Sáng hôm sau.
Quả thật đêm qua là một đêm không ngủ của Nam, anh liên tục suy ngẫm, liên kết lại toàn bộ chứng cứ, manh mối mà anh cũng Anh Di đã thu thập được trong suốt những ngày qua sống tại Đinh gia. Ánh mắt của Nam thể hiện sự mệt mỏi, căng thẳng khi phải thức khuya mà vẫn chưa tìm ra được bất cứ mục tiêu nào khả dĩ.
Nam gục xuống bàn, thiếp đi trên đống giấy viết đầy chữ. Anh Di và Bạch Lam bước vào, nhìn thấy cảnh tượng đó, ai cũng hiểu sự khó khăn trong vụ án lần này của Đại Hình Bộ nên tự nhiên không muốn làm phiền tới giấc ngủ của Nam.
“Nam đại ca. huynh nhìn xem” - Bạch Lam bất giác trông thấy một thứ gì đó, liền lập tức gọi Nam dậy.
“Có chuyện gì vậy Bạch Lam, cô tìm ra thứ gì à” - Nam với khuôn mặt mệt mỏi, kèm theo đó là ánh mắt lim dim. Anh vươn vai nhìn về hướng ngón ta Bạch Lam.
“Huynh nhìn xem. Tam công tử Đinh Hải, cách đây ba hôm, hắn đã chuộc thân cho một cô nương ở Sắc Hương Lầu với giá năm ngàn lượng bạc. Nhưng theo ta điều tra thì tên Đinh Hải này mặc dù là con trai của phú hộ giàu có bậc nhất kinh thành nhưng tiền bạc lúc nào cũng là điều xa xỉ đối với hắn thì lấy đâu ra năm ngàn lượng để chuộc cô nương này ra” - Bạch Lam hướng sự chú ý đến Đinh Hải.
Đinh Hải mặc dù mang tiếng là thiếu gia của bá hộ giàu có bậc nhất Thăng Long nhưng vì bản tính xảo trá, gian mãnh nên Đinh Hải bị Đinh lão gia ngăn cấm không cho bất cứ quyền hành gì trong việc kinh doanh của gia đình vì sợ hắn sẽ khiến thanh danh của Đinh gia bị vấy bẩn. Không chỉ vậy, tiền dùng hằng ngày cũng hắn cũng được kiếm soát rất gắt gao nên mặc dù là con trai của Đinh lão gia nhưng bên trong hắn chẳng có gì trong tay cả.
“Đinh Hải này chắc chắn có vấn đề, nếu như hắn chỉ có cái lớp vỏ bề ngoài là tam công tử của Đinh gia thì hắn lấy đâu ra số tiền lớn như vậy chỉ để chuộc thân cho một cô nương ở Sắc Hương Lầu” - Mọi nghi vấn lúc này đều được Nam dồn hết lên Đinh Hải.
Và mục tiêu lần này được xác định là Đinh Hải. Lần này Nam và Anh Di sẽ theo dõi với sự hỗ trợ của Bạch Lam và cả Đinh Vũ.
“Đúng rồi, tối nay là Trung Thu, cha ta ngỏ lời mời mọi người tham gia chung cho vui. Cả A Tiêu và Bạch Thanh nữa, mọi người cùng tham gia cho vui. Tiểu thư Lan Chi cũng sẽ có mặt, đích thân ta đi mời cô nương ấy rồi” - Đinh Vũ lúc này phá tan bầu không khí căng thẳng đó.
Nam cười thầm vì tối nay sẽ được gặp người mà mấy tháng nay anh không thường xuyên được gặp - A Ly.
“Mọi người cứ tiếp tục bàn bạc nha. Tôi ra chợ mua một xíu đồ cho yến tiệc tối nay. Mọi người sẽ bất ngờ” - Ánh mặt Nam như sáng rực khi tối nay sẽ được gặp A Ly.
Cả đám người lắc đầu, cười đùa vì tình cảm mà Nam dành cho A Ly thật trong sáng.
“Nhưng mà Đinh Vũ đại ca, ta nghe tối nay tỉ tỉ của huynh cũng sẽ có mặt. Cô nương ấy là người ra sao, khi nào sẽ trở về” - Anh Di thắc mắc với Đinh Vũ về lai lịch của Đinh Tuyết.
“Tỉ tỉ của ta là Đinh Tuyết, là con gái của cha ta với Đại phu nhân, là tỉ tỉ cùng cha khác mẹ với ta. Năm tỉ tỉ 8 tuổi thì Đại phu nhân đã qua đời. Từ lúc đó trở đi, tỉ ấy sống khép kín, chuyên tâm nghiên cứu y thuật. Trong nhà, tỉ ấy chẳng nói chuyện với ai ngoài trừ đại ca và ta” - Đinh Vũ khuôn mặt trầm tư kể
“Vậy sao Đinh tỉ lại rời khỏi Đinh gia” - Anh Di thắc mắc
“Tỉ ấy ngao du sơn thủy, dùng y thuật của mình để cứu người nhưng mỗi khi Trung Thu đến thì tỉ đều sẽ quay trở về. Năm nay cũng không phải là ngoại lệ” - Đinh Vũ với nét mặt vui vẻ.
Trò chuyện được một lúc thì Nam từ chợ trở về, trên tay Nam mang một đống đồ cồng kềnh. Vừa về tới phủ, hắn đã phi thẳng xuống bếp, nhào nhào nặn nặn như đang muốn làm một thứ gì đó cho buổi tối ngày hôm nay.
“Huynh đang làm gì đấy?” - Anh Di từ phía trên hỏi vọng xuống bếp
“Bí mật, tối nay cô nương sẽ được thưởng thức một món đồ ăn tuyệt hảo” - Nam hớn hở vừa cười vừa nói.
“Ta thì làm gì có số hưởng đó. Chỉ là hưởng ké của vị cô nương nào đó thôi” - Anh Di chọc ngoáy Nam. Còn Nam chỉ biết cười vì lời châm chọc đó Anh Di
Nam cặm cụi, tỉ mỉ khiến người hầu ở trong bếp phải tròn xoe mắt vì khả năng nấu nướng của anh. Còn đối với Nam, việc được gặp A Ly và thưởng thức món bánh do chính tay anh làm. nghĩ tới đó Nam cũng đã thấy rất vui rồi.
Gạt sang một bên sự khó khăn của vụ án, đêm nay là Trung Thu, đêm của sum vầy nên mọi người ai nấy đều hớn hở. Đinh gia cũng được trang hoàng lộng lẫy, nào là đèn, nào là hoa đăng. Tất cả đều được tận tay Đinh lão gia sắp xếp để có được một buổi tối thật sự vui vẻ sau tất cả những chuyện đã qua.
Đêm nay, sự xuất hiện của Lan Chi tiểu thư càng khiến cho không khí trở nên náo nhiệt hơn với tính khí vui vẻ, hoạt bát của mình. Dường như đối với Lan Chi, cô cũng phần nào đó nguôi ngoai đi sau sự ra đi của Phan Đông. Cô được chào đón bởi “tình địch một thời” của mình là Anh Di. Sau sự ra đi của Đông, Anh Di và Lan Chi xem nhau như tỉ muội, qua lại với nhau như người một nhà. Anh Di cũng thường xuyên lui tới Lan Nguyệt Các để thăm nom và chăm sóc Lan Chi.
Phía bên trong này, mọi người đều đang nói chuyện rôm rả thì ở phía xa xa, Đinh lão gia đứng ngồi không yên, mắt thì cứ hướng về phỉa cổng phủ như đang ngóng trông sự xuất hiện của một ai đó.
“Cha đang chờ tỉ tỉ của con à? Năm nào cũng vậy, đúng ngày này tỉ tỉ sẽ về mà. Cha đừng có lo lắng quá nhé” - Đinh Vũ trông thấy Đinh lão gia từ xa nên tới trấn an ông ấy.
“Không lo sao được. Mọi năm giờ này tỉ tỉ con đã về tới phủ rồi. Tại sao năm nay giờ này không thấy nó ở đâu cả. Cả bóng dáng cũng không thấy.” - Đinh lão gia ánh mắt lo lắng, bồn chồn, đi tới đi lui.
Đinh Vũ cũng lắc đầu trước sự cứng đầu của ông đành bỏ vào bên trong bàn của đám người Đại Hình Bộ. Trên sâu khấu lúc này, gánh xiếc dân gian được đích thân mời về đang biểu diễn một cách sinh động trước những tràn vỗ tay không ngớt từ khán giả ngồi phía dưới.
“Cha, con đã về rồi” - Trong không khí náo nhiệt đó, từ phía cổng phủ, Đinh Tuyết xuất hiện, trở về Đinh gia sau gần một năm đi ngao du sơn thủy.
Tuyết diện một bộ thường phục màu xanh, toát lên sự năng động nhưng không kém phần thanh lịch của một cô gái thích ngao du sơn thủy.
“Con gái ta cuối cùng cũng đã trở về rồi. Con đi đường có vất vả lắm hay không? Có biết cha lo cho con lắm không?” - vừa gặp Tuyết, Đinh lão gia đã nói không ngừng nghỉ, liên tục hỏi Tuyết mà không để cô ấy kịp trả lời.
“Cha, cha. Không phải con đã đứng đây rồi sao. Cha trông, con cũng đã trở về rồi đó thôi. Lành lặn, không sứt mẻ bất cứ miếng da nào” - Tuyết vừa cười vừa đáp lại hàng đống câu hỏi của Đinh lão gia.
“Nhưng chàng trai này là ai?” - Đinh lão gia nhanh chóng nhận ra rằng, con gái của mình lần này trở về, còn dẫn về thêm một nhân vật bí ẩn.
Người đi phía sau Đinh Tuyết là Hắc Phong, mang trên người một sự lạnh lùng, một hắc y đúng nghĩa với từ đầu đến chân đều là màu đen, kèm với đó là một chiếc mặt nạ che gần hết phần khuôn mặt của hắn.
“Đây là Hắc Phong, bằng hữu của con. Suốt chặng đường đi, huynh ấy đã không ít lần bảo vệ con. Với võ công mèo quào như con, nếu không có huynh ấy, con đã gặp nguy hiểm rồi” - Đinh Tuyết nhìn thấy ánh mắt nghi ngơ của Đinh lão gia đã vội giới thiệu Hắc Phong.
“Đại ân nhân. Đa tạ cậu đã bảo vệ con gái của ta. Mau mau đừng cứ đứng mãi ở đó như vậy. Mọi người hãy vào bên trong ngồi đi. Hà thúc, lão đi chuẩn bị căn phòng cho Hắc Phong huynh đệ đi.” - Đinh lão gia tay bắt mặt mừng, kéo Đinh Tuyết và Hắc Phong vào bên trong.
Sự xuất hiện của Hắc Phong tuy chỉ là một bằng hữu của Đinh Tuyết nhưng cũng gây ra sự chú ý không hề nhỏ với Nam và Anh Di.
“Anh Di, cô nương nhìn xem. Hắn ta có gì đó trong khá quen thuộc. Tướng đi đó hình như ta đã nhìn thấy ở đâu đó rồi thì phải.”
“Huynh nói ta mới để ý, thấy dáng người này rất quen thuộc. Dường như trông rất giống người mà chúng ta đụng độ tối ngày hôm qua. Lát nữa chúng ta tìm cơ hội tỉ thí với hắn thì mới biết chắc chắn được.”
Nam cùng Anh Di đều hướng mắt về phía Hắc Phong. Hắc Phong cũng cảm nhận được sự chú ý của cả hai nên đã quay sang chào nhẹ như muốn báo rằng bản thân hắn cũng đang biết Nam và Anh Di để ý hắn.
“Hắc Phong, huynh đừng cứ lo nhìn người khác. Đi đường vất vả, mau chóng ăn chút gì đó đi.” - Đinh Tuyết từ lúc ngồi xuống đã dính chặt mắt về phía Hắc Phong không rời.
Vậy ra tên Hắc Phong này là ai mà khiến Đinh đại tiểu thư quanh năm lạnh nhạt với nam nhân nay lại thay đổi nhiều đến như vậy. Chính bản thân Đinh lão gia và cả Đinh Vũ cũng cảm thấy bất ngờ. Không còn Đinh Tuyết lầm lầm lì lì nữa, thay vào đó là một Đinh Tuyết hoạt bát, rất hay cười.
Buổi yến tiệc diễn ra trong không khí sôi động, càng gần về cuối càng náo nhiệt hơn. Tiếng pháo, tiếng vỗ tay vang lên khắp mọi nơi. Lúc này, Nam mang ra từ bên trong món ăn mà anh đã cất công chuẩn bị từ chiều.
“Đây là gì vậy Nam đại ca” - Đinh Vũ cùng tất cả mọi người mắt tròn xoe kinh ngạc trước một món bánh nướng màu sậm, hương thơm ngào ngạt.
“Đây là bánh Trung Thu. Ở nơi tôi sinh sống trước đây, cứ tới dịp Trung Thu là nhà tôi sẽ làm món bánh này để mọi người cùng ăn. Năm nay cũng không thể thiếu được, nhưng dù gì nguyên liệu không có nhiều nên mọi người ăn tạm nhé.”
Nam chia đều số bánh cho mọi người trong Đinh gia, ai nấy đều bất ngờ trước sự ngon lành của cái bánh đó.
“Nam đại nhân, bánh này là bánh gì vậy?” - tiếng hỏi tên bánh vang lên khắp mọi nơi trong Đinh gia, ai cũng tò mò về xuất xứ của loại bánh này.
“Bánh này là bánh Trung Thu, ăn vào dịp Trung Thu, ngụ ý là đoàn viên.” - Nam đứng lên nói trong tiếng vỗ tay răm rắp của những người tham gia yến tiệc tối hôm nay.
Duy nhất chỉ có Hắc Phong, hắn ta ngồi cạnh Đinh Tuyết, nhẹ nhàng cắn từng miếng bánh, ẩn sâu chiếc mặt nạ ấy thì nước mắt của hắn đã khẽ rơi.
“Hắc Phong, huynh sao vậy? Tại sao lại khóc? Chiếc bánh này khiến huynh xúc động như vậy sao?” - Đinh Tuyết liền thắc mắc khi thấy Hắc Phong rơi nước mắt vì chiếc bánh mà Nam làm.
“Không phải đâu. Món ăn này cay quá nên tôi cảm thấy nóng trong người thôi. Tôi không sao cả.” - Nói tới đây, hắn đứng dậy, chạy về phía hậu viện, lặn mất tăm trong màn đêm.
Lúc này, Nam trông thấy thế thì cùng A Tiêu đuổi theo nhằm theo dõi tên bí ẩn này rốt cuộc đang âm mưu điều gì. Nhưng đi được một lúc thì không còn thấy bóng dáng của hắn nữa.
“Hai cậu đang tìm tôi đấy à?” - từ trên cây, tiếng của Hắc Phong vọng xuống.
Cả Nam và A Tiêu đều bất ngờ vì không nghĩ rằng mình lại bị bại lộ nhanh đến như vậy. Và Nam cũng đã xác định được rằng, tên Hắc Phong này không phải người đơn giản.
“Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi đến Đinh gia này có mục đích gì? Ngươi lén lén lút lút từ nãy đến giờ, ngươi đang có âm mưu gì? Mau nói đi.” - Nam chất vấn Hắc Phong bằng vẻ mặt nghiêm trọng, tức giận.
“Vị huynh đài này, cớ sao lại nói ta như vậy? Ngươi không nghe Đinh đại tiểu thư giới thiệu ta là ai hay sao?” - Hắc Phong đáp lại Nam bằng giọng điệu cười cợt như muốn chọc tức anh.
“Cử chỉ của ngươi không giống như người bình thường. Ngươi đang muốn tiếp cận Đinh đại tiểu thư để thực hiện âm mưu của người đúng không?”
“ m mưu? Ta thì có âm mưu gì kia chứ? Ngươi có bằng chứng gì mà nghi ngờ ta như vậy?”
“Bằng chứng? Để ta đưa ra cho ngươi xem.”
Nói tới đây, Nam lao vào đánh nhau với Hắc Phong. Nam ra những chiêu thức mà anh đã sử dụng khi chạm trán với tên áo đen bí ẩn hôm trước và như một thói quen, Hắc Phong cũng đã sử dụng những chiêu y hệt tên áo đen đó để đáp trả lại Nam.
“Ngươi là tên áo đen đó. Tên áo đen hôm trước mà ta đã chạm trán.” - Nam chỉ tay về phía Hắc Phong.
“Đúng. Chính là ta nhưng điều đó không thể chứng minh được rằng ta có âm mưu gì với Đinh gia” - Hắc Phong đáp lại lời Nam như muốn thách thức sự chịu đựng của Nam.
“Nam đại ca, nhiều lời với hắn làm gì? Gỡ mặt nạ hắn xuống, bắt hắn về tra hỏi là sẽ ra đáp án ngay thôi” - A Tiêu đứng từ xa cũng lao đến đánh nhau với Hắc Phong.
Cả hai bên giằng co nhau từng chút một. Hắc Phong thì muốn thoát khỏi Nam và A Tiêu nhưng mọi cố gắng của hắn đều bị cả hai ra sức ngăn cản. Dù sao cả Nam và A Tiêu đều là những người có nền tảng về võ thuật và sức mạnh nên Hắc Phong phải “toát mồ hôi” mới có thể kiểm soát được tình hình.
Giằng co được một hồi lâu, cả hai bên đều đã thấm mệt, và nhận thấy mình không còn khả năng trốn thoát được nên Hắc Phong đành tiết lộ sự thật liên quan đế việc thâm nhập vào Đinh gia lần này.
Số là trên đường trở về Thăng Long thành cùng với Đinh Tuyết, khi nghỉ chân lại trấn Đào An - phía tây thành Thăng Long thì phát hiện ra nơi đây đang tồn tại một lượng lớn tiền giả. Thậm chí, Hắc Phong còn phát hiện ra nơi sản xuất tiền giả nằm trong một sơn động nằm sâu trong khu rừng phía sau trấn Đào An.
Lần mò theo manh mối, Hắc Phong phát hiện ra đứng đằng sau âm mưu này, không ai khác là người Nguyên. Bọn chúng trà trộn vào trấn Đào An, thuê người dân ở đây làm việc cho chúng. Mục đích của bọn chúng sẽ làm cho quốc khố Đại Việt cạn kiệt để tiện bề xâm lược thêm một lần nữa.
“Vậy tại sao ngươi lại cùng Đinh tiểu thư xuất hiện cở thành Thăng Long này?” - Mặc dù nghe là vậy nhưng Nam vẫn bán tín bán nghi.
“Ta điều tra ra được ở thành Thăng Long này có người của nhà Nguyên, hắn ta móc nối để tuồn số tiền giả đó vào đây. Nên ta mới quyết định đi theo điều tra. Tiện dịp Đinh tiểu thư về lại Đinh gia nên ta cũng đi theo để tiện cho việc điều tra.”
“Ngươi nói cũng có lí nhưng hành tung bất thường đó của ngươi. Ta không thể tin được.” - Nam đến lúc này vẫn bán tín bán nghi những điều mà Hắc Phong nói.
“Sự việc nghiêm trọng, ngươi phải tin ta. Không đúng, ngươi bắt buộc phải tin ta, tin những mà ta đã nói. Nếu không, Đại Việt sẽ lâm nguy.” - Hắc Phong cố gắng thuyết phục Nam.
“Nói nhăng nói cuội. Nói ra đi, ngươi đến đây vì mục đích gì?” - Nam chỉa thanh kiếm trên tay hướng về phía Hắc Phong.
“Ta đến đây trước là điều tra manh mối, sau sẽ hợp tác với Đại Hình Bộ để có thể tóm gọn được bọn chúng.”
“Nói nhăng nói cuội, không bằng không chứng thì làm sao ta tin ngươi được. Đừng nói nhiều, mau theo ta về Đại Hình Bộ.”
“Thôi được. Ta sẽ cho ngươi biết một bí mật. Sau đó ngươi xem có nên tin những gì ta đang nói hay là không?”
Cả Nam và A Tiêu đều tò mò sự thật mà Hắc Phong muốn nhắc tới đây là gì. Còn về Hắc Phong, hắn cúi đầu, tay đưa ra đằng sau, tháo chiếc mặt nạ mà hắn đang đeo trên mặt xuống.
Ngay lúc này, Nam và A Tiêu đều kinh ngạc vì thứ đang xảy ra trước mắt mình. Hai hàng nước mắt trào ra trên khuôn mặt của Nam, cả A Tiêu cũng vậy. Cả hai gần như chết lặng, không thể tin được điều mà mình nhìn thấy, còn tay chân thì gần như bũn rũn cả ra.
Rốt cuộc đằng sau chiếc mặt nạ đó là ai mà khiến Nam và A Tiêu thay đổi thái độ nhanh đến như vậy? Hắc Phong rốt cuộc là ai?
Chiếc mặt nạ rơi xuống đất kèm cử chỉ “im lặng” đã mở ra một sự thật về thân thế của Hắc Phong. Thân phận ấy chỉ có Nam và A Tiêu được biết.
“Sự trở về”......