Chương 13: Tất Thành đệ nhất mỹ nhân

Nghe nói tỷ tỷ sắp sửa xuất giá, Nhâm Băng Nguyệt rất là hưng phấn, lôi kéo chéo áo của nàng, vội vã hỏi han: "Tỷ tỷ sẽ gả cho công tử nhà nào?"

Nhâm Nhược Tích rút tay áo về, thản nhiên nói: "Cái này còn phải xem phụ thân muốn dời đi đâu, nếu là Việt quốc, thì phải là công thất* của Việt quốc, nếu là Lỗ quốc, thì đó là công thất của Lỗ quốc. Nếu muốn dời đến Sở quốc sao, ha hả, đương nhiên phải lấy người nước Sở rồi."

(Công thất: cách gọi gia tộc chư hầu thời Xuân Thu, từ này về sau sẽ xuất hiện nhiều)

Nhâm Băng Nguyệt đần ra, ngượng ngùng nói: "Chuyện này..., gả cho người nào, toàn bộ không phải do tỷ tỷ tác chủ sao?"

Nhâm Nhược Tích trắng mắt lườm nàng một cái, tức giận nói: "Nói thừa, thiên hạ hiện thời, từ thiên tử chư hầu, cho tới công khanh đại phu, làm gì có nữ nhi nhà nào là không như vậy? Từ xưa nữ nhi trong nhà, cưới xin không do bản thân. Con nhà thế gia, lại càng sinh ra thêm một cái trách nhiệm, làm gì có mấy người lười biếng như ngươi."

Nhâm Băng Nguyệt mặt thộn ra, ha ha nói: "Nhưng mà Nhâm gia ta... Làm thế nào mà tách khỏi tỷ được?"

Nhâm Nhược Tích thở dài: "Cho nên ta mới mang ngươi theo, chỉ hy vọng ngươi có thể đi theo ta học hỏi cho tốt, ai ngờ ngươi lại không chịu phấn đấu như vậy."

Nhâm Băng Nguyệt suy nghĩ một chút, ngây ngô cười hai tiếng nói: "Bằng không..., phụ thân muốn cùng nhà nào kết thân, thì cứ đem muội đi gả đi, dù sao muội cũng sẽ chẳng phải làm gì!"

"Ngươi?" Nhâm Nhược Tích phải nén cười nói: "Trưởng nữ chưa gả, làm gì đến lượt thứ nữ kết hôn? Hơn nữa, nha đầu ngốc như ngươi, cho dù gả cho người, thì có ích lợi gì?"

Nhâm Băng Nguyệt ưỡn ngực, đỏ mặt nói: "Nếu luận mặt khác muội đương nhiên không bằng tỷ tỷ. Có điều nếu luận tư sắc, muội so với tỷ tỷ cũng không phải là kém hơn bao nhiêu? Hơn nữa... hơn nữa..." Nhâm Băng Nguyệt ấp úng nói: "Hơn nữa việc sinh đứa nhỏ, nữ nhi nào mà chẳng làm được?"

Nhâm Nhược Tích 'phì' một cái, không nhịn cười nổi nói: "Ngươi đó, như thế nào vẫn giống như một đứa nhỏ mãi không chịu lớn. Ngươi nghĩ quá đơn giản, giá trị của nữ tử, chính là dùng cho thủ đoạn ký kết liên minh. Ký kết liên minh, làm thế nào để tiến hành mối quan hệ này, há có thể do một thân con gái đảm nhiệm được?"

Nhâm Băng Nguyệt nhụt chí nói: "Xem ra muội thật đúng là vô dụng, ngay cả chuyện như vậy cũng không làm được. Tỷ... tỷ muốn gặp mặt Dương Hổ, chẳng lẽ hắn cũng là một trong những người mà phụ thân chọn trong lòng? Hắn... hắn chính là một nam tử đã gần bốn mươi rồi."

" Đương nhiên không phải!" Nhâm Nhược Tích thu ống tay áo, ngạo nghễ nói: "Họ Nhâm chúng ta, chính là quý tộc thượng cổ, hậu duệ hoàng đế, Dương Hổ quyền hành mặc dù lớn, chung quy cũng chỉ là gia nô của Quý Thị, Nhâm gia trưởng nữ há có thể gả cho hắn? Được rồi, việc này không phải do ngươi và ta có thể quyết định, tiết lộ những điều này cho ngươi, chính là muốn ngươi tỉnh ra một chút, phải tránh ngây thơ dại dột không để người ta lợi dụng. Ba ngày này, ngươi nén trụ tính tình lại cho ta, không được đi khắp nơi lêu lổng, ba ngày sau, chúng ta sẽ khởi hành sang Tề."

Nhâm Nhược Tích đứng dậy đi vào nội đường, đi đến cạnh cửa thì quay đầu lại liếc nhìn Băng Nguyệt một cái, nói: "Gọi thị tỳ Thanh Vũ của ngươi đứng lên đi, cũng không nên đần tới mức nói rằng ta cho nó đứng lên."

Nhâm Băng Nguyệt lè lưỡi, hướng tỷ tỷ làm một cái mặt quỷ.

o0o

Hai thị nữ hầu hạ Khánh Kỵ tắm rửa, tuy rằng hai thị nữ tướng mạo cũng không được tính là đẹp, nhưng dù sao cũng là thiếu nữ thanh xuân, lần đầu tiên nếm trải tư vị ôn nhu lại là làm cho vị công tử lâm nạn này phiêu phiêu tiên cảnh. Cũng may hắn kế thừa toàn bộ ký ức của Khánh Kỵ, dung hợp lẫn nhau khiến cho kiến thức, tâm tính, thói quen của hắn thay đổi rất lớn, tự nhiên lại thông hiểu rất nhiều quy củ, trong thần thái cử chỉ cũng đều có một loại phong phạm quý tộc, cũng không tới mức lộ ra cái xấu.

Dùng nước ấm dầu thơm tắm rửa xong, Khánh Kỵ mặc quần áo ngắn, một thân thoải mái mà ngồi lên giường con. Quần này chính là một cái nội khố rất rộng, có ống quần mà không có đũng quần, giống như một cái quần yếm, có điều không lộ ra hạ thể giống như trẻ con mà thôi.

Một thị nữ quỳ ở phía sau, dùng lược sừng trâu chải mái tóc dài của hắn, thị nữ kia quỳ ở phía trước, nâng lên một chiếc gương đồng. Khánh Kỵ nhẹ nhàng lấy chiếc gương đồng từ tay thị nữ kia, nhẹ nhàng sờ qua gương đồng. Đó là một chiếc gương đồng đen một mặt trang trí hoa văn hình con rắn cuộn tròn, con rắn nhỏ quấn quanh một cái đồ án, thoạt nhìn vô cùng tinh mỹ, mặt gương đồng trơn nhẵn sáng ngời, cảnh vật ở trong gương có thể hiện ra từng ly từng tý.

Khánh Kỵ nắm mặt kia gương đồng, chần chừ một lúc lâu sau, mới chậm rãi cầm nó giơ lên. Trong kính đầu tiên là xuất hiện đôi lông mày rậm, sau đó là một đôi mắt sáng ngời hữu thần, mũi thẳng đẹp, đôi môi cong sáng sủa, khuôn mặt tràn đầy nam tính hiện lên toàn bộ bên trong gương, thoạt nhìn vô cùng tuấn vũ bất phàm.

Hắn cũng đã soi qua bộ dáng của mình trong nước, nhưng mà tới giờ phút này mới nhìn thấy rõ ràng như vậy: "Nguyên lai đây là bộ dáng của ta, chẳng những trẻ trung mười phần, lại còn là một tiểu suất ca (anh đẹp trai)", Khánh Kỵ đối với chính mình ở trong gương say mê mỉm cười.

"Này, ngươi thấy tướng mạo của bản công tử thế nào?"

Khánh Kỵ mỉm cười hỏi thị nữ quỳ ở phía trước.

Thị nữ kia ngẩng mặt lên, cẩn thận nhìn hắn đánh giá một chút, sau đó hé miệng cười, cúi người đáp: "Khi Thành Bích phu nhân tới biệt phủ mở tiệc rượu, trong số những sĩ nhân* công tử được mời cũng có nhiều thanh niên tuấn tú, nhưng phong thái tướng mạo không thể sánh với công tử. Theo tỳ tử thấy, công tử tuấn nhã phong lưu, ở Tất Thành hiện nay, công tử có thể coi là đệ nhất mỹ nhân."

(*sĩ nhân: kẻ sĩ, người có học thức)

Khánh Kỵ biết lúc này dùng từ "mỹ nhân" là hình dung cả nam lẫn nữ, nhưng mà nghe qua vẫn cảm thấy rất thú vị, hắn cười ha hả, rung cả người, nói: "Tới, mặc quần áo cho công tử."

"Dạ", hai thị nữ nhẹ nhàng cười, song song đứng lên. Khánh Kỵ là người hiền hoà, hai tiểu thị nữ vừa mới hầu hạ hắn tắm rửa đã biết được, cho nên ở trước mặt hắn cũng rất thả lỏng.

Hai thị nữ nâng bộ cát phục (1) chỉ thuần màu trắng lên, Khánh Kỵ vươn hai tay, để cho các nàng mặc quần áo cho mình, bẻ cổ áo ngay ngắn, thắt dây lưng gấm, đeo bội ngọc (2), vuốt thẳng vạt áo. Thị nữ ở đằng sau nhẹ giọng nhắc nhở: "Công tử, còn chưa búi tóc."

Khánh Kỵ phất tay áo một cái, cười nói: "Tóc cứ tùy ý thả ở sau lưng, không cần phải búi lên."

Hai thị nữ nũng nịu chấp thuận, hầu hạ hắn đeo tất vải bố, Khánh Kỵ bước lên sàn nhà đi tới gần cửa, hai tiểu thị nữ vội vàng đuổi tới nâng cao guốc mộc, đeo vào cho hắn, Khánh Kỵ liền phất phất tay áo rồi đi ra ngoài.

Một mái tóc dài đen sẫm chỉ dùng một sợi dây nịt nhỏ buộc đơn giản buông xuống trên vai, dây lưng gấm bên hông đeo ngọc bội kêu 'đinh đang', đeo guốc mộc cao, bước lên hành lang bằng gỗ uốn lượn, có gió thổi, có hoa và cây cảnh, ý cảnh tao nhã khiến cho người ta vui vẻ thoải mái: "A, không khí như thế này, hẳn là phải cầm một cây gậy trúc, hát vang 'Ngã bản sở cuồng nhân, phong ca tiếu Khổng Khâu' mới đúng." (3)

Khánh Kỵ nghĩ đến đây, không khỏi bật cười phá lên, Khổng Tử hiện tại có thể đã ở trong trang viên rồi. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn đột nhiên cả kinh: Nguy rồi, mới vừa rồi được Triển đại phu nghênh đón một đường đi thẳng vào Thành phủ, bởi vì có Triển đại phu bầu bạn, không rảnh chiếu cố Khổng Lão Phu Tử, chỉ nhớ rõ ngưu xa của ông ta theo ở phía sau, hiện giờ không biết thế nào, đáng ra không nên để lạc mất lão tiên sinh này mới phải.

Hắn quay đầu lại hỏi qua hai thị nữ theo hầu, mô tả hình dáng Khổng Tử, hai thị nữ đều lắc đầu không biết, có điều các nàng đều đã nghe thấy danh tự Khổng Khâu, thế mà lại biết người này, xem ra lúc này Khổng Khâu tại Lỗ quốc cũng xem như là một nhân vật nổi danh.

Khánh Kỵ vội vàng đi vào tiền đường (phòng khách phía ngoài, trái với nội đường), chỉ thấy Triển đại phu cùng Khổng Khâu đã ngồi trên ghế, cười nói vui vẻ, có vẻ rất thân mật, không khỏi có chút ngạc nhiên. Triển đại phu thấy hắn đi vào, vội đứng dậy nghênh đón, nói: "Công tử tắm rửa xong rồi? Ha hả, Triển mỗ vốn đã nghe được uy danh vũ dũng của công tử, hiện giờ nhìn lại, còn là một người ngọc."

Khánh Kỵ đáp lễ, cười nói: "Triển đại phu quá khen, mới vừa rồi hấp tấp, đột nhiên lại quên lưu ý đến Khổng sư, thật sự là có lỗi, lẽ nào... Khổng sư cùng đại phu vốn đã quen biết từ lâu sao?"

Khổng Khâu cũng mỉm cười đứng lên, cười nói: "Đúng vậy, mới vừa hỏi qua chú bé môn hạ, mới biết được nghênh đón công tử lại chính là Triển đại phu. Khổng Khâu cùng Triển huynh là bạn tốt lâu năm. Năm đó Triển huynh tới đô thành giải quyết công việc, bởi vì cửa thành đã đóng, đêm đành phải ngủ ở dưới cửa thành. Dưới thành có một bé gái mồ côi, khi đó trời đông giá rét, Triển huynh sợ người này lạnh cóng mà chết, gọi vào bên trong xe, ngồi trong lòng ngực, lúc sau cũng không loạn, thật đúng là quân tử khiêm tốn, Khổng Khâu luôn luôn khâm phục."

Khánh Kỵ nghe thấy thế thì há to miệng: "Liễu Hạ Huệ! Đây là sự tích Liễu Hạ Huệ mà, như thế nào lại thành vị Triển đại phu này?"

Hắn cũng không biết rằng cố sự "Ngồi trong lòng mà không loạn" chính là nói người này, Liễu Hạ là một phong ấp của Triển Hoạch, Huệ là thụy danh của Triển Hoạch, hiện giờ Triển Hoạch 'xịn' vẫn còn sống khỏe, trên đời đương nhiên không có cái tên Liễu Hạ Huệ.

Triển đại phu lại không biết hắn vì cái gì mà bộ dạng trợn mắt há hốc mồm, khiêm tốn cười nói: "Trọng Ni (4) lại quá khen rồi. Ha hả, Khánh Kỵ công tử không biết, ta cùng với Trọng Ni đã từng đều làm sĩ sư (một chức quan nhỏ phụ trách các hình phạt trong nhà ngục - TG), hai người tương giao đã lâu. Mới vừa nghe nói, công tử khẳng khái cứu trợ, giải thoát Trọng Ni khỏi tai ương đạo tặc gặp phải trên đường, Triển mỗ tại đây đa tạ." Dứt lời trịnh trọng thi lễ.

Khánh Kỵ lấy lại bình tĩnh, vội vàng nói: "Không dám không dám, chỉ là nhấc tay giúp đỡ thôi mà."

Triển đại phu cười khổ một tiếng: "Với công tử mà nói, đúng là chỉ tốn công nhấc tay, mà đối với Triển mỗ mà nói, lại là chuyện tình lớn bằng trời."

Khánh Kỵ kỳ quặc, Triển đại phu xấu hổ nói: "Việc này, thật sự là... Ai..."

Triển đại phu cười khổ liên tục, Khánh Kỵ thấy mà mạc danh kỳ diệu - chẳng hiểu tại sao, Khổng Khâu ở một bên giải thích: "Mới vừa rồi cùng Triển huynh trò chuyện lâu ngày ly biệt mới biết được, nguyên lai nhóm đạo tặc kia đều là môn hạ của Triển Chích, mà Triển Chích, chính là..."

Hắn nhìn về phía Triển Hoạch, Triển Hoạch cười gượng hai tiếng, trên mặt có chút không nén giận nổi: "Thực không dám dấu diếm, đạo tặc Triển Chích, chính là... Khụ khụ, chính là em ruột của Triển mỗ. Gia môn bất hạnh, suýt nữa làm hại Trọng Ni, Triển Hoạch thật sự là thẹn với cố nhân."

Khổng Khâu cười nói: "Triển huynh làm sao phải như vậy, người trong sạch thì tự họ đã trong sạch, kẻ nhơ bẩn thì kiểu gì cũng nhơ bẩn, hơn nữa, may mắn là có Khánh Kỵ công tử giúp đỡ, Khổng Khâu hiện giờ không phải vẫn bình yên vô sự sao?"

Triển Hoạch liên tục lắc đầu cười khổ, nói: "Thôi thôi, hôm nay nghênh đón Khánh Kỵ công tử, lại gặp được lão hữu xa cách lâu ngày, chính là một ngày vui, những việc phiền lòng bỏ đi không nhắc đến nữa, tới tới tới, công tử và Trọng Ni ngồi vào chỗ này."

Dứt lời Triển Hoạch vỗ tay ba cái, nghiêng mình nói với người hầu của Thành phủ: "Truyền tiệc rượu, ca múa hầu hạ."

-------------------------------------------------------

(1) Cát phục: Ngày xưa mùa hè hay mặc áo vải sắn, nên mặc áo mùa hè thường gọi là cát. Đã chú thích những chương trước.

(2) Bội ngọc: đồ trang sức đeo ở đai áo (thời xưa)

(3) 'Ngã bản sở cuồng nhân, phong ca tiếu Khổng Khâu' là một câu thơ Lý Bạch. Nói về cố sự Sở Cuồng nước Sở khuyên Khổng Khâu không nên ham mê chính trị, làm người tỵ thế. Khổng Khẩu không nghe theo, nên Sở Cuồng hát một bài vè chỉ trích Khổng Khâu. http://baike.baidu.com/view/672277.htm (tiếng Trung)

(4) Trọng Ni: Tên tự của Khổng Khâu.