Chương 53: Yêu cầu vô lý

Lúc này, Tô lão gia đã thở ra nhiều hơn hít vào, bệnh đã đến giai đoạn nguy kịch.

“Phụ thân, con đã về, con gái tới muộn rồi!” Tô Tiểu Tiểu vẫn có tình cảm với cha mình, cô quỳ bên giường khóc nức nở.

“Con còn biết mình về muộn à, cha con giờ ra sao mà cũng không biết về thăm. Con thật là…” Mẹ kế lại quen thói mắng mỏ vài câu, ngẩng đầu thấy Tống Tiểu Xuyên đang nhìn chằm chằm, liền nuốt lại những lời sau.

“Ôi, hiền tế, con bé này về nhà con làm việc cũng khá chăm chỉ chứ?

Đều là do ta dạy dỗ từ nhỏ, là phụ nữ thì phải tam tòng tứ đức, việc nặng nhọc gì cũng phải xông xáo làm.”

Nhìn mẹ kế với vẻ mặt như đã lập công lớn, Tống Tiểu Xuyên thật sự muốn nói với bà, cảm ơn tổ tiên tám đời của bà!

Nương tử của ta tự biết chăm sóc bản thân, không cần bà dạy dỗ. Bà gọi đó là dạy dỗ à? Thật ra là dùng Tiểu Tiểu như một người hầu.

“Việc nhà có người hầu làm, không cần Tiểu Tiểu phải nhúng tay vào.”

Câu này của Tống Tiểu Xuyên lập tức chọc giận mẹ kế, bà ta kêu lên một tiếng suýt nữa nhảy dựng lên: “Cái gì, Tiểu Tiểu giờ còn có người hầu phục vụ à?”

Thực ra, Tô Tiểu Tiểu đến giờ vẫn chưa quen có người phục vụ, cô thích tự mình làm mọi việc. Tống Tiểu Xuyên nói vậy chỉ để chọc tức mẹ kế.

“Ôi Tiểu Tiểu à, con hãy xin cho mẹ một người hầu đi. Con đã có người hầu rồi, mẹ không thể không có được.”

Tô Tiểu Tiểu không biết phải trả lời thế nào, Tống Tiểu Xuyên thay cô đáp: “Được thôi, mẹ còn yêu cầu gì thì cứ nói đi.”

Mẹ kế nghe vậy liền nhướng mày: “Có thể cho mẹ đổi một căn vtứ hợp viện không, viện này quá nhỏ rồi.”

“Còn nữa, nghe nói hiền tế cung cấp hàng cho tiệm vải ở huyện thành. Có thể mở một tiệm vải cho đệ đệ không, con cung cấp hàng cho nó.”

“Không được không được, đệ đệ là người đọc sách không thể làm thương nhân. Nghe nói hiền tế quen biết với huyện lệnh, hay là con giúp giới thiệu một chút.”

Nghe những yêu cầu vô lý này, Tống Tiểu Xuyên không thể tin trên đời này lại có người mặt dày vô sỉ như vậy.

Anh cũng không từ chối, chỉ cười tươi gật đầu liên tục, mẹ kế thấy vậy chỉ nghĩ là anh đồng ý.

“Phu quân, ta muốn lấy một ít bạc để mời một lamh trung giỏi cho cha.” Tô Tiểu Tiểu nhìn Tống Tiểu Xuyên với ánh mắt đáng thương.

Tống Tiểu Xuyên thật sự muốn nói với cô, người cha như vậy ngay cả con gái cũng bán, cô cứu ông ta làm gì, ông ta sống không được bao lâu nữa, mời đại phu cũng vô ích, nhưng những lời này không thể nói ra.

Lời đến bên môi lại biến thành: “Được, nhất định phải mời đại phu giỏi nhất, chúng ta không sợ tốn tiền.”

Nói xong, anh lấy ra một thỏi vàng, đặt vào lòng bàn tay của nương tử.

Tô Tiểu Tiểu thấy thỏi vàng, không khỏi run rẩy một chút. Cô nghĩ, phu quân gần đây kiếm được chút tiền, nhưng thế này thì quá phô trương rồi, một thỏi bạc là đủ dùng, sao lại lấy thỏi vàng ra làm gì.

Mẹ kế thấy thỏi vàng thì kêu lên một tiếng lao tới: “Đại phu để ta đi mời là được, ta quen một đại phu rất giỏi!”

Bà ta muốn mang vàng miếng đi, nhưng cuối cùng lại bị hụt. Hóa ra là Tống Tiểu Xuyên, lại lấy vàng miếng về.

“Thôi, để tôi đi mời đại phu, người mà bà quen không được, nếu không thì sao mà nhạc phụ của ta lại thành ra như vậy!”

Câu này khiến mẹ kế không biết phải trả lời thế nào trong chốc lát.

“Phu quân, chàng thật tâm nghĩ cho ta!” Tô Tiểu Tiểu cảm động đến mức mắt đã ươn ướt.

Hừm… Tống Tiểu Xuyên nói câu này chỉ để lừa mẹ kế, giờ thấy nương tử khóc, anh buộc phải thật sự đi mời đại phu.

Dù sao cũng chỉ là vài đồng bạc, miễn sao nương tử vui là được.

“Lão Lưu, đi mời một đại phu đến đây.”

Nói xong anh mới nhớ, Lưu Dũng không theo vào. Bình thường quen dùng anh ta, bỗng dưng không có bên cạnh thật sự không quen.

Ai mà ngờ bên ngoài lại vang lên một tiếng “Tuân lệnh!”

Lão Lưu, hóa ra đã lén lút theo đến cửa Tô gia. Đứng bên ngoài chờ đợi, Tống Tiểu Xuyên còn không để ý.

“Ôi, hiền tế, con còn dẫn người theo nữa à!”

Mẹ kế chạy ra, thấy một người mang theo một hộp quà đỏ lớn, ước chừng bên trong có không ít đồ tốt.

Vui vẻ định nhận lấy, thì thấy bên cạnh có một người đàn ông hung dữ đi tới.

Vương Bưu mặc dù vết thương trên mặt đã khỏi, nhưng vết sẹo vẫn còn. Hai vết sẹo một ngang một dọc, cộng thêm đôi mắt như báo của hắn.

Chỉ liếc qua một cái, đã khiến mẹ kế sợ đến mức ngất đi.

Vương Bưu cũng thật giảo hoạt, hắn đã nghe hàng xóm nói về chuyện hồi nhỏ của phu nhân.

Lại nghe thấy chủ nhân bên trong châm chọc, biết mẹ kế này không phải là người tốt, nên cố tình ra ngoài dọa dẫm bà.

Không ngờ lại dùng sức quá mạnh, khiến mẹ kế ngất xỉu.

Được rồi, giờ Lưu Dũng buộc phải đi mời đại phu!

Khi mẹ kế tỉnh dậy, phát hiện Tô Tiểu Tiểu và mọi người đã không còn ở đó, chỉ còn một đại phu đang khám bệnh cho Tô lão gia.

“Hiền tế đâu, hiền tế của ta đâu?” Phản ứng đầu tiên của bà không phải tìm con gái, mà là tìm cô gia.

“Nương đừng tìm nữa, tỷ phu đã đi rồi!” Tô Tiểu Phong không biết từ lúc nào đã về nhà.

  “Hộp quà đâu, hộp quà còn không?”

“Còn, yên tâm đi!”

Thấy hộp quà còn đó, mẹ kế đã yên tâm hơn nhiều.

Sau khi Tống Tiểu Xuyên dẫn Tô Tiểu Tiểu rời khỏi Tô gia, cậu dự định đưa cô đi mua chút phấn son gì đó, vừa ra đến đường lớn thì thấy hai tỷ muội sinh đôi Khấu gia đang ngồi bên đường khóc nức nở.

“Có chuyện gì vậy, Khấu Chân Chân đâu?”

Anh tuy không thích hai tỷ muội nhưng dù sao cũng là người quen.

“Công tử, có phải ngài cũng thấy chúng tôi rất hèn hạ không?” Khấu Tiểu Tiểu vừa mở miệng đã khiến cậu cảm thấy hơi ngại ngùng.

Nói thật, hành động của hai tỷ muội đúng là khiến người ta có chút khó chịu.

“Chúng tôi cũng là con gái nhà lành, cũng muốn sống những ngày được yêu thương. Nhưng gia đình gặp bất hạnh, chúng tôi bị bán vào Song Yến Lầu.”

“Ở đó mỗi ngày đều bị huấn luyện cách phục vụ đàn ông, cách làm cho đàn ông vui vẻ.”

“Có một lần không biểu hiện tốt, không bị đánh thì cũng bị đói, chúng tôi không chịu nổi nữa.”

Bị nàng ta nói như vậy, Tống Tiểu Xuyên cũng tự suy ngẫm, có phải mình đã hiểu lầm hai tỷ muội này rồi không.

Họ vốn là con gái của thương gia, từ nhỏ chưa từng chịu khổ, vào Song Yến Lầu chắc chắn không chịu nổi.

Những hành động và biểu cảm quyến rũ đàn ông của họ bây giờ đều là do bị huấn luyện mà ra, không thể thay đổi ngay lập tức.

“Được rồi, đừng khóc nữa, nói xem ai đã bắt nạt các cô?”

Hỏi ra mới biết, hóa ra Khấu Chân Chân bận việc đi chọn địa điểm cho tiệm muối, hai tỷ muội chỉ muốn đi dạo một chút ở cửa hàng phấn son.

Kết quả là trong cửa hàng gặp phải Lý Tư Tư, cô ta đã chế nhạo họ một trận. Khấu Tiểu Tiểu phản bác lại vài câu, kết quả bị tát hai cái, còn bị lão tú tài đá một cái.

Cái gì, lão tú tài còn xen vào đánh phụ nữ, thật không thể tin được, ngay cả TôTiểu Tiểu cũng không thể nhịn nổi.

Sau khi nghe xong, Tống Tiểu Xuyên lập tức muốn xông vào cửa hàng đánh lão tú tài một trận, nhưng bị Lưu Dũng kéo lại.

Dù hiện giờ cậu rất giàu, nhưng lão tú tài có danh phận trong tay. Nếu hai người mà xảy ra chuyện ở công đường, không cần nói nhiều, trước tiên cậu sẽ bị đánh hai mươi cái vào mông.