân, hắn chỉ còn hư danh, lại bị giam lỏng, làm gì có cơ hội mà làm Nam Tử mang thai? Có trời biết đứa nhỏ trong bụng Nam Tử là của ai, chỉ có thể đoán rằng nó chắc chắn là Vệ quốc quốc quân tương lai.
Hiện giờ đứa trẻ trong bụng Nam Tử cũng đã được năm tháng, nàng ẩn giấu thân phận, cho thân tín đi tìm y sĩ nổi danh tới xem mạch, nhiều miệng một lời đều nói là con trai. Nam Tử phòng ngừa chu đáo, đã bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị, mà Tuân quốc chính là nơi nàng tìm kiếm sự ủng hộ phía Tây Bắc. Tới lúc đó, Đông Nam có Tống quốc, Tây Bắc có Tuân quốc, Nam Tử lại nắm giữ đại bộ phận quyền lực của Vệ quốc, đứa trẻ này đương nhiên có thể an ổn trở thành quốc quân.
Bởi như vậy, Vệ Hầu Cơ Nguyên bị bệnh cũng được, căn bản là không bị bệnh cũng được, hắn đều nhất định là sắp chết rồi. Không có một nam nhân nào có thể dễ dàng tha thứ cho thê tử của mình mang đứa con của người khác, cho dù ngay cả hắn là một kẻ đồng tính luyến ái. Nếu hắn không chết, cho dù hắn chỉ còn hư danh, chỉ cần hắn chính mồm nói ra, đứa trẻ này sao có thể ngồi yên ổn trên quốc quân vị?
Chuyện cơ mật này, Tri thị đương nhiên sẽ không nói cho Lý Hàn biết, chỉ chốc lát sau, xa giá của hắn đã tới ngoài doanh trại Tào quốc, võ sĩ vào trong thông báo. Tào Bá nghe nói Tri hầu muốn gặp, không khỏi thụ sủng nhược kinh, vội vàng mở rộng cửa, tự mình ra ngoài nghênh đón, tiếp hắn đi vào.
Khánh Kỵ tới trước doanh trại của Vệ quốc, đã thấy trước cửa sớm có một đoàn xe đậu ở đó, là đội xe của Trịnh Bá. Khánh Kỵ kiên nhẫn chờ ở ngoài cửa, qua một hồi sau, cửa lớn mở rộng, bên trong có một chiếc xe đi ra, trong doanh trại hơn trăm tên võ sĩ lập tức đi theo, bảo vệ cho chiếc xe kia rời đi.
Khánh Kỵ cho người tiến vào truyền báo, liền có người ra mở viên môn, tiếp đón Khánh Kỵ vào. Nam Tử ra ngoài nghênh đón, sớm đã đứng ở trên tuyết chờ đợi. Nàng mặc bộ áo lông cừu mà Khánh Kỵ tặng lúc trước, trong vắt lẻ loi, giống như hoa mai trong tuyết, khiến nhìn lướt qua giống như người trời.
Hai người nghiêm trang thi lễ, sóng vai tiến vào lều lớn, thoáng hàn huyên vài câu, Nam Tử liền cho lui tả hữu, bỏ đi cái bộ dáng quân phu nhân, giống như thiếu nữ cười duyên dáng nhảy vào trong lòng Khánh Kỵ.
Được một tiểu mỹ nhân mắt ngọc mày ngài, trắng ngần tinh khiết yêu thương nhung nhớ, đúng thực là cái phúc lớn. Chỉ có điều bởi vì mùa đông rét lạnh, cho nên Nam Tử mặc hơi dày, hai tay không thể cảm thụ trực tiếp được mị lực da thịt của nàng, không khỏi cảm thấy không được hoàn mỹ.
Rèm trướng chỉ là che, bên ngoài trước có thị tỳ cùng võ sĩ hầu hạ, Khánh Kỵ tuy có ý niệm, nhưng cũng không dám làm bậy. Hai người ôm nhau vuốt ve một hồi, hỏi thăm lẫn nhau, Nam Tử liền chu môi lên nén giận nói: "Chàng đúng thật là, chư hầu tranh đấu, là cơ hội để các quốc gia khoe ra thực lực, nổi danh thiên hạ, sao có thể keo kiệt như vậy? Cho dù chàng không muốn tranh cái vị trí bá chủ này, cũng không nên để cho người khác xem nhẹ chàng. Nếu đại chiến mấy năm làm tiêu hao hết tài lực, thì nhận quà tặng của người ta thì có làm sao? Ai dè chàng lại cự tuyệt thẳng thừng, uổng phí tâm ý của người ta."
Khánh Kỵ cười nói: "Trận chiến giữa Vệ quốc và Tấn quốc, cũng khiến tiêu hao không ít. Ta nếu nhận quà tặng của nàng, người ngoài mặc dù không hiểu, nhưng sao có thể gạt được người Tống Vệ? Khi đó ta chỉ mất mặt, nàng lại khó xử. Được rồi, cái miệng nhỏ không cần chu lên, tâm ý của nàng, Khánh Kỵ trong lòng hiểu rõ. Về phần khoe thực lực với các chư hầu, không cần phải vội nhất thời, ta còn trẻ, khi nào có cơ hội, ba năm không hót, bỗng nhiên có thể cất tiếng; ba năm không bay, một khi bay phải tới tận trời! Phu quân của nàng, tóm lại tới một ngày sẽ khiến cho nàng phải tự hào."
" Tới địa ngục đi, không biết xấu hổ, ai đồng ý cho chàng làm phu quân của thiếp?" Nam Tử cười cười xì một tiếng, làm nũng đánh lên người hắn vài cái.
Khánh Kỵ bắt được đôi bàn tay phấn hồng của nàng, cười hỏi: "Không phải là phu quân của nàng, vậy... là cái gì?"
Nam Tử mắt đầy tình ý, ngẩng đầu nhìn hắn, môi ngọc khẽ mở tựa hồ như muốn nói, rồi lại nuốt trở lại, chỉ thản nhiên cười, nhẹ nhàng lắc đầu, thân thiết nói: "Người ta không biết..."
Khánh Kỵ cúi người, lập tức ngửi thấy một mùi hương thanh tịnh như hoa, Khánh Kỵ không khỏi rung động trong lòng, dán vào lỗ tai của nàng ôn nhu nói: "Vậy thì làm tình lang của Nam Tử phu nhân, Nam Tử à, đêm khuya gọi tình lang của nàng tới, có biết xấu hổ hay không?"
Nam Tử nghe hắn nói là tình lang, nhất thời ngọt ngào trong lòng, lại nghe hắn hỏi có biết xấu hổ hay không, nhất thời mặt đỏ bừng, nhịn không được mỉm cười vươn cổ trắng, từ miệng thở ra một hơi thở đàn hương, cắn nhẹ một cái lên lỗ tai hắn.
Khánh Kỵ ngồi ở trên chiếu, Nam Tử ngồi trên đùi Khánh Kỵ, hai người thì thầm liên miên, khi thì nghị luận quốc sự, khi thì nói chuyện tư tình, đem quốc sự tư tình lẫn vào với nhau, nhu tình vạn thiên, nhất thời cũng không hiểu ở đâu ra lắm đề tài như vậy, hai người chỉ cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói hết, bên ngoài liền có người bẩm báo: "Khởi bẩm quân phu nhân, Hứa quốc quốc quân cầu kiến."
Nam Tử lưu luyến không rời, đáp lời một tiếng rồi cũng không đếm xỉa tới, lúc đầu nàng còn muốn đá cho Hứa quốc quốc quân bay lên chín tầng mây, Khánh Kỵ mặc dù trong lòng muốn nhắc nhở nàng, nhưng mà thấy bộ dáng nhiệt tình của nàng, hắn lại không tiện nhắc nhở, đúng lúc này bên ngoài lại có người bẩm: "Quân phu nhân, Thái quốc quốc quân cầu kiến."
Tuy nói Hứa quốc Thái quốc chỉ là những nước nhỏ, nhưng mà có tận hai quốc quân chờ bên ngoài, Nam Tử tuy rằng không muốn, nhưng cũng không tiện lưu Khánh Kỵ lại, đành phải lưu luyến không rời nói: "Sau hội Hoàng Trì, chúng ta không biết phải đợi bao lâu mới có thể gặp lại. Thật đáng giận những kẻ không biết điều dám đến quấy rầy chúng ta."
Khánh Kỵ đứng dậy chỉnh chang y phục, cười nói: "Khánh Kỵ đã xem Bành thành như thủ đô thứ hai của Ngô quốc, mùa hè hàng năm, ta đều lên phía Bắc tuần sát, trú ở Bành thành."
" Thật sao?" Nam Tử lộ rõ nét vui mừng trên mặt, một lời hai ý nói: "Vậy... từ nay về sau, mùa hè hàng năm, Nam Tử đều sẽ rời Vệ trở về Tống, đi thăm thân nhân..."
Trong doanh trướng Đông Di nữ vương, lại là một cảnh tượng khác.
Đông Di vừa mới lập quốc, hơn nữa người trong thiên hạ đều biết rằng về mặt quân sự Đông Di phải cậy vào Ngô quốc, ngoại giao cũng hoàn toàn phụ thuộc vào Ngô quốc, bởi vậy cũng không có chư hầu nào tới cửa bắt chuyện, có vẻ vô cùng lạnh lẽo.
Có điều Thành Bích vẫn chưa đi nghỉ, nàng biết nhất định đêm nay Khánh Kỵ sẽ đến.
Có lẽ là bởi vì hai người tuổi tác tương đương, đều đã tương đối trưởng thành, cho nên mặc dù hai người vẫn còn chưa danh chính ngôn thuận trở thành phu thê, nhưng lửa tình giữa hai người vẫn mạnh mẽ mãnh liệt như ngày nào. Giữa hai người với nhau, có một loại cảm giác vô cùng hòa hợp, đó là cảnh giới tối cao mà chỉ những phu thê ân ái nhiều năm mới có thể đạt tới.
Cho nên Khánh Kỵ vừa đến, vừa nói chuyện với Thành Bích một chốc, đã phát hiện ra nàng có tâm sự. Thành Bích dọc theo đường đi, luôn suy nghĩ chuyện này, lúc này trong lòng cũng đã có quyết định. Khánh Kỵ vừa hỏi, nàng liền nói ra, Khánh Kỵ vừa nghe, không khỏi vừa mừng vừa kinh ngạc, hắn không nghĩ tới, lần từ biệt trước, Thành Bích không ngờ đã ngầm có châu thai, sinh ra cho hắn một đứa con mập mạp béo tốt.
Nhưng mà so với Khánh Kỵ đang hưng phấn ôm chặt lấy nàng, Thành Bích lại bình tinh hơn rất nhiều: "Đại vương, thiếp thân nhận được thư của chàng, chỉ có chín chữ, thiếp thân cân nhắc đi cân nhắc lại, vẫn cảm thấy khó hiểu, ba chữ 'hoãn xưng bá' kia giải thích như thế nào? Khi có thể xưng bá, sao lại không xưng bá?"
Khánh Kỵ vẫn chưa chú ý tới ánh mắt của nàng, hắn hưng phấn nói: "Xưng bá? Xưng bá có thể xưng bao lâu? Tề Hoàn Sở Trang năm đó nay còn đâu? Thiên hạ hiện giờ cũng đã không còn giống như thiên hạ khi xưa, cái chuyện xưng bá chỉ là trò đùa còn cần người đến tranh sao? Bích nhi, Chu thất suy bại, thiên hạ đại tranh, xưng bá đã qua rồi, hiện giờ hẳn là phải mưu quốc!"
" Quả nhiên..." Thành Bích yếu ớt thở dài nói: "Hùng tâm của đại vương, quả nhiên là anh hùng thiên hạ. Ai, Thành Bích xuất thân hèn mọn, trong cung thất Ngô vương, không có chỗ để chân..."
Khánh Kỵ ha ha cười nói: "Ai nói vậy? Đừng quên, nàng hiện giờ chính là Đông Di nữ vương. Lấy thân phận nữ vương xuất giá sang Ngô, là có thể cùng ngồi ăn với vương hậu, cũng không có ai dám bảo nàng không xứng. Ha! Còn có, nàng hiện giờ chính là nghĩa muội của Tần Bá, đã từng đi gặp hắn chưa? Có thân phận này, ngay cả vương hậu Quý Doanh, cũng phải gọi nàng là cô đó."
Thành Bích mỉm cười nói: "Xem chàng kìa, nghe nói có con, là chỉ lo tự mình vui vẻ, lại không biết một mẫu thân như thiếp, vì đứa con mà tốn bao nhiêu tâm tình. Đại vương, Thành Bích vốn định, đem Đông Di trở thành nước phụ thuộc Ngô quốc, từ nay về sau Ngô Di một nhà, mà con thiếp, chính là vua của Đông Di, vua cha vua con, hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh. Chỉ có điều... thiếp không nghĩ tới, Đại vương lại muốn thống nhất thiên hạ. Thông nhất thiên hạ cũng được, ngày xưa Vũ vương phạt Trụ, cũng có các chư hầu tương trợ. Chỉ có điều thiếp xem hướng đi của Ngô quốc, phàm là ranh giới mới, đều là thiết lập quận huyện mà trị, bỏ phân đất phong hầu, thiết lập lưu quan (quan lưu thủ ở địa phương), chỉ sợ... thiếp khổ tâm vì đứa con này, cũng không thể được như nguyện."
Khánh Kỵ ngẩn ra, lập tức cười nói: "Ta còn tưởng vì sao nàng lại mặt mày ủ rũ, hóa ra là vì chuyện này. Chuyện này có thể nàng đã hiểu sai rồi, ta vừa mới nói ba năm không hót, bỗng nhiên cất tiêng; ba năm không bay, một bay là tới tận trời, chỉ là cái so sánh thôi, Khánh Kỵ cũng không phải kẻ điên, sao dám nghĩ trong ba năm, thậm chí trong mười năm có thể phát binh thống nhất thiên hạ? Ha ha, sau ba năm bảy năm sau, Ngô muốn xưng bá cũng không khó, nhưng mà nếu muốn thống nhất giang sơn, thì hiện tại cần phải chuẩn bị vững chắc, tích tụ thực lực, ít nhất phải hơn ba năm thời gian mới được, nàng gấp cái gì kia chứ?"
Thành Bích kinh hỉ nói: "Nói như vậy, Đại vương sẽ không nhập Đông Di vào Ngô quốc?"
Khánh Kỵ lắc đầu nói: "Không phải, hiện giờ điều kiện còn chưa chín, nhưng mà sau mười năm sau, hoặc hai mươi năm sau, Đông Di nhất định phải đổi cờ, trở thành lãnh thổ trực thuộc Ngô quốc. Nếu vẫn lấy phương thức tồn tại là nước phụ thuộc, kéo dài thêm như vậy, lại giống như thế giới hiện nay.
Thực lực một nước mà phân ra thì sẽ suy yếu, Trịnh quốc cũng thế, Lỗ quốc cũng thế, Vệ quốc cũng thế, cùng Ngô quốc ta đều là chư hầu họ Cơ, đều là cùng một tổ tiên, chính là bây giờ thì sao? Ai còn nhớ rằng chúng ta cùng một tổ tiên? Tổ tiên có năng lực chiếu cố đến con cháu của ai đây?
Hiện giờ Ngô quốc đang từng bước bỏ thế khanh, miễn phân đất phong hầu, thiết lập quận huyện, phái lưu quan, như vậy mối nguy từ việc thế khanh quyền thần cậy vào thực lực mà nắm giữ triều đình đã giảm xuống, hơn nữa việc chọn lựa nhân tài cũng dễ hơn. Chỉ tận lực sát nhập mà không phân đất phong ấp, như vậy vương tôn công tử sẽ không thể tách đất tự lập quốc."
Hắn ôm lấy Thành Bích, ôn nhu nói: "Nàng không cần phải lo lắng cho vương nhi, cũng không phải băn khoăn xuất thân của nàng. Dù sao Ngô quốc ta từ thời Đại vương Thọ Mộng, đã phế đi chế độ con trưởng làm vua, mấy đời quân vương cũng không phải là con trưởng cháu trưởng. Quả nhân từ thế hệ này sẽ hoàn toàn hủy bỏ đi chế độ này, phàm là con của ta, mỗi người đều có quyền lợi sở hữu ruộng đất, phải xem người nào bản lĩnh nhất, chứ không phải ngày ai sinh ra trước.
Quả nhân sớm đã nghĩ tới, qua hai năm nữa ổn định lại, sẽ tập trung kẻ sĩ tài trí Ngô quốc, cố gắng lập ra một chế độ chu đáo, đặt ra quy định giáo dục vương tử cùng với việc chọn thái tử. Quả nhân từ khi kiến quốc đã hạ nghiêm lệnh, hậu cung không được tham gia vào chính sự, đó là đặt nền móng, để miễn cho con cháu sau này làm càn. Nàng đó, nếu muốn cho con của mình được nổi bật, vậy thì phải bồi dưỡng nó cho tốt mới được, nếu trong những đứa con của quả nhân nó là đứa có tiền đồ nhất, vậy nó chính là người đứng đầu Ngô quốc, chẳng phải là mạnh hơn một quốc quân của nước phụ thuộc sao? Nếu nó không chịu thua kém, mà nàng lại cứ kiên quyết đưa nó lên vị trí quốc quân, ngược lại còn hại nó, còn không bằng cho nó làm một vương tử thái bình, tận hưởng vinh hoa phú quý là được."
Thành Bích nghe thấy vậy thì rất vừa lòng, trong miệng lại gắt gỏng: "Chàng cần gì phải nói nhiều như vậy, chẳng qua chỉ là muốn bắt người ta sinh con đẻ cái cho chàng, tận lực hầu hạ chàng mà thôi."
"Thế nào? Nàng lại là một nữ vương có dã tâm sao? Chẳng nhẽ ở bên cạnh ta, không phải là điều nàng mong muốn sao? Ha ha ha..."
Khánh Kỵ cười xong, ôm chặt lấy thân thể của nàng, ôn nhu nói: "Chuyện tương lai, để tự con cháu của chúng ta quyết định, chúng ta chỉ cần làm tốt việc của chúng ta là được, ai biết được chúng nó tương lai sẽ quyết định như thế nào? Có lẽ sẽ lại phân đất phong hầu, có lẽ sẽ lại tập trung quyền lực, hoặc là chế độ phân phong và chế độ quận huyện cùng tồn tại, chúng ta không thể biết được chuyện hơn trăm năm sau, cũng không cần phải ép con cháu chúng ta hơn trăm năm sau cũng phải đi vào khuôn sáo. Nếu cứ vạch rõ ra, nếu bọn con cháu nó không tuân thủ theo, quả nhân chẳng nhẽ có thể chui ra khỏi nấm mồ đánh vào mông chúng nó hay sao?"
Hắn ngẩng đầu, nhìn không gian hư vô ngoài trướng, nhẹ nhàng nói: "Quả nhân trăm phương ngàn kế, sửa nội chính, chỉnh võ bị, mở ranh giới, chỉ là muốn... Nếu thiên mệnh đã ở ta, vậy thì ta liền làm một Chu Văn Vương đi, làm một đại thụ là được, để cho con cháu tranh đấu, chọn từ trong đó một đứa làm Vũ Vương phạt Trụ là được."
Hội Hoàng Trì rốt cuộc cũng đã tổ chức.
Vương sư của Chu thiên tử tuy rằng nhân số ít nhất, có điều lại ăn mặc ngăn nắp, ánh mặt trời, ánh tuyết, ánh phản chiếu từ giáp trụ vương sư khiến cho người ta phải chói mắt.
Chính là ở trong mắt người biết nội tình, đối với việc này cũng không để ý, bởi vì quân bị của đội nghi thức vương sư là do năm nước của Tấn và Tề quốc kính dâng lên, để đáp tạ cho việc Chu thiên tử lệnh phong thừa nhận năm vị chư hầu, cùng với việc đồng ý Tề quốc mời dự đại hội chư hầu.
Trên đại hội, các chư hầu xe như sấm, ngựa như rồng, đại quân trùng trùng điệp điệp vô cùng uy phong. Khánh Kỵ thờ ơ lạnh nhạt làm quan khách, chỉ thấy đội hình kia giống như hội nghị thượng đỉnh cấp cao ở thời đại cũ của hắn, còn Tề Hầu tựa như tổng thống nước M (y ~), vừa mới bước lên, chư hầu lớn nhỏ đã tới tấp tiến đến, muốn tiếp cận với hắn, có thể cảm thấy được vinh quang vô cùng.
Các nước phía Nam tới tối muộn hôm qua cũng không yên tĩnh, đều móc nối xung quanh. Đáng tiếc mũi nhọn Ngô quốc Đại vương Khánh Kỵ hoàn toàn không có tâm tranh đấu, mà Sở Vương tuổi nhỏ, hơn nữa không biết vì cái duyên cớ gì, lại có thể đồng ý cho Tề quốc làm bá chủ, khiến cho Tần quốc cũng phát bực, các chư hầu phía Nam trên hội trường cả đám tinh thần lập tức sa sút.
Tề hầu Khương Chử Cựu tóc trắng xoá, khuôn mặt hồng hào, thoạt nhìn thực có vẻ già nhưng vẫn tráng kiện. Hắn tươi cười tiếp đón các chư hầu, thận trọng mà không mất lễ tiết, cao quý mà không kiêu ngạo, khi nhìn thấy Khánh Kỵ, tựa hồ cũng đã biết Khánh Kỵ bỏ ý muốn tranh đấu, cho nên còn chủ động thân thiết bắt chuyện vài câu với vị bá chủ Đông Nam biết thức thời này.
Trên đài chủ tịch sớm đã sắp hàng loạt ghế ngồi, Tề hầu Khương Chử Cựu đi lên đài, thực khiêm tốn nhún nhường với các chư hầu khác, ngươi nhường ta đẩy cả buổi, cuối cùng lấy lý do Tề hầu tuổi tác cao nhất, thực lực Tề quốc mạnh nhất luôn thấy việc bất bình chẳng tha nhường hắn ngồi lên vị trí cao nhất.
Tuy nói rằng các chư hầu còn chưa chính thức tiến hành thương nghị, nhưng mà với vị trí này, hắn đã tám phần nắm chắc vị trí bá chủ. Tề hầu ngồi xuống, các chư hầu khác mới lục tục tìm chỗ ngồi xuống. Đông Di nữ vương mặc dù đã yên vị, nhưng mà bởi vì xung quanh chỉ có hai nữ nhân, nàng sợ bị Lỗ công Cơ Tống nhận ra thân phận, cho nên trên mặt buông xuống một dải lụa mỏng. Cũng may nàng là người Đông Di, cho nên đối với hành động kì quái của nàng các chư hầu Trung Nguyên cũng không có dị nghị.
Hội minh nhanh chóng thành công, hình như các quốc gia chư hầu thắt lưng buộc bụng, tiêu phí vô số của chìm, lặn lội đường xa tới đây, chỉ bởi một khắc hài kịch ngắn ngủi này.
Tề hầu Khương Chử Cựu dưới sự nhất trí của các chư hầu, cầm lấy một thanh Ngô tước sắc bén, đắc ý dào dạt đi xuống dưới đài, nắm lấy một ít cà độc dược, tọa nã thảo mấy dược vật gây tê đã được chuẩn bị từ trước, đi tới con trâu vàng cường tráng khoác lụa hồng dán giấy đỏ ở trước, cắt lấy đầu trâu, bôi máu trâu lên khóe miệng, sau đó lại một lần nữa lên đài. Sứ thần của Chu thiên tử ban thưởng cho hắn trang sức tinh mỹ, một ít cung nỏ, búa rìu không có khả năng dùng vào thực tế, cùng với một ít thịt bò khô dai tới mức cắn cả buổi không mềm, hơn nữa ngay cả một ít muối cũng không có, để cho chức chư hầu trưởng chính thức ngụ lại ở Tề quốc.
"... chúng ta nguyện đeo kiếm giương giáo, phụng mệnh thiên tử, thảo phạt phản nghịch bảo toàn Chu thất, Tề hầu Chử Cựu, nhận thiên tử ân sủng, được phong phương bá (bá chủ thiên hạ - Nguyệt Quan), nay hướng chư hầu thiên hạ thể hiện công tâm, bày tỏ tâm nguyện của ta..."
Lẫn trong các chư hầu, Khánh Kỵ ngồi yên lắng yên nghe, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên, lộ ra một tia tựa cười lại như không cười: "Vị thiên hạ bá chủ này nếu biết rằng được dã tâm của ta là lôi cái lão Chu thiên tử lúc nào cũng bắn ra từ mồm hắn xuống ngựa, không biết có thể hay không sẽ lập tức hiệu lệnh thiên hạ chư hầu, khai chiến với quả nhân?"
Bảy năm sau...
Lăng Yên các cao chót vót, bảy tầng bảo tháp thẳng tới trời cao, một người mặc áo bào mỏng, dáng người vương giả cao lớn trong tay cầm một cuộn tranh gỗ từ từ bước lên bục đi lên, cho đến tầng cao nhất. Ở bên cạnh hắn, thủy chung đi cùng, là một thiếu nữ xinh đẹp. Nàng mặc một bộ váy lông trắng tinh khiết, bước đi nhẹ nhàng, váy xòe ra, giống như tầng tầng gợn sóng trên mặt nước dưới ánh trăng đêm.
Thân thể nhỏ bé vừa vặn, tóc mây nhẹ vấn, ánh mắt như nước hồ thu, tay áo nhẹ bay, hương thơm lay động, ở dưới ánh sáng đèn, giống như một thiếu nữ thanh khiết ở giữa phàm trần...
Khánh Kỵ đứng lại ở tầng cao nhất, nơi đây cũng đã trưng bày mấy bức họa, có Tôn Vũ, Anh Đào, Xích Trung, Kinh Lâm, Lương Hổ Tử, Phạm Lãi, Văn Chủng..., mỗi một bức họa trông đều rất sống động, mỗi người đều có công khai mở biên giới Ngô quốc.
Nữ tử áo trắng nhẹ nhàng đi tới bên thân hắn, nâng lên bàn tay trắng nõn, tao nhã tiếp nhận bức họa trong tay hắn, sau đó lấy ra một cái giá gỗ, nhẹ nhàng mở bức tranh cuộn kia ra, cố định bức tranh ở phía trên.
Đó là một một đại hán râu quai nón, râu tóc giương ra, mày rậm mắt báo, bì giáp trên người hơi nứt, bộ ngực lõa lổ đầy lông, có vẻ mười phần dã tính, vô cùng sinh động.
Ở một góc bức họa, viết bốn chữ to: "Công Sơn Bất Nữu!"
"Đại vương đại thúc, Công Sơn Bất Nữu một trận đánh thật đẹp, Tề quốc chỉ nói xằng là thiên hạ bá chủ, lúc này bị thất bại thảm hại, thật sự là mất hết cả mặt mũi."
Thiếu nữ áo trắng nhanh nhẹn xoay người, đi đến bên cạnh Khánh Kỵ cười duyên nói.
Đó là một tiểu mỹ nhân thế nào, thanh thuần cùng lộng lẫy, ngây thơ cùng mị hoặc, hoàn mỹ mà tinh tế cùng kết hợp một chỗ, tạo nên một nữ tử tuyệt sắc. Giống như một con suối trong vắt trong thâm sơn cùng cốc, khiến người ta nhìn thấy nàng liền không khỏi thu liễm hết thảy tiếng động, sợ chỉ cần thở ra một hơi cũng có thể làm vấy bẩn sự tinh khiết của nàng, rồi lại không chịu nổi sự hấp dẫn, muốn quăng cả người mình vào trong dòng nước ôn nhu đó của nàng...
Tiểu mỹ nhân này đương nhiên chính là người từ bé đã tiềm ẩn họa thủy, trưởng thành lại đẹp đến hại nước hại dân, đứng đầu tứ đại mỹ nhân Thi Di Quang. Có thể nhìn thấy nụ cười của nàng mà tâm tình không lay động, chắc cũng chỉ có vị hiện giờ ngày ngày nhìn thấy nàng, cũng đã sinh ra một ít lực miễn dịch nhất định Ngô quốc Đại vương Khánh Kỵ.
Khánh Kỵ xoay vai nàng qua đây, ở trên má thơm mát trong suốt không tỳ vết của nàng thơm lướt qua một cái, cười nói: "Ha ha, đúng vậy, một trận của Công Sơn Bất Nữu, đủ để bái thượng tướng, nhập Lăng Yên các."
Hắn hít một hơi, ánh mắt lướt qua các công thần đã được đứng trong Lăng Yên các, trên mặt hiện ra một nụ cười vừa lòng. Lão bất tử Tề quốc quốc quân Khương Chử Cựu sau bốn năm vinh quang làm thiên hạ bá chủ đã thăng về miền cực lạc, mà hiền tướng Yến Anh còn đi sớm hơn hắn ba năm, từ đó, Tề quốc trở thành do ba thế gia đại tộc Điền thị, Quốc thị, Cao thị nắm giữ quyền hành.
Điền Khất lấy cờ hiệu thiên hạ bá chủ khởi việc binh đao, can thiệp vào chiến trận giữa năm nước chia cắt Tấn quốc, không ngừng từ giữa mưu lợi bất chính, ngay cả Lỗ quốc ở sát bên, vốn luôn 'tương nhẫn vi quốc' cũng bị bắt nạt, những lãnh thổ lấy lại sau Giáp Cốc chi minh lại rơi vào tay Tề quốc.
Tề quốc vẫn không ngừng xâm nhập vào, khiến cho Lỗ công Cơ Tống dưới sự áp bức của Tam Hoàn thế gia bất đắc dĩ phải cầu viện Ngô quân, vì thế Ngô Lỗ liên minh, thảo phạt Tề quốc, qua Trường Giang, vượt Tứ Thủy, ở Ngải sơn quyết chiến với Tề. Đồng thời lại cho đội thủy quân do Ngô quốc huấn luyện giáp công trên biển, đổ bộ lên nội địa Tề quốc khai chiến.
Một trận, khiến cho tám vạn đại quân Tề quốc hoàn toàn bị tiêu diệt, người Tề sụp đổ bỏ chạy, khiên giáp xe các loại tổn thất hầu như không còn, chiến xa bị tước đoạt hơn tám trăm. Tề quốc tướng lãnh Công Tôn Huy chết trận sa trường, nguyên soái trung quân Quốc Thư cùng đại tướng Lư Khâu Minh, Công Tôn Hạ, Đông Quách Thư, Trần Thư hoặc bị bắt hoặc bị giết, chỉ có thượng tướng quân Cao Vô Phi dẫn ba ngàn cận vệ phá vây đào thoát được. Sau trận chiến này, Tề quốc Quốc, Cao hai thị cơ hồ toàn bộ đã bị sa lưới, từ nay về sau Tề quốc sẽ là Điền thị một nhà độc đại, là kẻ đắc lợi nhất trong trận thua này. Điền Khất lo nghĩ bao năm nay, cuối cùng cũng đạt được mục đích cuối cùng.
Mà Ngô quốc cũng bởi trận chiến này mà đạt được địa vị bá chủ phương Đông, tiến thêm một bước mở rộng lãnh thổ, thế lực lại được củng cố thêm một bậc. Hiện tại, Ngô quốc đang cho xây "Hàn câu", muốn nối liền Trường Giang và Hoài Thủy, mở ra một đường thủy thông tới Tống, Lỗ, tăng cường liên hệ kinh tế, văn hóa giữa ba nước, sông ngòi một khi sửa sang tốt, sự thịnh vượng của Ngô quốc sẽ lại như dệt hoa trên gấm.
Đương kim Chu thiên tử là dựa vào sự trợ giúp của Tấn quốc Triệu Giản Tử mới có thể ngồi yên ổn trên vương vị, sau khi Tấn quốc diệt vong, Tề quốc trở thành bá chủ thiên hạ, mà nay Tề quốc lại thua trong tay Ngô quốc, vì thế vương tử Triều mới mượn binh Sở quốc làm loạn, đánh trở về Lạc Ấp, khiến cho Chu thiên tử phải chạy tới Tiên Ngu quốc tự lập làm thiên tử, trong lúc nhất thời trong thiên hạ lại xuất hiện tới hai gã Chu thiên tử, uy danh của Chu thất xuống dốc không phanh, không nâng lên nổi nữa.
Đối với Ngô quốc mà nói, những cuộc chiến tranh tiểu nhân này luôn khó tránh khỏi, nhưng mà theo hiện tại, phương hướng chủ yếu của Ngô quốc là chuyển hướng toàn diện tiến hành đối nội, nghỉ ngơi dưỡng sức. Khánh Kỵ cũng có thể tiêu diêu tự tại hưởng thụ vài ngày làm đại vương sa đọa, ở chung với kiều thê mỹ nhân vô cùng đắc chí.
Có điều, muốn nói những việc không được như ý, cũng có rất nhiều.
Tỷ như là, Khánh Kỵ phái người đi Lạc Ấp, muốn mời vị Đạo gia thủy tổ Lão Đam tiên sinh đến định cư ở Ngô quốc, có điều khi sứ giả của hắn tới nơi, lại nghe nói Lão Đam đã ra khỏi Hàm Cốc quan...
Tỷ như là, quốc gia đã ổn định, hắn muốn mời Khổng Tử đến chưởng quản phủ học ở Ngô quốc, nhưng Khổng Tử chu du các nước không được dùng lại không chịu đến, bị sứ giả của hắn quấy nhiễu làm phiền, cuối cùng lại chạy đến Trung Nguyên, định cư ở Tần quốc, khiến cho Khánh Kỵ rất buồn bực...
Tỷ như là, Nam Tử lại có thể sinh ra một đứa con trai, sáu năm trước hắn từng hỏi qua rằng đứa trẻ mới sinh là con của Vệ quốc quốc quân hay là con hắn, có điều Nam Tử cứ một mực khẳng định chắc chắn rằng đó là con của gã Cơ Nguyên đã chết, thật bực mình. Mùa hè năm nay hẹn hò với Nam Tử ở Bành Thành, tiểu Vệ hầu kia cũng được nàng mang tới Bành Thành du ngoạn, nhìn cái mũi cái miệng lông mi ánh mắt, rõ ràng là một tiểu Khánh Kỵ, Khánh Kỵ thấy vậy càng thêm buồn bực...
Đứa nhỏ rõ ràng là của mình, nhưng Nam Tử lại cứ cố tình không thừa nhận, không thừa nhận cũng được, nhưng lại đặt tên cho tiểu Khánh Kỵ cái danh tự là Cơ Niệm, Khánh Kỵ ngoài buồn bực còn cảm thấy tức giận, vì thế khi Nam Tử mang theo bảo bối trở về Tống quốc, trên bờ mông non mềm đã đầy những dấu lằn tay của Khánh Kỵ...
Vương hậu Quý Doanh từ sau khi tới Ngô quốc bị hắn giáo huấn, vẫn luôn nhu thuận. Chỉ là ai biết được nha đầu này vẫn luôn mang thù trong lòng, năm trước nàng sinh cho Khánh Kỵ một thằng con trai, cứ nhõng nhẽo vòi Khánh Kỵ cho phép nàng được đặt tên cho con, tên cũng chỉ là một cái danh hiệu mà thôi, cho nên Khánh Kỵ đại vương cứ đồng ý bừa, vì thế Ngô quốc liền có một tiểu vương tử tên là Cơ Nhất Giao.
Cơ Nhất Giao... ký nhất giao (nhớ một lần ngã), Quý Doanh nha đầu kia rõ ràng là... muốn lấy việc công trả thù riêng, không đúng, là lấy việc tư trả thù riêng!
Thành Bích khi trước, hiện giờ mọi người đều chỉ gọi là Đông Di nữ vương Doanh Thiền Nhi, thật ra vẫn ôn nhu hiền thục, cũng không gây thêm phiền phức cho hắn. Chỉ là trước khi Đông Di có thể chính thức nhập vào Ngô quốc, nàng vẫn không thể công khai quan hệ với Khánh Kỵ, vì thế... đứa con của nàng rốt cục là theo họ mẹ Thành Bích, nhưng lại có thể tên là Doanh Chính. Khánh Kỵ mỗi lần nhìn thấy đứa con béo tốt cùng với cái tên lưu danh thiên cổ của nó lại thấy cảm khái.
Chỉ có con gái là bớt phải lo nghĩ, Nhược Tích sinh cho hắn một nữ nhi bảo bối vô cùng nhu thuận, không giống như mấy đứa con trai làm hắn phải lo nghĩ nhiều, ài...
"Đánh thắng trận hẳn là phải vui vẻ chứ, đại thúc thở dài cái gì vậy?"
Thi Di Quang xinh đẹp am hiểu ý người hỏi han.
"Ồ? À..., ha hả, không có chuyện gì, quả nhân đang nghĩ, chỉ có con gái là tốt."
Tiểu vương phi Thi Di Quang kinh ngạc chớp chớp mắt, Khánh Kỵ lại bỡn cợt cười cười: "Quả nhân muốn hưởng thụ vài ngày thái bình, Di Quang định khi nào thì sinh cho quả nhân một tiểu công chúa để giải sầu?"
"Đại thúc." Thi Di Quang xấu hổ dậm chân.
Khánh Kỵ ha ha cười lớn, ôm lấy eo nàng bước tới cửa sổ, đưa tay mở cửa sổ, một ánh dương quang óng ánh ùa vào, chiếu lên thân mình uy vũ hùng tráng của Khánh Kỵ cùng Di Quang yểu điệu thướt tha, gió thu tạt vào mặt, chuông đồng dưới mái nhà đinh đông vang lên, một con chim ưng nghỉ chân dưới mái bị tiếng chuông làm cho cả kinh, giương cánh bay lên trời.
"Đại thúc mau nhìn!"
Thi Di Quang nhảy nhót chỉ vào con chim ưng bắn thẳng lên trời cao như mũi tên, chỉ thấy nó rung động dưới cơn gió, vươn mình hướng về phía trước, xuyên thẳng vào một tầng mây, tới khi nó lại hiện ra, đã ở trên không trung cực lực mở ra một đôi cánh lớn và rộng, vững vàng bay về tiền phương xa xăm.