Thành Thăng Long, 3 ngày sau.
3 ngày trôi qua, cả đám băng rừng lội suối, sống cùng quân của Phạm Ngũ Lão, tuy bề ngoài là bắt giữ nhưng được đối đãi như những người bằng hữu, không phải ngồi trong cũi như tên Huyện lệnh kia. Tướng quân Phạm Ngũ Lão coi họ như những người bạn chứ không phải nghi phạm vì tướng quân biết rằng họ là những người anh hùng, những người khẳng khái. Còn với Đông, Nam và A Tiêu, 3 ngày qua họ đã hiểu về nhau nhiều hơn qua những câu chuyện, những lần giúp đỡ lẫn nhau, tình cảm cả 3 cũng qua đó mà càng ngày càng khăng khít.
Và sau 3 ngày băng rừng lội suối, kẻ cưỡi ngựa, người lái bò, cả đội quân cũng đã về đến thành Thăng Long. Và như tất cả những người chiến thắng trở về, họ được người dân đứng hai bên đường chào mừng trở về sau trận chiến, họ được tung hô, được gọi tên. Đông, Nam và A Tiêu cũng được hưởng ké không khí này, lần đầu tiên cả 3 người được trải qua cảm xúc này. Nhưng cả 3 cũng không ngờ rằng, sau đó là sẽ là những bất ngờ nối tiếp nhau sẽ xảy đến với họ.
Tất nhiên, bất ngờ đầu tiên, cả 3 sẽ được diện kiến Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn. Sau khi vào thành Thăng Long, cả 3 được Phạm Ngũ Lão sắp xếp ở trong phủ của ngài, được xem như khác quý ở trong phủ.
“Mấy ngày này, cả 3 sẽ ở đây. Chờ ta đi bẩm báo với Hưng Đạo Vương rồi sẽ cho 3 người diện kiến Ngài ấy” - Phạm Ngũ Lão sai người dẫn cả 3 về phòng nghỉ ngơi sau những ngày di chuyển vất vả trong rừng trong núi. “Cả 3 cậu đều là người từ nơi khác tới, chưa thông thuộc đường ở đây, nhất định đừng có đi lung tung, tránh xảy ra những chuyện không cần thiết.”
“Bây giờ không còn sớm nữa, các cậu đi nghỉ ngơi đi. Lát nữa chúng ta sẽ đi dạo một vòng thành Thăng Long trong truyền thuyết nào” - Đông nói với Nam và A Tiêu về kế hoạch của mình tại thành Thăng Long.
“Tối nay chúng ta sẽ mở tiệc BBQ nướng để A Tiêu mở rộng tầm mắt” - Nam đưa ra ý kiến cho Đông. Vì dù gì cũng đã mấy ngày xuyên không tới đây, cả hai cũng chưa có bữa ăn ngon nào đúng nghĩa, nên Đông và Nam quyết định sẽ tổ chức bữa tiệc nướng, uống rượu, hàn huyên tâm sự cùng với A Tiêu.
“Nhưng mà anh Đông à, số bạc lẻ mà hôm trước Chiêu Minh Vương cho chúng ta không còn được bao nhiêu, chúng ta có nên làm điều gì đó để kiếm thêm hay không anh Đông, dù sao chúng ta cũng không thể ăn uống chùa ở đây được” - Nam nói với Đông.
Đông gật gù, cho rằng điều Nam nói cũng có ý đúng, anh nói: “Vậy cậu nghĩ chúng ta sẽ làm gì để kiếm tiền không?”, anh nói tiếp: “Trước mắt cứ đi dạo xung quanh xem thử Thăng Long như thế nào rồi tính tiếp cũng chưa muộn”.
Nói là làm, cả 3 quyết định vui chơi cho đã rồi từ từ tính tiếp.
“A Tiêu, cậu phụ trách việc mua thịt, rau củ quả và rượu. Còn tôi và Nam sẽ xem thử thành Thăng Long này có thể kiếm được tiền từ đâu. Nhưng đừng quên, nhớ xem xét xung quanh cẩn thận, có lúc chúng ta sẽ cần dùng tới.” - Trước khi ra khỏi phủ, Đông đưa ra yêu cầu cho Nam và A Tiêu.
Thành Thăng Long lúc này sau khi trải qua chiến tranh với quân Nguyên, thì vẫn còn dấu vết của trận ác chiến vừa qua. Những căn nhà bị thiêu rụi, những con phố vẫn còn lưu lại vết tích chiến tranh như vừa diễn ra mới hôm qua nhưng dường như không khí tang thương như thành Ngôn Lệ đã không xuất hiện ở thành Thăng Long, thay vào đó là không khí vui mừng, ai ai cũng rạng rỡ vì Đại Việt đã chiến thắng quân Nguyên.
“Đông ca, thành Thăng Long thật sự hoành tráng, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, thật sự phải tận mắt chứng kiến mới thấy được sự hoành tráng này đúng không, Đông ca”. - Nam ngơ ngác vì sự hoành tráng của thành Thăng Long, điều trước đây anh chỉ được biết qua sách vở và dấu tích còn lưu lại ở Hà Nội gần 800 năm sau.
“Đúng vậy, quả nhiên là hoành tráng” - Đông bị sự hoành tráng của thành Thăng Long làm cho ấn tượng, nhưng sau bên trong lòng anh, anh đang nhớ về những kỉ niệm khi còn ở thời hiện đại, những ngày huấn luyện, các món ăn,... tất cả dường như ùa về cùng một lúc. Và giữa chốn phồn hoa ấy, giữa những kỉ niệm đang lần lượt xuất hiện trong đầu kia, bất chợt có sự xuất hiện của một người con gái - đó chính là người vợ đã mất cách đây vài năm trong một lần làm nhiệm vụ cùng anh.
Người con gái đó tên là Lâm Tuyết An - một nữ cảnh sát hình sự. Cả hai biết nhau khi còn học tại Học viện Cảnh sát và yêu nhau rồi kết hôn sau đó vài năm. Cả hai trải qua mối tình gần 5 năm, sau đó tiến tới kết hôn. Nhưng chưa được 1 năm, trong một lần làm nhiệm vụ, Tuyết An vì cứu Đông mà trúng đạn của tên tội phạm, mặc dù đã được đưa đến bệnh viện ngay lúc đó nhưng vẫn không qua khỏi. Đông vì chuyện đó mà day dứt trong một thời gian dài. Ngay tại thời điểm này, mặc dù đã trải qua nhiều năm nhưng anh vẫn không thể quên được cảnh tượng Tuyết An ngay lúc đó. Anh tự trách mình vì do anh mà Tuyết An qua đời. Chiếc đồng hồ anh luôn mang theo bên mình, hình ảnh của Tuyết An được Đông khắc vào mặt sau của chiếc đồng hồ đó.
“Anh Đông ơi!! Anh qua bên này đi, có cái này vui lắm” - Đông bị tiếng gọi của Nam ra khỏi mớ hỗn độn của kí ức về lại thực tại.
“Có chuyện gì vậy Nam?” - Đông lấy lại tinh thần, nhanh chân chạy đến chỗ Nam. Thì ra là một gánh xiếc, họ đang diễn những tiết mục để có thể kiếm thêm một số bạc lẻ để lo cho cuộc sống mưu sinh của cả đoàn.
Nam chợt nghĩ đến cách kiếm tiền, vì những tiết mục bọn họ đang biểu diễn, Nam và Đông cũng đã từng biểu diễn ở các hội thao của ngành trước đây. Anh nói với Đông:
“Anh Đông, anh đi tìm A Tiêu, còn em sẽ nói chuyện với gánh xiếc xem chúng ta có thể diễn ké, kiếm một chút bạc lẻ xem có được hay không?” - Đông liền đồng ý với ý kiến của Nam, Đông bảo Nam cứ nói chuyện với họ còn anh đi tìm A Tiêu.
Đông và Nam biểu diễn nhưng tiết mục “khí công” mà 2 anh được tập luyện trước đây còn A Tiêu thì tận dụng lợi thế sức khỏe của mình để thế hiện các tiết mục về sức mạnh. Nam thì đặc sắc hơn, biểu diễn những trò ảo thuật mà trước đây người dân Thăng Long chưa từng được thấy, điều đó khiến cả một góc Thăng Long trở nên nhộn nhịp. Điều đó đồng nghĩa với số bạc lẻ mà họ kiếm được cho gánh xiếc cũng không nhỏ
Sau khi từ biệt gánh xiếc và có một số bạc lẻ nhất định, cả hai mang đồ đã mua ở chợ tiến về phía phủ của Phạm Ngũ Lão để bày tiệc. Nhưng “thần rắc rối” lại nhìn trúng bộ ba này.
“Mọi người tránh ra, mọi người mau tránh ra” - Từ xa, Đông nhìn thấy chiếc xe ngựa đang hóa điên hướng về phía khu chợ và gánh xiếc, và ở phía sau chiếc xe đó, một đám người ăn mặc như thổ phỉ đang la hét chạy theo chiếc xe ngựa kia. Nhận ra có điều bất ngờ, Đông nhanh chóng chạy theo chiếc xe ngựa, nắm lấy dây cương và nhảy lên ngựa, anh la lớn cho Nam và A Tiêu.
“Hai cậu ở phía sau chặn đám người kia, tôi lo xong con ngựa này sẽ qua hỗ trợ các cậu”.
Đông mất nhiều công sức mới dừng được con ngựa, sau đó anh nhanh chóng chạy đến hỗ trợ Nam và A Tiêu. Cả ba đánh cho đám thổ phỉ kia không còn một manh giáp, đám còn lại thì chạy bán sống bán chết. Đông quay trở lại hỏi thăm xem người ngồi trong chiếc xe ngựa kia xem có chuyện gì xảy ra không, nhưng có lẽ vì quá hoảng sợ nên không biết trả lời Đông như thế nào.
“Ta không sao, chỉ là hoảng sợ thôi, đa tạ ân nhân” - một giọng nói của một người phụ nữ trung niên từ trong xe ngựa phát ra.
“Nếu mọi người đã không sao thì tôi xin cáo từ” - Đông cùng Nam và A Tiêu lại lên đường tiến về phía phủ Phạm Ngũ Lão.
“Thưa phu nhân, hình như chàng trai vừa rồi đánh rơi một miếng ngọc bội” - người phu xe nhặt miếng ngọc bội của Đông đưa cho vị phu nhân ngồi trong xe ngựa.
“Chiêu Minh?” - vị phu nhân ngạc nhiên, bà nghĩ thầm trong lòng: “Tại sao cậu ta lại có miếng ngọc bội Chiêu Minh này?”
Bà ta lệnh cho tên phu xe “Ngươi đi theo ba người đó, điều tra xem họ là ai rồi về bẩm báo cho ta” - Sau khi ra lệnh xong, bà cho xe về phủ của mình.
Về phía bộ 3 kia, vừa về tới phủ thì trời cũng đã gần tối, cả ba chia nhau ra làm tiệc nướng từ những thứ mà họ đã mua lúc ở chợ. Nam phụ trách dọn tiệc, nhóm lửa còn A Tiêu và Đông thì xuống bếp chuẩn bị đồ ăn. Bữa ăn thực sự đầu tiên của Đông và Nam từ khi tới thời Trần diễn ra trong tiếng cười đùa của cả 3.
“Phạm tướng quân, ngài cũng vào đây uống vài ly đi” - Phạm Ngũ Lão bị mùi thơm của thịt nướng “dẫn dắt” tới bàn tiệc. Lần đầu tiên, ngài ấy thấy một món ăn lạ đến như vậy. Họ cùng ăn, cùng uống, cùng cười và cùng nói chuyện vui vẻ dưới ánh trăng. Lần đầu tiên trong nhiều năm chinh chiến trên sa trường, Phạm tướng quân mới được vui chơi thú vị như vậy.
“Đúng rồi, ta mới từ phủ của Hưng Đạo Vương trở về” - Phạm Ngũ Lão nói với Đông. “Ngày mai, cả 3 theo ta đến phủ của Ngài ấy để tham gia tiệc mừng công mà Hưng Đạo Vương đã chuẩn bị cho các tướng sĩ. Sáng mai ta sẽ cho người dẫn cả 3 đi mua quần áo mới, dù gì đến phủ của Hưng Đạo Vương thì cũng nên tươm tất”.
“Còn một thông tin nữa, tên Huyện lệnh kia cũng đã bị Hưng Đạo Vương xử lí, hắn ta sẽ bị giam vào thiên lao đợi ngày xử quyết. Ta cũng đã kể chuyện của các ngươi cho Ngài ấy nghe, ngài ấy đặc biệt dặn dò ta dẫn các ngươi đến buổi tiệc ngày mai.” - Phạm Ngũ Lão nói tiếp.
Sau khi trải qua nhiều chuyện trong những ngày vừa qua, dường như trong lòng của Phạm Ngũ Lão đã dần có thiện cảm với cả ba người.
“Hôm nay có ánh trăng làm chứng, ta muốn nhận cả 3 ngươi làm huynh đệ, từ nay đừng gọi ta là Ngài nữa, gọi ta là Ngũ Lão ca đi. Ta gọi cả 3 là đệ. Các đệ thấy sao?”
Đông, Nam và A Tiêu ân cần tuân mệnh, cả 4 người nhận nhau là huynh đệ sau đó tiếp tục uống đến khi trăng lên cao thì tiệc rượu cũng tàn. Ai nấy trở về phòng, nghỉ ngơi để chuẩn bị cho buổi tiệc vào ngày mai.
Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa qua khỏi cánh cửa sổ phòng Đông. Một thói quen đã mấy ngày rồi vì quá nhiều chuyện xảy ra mà Đông và Nam đã không duy trì được từ khi trở về thời đại này - chạy bộ vào buổi sáng. Sáng nay cả 2 quyết định sẽ chạy bộ mặc cho tối ngày hôm qua cả hai đã say mèm. Và đó cũng là khởi đầu cho cuộc gặp gỡ định mệnh giữa hai con người, một người là danh tướng lẫy lừng bậc nhất của thời Trần - Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn và người thứ hai - một người đến từ tương lai - Phan Đông. Chuyện gì sẽ xảy đến khi hai con người này gặp được nhau?
Đối với Đông, lần gặp gỡ này cũng là lúc anh gặp lại người con gái đã "tặng" anh một cái tát trước kia. Và liệu hai con người này sẽ được số mệnh sắp đặt với nhau như thế nào? Khi mà hình bóng của Tuyết An với Đông là quá lớn. Và sâu trong thâm tâm anh không muốn bất kì một người con gái nào gặp phải kết cục như Tuyết An xuất hiện trong cuộc đời của anh.
Dù ở đây một thời gian nhưng đây là lần đầu tiên Đông và Nam được nhìn thấy khung cảnh của Thăng Long vào buổi sáng. Một sư vắng vẻ bao trùm lấy ngôi thành này, không còn là sự nhộn nhịp, không còn dòng người tấp nập mua mua bán bán, thay vào đó sự tĩnh lặng đến rợn người, đâu đó vẫn còn dấu tích của sự tàn phá của quân Nguyên sau trận chiến.
“Không ngờ thành Thăng Long vào sáng sớm lại như này, ở đây có vẻ ngủ nướng nhỉ, Đông ca” - Nam nói.
“Có thể cuộc sống của họ là vậy, chúng ta chỉ cần làm theo thói quen của chúng ta là được, không cần để ý đến họ quá nhiều đâu. Bây giờ là 5 giờ sáng, chúng ta sẽ chạy đến 7 giờ rồi về phủ. Sáng nay sẽ có người của phủ đến đưa chúng ta đi mua y phục cho buổi tiệc vào hôm nay” - Nói xong, cả hai người cùng xuất phát. Nhưng cả hai không ngờ rằng chuyến đi sẽ là cuộc chạm trán đầu tiên của Đông và đối thủ lớn nhất của anh sau này? Liệu cả hai sẽ gặp phải chuyện gì? Ai sẽ là người mang đến sự nguy hiểm tiềm ẩn cho Đông?
Một âm mưu đã được lên sẵn từ khi Đông và Nam vừa đặt chân đến thành Thăng Long.
Một người mang mối thâm thù với Đông đang chờ anh ở đâu đó trong thành Thăng Long.
Một cuộc gặp gỡ cùng với đối thủ khó “xơi”nhất của cuộc đời mình.
Tất cả còn chờ Đông - Ở PHÍA TRƯỚC.