Chương 15: Chương 15

Đại Hình Bộ hôm nay chính thức mở cửa sau một khoảng thời gian đóng cửa để chỉnh trang tu sửa khi đã bị quân Nguyên tàn phá nặng nề. Đại Hình Bộ trông có vẻ chẳng khác gì “phiên bản” cũ nhưng bên trong, bằng chính sự sáng tạo của mình, Đông đã thay đổi hoàn toàn diện mạo của nơi này.

Sáng sớm nay, Đông, Nam đã dậy từ khá sớm, một tay lo liệu tất tần tật tất cả những gì chuẩn bị cho buổi “khánh thành” Đại Hình Bộ. Giờ lành tới, Đông cùng Phạm Ngũ Lão tháo miếng vải đỏ che bảng tên “Đại Hình Bộ” trong tiếng pháo rộn vang khắp cả góc thành Thăng Long.

Biết được danh tiếng cũng như chức quan này của Đông do chính tay vua Trần Nhân Tông ban cho nên quan lại tới đây chúc mừng không ít. Một phần vì muốn Đông sau này “giơ cao đánh khẽ”, phần là vi tò mò, tìm hiểu xem Đại Hình Bộ này trông ra làm sao để tiện bề ứng phó một khi bị nơi này “sờ gáy”.

Buổi tiệc ngày hôm nay, tuy đông kẻ ra người vào nhưng rất ít người ngồi lại chia vui cùng anh em Phan Đông. Họ chỉ đơn giản đến vì mục đích của bản thân, sau khi hoàn thành thì chẳng còn lưu luyến gì nữa. Đông cũng không quan tâm lắm về những người đó, anh thừa biết mục đích mà những người đó tay quà tay cáp tặng anh.

Nhưng lẫn vào trong đám người đó, ngoài những bằng hữu đã vào sinh ra từ cùng Phan Đông, ngày hôm nay xuất hiện thêm khá nhiều những người thật tâm muốn kêt giao cùng Đông. Một trong số đó là Đinh Vũ - nhị đại công tử nhà họ Đinh, thương nhân giàu có bậc nhất ở kinh thành Thăng Long này.

Tên Đinh Vũ này nhìn bề ngoài là một thiếu gia yếu ớt nhưng sống phóng khoáng, tiêu tiền như nước nhưng bên trong là một “cái đầu” thông minh khó ai có thể bì lại kịp. Hắn không thích quan trường, thích ngao du thiên hạ, đi đây đi đó, thấy được những gì mà Đông đã làm trong thời gian vừa qua ở thành Thăng Long, bản thân hắn thấy nể phục anh, mong muốn kết giao bằng hữu cùng anh.

Và cuối cùng, người háo hức nhất với Đại Hình Bộ cũng đã xuất hiện. Từ phía ngoài cổng phủ, tiếng của Lan Chi ngày một to hơn. Hôm nay, Lan Chi dịu dàng đến lạ, cô khoác lên mình bộ y phục màu xanh nhạt nhẹ nhàng, thanh tao nhưng không kém phần lộng lẫy. Sự xuất hiện của khiến cho không khí ở Đại Hình Bộ trở nên huyên

náo, tất cả các ánh nhìn đều hướng về phía cô.

“Tiểu thư, người nhìn xem. Ai cũng tiểu thư kìa” - A Ly thì thầm vào tai Lan Chi.

“Nhiều người nhìn ta như vậy có ý nghĩa gì. Người cần nhìn thì không thấy đếm xỉa gì đến ta” - Lan Chi, nét mặt hơn trầm xuống vì trông thấy Đông không để tâm đến mình.

Và cũng trong khoảnh khắc ấy, ở phía cổng phủ, một ánh mắt cũng đang hướng về phía Đông, mọi nhất cử nhất động của Đông đều bị đôi mắt này nhìn thấy. Thập thò, lén lút, dường như người này không muốn làm hại Đông, chỉ đơn giản là muốn nhìn anh từ xa.

Đông cũng dường như biết được sự hiện diện của một ai đó, ánh mắt ấy thoắt ẩn thoắt hiện mỗi khi Đông hướng sự chú ý của mình về phía cổng phủ. Nhận ra ánh mắt ấy chính là Anh Di, Đông liền “phi” ra ngoài cổng. Nhưng một bóng người cũng không có.

“Đông ca, anh bị làm sao vậy. Mặt anh trông có vẻ căng thẳng lắm” - Nam thấy Đông hốt hoảng chạy đi, anh cũng nhanh chóng đuổi theo.

“Là Anh Di. Anh nhìn thấy cô ấy lúc nãy ở phía ngoài cổng.” - Vừa nói, Đông vừa bần thần, chậm rãi bước đến chiếc bàn đá đặt ở giữa sân.

Trong lòng anh biết rõ, người đó chính là Anh Di nhưng lại không biết vì sao cô ấy lại tránh mặt anh. Cô vẫn còn giận anh chuyện hôn ước hay có gì đó khó nói. Trong cái không khí mà ai nấy đều cười nói vui vẻ đó, vẫn có một khoảng lặng của Đông và ánh mắt đầy vẻ lo lắng của Lan Chi dành cho Đông.

Bỗng… “Phụt”

Từ đâu xuất hiện một mỗi tên gâm thẳng vào người của Đông. Tất cả mọi người bị hoảng hốt vì chẳng biết mũi tên bay đến từ đâu, từ lúc nào. Chỉ thấy từ người của Đông, máu bắn ra không ngừng vì mũi tên bay quá nhanh, ghim thẳng vào vị trí hiểm trên người Đông.

“Người đâu, mau truyền đại phu” - Lan Chi hét lớn giữa đám đông đang náo loạn. Mặt sân như bị bới tung lên bởi dòng người dẫm đạp lên nhau rời khỏi phủ.

A Tiêu nhanh chóng bế Nam vào trong căn phòng phía bên phải của phủ. Nhưng bất ngờ thay, một mũi tên khác lại ghim thẳng vào bắp chân của A Tiêu khiến anh và cả Đông ngã nhào xuống mặt sân.

“Phía trên đó” - Phạm Ngũ Lão nhìn thấy một người mặt áo đen đang ẩn nấp phía bên trên mái nhà.

Và mũi tên cuối cùng của hắn nhắm về phía Lan Chi. Trong khoảnh khắc đó, Đông mặc dù trúng tên hiểm nhưng vẫn cố nhoài người chắn cho Lan Chi. Mũi tên một lần nữa chọn Đông làm “đích đến”, lần này là phía sau lưng của Đông.

Còn tên áo đen kia thì nhanh chóng biến mất sau khi bắn mũi tên đó trước sự truy đuổi gắt gao của Phạm Ngũ Lão. Lúc này đây, không khí hoảng sợ, lo lắng bao trùm lấy phủ Đại Hình Bộ. Một khung cảnh hỗn loạn, điêu tàn, không còn bóng dáng của một phủ Đại Hình Bộ oai phong cách đây không lâu.

“Mau mau, đưa Đông đại ca và A Tiêu vào bên trong ngay đi. Mau truyền đại phu.” - Đông và A Tiêu được Nam và Đinh Vũ dìu vào phía bên trong. A Ly thì đi mời đại phu.

Nam dùng một tấm vải nhỏ do Lan Chi xé ra khỏi y phục của chính mình cầm máu cho Đông. Một lúc sau, A Ly đưa 2 vị lão đại phu trong phủ Chiêu Minh Vương đến. Vết thương của A Tiêu không mấy nguy hiểm, chỉ cần rút mũi tên ra, đắp thuốc tịnh dưỡng vài ngày là khỏi. Nhưng riêng Đông, việc trúng hai mũi tên đều vào chỗ hiểm khiến tính mạng của anh trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.

“Tình hình của Phan đại nhân có vẻ như không khả quan mấy. Nếu không rút mũi tên ra sớm thì đến thần tiên cũng không cứu được ngài ấy” - Lão đại phu đứng dậy, lắc đầu về tình hình của Đông.

“Lão đại phu. Ông hãy mau cứu huynh ấy” - Với ánh mắt lo lắng đã rơm rớm nước mắt, Lan Chi lẽo đẽo đi theo đại phu.

“Lão sẽ gắng hết sức. Nhưng lão không nói trước được điều gì. Lão đây sẽ rút mũi tên ra. Nếu như có điều gì bất trắc xảy ra, mọi người hãy chuẩn bị hậu sự cho cậu ấy” - lão đại phu già gật gù, tay lấy ra một con dao nhỏ, hơ hơ qua ngọn nến.

Lão tiến về chỗ của Đông, mũi tên ở lưng hiểm hơn so với mũi tên trước ngực. Lão nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, rạch một đường trên lưng của Đông. Đôi tay gầy guộc của lão nắm lấy cán mũi tên, dứt khoát lấy mũi tên ra khỏi lưng của Đông. Máu bắn tung tóe trong tiếng hét lớn của Đông. Tiếng hét ấy khiến Lan Chi nấc nghẹn, không dám nhìn những gì diễn ra trước mặt mình nữa.

Về phía Đông, vì quá đau nên anh ngất đi. Lúc này, máu vẫn còn chảy ra từ vết thương nhưng anh cũng rút một chân ra khỏi “quỷ môn quan”. Còn chân còn lại thì phải chờ sau khi rút mũi tên ở trước ngực mới biết được.

Nam nhẹ nhàng xoay người Đông lại, cố gắng không để vết thương của Đông chịu bất cứ sự tổn thương nào nữa. Nhưng lão đại phu một lần lắc đầu, sau khi nhìn vết thương của Đông.

“Vết thương này nghiêm trọng hơn lão nghĩ. Nếu như bây giờ rút mũi tên ra, ta e rằng sẽ đụng đến tim của Phan đại nhân. Ngài ấy sẽ chết nếu như làm như vậy”.

Nghe được tin dữ, Lan Chi như ngất lịm đi, đôi chân cô không còn sức lực nữa. Cô ngã quỵ xuống, ngay dưới chiếc giường mà Đông đang nằm đó. Hơi thở của Đông ngày một yếu đi, thoi thóp dần trong tiếng nấc nghẹn của Lan Chi.

“Cũng không phải là không còn cách. Lão đây sẽ dùng dược liệu làm mềm chỗ mũi tên kia. Sau đó sẽ từ từ rút mũi tên đó ra.”

Lời nói ấy của lão đại phu như khiến cả căn phòng bừng sáng tia hi vọng. Tất cả đều hối thúc lão mau chóng cứu chữa cho Đông.

“Không cần phải gấp. Lão sẽ cho Phan đại nhân uống một thang thuốc, nó sẽ giúp tính mạng của ngài ấy không bị đe dọa trong lúc lão chuẩn bị dược liệu” - Lão đại phu chỉ tay về phía Nam, muốn anh đi theo giúp lão.

3 canh giờ trôi qua, mặt trời cũng đã xuống núi, không khí u ám, im lặng bao trùm lên cả phủ Đại Hình Bộ. Kẻ đứng, người ngồi, đi qua đi lại. Đinh Vũ thì ra ngoài từ nãy để mang đồ ăn về cho mọi người nhưng trông chẳng ai muốn ăn khi tình hình của Đông vẫn chưa được kiểm soát. Phạm Ngũ Lão truy bắt tên áo đen bí ẩn đó suốt mấy canh giờ liền cũng đã trở về.

“Tình hình Đông huynh đệ như thế nào rồi?” - Phạm Ngũ Lão vừa về đã vội chạy vào căn phòng nơi Đông đang nghỉ ngơi.

Được Nam tường thuật lại tình trạng của Đông, nét âu lo hiện rõ trên khuôn mặt đầy mồ hôi của Phạm Ngũ Lão. Cầm trên tay mũi tên được rút ra từ người của Đông trước đó, Phạm Ngũ Lão nhận ra được điều gì đó.

“Mũi tên này là của nhà Nguyên mà, Tại sao nó lại xuất hiện ở đây” - Nam nghe thấy vậy cũng tò mò, tiến tới Phạm Ngũ Lão.

“Không sai, đây là mũi tên của quân Nguyên. Đệ từng thấy trước đó. Còn tên áo đen kia, huynh có tung tích gì hay không? - Nam nói

“Đúng rồi. Ta truy đuổi đến gần cổng thành phía Đông thì mất dấu hắn. Trước đó ta cũng đã ra lệnh cho quân lính đóng chặt cổng thành nên chắc chắn bây giờ hắn vẫn còn đang ở trong thành. Để một tên người Nguyên ẩn nấu trong thành thật sự quá nguy hiểm” - Phạm Ngũ Lão vừa kể vừa tỏ rõ sự lo lắng về một mối nguy hiểm tiềm tàng cho thành Thăng Long.

Nói tới đây, tiếng hét của Đông khiến hai người giật mình. Vội chạy vào bên trong thì thấy Đông đang tính lấy tay chạm vào vết thương nhưng đang bị Lan Chi ngăn cản. Miệng anh không ngừng kêu lên “Đau, đau”. Một lúc sau, cũng vì quá đau nên anh cũng ngất đi.

Lan Chi nhìn Đông như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu vì chẳng thể giúp được gì cho anh, tay cô nắm chặt tay Đông, mắt cũng đã rơi lệ, đỏ hoe lên vì cả ngày nay cô đã khóc quá nhiều.

Và ở ngoài cửa, Anh Di cũng đã đứng ở đó từ bao giờ. Cô chăm chăm hướng mắt về phía nơi Đông đang nằm. Sau khi trở về từ Đại Hình Bộ vào lúc sáng, ở phủ Phạm Ngũ Lão mãi không thấy ai về, cô sốt ruột và trở nên lo lắng ngay sau khi nghe được tin có người ám sát ở Đại Hình Bộ.

“Không phải là Đông đại ca. Nhất định không phải là Đông đại ca” - Anh Di vừa đi đến Đại Hình Bộ vừa nghĩ những điều đó trong đầu nhưng sự thật ngay trước mắt không như những gì cô đã nghĩ.

Ánh mặt trầm buồn, khuôn mặt đầy sự lo lắng khi cô nhìn thấy Đông nằm trên giường với vết thương vẫn đang rỉ máu. Người mà mấy ngày trước thôi còn ra sức bảo vệ cô nhưng bị cô bạc đãi nay như “mảnh chỉ treo chuông” như thế này. Thật sự khiến cô vừa buồn vừa giận chính bản thân mình.

“Anh Di, cô nương tới rồi đó à. Cô nương mau qua đây thăm Đông đại ca đi. Nếu không một lát nữa tình hình huynh ấy xấu đi thì không còn cơ hội đâu” - Anh Di quay lưng đi, tính rời khỏi nhưng bị Lan Chi phát hiện.

Anh Di giật mình trước câu nói đó của Lan Chi, cô quay lưng lại, nhẹ nhàng tiếng đến chỗ Đông nằm, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Trong lòng cô đang suy nghĩ điều gì, cô không nói, cô chỉ im lặng và thốt ra hai chữ.

“Xin lỗi”

Anh Di vừa dứt câu, lão đại phu cũng quay trở lại. trên tay ông là con dao đã được mài lại chắc sắc. Ông hơ qua lửa, tiến đến bên cạnh Đông và nhẹ nhàng dặn dò.

“Huynh đệ, cậu chịu khó một lát, sẽ nhanh thôi.” - Lão gọi Nam và Đinh Vũ đến để giữ Đông lại không cho anh động đậy, nếu không chỉ cần một rung động nhỏ cũng khiến Đông mất mạng.

Lão đại phu hạ dao, khuôn mặt ông càng lúc càng hiện ra vẻ căng thẳng, mồ hôi thì chảy khắp khuôn mặt ông vì lần đầu tiên ông phải thực hiện công việc khó khăn này. Dao đi tới đâu, tiếng la của Đông to dần đến đó. Sau khi rạch một đường ở chỗ mũi tên, lão đại phu tay nắm cán mũi tên, dứt khoát rút mũi tên ra khỏi người Đông. Tiếng la thất thanh, đi kèm với máu bắn ra khiến ai nấy đều giật mình.

Lão nhanh tay lấy mảnh vải, lấy tay Nam đè chặt lên chỗ vết thương đó để cầm máu. Bản thân thì lấy một lọ thuốc rắc lên vị trí đó của Đông. Một lúc sau, máu cũng đã thôi chảy, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

“Đông đại ca an toàn rồi đúng không đại phu” - Nam chạy lại chỗ đại phu, miệng không ngừng hỏi.

“Chưa an toàn được đâu. Trong vòng 3 ngày tới, nếu Phan đại nhân không phát sốt thì lúc đó mới có thể nói là an toàn được” - Lão đại phu, tay thu dọn đồ nghề, miệng thì nói rõ tình hình của Đông.

Nghe được điều đó, tiếng thờ phào lúc nãy thay bằng sự lo lắng.

“Ngươi mau về phủ báo cho phụ thân ta rằng ta sẽ ở lại đây vài ngày để chăm sóc cho Đông đại ca. Ta sẽ quay trở lại phủ để thay y phục vào mỗi tối” - Lan Chi kéo A Ly vào một góc và dặn dò.

Anh Di cũng trở về phủ Phạm Ngũ Lão để gói ghém đồ đạc đến phủ Đại Hình Bộ để cùng chăm sóc cho Đông.

“Thay mặt Đông đại ca đa tạ mọi người. Nhưng điều kiện ở đây không được tốt lắm, sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của mọi người” - Nam nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì lên tiếng.

“Không sao, chuyện đó cứ để họ Đinh đây lo” - Đinh Vũ nhẹ nhàng lên tiếng. Anh nhanh chóng cùng vài gia đinh tranh thủ lúc mọi người về phủ gói ghém đồ đạc thì mua một số giường mới cho các cô nương có thể nghỉ ngơi thoái mái nhất.

Chưa đầy môt canh giờ, mọi người đều có mặt tại Đại Hình Bộ thì trời cũng đã trở tối. Nam, A Tiêu sẽ nghỉ tại căn phòng bên trái, Lan Chi, Anh Di và A Ly sẽ nghỉ ngơi ở căn phòng phía phải.

Bữa tối cũng đã được chuẩn bị xong, đây có vẻ là bữa tối đúng nghĩa với một số người, nhưng những người khác vừa ăn nhưng lòng không yên với sức khỏe của Đông.

“Phạm đại ca, huynh có thể cho ta xem mũi tên ám sát Đông đại ca được không. Ta nghe nói là từ nhà Nguyên” - Anh Di nhìn Phạm Ngũ Lão và nói.

“Đây, cô nương cứ tự nhiên” - Phạm Ngũ Lão rút trong người ra mũi tên mà người đã thu thập được.

Anh Di vừa trông thấy mũi tên đó, cô bất giác giật mình, không dám tin vào mắt mình.

“Ám Quân đến rồi” - Anh Di đứng dậy, kinh ngạc. Cô nhận ra người ám sát Đông ngày hôm nay không phải là người tầm thường.

“Ám Quân là ai mà khiến cô nương kinh ngạc như vậy?” - Phạm Ngũ Lão cũng kinh ngạc trước phản ứng của Anh Di khi nhìn thấy mũi tên.

“Ám Quân là một tổ chức điệp viên của nhà Nguyên, chỉ nghe theo lệnh của Hốt Tất Liệt mà thôi. Đám người này nổi tiếng tàn bạo, làm việc gọn lẹ. Mũi tên này là của Thiết Yên - kẻ đứng đầu Ám Quân. Nếu như hắn ta tới đây thì đây là mối nguy hiểm lớn đối với Đại Việt.” - Anh Di ngồi xuống, nói những điều mình biết nhưng không giấu được sự lo lắng.

Cô ám chỉ thêm lần này không chắc Thiết Yên có đích thân tới hay không nhưng chắc chắn sẽ có âm mưu liên quan tới vua Trần Nhân Tông cùng các văn võ bá quan. Hiểu được hàm ý của Anh Di, Phạm Ngũ Lão không chần chừ đứng dậy, đi một mạch ra phía ngoài cổng, lên ngựa và tiến về phía phủ của Hưng Đạo Vương để báo cáo những gì mà mình đã thu thập được.

Còn ở Đại Hình Bộ, Đinh Vũ cũng đã nhanh trí, thuê một tiêu cục thường xuyên làm việc cho anh, nói cách khác là “lính” của anh cùng với số lượng quan binh ít ỏi của phủ để tăng cường canh gác cũng như đảm bảo cho sự an toàn của mọi người trong những ngày sắp tới.

Không khí lo âu, căng thẳng đó đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng la của Đông phía bên trong căn phòng, ai nấy đều hốt hoảng chạy vào trong. Vết thương khiến Đông hét lớn như vậy, dù đã cầm được máu nhưng đau và nhức là những gì mà vết thương mang lại cho Đông vào lúc này.

Nhưng điều mà Lan Chi và Anh Di không muốn nghe nhất, một sự thật mà chỉ có Nam mới biết được lại bị chính miệng Đông nói ra trong lúc đang mê man.

“Tuyết An, Tuyết An. Em đừng bỏ anh lại một mình. Anh cô đơn lắm. Tuyết An, Tuyết An.” - Đông mê man gọi tên Tuyết An rồi ngất đi.

Lan Chi và Anh Di bỗng giật mình sau khi nghe cái tên Tuyết An phát ra từ miệng của Đông. Lan Chi ngây người, Anh Di buồn rầu. Cả hai nhìn Nam.

“Nam, huynh có biết Tuyết An là ai không? Người đó quan trọng với Đông đại ca lắm đúng không?” - Lan Chi ánh mắt long lanh vì nước mắt hỏi Nam.

“Tuyết An là một cô nương ở quê nhà của Đông ca, là niềm hạnh phúc cũng như vết thương vẫn còn rỉ máu của Đông ca” - Nam thở dài, ngước đầu lên nhìn trăng, nhẹ nhàng đáp.

Anh bước ra ngoài sân, nhẹ nhàng ngồi xuống bàn đá, tay rót ly trà, ngồi im lặng một hồi. Đông đã vào giấc ngủ, Lan Chi và Anh Di cùng những người còn lại cũng bước ra ngoài sân. Điều mọi người muốn biết lúc này xoay quanh cô gái mang tên “Tuyết An”.

“Tôi gọi Tuyết An là đại tẩu. Cô nương ấy và Đông ca cùng làm việc cùng một nơi, họ yêu nhau hơn 5 năm và đã kết hôn cùng với nhau. Nhưng trong một lần nọ, vì bảo vệ Đông ca nên cô nương ấy đã qua đời, cô nương ấy qua đời trong vòng tay của Đông ca. Đây cũng là vết thương vẫn còn rỉ máu của Đông ca suốt những năm qua. Huynh ấy cũng ngại nói ra cái tên này.” - Nam kể về Tuyết An với sự trầm tư.

“Tôi có thể hiểu được vì sao lúc sáng Đông ca lại gắng sức bảo vệ cô nương như vậy. Huynh ấy không muốn cô nương trở thành Tuyết An thứ hai. Suốt bao nhiêu năm nay, huynh ấy cũng không mở cửa trái tim mình với bất kỳ cô nương nào vì huynh ấy không muốn liên lụy bất kì ai, không muốn ai trở thành Tuyết An thứ hai, thứ ba. Mặc dù cô đơn nhưng đó là những gì Đông ca muốn” - Nam tiếp tục dòng tâm sự của mình về người huynh đệ của mình.

Ánh mắt hiện rõ sự buồn bã, Lan Chi lau hai hàng nước đang lăn trên má, tâm trạng của cô lúc này mọi người đều hiểu.

“Mọi người cứ nói chuyện một lát rồi đi nghỉ ngơi sớm đi. Tối nay tôi sẽ chăm sóc cho Đông đại ca.” - Nói xong cô quay người bước về phòng của Đông, A Ly tính đi theo nhưng bị cô ngăn lại.

Mọi người ai nấy đều có tâm sự nên không ai nói với nhau điều gì. Với cả ngày hôm nay cũng xảy ra quá nhiều chuyện nên mọi người ai ai cũng đã mệt. Nghỉ ngơi sớm là cách tốt nhất để lấy lại năng lượng cho những ngày sắp tới. Riêng chỉ có Nam, riêng việc Đông nhắc đến Tuyết An làm anh không ngủ được, anh lặng lẽ mang vò rượu, trèo lên mái nhà, ngắm trăng, trầm tư suy nghĩ.

Nam ngồi trầm tư trên mái nhà thì ở dưới này, Lan Chi đang lau người, thay thuốc cho Đông.

“Nếu biết trước huynh đã có thê tử thì tôi đâu có yêu huynh, giờ đâu phải buồn như thế này. Huynh thật đáng ghét. Cứ làm người khác buồn thì huynh mới vừa lòng hay sao vậy. Huynh mau tỉnh lại đi, nằm đó miết thì làm sao tôi có thể mở trái tim huynh thêm môt lần nữa chứ”

Lan Chi vừa lau người cho Đông, vừa ghen với Tuyết An. Cô ấy cứ thế vừa mắng vừa cười như thể cho dù có 10 Tuyết An cũng không thể khiến cô ngừng yêu Đông.

Và những điều mà Lan Chi vừa nói lúc nãy, Anh Di đứng phía ngoài cũng đã nghe thấy. Vốn tính trầm lặng, không thích thể hiện cảm xúc của mình. Cô đứng từ xa nhìn Đông, nghe những lời Lan Chi nói, lặng lẽ quay lưng đi. Bản thân cô cũng không rõ trong đầu cô đang nghĩ về điều gì. Thấy Nam trên mái nhà ngồi một mình suốt từ nãy đến giờ, cô cũng trèo lên và tâm sự với Nam.

“Huynh quen biết với Đông đại ca được bao lâu rồi?” - Cuộc nói chuyện giữa hai người bắt đầu bằng một hình ảnh hai vò rượu cạn vào nhau.

“Đệ quen biết Đông ca từ bé rồi. Nhà Đông ca và nhà đệ là hàng xóm với nhau. Từ nhỏ, đệ đã coi Đông ca là đại ca, là huynh trưởng rồi nên lúc nào cũng lẽo đẽo theo huynh ấy.”

“Huynh thấy con người Đông đại ca như thế nào?”

“Đông ca là người trượng nghĩa, hết lòng vì huynh đệ. Huynh ấy công tư phân mình, thiện ác rạch ròi. Nếu như người thân, bằng hữu của huynh ấy gặp khó khăn thì huynh ấy sẽ không ngại khó khăn mà hết lòng giúp đỡ người đó. Nhưng huynh ấy cực kì khó chịu khi nói đên chuyện đền ơn đâu.”

“Vì sao vậy?

“Huynh ấy quan niệm, giữa trời đất này, gặp được một người bằng hữu mà mình trân trọng là duyên. Huynh ấy không muốn cái duyên đó vướng phải những thứ vật chất, của cải. Huynh ấy sẵn sàng giúp đỡ, miễn sao người ấy sống vui vẻ là được rồi”

“Vậy hôm trước, chuyện hôn ước của tôi mà huynh ấy, huynh có biết vì sao không?”

“Chuyện này đệ cũng không rõ, huynh ấy chỉ nói ràng vì cô nương là người bạn đầu tiên của huynh ấy kể từ khi tới đây. Mặc dù trước đó, giữa cô và huynh ấy có chút hiểu lầm nhưng huynh ấy bảo bản chất cô là người tốt nên huynh ấy mới ra sức bảo vệ cô.”

“Vậy tại sao lại chọn cách tạo ra hôn ước giả để bảo vệ tôi. Nếu nhà vua phát hiện ra thì chẳng khác nào là tội khi quân cả?”

“Vì thân phận cô nương đặc biệt”

Nam kể đầu đuôi vụ án của Triệu Giang, kể cả lí do mà Đông muốn lấy hôn ước giữa anh và Anh Di để làm lá chắn bảo vệ cho cô trong suốt khoảng thời gian cô ở đây.

“Thì ta tôi đã trách lầm Đông đại ca. Vậy còn Tuyết An?”

“Tuyết An tỉ có mối quan hệ như nào với Đông đại ca, đệ không nhắc lại. Nhưng đối với Đông ca, Tuyết An tỉ chẳng khác nào cả thế giới với Đông ca cả. Chuyện tình của họ không êm đẹp như người xung quanh hay nhìn vào. Biến cố, nguy hiểm, thậm chí cả mất mạng, hai người họ vẫn nắm tay nhau vượt qua được.

Đưa tay lấy vò rượu, một ngụm đầy được Nam cho vào bụng. Anh đứng dậy, xoay lưng về phía Anh Di, mắt hướng về ánh trăng đang tỏa sáng.

“Kể từ sau khi Tuyết An tỉ mất, Đông ca không còn là Đông ca vui vẻ, lạc quan của ngày trước nữa. Mà thành một Đông ca lạnh lùng, khó gần. Đông ca vì quá đau buồn nên nhiều khi thực hiện công vụ, huynh ấy cũng muốn hi sinh cùng kẻ ác như chính cách Tuyết An tỉ đã bảo vệ hunh ấy. Nhưng nhớ đến kẻ gây ra cái chết của Tuyết An tỉ vẫn chưa được tìm thấy nên huynh ấy không thể chết như vậy được”

Bỗng chốc, một cơn gió thổi tới khiến Nam lạnh xương sống đến mức nổi da gà, lúc đó anh mới nhận ra rằng trời cũng đã về khuya, trăng cũng đã lên cao.

“Cô nương có xuống không, trời cũng đã khuya rồi. Cô nương cũng nên nghỉ ngơi sớm đi”

“Huynh cứ xuống trước đi, tôi ngồi ở đây thêm một lát nữa rồi sẽ xuống sau. Ngủ ngon”

“Ngủ ngon. Cô nương nhớ đi nghỉ sớm nha” - Nam nhảy thằng xuống dưới đất, đi một mạch về phía căn phòng của mình.

Anh Di ngồi trên mái nhà một hồi lâu, trong lòng cô hiện giờ trống trái, cô chẳng nghĩ được gì. Thật sự trong lòng cô, cô xem Đông là gì, Đông quan trọng như thế nào. Nghĩ tới đây, cô mỉm cười nhẹ, trầm tư uống rượu, ngắm trăng.

Ò ó o o o o….

Tiếng gà gáy phát ra từ phía hậu viện của Đại Hình Bộ, trời cũng đã sáng, ngày hôm qua thật sự là một ngày dài và mêt mỏi với tất cả mọi người.

Đinh Vũ sáng sớm ra đã đến Đại Hình Bộ, trên tay hắn lỉnh kỉnh đồ ăn sáng từ khắp thành Thăng Long.

“Mọi người ơi, không thấy Đông đại ca ở đâu hết.” - Lan Chi hớt ha hớt hải chạy ra, hét lớn lên.

Tiếng hét lớn ấy khiến cho ai nấy tỉnh giấc, ba chân bốn cẳng chạy ra trước sân. Vẻ mặt ai nấy đều lo lắng pha chút ngái ngủ.

“Cả đêm hôm qua, tôi nằm bên cạnh giường của Đông đại ca, sáng nay thức giấc đã không thấy Đông đại ca rồi. Chỉ còn thứ này ở trên giường của huynh ấy” - Lan Chi hốt hoảng kể lại và lấy ra mũi tên đã ám sát Đông ngày hôm qua.

Lúc này ai nấy đều hiện ra sự lo lắng trên khuôn mặt của mình, vội vàng tỏa nhau ra đi tìm.

“Mọi người làm gì vậy?” - từ phía ngoài cổng, Anh Di mở cửa bước vào.

“Anh Di, cô nương đi đâu từ sáng vậy. Đông đại ca mất tích rồi đó, cô nương có biết không?” - Lan Chi hốt hoảng, vẻ mặt đầy lo lắng.

“Mất tích? Sao lại có chuyện đó được. Mọi người cứ bình tĩnh, mau nhìn đi” - Anh Di nở một nụ cười, chỉ tay về phía cổng phủ.

Lúc này, Đông được cõng trên lưng của Phạm Ngũ Lão, nhẹ nhàng bước vào phủ. Đặt Đông trên chiếc ghế cạnh bàn đá ở giữa sân, Lan Chi lập tức chạy đến, quan sát Đông một hồi lâu.

“Chuyện này rốt cuộc là sao? Huynh đã đi đâu, có biết ta lo cho huynh nhiều lắm không?” - Lan Chi tâm trạng đầy lo lắng, nước mắt chực trào ra vì bị Đông “dọa” cho một trận.

Lúc này, Anh Di mới giải đáp thắc mắc của mọi người về chuyện gì đã xảy ra.

“Mọi người không cần gì phải lo cả. Chuyện là sáng sớm hôm nay, khi tôi vào phòng xem tình hình của Đông đại ca ra sao, khi đấy Lan Chi tiểu thư đang ngủ, thì Đông đại ca đã tỉnh. Huynh ấy thỏ thẻ muốn được ra ngoài vì cảm thấy ngột ngạt. Đúng lúc Phạm đại nhân cũng từ trong cung trở về nên đã giúp tôi đưa Đông đại ca ra ngoài luôn, sẵn đi tìm đại phu xem tình hình huynh ấy như nào rồi?”

“Vậy đại phu nói huynh ấy ra sao?” - Lan Chi hướng mắt về phía Anh Di.

“Đại phu bảo vì huynh ấy sức khỏe cường tráng hơn người thường nên không cần tới 3 ngày đã tỉnh lại rồi. Đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi. Chỉ cần tịnh dưỡng là có thể sẽ khỏe lại hoàn toàn”

Lúc này trong mắt ai nấy đều vui mừng, sau bao nhiêu sự lo lắng thì sức khỏe của Đông cũng diễn biến tốt hơn.

“Đa tạ mọi người đã lo lắng cho tôi. A Tiêu, vết thương của cậu sao rồi. Mọi người nữa, có ai bị thương không?” - Đông mặc dù còn khá yếu nhưng vẫn thều thào hỏi thăm tình hình của mọi người.

“Đông đại ca, huynh yên tâm. Vết thương của đệ không có gì đáng ngại cả rồi.” - A Tiêu cười lớn, vừa nói vừa đập vào chân để nói rằng mình không sao.

“Huynh đó. Không cần lo cho mọi người đâu, Việc của huynh hiện nay là nghỉ ngơi, tịnh dưỡng cho tốt. Để tôi đưa huynh vào trong” - Lan Chi cùng Anh Di nâng tay Đông lên, dìu vào phòng.

“Phạm huynh, chuyện đệ bị ám sát. Huynh điều tra được gì rồi” - Đi được một đoạn, Đông quay lại nhìn Phạm Ngũ Lão.

“ y dà, đệ bây giờ là nghỉ ngơi, khi nào khỏe, huynh đệ ta cùng điều tra” - Phạm Ngũ Lão xua tay, mắng cho Đông một trận.

Lúc đó, Đông mới chịu “đầu hàng”, về phòng dưỡng thương. Ngay lúc đó, tâm trí Đông trở nên bất an vì có thể anh cảm nhận được, việc anh bị ám sát không phải là chuyện trùng hợp mà là một âm mưu.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm vì Đông cuối cùng cũng đã tỉnh lại. Vui vẻ ăn sáng nhưng trong lòng mỗi người, vẫn có nỗi bất an chung với Đông, về vụ ám sát, mũi tên, Thiết Yên và xa hơn nữa là một âm mưu nào đó mà họ chưa thể khám pha ra được tại thời điểm này

Vậy ra âm mưu đó là gì? Ai đứng sau âm mưu đó? Và sắp tới đây, Đông cùng những huynh đệ của mình sẽ đối diện với những thử thách như thế nào ở phía trước? Thiết Yên hay thế lực nào sẽ xuất hiện tại thành Thăng Long này?