Trong thời kỳ Đại Tĩnh, công nghệ sản xuất muối rất lạc hậu, không tách được tạp chất. Không chỉ có bùn đất mà còn có nhiều khoáng chất khác, ăn vào cảm giác thực sự không tốt.
Việc tinh chế muối tinh đối với Tống Tiểu Xuyên thật sự quá dễ dàng, những dụng cụ trong bếp đã đủ dùng. Anh ta đã nghĩ sẵn trong đầu, ăn xong bữa cơm sẽ bắt đầu làm.
Ba con cá nhỏ vốn dĩ không có nhiều thịt, chỉ một lúc sau đã bị ăn sạch. Có lẽ vì quá đói, cháo ngũ cốc dường như cũng không tệ như mình tưởng.
Sau khi ăn xong, anh ta đang định vào bếp lấy chút muối tinh thì nghe thấy từ phía sau có tiếng nói: “Quan nhân, mau lên giường ngủ đi!”
Ách... đây là hổ lang chi từ! Là một người đàn ông độc thân từ trong bụng mẹ, Tống Tiểu Xuyên nghe câu này xong thì chân mềm nhũn suýt nữa ngã xuống. (虎狼之词- hổ lang chi từ- là đang đề cập đến chuyện người lớn)
Anh ta vừa nghĩ đến việc vào bếp lấy muối tinh, vừa muốn lên giường nằm nghỉ, trong lòng liên tục đấu tranh: Đó là vợ của người khác, làm như vậy có phải là không đạo đức không!
Không đúng rồi, bây giờ tôi đã xuyên không, đây chính là vợ ta mà!
Cứ như vậy, anh ta vừa giãy giụa vừa lùi lại, không biết đã lùi đến bên giường. Thấy cánh tay trắng nõn của Tô Tiểu Tiểu lộ ra, anh ta muốn đưa tay sờ vào nhưng lại có chút không dám.
"Ưm……"
Tô Tiểu Tiểu trở mình một cái rồi lại rên lên một tiếng, tiếng rên này lập tức dập tắt hết dục hỏa của anh ta.
Súc sinh! Súc sinh! Nhìn những vết thương trên người đối phương, Tống Tiểu Xuyên xấu hổ lùi lại một bước. Anh còn muốn nói gì đó, nhưng ngay lúc đó lại nghe thấy tiếng ngáy nhẹ.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, có vẻ như cô ấy đã ngủ. Là một người chính trực, làm sao có thể lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.
Vì vậy, Tống Tiểu Xuyên lén lút xuống giường, tìm kiếm đèn dầu để thắp sáng, nhưng tìm mãi không thấy dầu đèn.
Vào lúc này, anh mới hiểu tại sao Tô Tiểu Tiểu lại đi ngủ sớm như vậy.
Ở Đại Tĩnh, vẫn chưa có đèn điện, nến thì quá đắt nên người dân bình thường không thể mua nổi, chỉ có thể sử dụng một chiếc đèn dầu nhỏ.
Gia đình anh ta đặc biệt nghèo, ngay cả dầu đèn cũng không có.
Vào lúc này, trời đã tối lại, nếu không có ánh sáng thì hoàn toàn không thể làm việc. Vì không thể thắp đèn dầu, chỉ còn cách làm một cây đuốc để chiếu sáng.
Tìm một cây gậy gỗ dày hơn, dùng rìu chẻ ra vài khe hở, sau đó nhét vào một ít mảnh gỗ dễ cháy và cỏ khô, rồi dùng dây thừng quấn vài vòng ở đầu phía trước.
Trong nhà không có dầu, vì vậy không có sẵn đồ dẫn cháy nào. Dùng que để châm lửa vào cỏ khô ở trên, rất nhanh chóng, những mảnh gỗ cũng bắt đầu cháy theo.
Sau khi dây thừng cũng đã cháy, thì cây đuốc cũng bùng lên lửa.
Hiệu quả tốt hơn mình tưởng, sáng hơn cả đèn dầu một chút, nhưng không duy tri được lâu. Đoán chừng có thể dùng được nửa giờ, phải nhanh chóng làm ra tinh muối mới được.
Khi gia đình còn khá giả, đã mua một ít muối, vì muối ăn chậm hơn. Lương thực đã hết từ lâu, nhưng muối vẫn còn lại một ít.
Đun nước sôi và cho muối thô vào, muối thô tan rất nhanh trong nước nóng, chỉ một lúc sau đã biến thành một ít nước muối đục.
Để yên một thời gian, cho bùn cát lắng xuống.
Sau khi loại bỏ bùn đất, nước muối ở trên vẫn còn hơi đục, bước tiếp theo cần phải lọc.
Tống Tiểu Xuyên nhìn một chút, vải dùng để hấp đồ trong nhà mang ra rất vừa vặn để lọc. Hai lớp vải chồng lên nhau, để nước muối từ từ thấm qua.
Sau khi lọc xong, nước muối quả thật đã trở nên trong hơn nhiều.
Vào lúc này, nếu làm khô thành muối, thực ra đã khá tinh khiết. Nhưng nếu muốn bán với giá cao, thì cần phải cải thiện hơn nữa.
Hiện tại có hai lựa chọn, một là lọc nhiều lần bằng vải , hai là sử dụng than hoạt tính để hấp thụ tạp chất.
Việc sản xuất than hoạt tính cũng không quá phức tạp, nhưng chỉ vì một chút muối thì không đáng, chi bằng lọc thêm vài lần nữa.
Mỗi lần lọc xong, giặt vải lọc bằng nước sạch và vắt khô, khi lọc lại, nước muối sẽ trong hơn.
Nước muối sạch được đun nóng bay hơi, trở thành một khối muối kết tinh.
Nếu để nó ở đó tự nhiên bay hơi trong một hai ngày, sẽ thu được một số muối tinh.
Nghiền nát khối muối, sau đó xay thật kỹ thành bột thì đó chính là muối tinh.
Một phương pháp khác là đun nóng với lửa lớn, để muối nhanh chóng kết tinh, đáy nồi sẽ xuất hiện một lớp muối tinh thể trắng đồng đều.
Một lớp tinh thể mịn, không cần phải nghiền nát nữa.
Sau khi xuất hiện muối trắng, cần nhanh chóng tắt lửa, vì việc tiếp tục đun nóng muối khô sẽ làm cho đáy nồi bị nóng không đều, dễ gây ra cháy nổ.
Tống Tiểu Xuyên dùng ngón tay chấm một chút rồi nếm thử, may mà không có vị đắng.
Nếu có vị đắng, cần thêm một bước hóa học nữa.
Nhìn vào những hạt muối tinh trắng mịn, anh ta cẩn thận cho vào trong lọ.
Theo giá thị trường hiện tại, muối thô có giá 30 văn tiền mỗi cân, muối tinh có giá 200 văn tiền mỗi cân, loại muối tinh như vậy chỉ có những gia đình giàu có mới đủ khả năng mua, một cân phải tốn đến một lượng bạc.
Một quan tiền là 1000 văn tiền đồng, một lượng bạc có thể đổi được một quan tiền.
Sau khi 3 cân 5 lạng muối thô được tinh chế để loại bỏ tạp chất thu được khoảng 3 cân 1 lượng muối tinh.
Mức tổn thất này không tính là lớn, nhưng giá đã tăng gấp ba mươi lần, lợi nhuận thì khá đáng kể.
Chậc chậc chậc...! Cảm giác sắp phát tài rồi, ngày mai đi bán muối tinh, sau đó mua muối thô về tiếp tục tinh chế, như vậy có thể trở thành đại phú hộ của Đại Tĩnh Quốc không nhỉ!
Tống Tiểu Xuyên vốn quen thức khuya nên cũng không ngủ được, nên anh ta quyết định làm thêm vài cái lồng bằng tre.
Việc làm lồng thì phức tạp hơn một chút so với ống tre, cần phải lột vỏ tre ra và làm thành từng dải dài.
Ngâm những lớp vỏ tre này trong nước cho mềm, sau đó bện thành hình dáng của cái lồng.
Làm thành lồng tre không phải là mục đích cuối cùng, mục đích cuối cùng là làm ra lồng săn có thể bắt được thỏ và gà rừng.
Tại chỗ mở của lồng tre, thêm một cái nắp, sau đó làm một cơ quan để nâng nắp lên. Khi thỏ chui vào bên trong và chạm vào cơ quan, nắp sẽ tự động rơi xuống và khóa lại.
Quá trình này nghe thì đơn giản, nhưng làm thì tốn thời gian khá nhiều. Chỉ với hai cái bẫy, anh ta đã bận rộn đến nửa đêm.
Nhìn vào thành quả lao động của mình, Tống Tiểu Xuyên gật đầu hài lòng.
Ngày mai đặt bẫy săn vào trong rừng, rồi mang muối tinh đi bán ở trên phố, như vậy sẽ có thịt để ăn và có tiền để chi tiêu.
Một cơn buồn ngủ ập đến, anh ta lê bước chân nặng nề về phía giường. Nhìn từ phía sau, bờ vai tinh tế và chiếc cổ thon gọn của Tô Tiểu Tiểu thật khiến người ta liên tưởng đến nhiều điều.
Nhìn lại vết roi trên cổ ngọc, lập tức tỉnh táo trở lại. Để tránh chạm vào vết thương của cô ấy, tốt hơn là nên ra bếp ngủ tạm một đêm.
Không phải Tống Tiểu Xuyên không muốn ngủ ở nhà chính, mà là khe cửa của nhà chính quá lớn nên gió lùa vào. Mặc dù bây giờ mới đầu thu, nhưng ban đêm cũng có chút se lạnh.
Trong bếp, trải một ít rơm, lửa trong bếp vẫn còn chút hơi ấm từ tro than, anh ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong trạng thái mơ màng.
"Quan nhân... Quan nhân, dậy uống thuốc đi!"
Uống thuốc gì, Tống Tiểu Xuyên bỗng nhiên giật mình đứng dậy!
Tình huống thế nào? Nếu cô không gọi tôi là Võ Đại Lang, vợ anh cũng không gọi là Phan Kim Liên, tại sao ta lại phải uống thuốc?
Anh ta cẩn thận tìm kiếm ký ức của người chủ cũ và cuối cùng đã tìm ra nguyên nhân. Hóa ra cơ thể thân chủ có vấn đề!
Trong nhà hắn ba đời chỉ có một mình hắn là con trai, nếu không có hậu duệ thì sẽ tuyệt tự.
Tô Tiểu Tiểu sợ bị người khác châm chọc nên đã vay tiền để sắc thuốc cho hắn uống.
“Đừng lo lắng, không cần phải uống đâu, ta sẽ sớm khỏe lại!”
Tống Tiểu Xuyên ở kiếp trước học chuyên ngành vật lý, mặc dù không phải chuyên ngành y học, nhưng cũng hiểu nhiều kiến thức về y học.
Sở dĩ cơ thể này không hoạt động bình thường là do nghiện rượu lâu ngày, thiếu vận động và thiếu dinh dưỡng.
Hắn thậm chí còn không thể ăn ngũ cốc nguyên hạt chứ đừng nói đến thịt, trứng và trái cây, hắn uống khi bụng đói, điều này khiến một số nơi không đạt yêu cầu!
Theo đó, Tô Tiểu Tiểu sau khi kết hôn vẫn là hoàng hoa khuê nữ!
Không thể tránh khỏi cảm giác có chút phấn khích và có chút xấu hổ khi nghĩ đến điều này.
Chúng ta đợi một lát, đợi thi thể khôi phục lại đã.
"Quan nhân! Quan nhân! Những muối tinh này ở đâu ra thế?"
"Muối tinh, muối tinh nào?" Tống Tiểu Xuyên nhìn theo ngón tay của đối phương, hóa ra nàng ta đang nói về muối tinh? Chút muối tinh luyện trong lọ.
“Là ta làm đó, có vấn đề gì không?” Hắn kiêu ngạo ngẩng đầu, chờ Tô Tiểu Tiểu khen mình.
Vấn đề là rất lớn. Loại muối tinh luyện chất lượng này chỉ có thể được bán ở các cửa hàng được ủy quyền của quan phủ và giá thì cao ngất ngưởng.
Làm sao anh ta, một tay nghiện cờ bạc, có thể tự làm ra được? Chắc chắn là ăn trộm. Mà ăn trộm muối quan sẽ bị phạt tù, nếu số lượng lớn có thể bị chặt đầu.
Thật sự có chuyện này sao! Tên cờ bạc trước đó không học hành gì, không biết việc buôn bán muối lậu là phạm pháp, nên Tống Tiểu Xuyên cũng không thể biết được.
Nếu nói như vậy, kế hoạch làm giàu từ việc bán muối của mình chẳng phải sẽ bị đình trệ sao!
Nói theo cách này, kế hoạch kiếm tiền từ việc bán muối của tôi sẽ bị gác lại!
"Nương... đừng lo, ta sẽ không bán đâu!"
Vì mục đích này, ta chỉ có thể sử dụng muối tinh luyện cho riêng mình sử dụng nếu ra ngoài bán hàng mà bị bắt vào tù thì chắc chắn ngươi sẽ khó sống sót ra ngoài.
Đợi đến khi có cơ hội nhận được giấy phép chính thức, hãy tính đến chuyện bán muối sau.